Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành
Chương 14-3: Bắt Nhầm Con Tin (3)
Trong phòng, Quả Quả vừa ăn, vừa nhấp một ly rượu. Rượu cay nồng xông vào miệng, khiến nàng vui sướng rít lên một tiếng, đôi mắt nhắm chặt để cảm nhận đến tinh túy của rượu, ngửa mặt lên cao, không ngừng biểu lộ thái độ cực kỳ mãn ý. Nàng mở mắt vô đùi một cái, tấm tắc khen ngợi.
“Rượu ngon.”
“So với Thu Lộ Bạch cũng không kém ah.”
Quả Quả nhàn nhạ đặt ly rượu xuống, tay lại gấp thức ăn cho vào miệng. Tay nàng lại ôm bình rượu, định rót rượu ra ly, nhưng sau đó dừng lại một chút ngẫm nghĩ gì đó mà không rót. Nàng cười một cái, đập bàn đứng dậy. Có lẽ nàng chê ly nhỏ, uống không đã, liền xách nguyên bình rượu, ngửa mặt lên trời, há miệng mà rót vào.
“Không được uống.”
Đúng lúc này, Tiêu Sắt kịp thời chạy đến, vẻ mặt hớt hả, bất an, lại thêm một chút nghiêm nghị, có cả tức giận mà gắt lên.
Rượu chưa kịp rót xuống, đã bị âm thanh chói tai ngăn lại. Quả Quả theo âm thanh kia, quay đầu nhìn lại. Vừa bắt gặp nhân ảnh Tiêu Sắt trước mắt, Quả Quả liền giấu bình rượu phía sau lưng như sợ bị Tiêu Sắt giành mất.
Quả Quả cáu giận: “Ở hiện thực ta chưa đủ tuổi nên ba mẹ không được uống. Giờ đến đây có thể tự do mà uống, ngươi lại muốn thay ba mẹ ta quản thúc ta? Đừng có nằm mơ.”
Quả Quả không bị Tiêu Sắt dọa sợ, ngược lại càng lỗ mãng hơn, nàng không để ý đến hắn, liền rót rượu vào miệng mà uống.
“Cô dám…”
Tiêu Sắt lao đến, nhắm vào bình rượu trên tay Quả Quả mà đoạt đi. Nhưng nàng không cho hắn cơ hội cướp đi thứ nàng thích. Quả Quả xoay người một cái, bước đến một vị trí khác. Tiêu Sắt đương nhiên không thể chạm vào bình rượu của nàng. Tiêu Sắt cũng không phải dạng thấy khó mà lui, hắn liền đuổi theo nàng, nhất định phải cướp được bình rượu sắp gây họa đó.
Quả Quả chạy vòng vòng quanh bàn tránh Tiêu Sắt, cứ mỗi lần gần bắt được Quả Quả thì nàng lại nhanh nhạy ôm bình rượu bỏ trốn.
“Cô đứng lại đó. Mau đưa bình rượu đây.” Tiêu Sắt điên tiết.
“Không đưa ah.” Quả Quả sau khi thoát khỏi ma chưởng của Tiêu Sắt, nàng liền lêu lêu, làm mặt xấu chọc tức hắn.
“Quả Quả tỷ, đừng uống ah.”
Ngay sau đó, Lôi Vô Kiệt cũng lao vào cuộc chiến tranh giành chiếc bình rượu kia cứ như tranh giành chiếc đèn thần quý báu trong truyện cổ tích Aladin và cây đèn thần vậy.
Lôi Vô Kiệt chạy đến hai tay chụp lấy bình rượu Quả Quả đang giơ lên cao. Nhưng cũng vì hắn kêu lên, đã khiến Quả Quả phòng bị, nàng rút tay xuống, lượn người sang một bên né tránh hắn và Tiêu Sắt phóng tới.
“Có bản lĩnh thì tới đây mà cướp.”
