Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành - Chương 12-2: Dẫn Tình Chú (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành


Chương 12-2: Dẫn Tình Chú (2)


“Vô Tâm. Là ngươi thật sao?” Quả Quả liền ngẩng đầu lên chợt bắt gặp Vô Tâm đang đứng bên cạnh nàng, nàng mừng rỡ, bước tới gần, hỏi.

Vô Tâm vội lùi lại. Lúc này nàng mới phát hiện Vô Tâm hắn đang ở dưới đây tắm. Không có y phục trên người. Nàng lúng túng một chút, rồi sực nhớ lại chuyện cũ.

“Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, rất giống với cảnh lần đầu tiên ta xuyên vào đây. Vô Tâm cũng đang tắm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt thì ngồi ở bên kia bờ sông. Chỉ có điều bây giờ họ không còn ngồi ở đó nữa… Đúng rồi Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt…”

Quả Quả không quên chính sự, nàng vừa tìm được Vô Tâm. Lần này nàng cùng hắn sẽ điều tra rõ ngọn ngành những việc kỳ quái này.

“Vô Tâm, đừng tắm nữa. Nhanh lên cùng ta đi tìm Tiêu Sắt. Tiêu Sắt hắn……” Quả Quả nhanh bước đến nắm tay Vô Tâm định kéo đi.

“Chuyện của hắn không liên quan gì đến ta.” Vô Tâm hất tay Quả Quả ra, khước từ yêu cầu của nàng.

“Vô Tâm, ngươi và Tiêu Sắt vừa xảy ra chuyện gì sao? Hai người cãi nhau?” Quả Quả ngạc nhiên trước thái độ cùng giọng điệu của Vô Tâm lúc này.

“Không phải chuyện của cô.” Vô Tâm cả giận nói.

“Vô Tâm ngươi làm sao?” Quả Quả lo lắng nhìn hắn thật kỹ.

“Ta vẫn rất tốt.” Vô Tâm bình niên đến đáng ghét mà trả lời nàng.

“Được. Ngươi không sao, ta yên tâm rồi. Nếu ngươi không muốn đi. Vậy ta một mình đi tìm Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt.” Quả Quả giọng nói có chút ảm đạm, vừa dứt câu liền xoay người rời đi.

Vô Tâm ngay tức khắc, bắt lấy cánh tay nàng, dùng lực kéo về phía hắn, không cho nàng rời khỏi hắn dù chỉ là nửa bước.

“Ta không cho cô đi tìm hắn.” Một luồng nộ khí từ phía sau Quả Quả phát ra.

Quả Quả vừa bị lực kéo xoay người lại đã bị Vô Tâm tay còn lại nhanh chóng đỡ sau gáy, nâng gương mặt nàng lên, mạnh bạo cưỡng hôn nàng. Hắn điên cuồng cắn mút đôi môi mỏng mềm mại của nàng. Quả Quả bị Vô Tâm cưỡng hôn bất ngờ, nàng giật thót cả người, tim cứ như ngừng đập tại giây phút ấy, nàng nhất thời không chấp nhận được, hai mắt mở to không động đậy, nàng muốn xác nhận chuyện này có thể thật sự xảy ra sao? Vô Tâm hắn đang hôn nàng?

Vô Tâm sau một hồi nhấm nháp thỏa mãn nàng, hắn lại muốn nhiều hơn thế. Hắn khẽ nghiêng đầu hơn một tí, mở rộng miệng, bắt đầu đưa lưỡi vào, cậy mở răng nàng. Thời khắc này, Quả Quả biết chắc chắn rằng, Vô Tâm thật sự đang hôn nàng. Nàng choáng ván cả đầu, không thể suy nghĩ được gì nữa. Cứ mặc cho Vô Tâm dắt nàng vào trầm mê bất ngộ, loại mê luyến đầy ngọt ngào này, nàng thật không thể kháng cự được, đặc biệt là đối với hắn, lại càng không.

