Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành
Chương 13-2: Hắc Y Nhân Lộ Diện (2)
“Gan cô cũng to lắm. Đã bị chúng ta bắt làm con tin, một chút sợ hãi cũng không có, ngược lại còn hùng hồn như vậy.” Hắc y nhân ngạc nhiên khi nghe Quả Quả nói ra lời vừa rồi. Hắn nhìn nàng cười khỉnh một cái.
“Ngươi vừa nãy không phải nói mời ta làm khách sao? Nhanh như vậy đã trở mặt.” Quả Quả lẫm liệt nhìn thẳng vào mắt hắn đáp trả lại.
Lúc này nàng chợt phát hiện thì ra mắt hắn màu lam vô cùng thanh khiết, thật khiến người ta nguyện ý chết chìm trong ánh mắt đó. Quả Quả là kẻ lam khống chính hiệu, chỉ cần là màu lam nàng sẽ trực tiếp bị nó thu hút, huống hồ gì lại là một đôi mắt yêu kiều quyến rũ như thế. Nàng có một chút ngây ngốc, cho đến khi hắn nheo mắt lại như muốn nghe tiếp câu thứ hai của nàng thì Quả Quả mới thu lại tinh thần.
“Dù là con tin đi chăng nữa. Trước khi Vô Tâm chưa đến Cổ Hoạt Thành tất nhiên ta còn giá trị lợi dụng, các người sẽ đương nhiên không tổn hại đến ta. Ta cần gì phải sợ.” Quả Quả thanh âm cao ngạo ngời ngợi.
“Cô chắc chắn Vô Tâm tên hòa thượng đó sẽ đến Cổ Hoạt Thành cứu cô sao?” Hắn y nhân cười hỏi.
“Tất nhiên ah. Còn phải hỏi? Vô Tâm hắn không phải loại vô tình vô nghĩa.” Quả Quả tự đắc nói.
“Xem ra quan hệ của hai người thật không đơn giản.” Hắc y nhân cảm thán.
“Chúng ta là sinh tử chi giao, cùng nhau vào sinh ra tử không ít lần ah.” Quả Quả bình thản thở ra đều đều. Nàng có chút vui sướng trong lòng khi nhớ lại những lần cửu tử nhất sinh ấy.
“Có thật là sinh tử chi giao? Nhưng ta lại thấy có ý tứ khác ah.” Hắc y nhân liếc nàng một cái rồi quay đi. Gợi lên sự tò mò trong lòng nàng.
“Ngươi như vậy là có ý gì? Ngươi chắc chắn nhìn thấy mộng cảnh của những người bị hạ Dẫn Tình Chú. Ngươi rốt cuộc đã nhìn thấy gì?” Quả Quả bị khơi gợi lên sự hiếu kỳ mà nàng thật sự rất muốn biết, liền chất vấn hắn.
“Ta thấy… đáp án cho khúc mắc trong lòng cô.” Hắc y nhân cao ngạo đánh thêm một đòn, làm tăng sự hiếu kỳ của Quả Quả lên đến đỉnh điểm.
“Trong mộng cảnh của Vô Tâm, người hắn gặp là ai?” Quả Quả nóng vội tra hỏi.
“Ta sẽ không dễ dàng nói cho cô biết. Vậy nên đừng có truy hỏi ta nữa.” Hắc y nhân thấy nàng kích động như vậy, chính là đã sập bẫy của hắn. Hắn vui vẻ mà khiến nàng tức điên.
“Ngươi…????” Quả Quả thật tức đến nổi muốn thổ huyết. Nhưng nàng cũng không dễ dàng thua cái tên lai lịch bất minh này. Trên phương diện khẩu chiến nàng tự nhận đứng thứ hai thì không ai có thể leo lên được ghế thứ nhất. Nói một cách đơn giản hơn chính là mình nàng chiếm trọn hai ghế. Thiên hạ vô địch. Nàng liền lật lọng…
“Cho dù ngươi chịu nói, chưa chắc ta chịu tin ngươi. Biết đâu ngươi nói dối, giở trò ly gián thì sao?” Quả Quả thu lại tức khí. Nàng quay sang nở ra một nụ cười như đầy ý tự mãn, liếc xéo hắc y nhân.
“Không biết vừa nãy là ai hỏi ta trước ah.” Hắc y nhân cũng không chịu thua nàng. Hắn có chút sửng sốt khi gặp phải kẻ giảo hoạt như nàng. “Sao lại có loại người tráo trở như cô ta.”
“Ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút, không được sao?” Quả Quả kênh kiệu, sau đó nàng lại muốn dò xét mục đích của Cổ Hoạt Thành. “Mà các người tại sao nhắm vào Vô Tâm? Là vì 32 tuyệt kỹ La Sát Đường sao?”
Hắc y nhân đảo đôi mắt lam thăm thẳm như biển cả một vòng, gật gù. “Cũng có thể nói như vậy.”
“Đúng là trên đời này Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều.” Quả Quả bất mãn trề môi, xem ra Cổ Hoạt Thành cũng giống như những kẻ khác, điều vì tư lợi cá nhân mà gây bất lợi cho Vô Tâm. Nàng phải tìm cách chơi Cổ Hoạt Thành một vố, nếu không chẳng phải Vô Tâm sẽ chịu thiệt sao?
“Hả???” Hắc y nhân không hiểu ý tứ câu này, nàng muốn ám chỉ điều gì.
“Ta dĩ nhiên sẽ không nói tốt cho người bắt ta.” Quả Quả thở ra, quay mặt đi lạnh lùng giải thích.
“Quả Quả tỷ bị hắn bắt đi. Sao hai người không cứu tỷ ấy, còn cản trở ta cứu người. Ta phải đi cứu tỷ ấy.” Lôi Vô Kiệt ấm ức. Hắn toang đứng dậy định đi đến Cổ Hoạt Thành cứu người.
“Lôi Vô Kiệt. Sáng mai chúng ta cùng đi đến Cổ Hoạt Thành.” Vô Tâm giữ vai Lôi Vô Kiệt lại, ngăn hắn đừng manh động.
“Sao không phải ngay bây giờ?” Lôi Vô Kiệt sốt ruột thắc mắc.
“Ngươi yên tâm. Người của Cổ Hoạt Thành sẽ không làm gì cô ta đâu.” Tiêu Sắt đưa mắt nhìn hắn, xoa dịu cơn giận trong hắn.
“Sẽ không sao thật chứ?” Lôi Vô Kiệt nhìn về thẳng vào Tiêu Sắt như muốn hắn xác định chắc chắn lại lần nữa những gì hắn vừa nói.
“Cô ta quỷ kế đa đoan chắc chắn sẽ không để bản thân bị thiệt.” Tiêu Sắt khẽ gật gật đầu để Lôi Vô Kiệt tin tưởng vào suy đoán của hắn.
“Ngươi là đang khen hay là đang chửi xéo tỷ ấy thế?” Lôi Vô Kiệt nghe xong lại càng khó hiểu.
“Với bản tính của cô ta nói không chừng còn đưa ra rất nhiều yêu sách đối với Cổ Hoạt Thành nữa là.” Vô Tâm cười lên ranh mãnh như tưởng tượng ra cảnh cả Cổ Hoạt Thành phải vất vả đối phó với những trò quỷ mà Quả Quả bày ra.
“Yêu sách gì?” Lôi Vô Kiệt bước đến gần Vô Tâm nghiêng đầu nhìn hắn hỏi.
“Đại loại như, bàn ăn thịnh soạn rượu thịt…” Vô Tâm vô tư nói ra.
“Rượu??? Tỷ ấy uống rượu thì…” Lôi Vô Kiệt gãi đầu, ngần ngại nói.
“Tiêu rồi. Nếu cô ta uống rượu thật thì nguy to.” Vô Tâm, Tiêu Sắt được nhắc nhớ lại ký ức đáng sợ, cả hai không khỏi kinh hãi mà lớn giọng hô lên.
“Ngươi mà cũng sợ nữ nhân say rượu sao?” Vô Tâm nhìn đến Tiêu Sắt vẻ mặt sợ sệt, liền ngẫu hứng muốn trêu hắn.
“Nữ nhân khác thì ta không sợ, còn cô ta dĩ nhiên là ta sợ rồi. Không lẽ ngươi không sợ? Hôm đó là ai bị hôn một lượt những ba cái…” Tiêu Sắt lại toát ra hàn khí, điềm đạm tay long vào áo vừa nhìn Vô Tâm vừa đáp trả hắn một đòn.
“Không biết tên nào bị hôn xong đứng chết trân như trời trồng.” Vô Tâm lại cười nghịch ngợm một cái, cắn lại Tiêu Sắt một miếng.
“Ngươi???” Tiêu Sắt bị khuấy vào chỗ đau nhất, không khỏi tức giận la lên một tiếng.
“Hai người đừng gây gổ nữa. Giờ chúng ta phải làm gì ah?” Lôi Vô Kiệt can ngăn hai kẻ đang lưỡng bại câu thương kia.