Quả Quả đứng một khoảng, cách xa hai người bọn họ, giơ cao bình rượu, lắc lắc, cười khiêu khích.
Tiêu Sắt hỏa diệm trong lòng nổi lên, Lôi Vô Kiệt thì sốt sắng muốn ngăn nàng lại. Hai người cùng nhau nhào đến, mục tiêu duy nhất vẫn là bình rượu kia. Quả Quả thấy thế liền cúi người, xoay vài cái đã đến gần chiếc bàn gỗ. Quả Quả đắc ý, há miệng uống thêm một ngụm rượu trước mắt Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt, không ngừng lên tiếng chọc điên họ.
“Hai người đừng mơ cướp được ah. Không ai có thể cướp được rượu trong tay ta.”
“Thật vậy sao?”
Thanh âm truyền đến bên tai, còn bàn tay cầm bình rượu ngọc trên cao, đã bị một bàn tay khác bắt lấy. Quả Quả cơ hồ thu lại dáng vẻ tự mãn trước đó, ngước mặt lên nhìn, phía sau mình là ai áp sát vào người nàng. Ánh mắt nàng từ từ chuyển động, làm lộ ra từng ngũ quan sáng chói trên gương mặt hắn. Hắn cũng hơi cúi đầu nhìn nàng. Trên môi đang nở ra một nửa cánh hoa mị hoặc. Vừa dứt lời, bình rượu đã nhanh chóng bị chuyển từ tay Quả Quả về tay hắn. Đặt ngay xuống bàn, hắn quay lại, vẻ bất mãn nhìn về hai kẻ bại tướng, hừ một tiếng.
“Một nữ nhân cũng không giải quyết được.”
Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt, thấy tình hình căng thẳng đã được giải quyết xong, liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe được câu nói đó, Lôi Vô Kiệt cũng không giấu được vẻ bất lực. Tiêu Sắt thì dù có bất lực đến đâu hắn cũng lấy kiêu ngạo, trầm ổn che đi.
“Vô Tâm ăn hiếp ta.” Oai phong của Quả Quả bị Vô Tâm đánh bay, nàng hậm hực giậm chân, hờn giỗi.
“Ta không “ăn” cũng không có “hiếp” cô.” Vô Tâm nhíu mày, răng nghiến từng chữ, giống như vô cùng giận dữ.
“Ngươi???” Quả Quả nghe Vô Tâm nói như vậy, nàng lập tức cứng họng, nói không nên lời, ngược lại còn thoáng đỏ lên hai má, vô thức mà lùi về phía sau vài bước.
“Tà tăng! Chùa nào chứa nổi ngươi.” Tiêu Sắt dù cho có lạnh lùng, trầm tĩnh đến mấy đi nữa, khi nghe những từ ngữ ám muội kia cũng không khỏi ức chế trong lòng, nhẫn không được, nhất định phải mắng chửi tên hòa thượng chẳng ra gì đó một câu.
“Không phải Vô Tâm đã ở Hàn Thủy Tự rất lâu sao?” Lôi Vô Kiệt ngổ ngáo bước đến, gãi đầu thắc mắc.
“Tên ngốc! Ta phục ngươi rồi.” Tiêu Sắt máu não tăng xông, hắn quay người về phía sau, tránh phải nhìn tới Lôi Vô Kiệt, nếu không sẽ không nhịn được mà ra tay đánh chết hắn.
“Ba người không về phòng sao? Định ngồi đó cho đến bao giờ? Ba người ngồi đó nhìn ta như thế, làm sao ta ngủ được?”
Quả Quả nằm trên giường hai nhắm mắt lại, miệng thì không ngừng xua đuổi ba ông tướng kia đang ngồi nghiêng đầu chống tay lên bàn sáu con mắt cứ dán chặt vào nàng, một cái chớp mắt cũng không chớp, đừng nói là sao nhãn.