Nàng không có chống cự, cứ để hắn tự nhiên xâm nhập vào trong khoan miệng nàng. Vô Tâm sau khi phá được trường thành phòng ngự, liền tự do đưa lưỡi rong ruổi khắp bên trong miệng nàng, khám phá từng ngóc ngách bên trong, hắn dạo một vòng liền quay về tìm kiếm chiếc lưỡi nhỏ đinh hương của nàng, đùa giỡn một chút. Đầu lưỡi hắn ấn vào lưỡi nàng, rồi lại nhẹ nhàng rời đi như trêu chọc nàng. Sau đó hắn hung hãn quấn lấy lưỡi nàng không buông. Cảm nhận vị ngọt đầy mê hoặc, mãi không dứt ra được.

Quả Quả xoay người bỏ đi, Vô Tâm một khắc không thể ngăn nổi chân tâm, vô tri mở mắt vội nắm cổ tay nàng giữ lại. “Đừng đi.”

Quả Quả siết chặt tay, nàng dứt khoát lên tiếng: “Buông tay. Vô Tâm đại sư. Chúng ta nam nữ thụ thụ bất thân. Huống hồ gì người lại là hòa thượng, càng không nên như vậy.”

Vô Tâm nghe Quả Quả nói vậy, hắn bừng tỉnh. Là hắn một lúc mềm lòng, cảm xúc lấn áp lý trí. Nàng nói rất đúng. Hắn không nên như vậy. Nếu nàng đã quyết tâm buông bỏ, thì hắn cũng đừng khiến nàng nuôi hy vọng hảo huyền. Hắn không thể đáp lại cho nàng bất cứ chút ít xúc cảm nào. Hắn không thể. Nếu đã như vậy, hắn càng phải để nàng đi. Nàng xinh đẹp, đáng yêu, hoạt bát như vậy, đương nhiên sẽ có rất nhiều nam nhân yêu thích nàng. Nàng sẽ có một cuộc sống sung túc, hạnh phúc mà trong cuộc sống đó của nàng sẽ hoàn toàn không có sự tồn tại của hắn.

Vô Tâm bất lực từ từ buông tay nàng ra, tay hắn vô lực thu về. Miệng không thể nói nên lời từ biệt. Đầu gục xuống che đi nỗi đau đang quằn quại trên gương mặt tuấn mỹ ấy. Đôi chân tê dại vì đau khổ tột cùng, hắn đến cả việc xoay người rời đi cũng không thể làm được. Đành đứng đợi đến lúc nàng đã đi xa rồi, có lẽ tim hắn sẽ không còn đau thắt nữa, đến lúc đó hắn có thể tự ý cử động. Mọi chuyện có thể sẽ về lại như cũ. Có thật mọi chuyện sẽ về lại như cũ hay không? Hay hắn chỉ đang tự lừa dối chính bản thân mình.

“Vô Tâm tên trời đánh thánh đâm nhà người, ta nói buông tay ngươi liền ngoan ngoãn buông tay. Vậy sao ta nói ngươi ôm ta, ngươi lại không chịu ôm? Ngươi thật khiến ta tức chết. Đồ lang băm đáng ghét.”

Quả Quả tức tối, bức bối lao đến ôm chặt lấy Vô Tâm, dúi đầu vào ngực hắn, nức nở khóc. Vô Tâm bị ôm bất ngờ, hắn trong lòng buồn vui lẫn lộn. Hóa ra nàng vô cùng thích hắn, hóa ra nàng chỉ nói những lời đó để khích tướng hắn… Nàng tại sao lại thích hắn nhiều đến vậy. Hắn không thể mang lại cho nàng một chút hi vọng nào. Hắn vừa muốn nàng đừng thích hắn nữa, nửa lại mong nàng cứ thích hắn như vậy. Hắn thật muốn phát điên vì nàng. Nàng luôn khiến hắn tâm hoảng ý loạn. Lúc nào cũng nghĩ tới nàng. Hắn muốn ôm chặt nàng, cho nàng khóc thỏa thích trong vòng tay hắn, nhưng lại chần chừ không quyết. Hắn không biết làm thế nào mới tốt cho nàng. Có lẽ cho nàng rời đi mới thật sự tốt?