Giặc ngoài còn chưa trừ, bên trong đã nội chiến dữ dội như vậy. Giờ là lúc nên hết lòng đoàn kết lại mới phải. Lôi Vô Kiệt cũng không tệ ah. Trong lúc nguy cấp vẫn có thể dùng được.
“Bây giờ chúng ta phải mau đến Cổ Hoạt Thành.” Vô Tâm gấp rút nói.
“Được, nhanh đi cứu Quả Quả tỷ thôi.” Lôi Vô Kiệt sốt sắng hưởng ứng. Cả ba nhắm theo hướng hắc y nhân mang Quả Quả đi mà tung người lên bay vuốt đến Cổ Hoạt Thành càng nhanh càng tốt.
Hắc y nhân mang Quả Quả chạm đất an toàn trước cổng thành. Hai kẻ theo sau cũng đáp xuống sau đó.
“Lam nhị Cổ chủ.” Hai kẻ canh cổng thành vừa nhìn thấy hắn đã vội chắp tay cúi đầu hành lễ.
Hắn gật đầu một cái rồi tháo khăn đen che đi nửa gương mặt kia xuống, lột nhanh bộ hắc y bao phủ bên ngoài ra.
Quả Quả hiếu kỳ nhìn theo từng động tác của hắn. Không biết đằng sau lớp khăn đen ấy là khuôn mặt như thế nào? Đôi mắt đẹp như thế, phải để ở trên mặt mỹ nam mới đáng xứng. Nếu không thì phản cảm và uổng phí quá rồi. “Ông trời ơi, xin đừng làm con thất vọng ah. Mỹ nam. Nhất định là mỹ nam. Phải là mỹ nam mới được nha.”
Quả Quả chắp tay trước trán xá xá vài cái, nàng ti hí mở lên một mắt nhìn thử. Trời cao có mắt, thật không phụ lòng nàng. Trước mắt nàng lúc này, hiện lên một mỹ nam khuynh thành. Từ tướng mạo cho đến dáng vẻ thật không thể chê vào đâu được. Chỗ nào cần cong thì cong, chỗ nào cần thon thì có thon, chỗ nào cần lực lưỡng thì đương nhiên là có thể đem ra khoe. Thật đốt mắt người khác mà. Đã thế hắn lại mặc trên người một bộ bạch lam y. Càng làm tăng thêm khí chất tao nhã ngời ngời của hắn. Nàng phải làm sao đây? Cái tên này thật quá đáng ah. Hắn đoán được nàng thích mỹ nam lại còn thích màu lam nên mới làm thế này để mê hoặc nàng sao? Ah! Quả Quả tỉnh lại đi. Bớt ảo tưởng lại đi, hắn là nhắm vào Vô Tâm liên quan gì đến nàng cơ chứ? Quả Quản nhắm chặt mắt, hai tay ôm đầu lắc lắc.
Lam nhị Cổ chủ định bước về phía trước, khi hai tên lính canh đã mở cổng thành. Hắn nhìn thấy Quả Quả quay đầu về hướng khác giấu mặt đi điệu bộ bất thường có chút ngốc nghếch khác hẳn vẻ cao ngạo ban nãy, lại còn đứng bất động không di chuyển, hắn liền xoay đầu lại hỏi.
“Cô không định vào à?”
“Vào…. vào… Ta chạy cũng không thoát. Đương nhiên là phải vào rồi.” Quả Quả lập tức thay đổi phong thái, hai tay ôm lại trước ngực, nghênh ngang bước đến bên cạnh Lam nhị Cổ chủ đi vào thành.
“Cô ta đúng là tiểu quỷ gian xảo.” Hai hắc y nhân bước sau bước theo, lắc đầu bó tay.
Quả Quả tuy bề ngoài cao ngạo cấm dục, nhưng bên trong nội tâm gào thét, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn lén mỹ nam bên cạnh. Có một lúc bị Lam nhị Cổ chủ phát hiện, ánh mắt giao nhau. Nàng không những không xấu hổ mà ngược lại khi bị phát hiện thì càng to gan hơn, công khai nhìn đắm đuối Lam nhị Cổ chủ. Khiến người ta phải ngại ngần, hỏi.
“Ta có gì khác người sao?”
“Đúng vậy.” Quả Quả gật đầu, rồi ‘khổ sở’ giải thích thêm. “Ngươi yêu nghiệt hơn người.”