Từ trái sang phải Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt ba người vẫn nhìn chăm chăm vào Quả Quả, trong lòng nặng trĩu âu lo. Họ vẫn một mực im lặng, không ai lên tiếng trả lời nàng.
“Mặc xác các người.” Quả Quả nằm nghiêng người vào trong, nàng bắt đầu chìm vào trong giấc mộng đẹp.
Một canh giờ sau, tư thế của họ vẫn không đổi…
“Chúng ta ngồi đây đến khi nào?” Tiêu Sắt than thở.
“Tốt nhất là phải ngăn được cơn say lần này của cô ta.” Vô Tâm bên cạnh cũng ảo não thở dài.
Nửa canh giờ sau…
Ba người bọn họ cả ngày hôm nay đi hết một đoạn đường dài, đã thế lại phải đối mặt với người của Cổ Hoạt Thành, sau đó lại chạy một mạch đến Cổ Hoạt Thành. Dù có là “mình đồng da sắt” cũng có lúc bị hao mòn, robot người máy cũng cần năng lượng, họ hoạt động cả ngày đương nhiên là đã thấm mệt. Tuy nói cố gắng ngăn cơn say của Quả Quả nhưng ngồi một hồi bọn họ lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Còn Quả Quả xem như được cưng chiều nhất rồi. Nàng một mình ăn uống no say, được ngủ nệm ấm chăn êm. Nhưng nàng có phước lại không chịu hưởng. Nằm trên giường có vẻ không thích lắm nên nàng cứ lăn qua lăn lại, lăn lên lăn xuống rồi lăn luôn xuống đất.
“Phịch.”
“Aygu, đau chết mất.”
Cả người đau ê ẩm, Quả Quả lòm còm đứng dậy, giọng nói cũng có chút biến đổi, hơi men len lỏi vào không khí.
“Sao cứ mặt đất quay mòng mòng thế này? Đi thế nào được?”
Quả Quả loạng choạng, trước mắt mọi thứ không ngừng chuyển động xoay tròn. Nàng muốn bước sang trái lại bước sang phải, muốn bước lên phía trước lại thụt lùi về sau, cả người nghiêng ngả, chao đảo tựa như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Quả Quả sử dụng công pháp ba lùi một tiến, vất vả lắm mới đi đến gần bên Lôi Vô Kiệt. Hai mắt nhướng lên, cố nhìn cho rõ nhân ảnh bên cạnh là ai. Quả Quả cười ngốc một cái rồi bắt đầu…
“Tiểu Kiệt ngoan cho ta hôn một cái.” Quả Quả đặt lên trán Lôi Vô Kiệt một nụ hôn nhẹ.
Lôi Vô Kiệt bất ngờ bị Quả Quả hôn, hắn bừng tỉnh, phải nói là tỉnh như chưa bao giờ được tỉnh, cả người hắn cứng đờ lại, hai mắt căng lên nhưng lại rất vô hồn, miệng lắp bắp: “Đến rồi… Lại đến rồi… “
Quả Quả hôn xong Lôi Vô Kiệt lại cười ngốc một cái, vỗ vỗ đầu Lôi Vô Kiệt, tán dương, “Tiểu Kiệt, đệ thật ngoan ah.”
Lôi Vô Kiệt lúc này hồn phách không biết đã dạo chơi ở chốn nào? Khiến hắn một chút phản ứng cũng không có, cả người đông cứng như bị đóng băng vậy.
Quả Quả nhìn sang bên kia, chợt thấy Vô Tâm vẫn còn đang say ngủ, hắn chưa biết chuyện kinh thiên động địa đang diễn ra. Quả Quả liền trèo lên bàn, bò tới chỗ Vô Tâm.
“Vô Tâm. Vô Tâm ta muốn hôn ngươi.” Quả Quả ghé vào tai Vô Tâm thì thầm. Muốn hôn người khác thì phải lịch sự xin phép hẳn hoi, còn cho hay không cho thì nàng vẫn cứ hôn.