Bất chợt Quả Quả ngửa mặt đẫm nước mắt lên nhìn hắn. Vô Tâm trong ánh mắt lúc này chỉ có hình ảnh của nàng, những giọt nước mắt ấy, khuôn mặt đau đớn kia có biết không, nó đã vô tình làm trái tim hắn vụn vỡ. Hắn vô thức đưa tay lau đi những giọt lệ nóng rát trên gương mặt bi thương kia. Mà gương mặt hắn cũng không sướng ít gì hơn nàng bao nhiêu, một nỗi buồn không thể nói nên lời. Nếu đây là mơ thì tốt biết mấy. Nàng sẽ không vì hắn mà khóc, sẽ không vì hắn mà đau lòng đến thế. Hắn thật sự mong đây chỉ là giấc mơ…

Quả Quả bỗng nhiên, nhón chân, đặt lên môi Vô Tâm một nụ hôn. Ban đầu nàng chỉ định là một nụ hôn từ biệt nhẹ nhàng. Vì nàng biết rằng nếu nói với hắn, hắn nhất định sẽ không đồng ý. Nhưng thật không ngờ, khi môi chạm môi, thì nàng một chút cũng không muốn rời khỏi. Nàng muốn nhiều hơn một chút, lại nhiều hơn chút nữa. Quả Quả tham lam nhẹ nhàng gặm nhấm đôi môi quyến rũ chết người của Vô Tâm. Đắm chìm trong mê luyến.

Nụ hôn triền miên kéo dài không dứt. Quả Quả bị Vô Tâm hôn đến nỗi sắp không thở được. Nhưng Vô Tâm hắn vẫn không có ý định thả nàng ra. Hắn là muốn hôn chết nàng sao? Nếu thật là vậy thì nàng có chết cũng không hối tiếc. Nụ hôn Tử thần này sẽ giết chết rất nhiều nữ nhân ah. Khoan đã, Quả Quả cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

“Vô Tâm hắn sao có thể làm thế cơ chứ? Đến cả ôm ta hắn cũng không dám? Sao có thể mãnh liệt cưỡng hôn ta như thế… Không lẽ là cái tên chết bầm dùng dịch dung thuật giả làm Tiêu Sắt, bây giờ lại giả làm Vô Tâm, chỉ để cưỡng hôn ta thôi sao? Tên biến thái này muốn chết à???”

“Nhưng rõ ràng là Vô Tâm không thể sai được, một nốt ruồi ở vai trái và một nốt ruồi ở dưới ngực phải ta đã từng thấy qua, chắc chắn không sai được. Chuyện này làm sao kẻ giả mạo đó biết được? Đúng là biến thái quá đi à. Nếu thật là Vô Tâm thì tại sao hắn lại hành xử kỳ lạ như vậy???………..”

Quả Quả nghĩ ngợi, cuối cùng cũng tìm được câu trả lời cho bản thân.”Ta nghĩ ra rồi. Như vậy có nghĩa đây là….. những chuyện này đều là ảo giác. Tất cả đều là không phải sự thật.”

Nàng vội dùng sức đẩy hắn ra. Hắn dường như biết được nàng đã nghi ngờ hắn nên không dễ dàng để nàng thoát khỏi hắn. Hai người vừa hôn vừa dằng co với nhau. Nàng bên dưới dùng chân, giẫm mạnh xuống chân hắn, khiến hắn đau điếng mà thả nàng ra.

Vô Tâm thật không thể ngờ, Quả Quả lại cưỡng hôn hắn. Thật không giống với nàng thường ngày. Có lẽ nàng đã quá kích động rồi. Hắn muốn ngăn nàng lại. Nhưng có chút do dự. Có lẽ đây là nụ hôn duy nhất của hai người, hắn thật không muốn từ chối nàng. Hắn có thể hay không không cự tuyệt nàng. Hắn có thể hay không đứng yên một chút cho nàng hôn hắn.