Hai kẻ đi sau vội che miệng cười, Lam nhị Cổ chủ bắt nhầm phải một con sói rồi. Lam nhị Cổ chủ mặt đỏ tía tai, liền phất phất tay bảo họ lui xuống. Hai tên đó nhanh nhảu chuồng mất.
Vừa vào thành được mấy bước, Quả Quả đã giật thót cả người, nàng kêu lên một tiếng: “Ôi mẹ ơi. Giật mình hà.” Khi cả ngàn con mắt của người dân Cổ Hoạt Thành khắp nơi lấp ló dán chặt vào nàng. Họ nhìn thấy nàng thái độ lúc đầu có ngạc nhiên sau đó không hiểu sao lại chuyển thành thất vọng ê chê nhìn nhau tự hỏi.
“Sao lại là nữ nhân?”
“Lam nhị Cổ chủ sao lại dắt về một nữ nhân?”
“Không phải là tìm hòa thượng sao?”
“Hòa thượng đâu?”
“Đây là Cổ Hoạt Thành sao?” Quả Quả nhìn quanh một lượt, nàng không để tâm những lời họ nói, nàng chỉ chú ý quan sát sắc mặt của họ, rồi ngỡ ngàng lên tiếng.
“Đây không thể là Cổ Hoạt Thành sao?” Lam nhị Cổ chủ ngạc nhiên nhìn nàng.
“Nhìn ai nấy như bị phải nhiễm dịch bệnh í. Đây chẳng khác gì ổ bệnh dịch.” Quả Quả ngấm ngầm phán.
“Không có gì. Ta thấy mọi người chào đón ta nồng nhiệt quá nên có chút bất ngờ.” Quả Quả giả vờ cười tít mắt. Nhưng nụ cười giả tạo này cũng thật rạng ngời, khiến người ta dễ dàng tưởng thật.
“Được rồi. Cùng ta về phủ.” Lam nhị Cổ chủ bước tiếp, đi thẳng đến phủ Tộc trưởng.
Lam nhị Cổ chủ bước qua cửa nhà. Rồi dắt nàng đi đến hậu viện phía sau. Nàng lẻo đẻo theo hắn, nhìn đông nhìn tây nhìn trái nhìn phải, miệng thì ngạo mạn nói.
“Ta thật muốn xem, Cổ Hoạt Thành các người đối xử với “khách” như thế nào?”
“Đây là phòng của cô. Vào nghỉ đi.” Lam nhị Cổ chủ dừng lại, mở cửa căn phòng trước mặt. Hắn phất tay áo một cái, nến trong phòng đột nhiên được thắp lên.
“Lợi hại… lợi hại.” Quả Quả được chiêm ngưỡng một pha phù phép ảo diệu, không khỏi trầm trồ lên.
“Cũng không tồi ah…” Quả Quả tự nhiên bước vào nhìn khắp căn phòng lung linh ánh nến, nàng vui vẻ tán dương.
“Nếu ưng ý như vậy thì ta đi trước đây.” Lam nhị Cổ chủ định giúp nàng đóng cửa lại nhưng bị Quả Quả nhanh chóng xoay người ngăn cản.
“Khoan đi đã.” Quả Quả một tay giữ lại cánh cửa vội hô lên.
“Có chuyện gì?” Lam nhị Cổ chủ không nóng không lạnh hỏi.
“Ta đi đường cả ngày, vẫn chưa ăn gì… Cổ Hoạt Thành sẽ không để ta chết đói đúng không?” Quả Quả mặt bèo nheo, xoa xoa bụng ra vẻ yểu xiều không còn một chút sức lực.
“Nhịn đói một ngày sẽ không chết được đâu.” Lam nhị Cổ chủ cũng chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Hắn nhìn mèo con nhỏ đáng thương như nàng, lại có thể lạnh lùng nói ra một câu khiến người ta sụp đổ.
“Người khác thì ta không biết, nhưng nếu ta mà nhịn đói thì ta sẽ chết chắc.” Quả Quả chưng ra bộ mặt có vẻ thành thật, gật gật đầu.
Nhưng chưa đầy một giây sau, nàng đã lên tiếng đe dọa. “Đến lúc đó, La Sát Đường các người đừng hòng có được mà nói không chừng cái thành này còn bị Vô Tâm đập nát luôn đấy.”
“Xem như ta sợ miệng lưỡi của cô.” Lam nhị Cổ chủ nhắm mắt thở dài. Rồi xoay người bỏ đi.
“Nhớ thịnh soạn một chút nha.” Quả Quả hoan hỉ nói vọng theo bóng lưng hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!