Thanh âm truyền tới, Vô Tâm dù đang ngủ nhưng thính lực vẫn rất tốt, đặc biệt là khi nghe thấy bốn chữ khủng bố “ta muốn hôn ngươi” hắn muốn không tỉnh ngủ cũng phải tỉnh. Những chuyện trong mộng cảnh hiện lại trước mắt hắn. Vô Tâm giật mình hoảng sợ ngay tức khắc tránh xa Quả Quả, thét lên, “Không được.”
Con mồi đột nhiên chạy mất, Quả Quả đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha. Nàng liền bước xuống ghế, định đuổi theo Vô Tâm, nhưng do rượu vào tay run mắt mờ, nên khó giữ thăng bằng, lại còn đứng meo ra mép ghế, nàng cứ nghiêng nghiêng như sắp té xuống, Vô Tâm lo lắng muốn đến đỡ lấy nàng nhưng lại không dám đến, cứ nhìn theo nàng mà lo lắng.
Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt sau khi nghe Vô Tâm thét lên họ đã biết đến lúc phải đối mặt với cục diện kinh hoàng này.
“Quả Quả tỷ cẩn thận.” Lôi Vô Kiệt bắt lấy một bên tay Quả Quả giúp nàng giữ thăng bằng. Tiêu Sắt bên đây cũng giữ nàng lại.
Quả Quả nhờ vào Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt mà bước xuống đất an toàn. Nàng cực lực vùng vẫy để thoát ra khỏi hai người bọn họ, phóng đến chỗ Vô Tâm. Thanh âm bức bối cộng thêm giọng điệu say mèn mà quát lên. “Buông tay, Tiêu Sắt, Tiểu Kiệt, ta phải hôn Vô Tâm. Buông tay.”
“Quả Quả tỷ đừng manh động.” Lôi Vô Kiệt cùng Tiêu Sắt kịch liệt ngăn cản Quả Quả.
Quả Quả dùng lực bườm tới, nàng gắt gỏng vì bị cản trở. “Hai người tránh ra.”
Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đương nhiên không thể buông tay, nàng dùng lực dù sao cũng không thể so với hai nam nhân, thoát khỏi họ là chuyện không thể. Dù nói là Quả Quả khó thoát khỏi Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt, nhưng hai người bọn họ cũng phải dùng một lực rất lớn, vất vả lắm mới có thể giữ nàng lại, giúp Vô Tâm cách nàng một khoảng cách an toàn.
“Đau. Đau quá.” Quả Quả mặt mày nhăn nhó, không vùng vẫy nữa, nàng tựa như rất đau đớn muốn ngã lăn ra đất.
Lôi Vô Kiệt nghe Quả Quả kêu đau, hắn vội vả buông tay, vì nghĩ mình đã dùng lực quá mạnh, “Quả Quả tỷ, đệ… không cố ý đâu… đệ… xin lỗi…”
Nhưng thật không ngờ, khi Lôi Vô Kiệt vừa buông tay, Quả Quả ngay lập tức thu lại dáng vẻ vừa rồi, tinh ranh cười một cái, quay sang ôm lấy cổ Tiêu Sắt, nhanh chóng đưa môi đến vờ như muốn hôn hắn. Tiêu Sắt cả kinh, theo phản xạ tự nhiên vội đẩy nàng ra.
Quả Quả thành công loại bỏ hai kẻ cản trở, nàng nhắm vào Vô Tâm mà lao đến. “Vô Tâm ngươi đừng hòng chạy khỏi ta.”
Quả Quả cứ như một con sói hung hãn vồ lấy chú thỏ trắng Vô Tâm nhanh nhạy. Nhưng con sói kia đâu dễ để tuột mất con mồi béo bỡ. Vô Tâm bị nàng chấn vào đường cùng, đã không còn đường thoát, hắn một ngàn lẻ một biểu cảm sợ hãi, chỉ còn biết cầu cứu Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt bên kia. “Mau kéo cô ta ra.”
Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt thấy Vô Tâm rơi vào tình huống nguy nan không còn sức kháng cự như chú thỏ con yếu ớt sắp bị con sói đói ba năm ăn thịt, lòng trắc ẩn của bọn họ nổi lên, liền liều mạng lao vào ngăn cản con sói đáng ghét kia không được làm tổn hại đến chú thỏ trắng đáng thương đó.
Khi Quả Quả chỉ còn cách Vô Tâm trong gang tấc thì hai tay và hai vai nàng bị Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt giữ lại, nàng muốn tiến thêm một chút cũng không thể.
“Hai người tại sao cản ta? Hai người thích hắn?” Quả Quả tức tối, giọng say xỉn quay sang Tiêu Sắt rồi đến Lôi Vô Kiệt chất vấn.
Họ nghe nàng nói như vậy, phản ứng đầu tiên chính là giơ tay phủ nhận. “Ta không có.”
Đây cũng chính là cơ hội cho Quả Quả lao đến Vô Tâm. Vô Tâm hiểu ý nàng, vội cảnh tỉnh hai kẻ khờ kia, liên tục trúng kế của Quả Quả. “Kéo cô ta lại. Đừng đến gần ta.”
Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt ngay tức khắc một tay vòng qua giữ chặt eo Quả Quả, tay còn lại giữ trên vai nàng. Quả Quả chỉ vừa tiến lên được một chút, đã bị họ kéo về.
“Hắn là hòa thượng đó.” Tiêu Sắt khổ sở than lên một câu.
Quả Quả lên cơn thịnh nộ, nàng nhằn nhự quát. “Ta mặc kệ. Vô Tâm. Hôm nay ta nhất định phải hôn được ngươi.”
Lôi Vô Kiệt nhìn Quả Quả cương quyết như vậy, nếu không thể hôn Vô Tâm nàng sẽ không chịu ngừng lại. Lôi Vô Kiệt muốn chiều hư nàng, hắn nhìn về Vô Tâm thái độ như muốn năn nỉ hắn. “Vô Tâm hay là ngươi cho tỷ ấy hôn một cái đi.”
“Không được.” Vô Tâm lập tức bác bỏ. Hắn đương nhiên không thể chấp nhận được yêu cầu này. Hắn chính là sợ tâm mình không vững, lại càng thêm sợ nàng sẽ nuôi hi vọng nơi hắn, sau này mọi chuyện sẽ càng thêm rắc rối.
Lôi Vô Kiệt hắn không hiểu nổi khổ tâm của Vô Tâm, hắn chỉ là không muốn thấy Quả Quả buồn, nàng muốn làm bất cứ chuyện gì hắn nhất định sẽ giúp nàng đến cùng, chỉ cần nàng vui vẻ cười một cái, dù cho có khó khăn gian khổ cách mấy, hắn cũng thấy xứng đáng. Vậy nên chuyện này dù có một chút không phải đạo, cũng không hợp lẽ, nhưng hắn cũng không muốn nàng ấm ức trong lòng. Hai tay tuy giữ nàng nhưng lại hoàn toàn không dùng lực. Mặc cho nàng hành động, còn hôn được hay không, phải coi nàng vận khí tốt hay không tốt.
Quả Quả cảm nhận được Lôi Vô Kiệt muốn giúp nàng. Một mình Tiêu Sắt dù sao cũng chỉ ngăn được một chút. Nàng liền nhắm đến má Vô Tâm chu môi mà hôn lên, Vô Tâm kinh hãi, nhanh nhạy quay mặt đi, Quả Quả nụ hôn đầu tiên tấn công thất bại. Quả Quả có chút tức tối, nàng lại hôn sang bên kia gò má Vô Tâm, hắn lại lãng tránh nàng. Lần thứ ba nàng gồng hết sức nhất định phải hôn trúng hắn. Nhưng lần này thê thảm rồi… Có lẽ đây là minh chứng cho câu “trời tạo nghiệp có tha, tự tạo nghiệp không thể sống”.