Không thể.

Những lúc thế này, hắn càng phải nên cứng rắn hơn mới phải. Hắn không thể để nàng nuôi hi vọng vô ích. Vô Tâm kiên quyết, hai tay nắm lấy vai nàng đẩy ra. Quả Quả biết chắc Vô Tâm sẽ không tiếp nhận nàng. Nàng biết hắn sẽ đẩy nàng ra. Người nàng thích không thích nàng. Người nàng thích cự tuyệt nụ hôn của nàng. Nàng chợt nghe đau đớn trong tim, lại dâng lên một nỗi nhục nhã. Giọt nước mắt với lẫn nhiều cảm xúc bi ai rơi xuống. Là nàng quá phận, là nàng không biết xấu hổ, thân nữ nhi lại đi cưỡng hôn nam nhân, mà hắn lại còn là hòa thượng.

“Ta biết rõ là ngươi giở trò.” Quả Quả lùi ra xa, thẳng thừng lật tẩy hắn.

“Phát hiện ra rồi sao?” Vô Tâm nhếch môi. “Nhưng tiếc là ngươi sẽ không còn mạng để thoát khỏi đây.”

“Sống hay chết là do ta quyết định. Không đến lượt ngươi can thiệp.” Quả Quả hùng hổ nói ra.

“Câu này là ta nói phải.” Vô Tâm lại cong lên nửa khóe môi.

Dứt lời, sát khí tỏa ra, hắn cùng một chưởng lao đến chỗ Quả Quả. Quả Quả hiên ngang không chút sợ hãi, nhìn hắn phóng tới. Trước sau gì cũng chết ở đây, nàng thà rằng tự mình kết liễu còn hơn là nhìn thấy cảnh cuối đời là chính Vô Tâm tự tay đánh chết nàng. Nàng liền nhắm mắt, trầm mình xuống nước trước khi chưởng pháp của Vô Tâm chạm đến nàng.

Nhưng lần này lại khác. Nàng cứ như rơi xuống đại dương mênh mông, rộng lớn. Không có bất cứ thứ gì có thể để nàng bám vào. Nàng từ từ chìm xuống. Ngụm hơi còn lại không nhiều. Nàng có thể không thể cầm cự được nữa. Nàng thật sự phải chết trong cái mộng cảnh quái quỷ này sao? Nàng thật không muốn. Nàng vừa mới xuyên qua đây, còn rất nhiều nơi nàng chưa đến thăm, thậm chí đến cả một bữa ăn đàng hoàng còn chưa được ăn, thì sao cam tâm chết lãng xẹt như vậy. Không biết Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt bọn họ đang ở đâu? Có gặp nguy hiểm như nàng hay không? Họ có kịp đến cứu nàng không??? Nếu họ cũng gặp nguy hiểm thì sao? Nàng phải tìm cách thoát khỏi đây.

Nàng cảm thấy khó thở, cực kỳ khó thở, cơ thể cứ thế bị làn nước nhấn chìm. Nàng vùng vẫy, cứ vùng vẫy để trồi lên, nhưng không thể. Nàng càng kích động lại càng dễ dàng bị ngạt nước và chìm xuống. Nhưng nàng nhất quyết không thể chết ở đây. Nàng vùng vẫy, tận hết sức lực mà vùng vẫy trong vô vọng… đột nhiên nàng cảm thấy có cái gì đó vỡ vụn và nàng rơi từ trên cao xuống…

“Thật không ngờ tiểu nha đầu này lại phá được chú thuật của ta…”

Một giọng nói đầy kinh ngạc pha chút tán dương, thì thầm ở đâu đó trong đêm tối. Hắc y nhân ẩn mình trong bóng tối đã lặng lẻ quan sát tường tận bốn người bọn họ từ lúc nhập mộng cảnh đến tận bây giờ. Hắc y này tại sao lại làm vậy? Mục đích là gì? Chỉ có trời mới biết.

“A…ya… Đít nở bông rồi….” Quả Quả té phịch mông xuống đất.

“Ta chưa bị ngạt chết sao??? Ta phước lớn mạng lớn…. Tốt lắm…haha…” Quả Quả vừa ngạc nhiên vừa mừng húm lên.

Thì ra nàng vẫn còn chưa vào được trong ngôi nhà trúc ban nãy. Tức là một chuyện không phải thật. Đúng như nàng nghĩ.

Nàng lườm cườm đứng lên. Vừa mới đứng dậy, Quả Quả kinh ngạc cảnh tượng trước mắt. “Hể???? Đây là cảnh tượng gì đây????”

Trước mắt nàng lúc này chính là Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt mắt nhắm nghiền, mỗi người đang ngồi trong một quả cầu trong suốt treo lơ lửng trong không trung. Nhìn họ như vậy thật giống với mấy báu vật được trưng bày trong lồng kính ở viện bảo tàng hay Hắc Thiên Động. Nhìn cũng giống mấy mỹ nam ngư bị bọt biển giam cầm đang trôi nổi khắp nơi trong lòng đại dương thăm thẳm. Quả Quả vươn tay lên sờ vào bề mặt khối cầu, cảm giác cứ như chạm một cái bong bóng nước, nhưng nó không hề mỏng manh dễ vỡ như những bong bóng nước bình thường. Ngược lại càng muốn dùng lực phá hủy nó thì từ bên trong nó cũng sinh ra một đạo lực tương tự, phản lại kẻ xâm phạm đó. Nàng vừa nãy chính là thoát khỏi quả bóng nước như thế này mà té xuống đau cả đít sao?

“Vô Tâm và Tiêu Sắt đều bị quả bóng nước này nhốt lại. Họ vẫn chưa thoát ra khỏi mấy cái bóng nước này, tức là họ vẫn còn kẹt lại trong mộng cảnh. Phải tìm cách giúp họ thoát thân mới được…”

Quả Quả rối rắm đi tới đi lui, cắn cắn môi dưới suy nghĩ đối sách giúp ba người bọn họ thoát khỏi mộng cảnh.

“Làm sao đây ta??? Làm sao??? Làm sao??? Càng ở lâu trong mộng cảnh họ sẽ càng nguy hiểm.”

Quả Quả sốt ruột, vò đầu bức tóc, la làng la lửa, dùng dằng dũng dẳng. Một chút hình tượng cũng không để tâm.

“Để xem cô làm sao có thể cứu được bọn họ.” Thanh âm ban nãy lại vang lên, lần này nghe rõ sự ngạo mạn thách thức của hắc y nhân kia.

“Đây rốt cuộc là cái quái gì chứ??? Bực mình hà…Trong mấy cuốn sách cổ quái ta đã từng đọc, chưa từng thấy qua loại này.” Quả Quả bực tức.

Nàng nhắm mắt dùng hết sức lực thét lên chỉ là để cho khí tức thoát ra.

“TẤT CẢ ĐỀU KHÔNG PHẢI THẬT.”

“TẤT CẢ ĐỀU KHÔNG PHẢI THẬT.”

Nào ngờ tiếng hét của Quả Quả có thể truyền vào đến bên trong mộng cảnh. Làm cho Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đều nghe thấy.

Bên trong mộng cảnh, cả ba Quả Quả nghe thấy âm thanh truyền đến, biết mình bị lộ liền trực tiếp trở mặt, thay đổi thái độ, lấy ra thanh đoản chùy từ phía sau lưng, vung lên nhằm vào tim Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt mà đâm xuống. Chỉ có Vô Tâm và Tiêu Sắt kịp thời phát hiện ác tâm của cô ta. Còn Lôi Vô Kiệt vô tư không hề phòng bị.