“Aaaaahhhh”
Quả Quả hôn đến Vô Tâm vội né đi, kết quả do dùng lực quá trớn, nàng đâm đầu vào chiếc tủ gỗ bên cạnh. Chấn động và vô lực ngã xuống. Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt đỡ lấy nàng.
“Tỷ ấy ngất rồi.” Lôi Vô Kiệt có chút đau lòng.
Tiêu Sắt nhìn Quả Quả hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt dù ngất đi nhưng vẫn có chút khó coi, có lẽ là chưa hôn được Vô Tâm nên nàng không cam lòng, hay tại đập đầu vào tủ vẫn còn đau?
Tiêu Sắt không hiểu sao lại có chút buồn bã trong giọng, phong thái vẫn nhẹ nhàng. “Chắc là xong rồi đó.”
Vô Tâm sau một hồi chiến tranh căng thẳng, hắn cũng bình tĩnh lại nhưng không nói lời nào.
“Để ta.” Lôi Vô Kiệt nhanh chóng giành bế Quả Quả với Tiêu Sắt.
“Ta không rảnh tranh với ngươi.” Tiêu Sắt thu tay về, hừ lạnh.
Sau khi Lôi Vô Kiệt bế Quả Quả, đặt nàng nhẹ nhàng, nằm ngay ngắn xuống giường, kéo chăn đắp cho nàng, cả ba mới lặng lẽ bước ra cửa. Trước khi đóng cửa lại còn không quên nhìn nàng một cái.
“Về phòng nghỉ ngơi được rồi.”
Ba người bước vào ba căn phòng gần kề nhau, họ ngã lưng xuống giường liền lập tức nhắm mắt lại.
Ở đâu đó trong Cổ Hoạt Thành, một hắc y nhân che kín mặt mũi đang khụy gối hai tay chắp lại trước trán, cấp thiết nói:
“Chủ nhân, cô ta biết y thuật, như vậy sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta. Hay là…”
Nam nhân đứng xoay lưng với hắc y nhân, không thể nhìn ra gương mặt trông như thế nào, hắn hơi nghiêng đầu về phìa sau, môi khẽ nhếch lên một chút. “Muốn giết người diệt khẩu?”
“Đúng vậy.” Hắc y nhân vẫn như cũ cúi đầu, trước sau phong thái không đổi. Chỉ có sát khí từ hắn tỏa ra sung mãn.
“Chuyện này ta tự biết tính toán. Ngươi không cần ra tay.” Hàn khí lãnh đạm từ môi hắn thoát ra.
“Nhưng mà…Chủ nhân…” Hắc y nhân kích động, ngước mắt nhìn theo bóng lưng hắn.
“Sao hả? Ngươi muốn làm trái ý ta?” Nam nhân đó trong giọng điệu vẫn lạnh lùng, một chút khí tức cũng không có nhưng đủ khiến người ta phải khiếp sợ.
Hắc y nhân chợt run rẩy, vội vàng nhận lỗi, “Thuộc hạ có tội, mong Chủ nhân trách phạt.”
“Được rồi. Không có lần sau. Ngươi lui ra đi.” Nam nhân hơi thở ôn hòa, nhẹ phất tay.
“Dạ, Chủ nhân.” Hắc y nhân cúi đầu, rồi lui ra vài bước, thoắt cái, bóng dáng đã biến mất khỏi căn phòng đó.
Nam nhân một mình trong căn phòng tĩnh mịch, bàn tay siết chặt, môi lại nhếch lên nham hiểm. “Ngươi không cần ra tay. Bởi vì chuyện này sẽ do ta đích thân ra tay.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!