Bỗng nhiên ba cái bong bóng nước kia đông cứng lại như bị đóng băng, trong tiếng hét của Quả Quả đột nhiên sinh ra một luồng nội lực mạnh mẽ, làm nứt dần và nổ tung lớp băng đó.

“Sao có thể chứ..????…” Hắc y nhân, trợn tròn mắt, thật không thể tin nổi.

Quả Quả cũng thật không thể tin được vào mắt mình. Cảnh tượng này….. sao có thể chứ…. Nàng trong lúc bức bách liền ngộ ra chiêu thức Sư Tử Hống trong truyền thuyết sao?

Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt thoát ra khỏi mộng cảnh và ngã từ trên cao xuống. Cả ba đau ê ẩm, vặn vẹo sống lưng, ôm mông đứng dậy. Bốn người vừa chạm đến ánh mắt nhau đã ngại ngùng, lúng túng quay đi không dám nhìn mặt nhau. Sau một hồi xấu hổ qua đi, Quả Quả giả vờ ngây thơ, vô tội hỏi để không khí trở lại như cũ.

“Sao hả? Ở trong mộng cảnh đã gặp phải chuyện gì, sao các người lại trở nên như vậy?”

“Quả Quả tỷ, đệ gặp tỷ ah.” Lôi Vô Kiệt quay người lại, tiểu đệ ngốc này lại hồn nhiên như thường.

“Ban nãy ta không có gặp đệ mà?” Quả Quả ngạc nhiên trả lời.

“Tỷ không có gặp đệ? Vậy người lúc nãy là ai? Chuyện quái gì đây? Kỳ lạ…ah…” Lôi Vô Kiệt nghệch người ra, hắn có vắt hết óc suy nghĩ cũng không hiểu nỗi chuyện gì đang xảy ra.

“Chúng ta đã bị trúng chú thuật của Vu tộc. Lạc vào mộng cảnh của họ.” Vô Tâm vẫn không có quay người lại, hắn chắp tay trước ngực, cố loại bỏ hết những chuyện trong mộng cảnh ra khỏi đầu hắn.

“Vu tộc????” Quả Quả hai mắt lặp lòe ánh sáng. “Là những người chuyên dùng Vu thuật.”

“Đúng vậy.” Vô Tâm lúc này mới xoay người lại, đối diện với nàng, hắn vẫn còn chút lúng túng ở đáy mắt.

“Ở Tây Vực này, nếu nhắc đến Vu thuật thì chỉ có thể là người của Cổ Hoạt Thành.” Tiêu Sắt âm trầm, lãnh đạm như thường, nhưng gương mặt hình như vẫn còn đo đỏ chưa dứt. Gặp phải chuyện như hắn trong mộng cảnh, ai lại không xấu hổ cơ chứ?

“Cổ Hoạt Thành?” Quả Quả và Lôi Vô Kiệt đều lạ tai với cái tên này.

“Xưa nay Cổ Hoạt Thành luôn sống ẩn dật, không màng chuyện trên giang hồ. Hôm nay lại ra tay với chúng ta? Hòa thượng, ngươi thật có sức hút không nhỏ ah.” Tiêu Sắt liếc mắt ủy mị đến Vô Tâm.

“Lại nhắm vào Vô Tâm sao? Đáng ghét.” Quả Quả nghe có người vì Vô Tâm mà ra tay, thì có lẽ không phải chuyện tốt. Máu giận trong nàng lại tự động sôi lên.

“Mà chiêu thức ban nãy họ dùng là gì vậy?” Lôi Vô Kiệt thắc mắc, hắn muốn hiểu rõ một chút về loại chú thuật quái dị này.

“Dẫn Tình Chú.” Vô Tâm và Tiêu Sắt đồng thanh nhắc đến chú thuật mà cả bốn người đều trúng phải.

“Dẫn Tình Chú???” Quả Quả và Lôi Vô Kiệt lại lạ lẫm với chiêu thức tà môn này.

Hắc Tử đồng bút

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN