Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành - Chương 14-5: Bắt Nhầm Con Tin (5)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành


Chương 14-5: Bắt Nhầm Con Tin (5)


“Lam nhị Cổ chủ, ta hiểu cảm nhận của ngươi mà.” Tiêu Sắt vẻ mặt rầu rĩ, thở dài vỗ vai trấn an hắn.

“Long Phụng Quy Tụ”

“Bút tích của Hạ Hầu Triều Ca.”

“Bài thơ của Hàn Cô Tử.”

“Đàn cổ cầm được làm từ gỗ cây Mộc Nhiên 500 năm tuổi.”

“Huyền Vũ, Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ…”

“Quan Âm Lam Bảo Thạch.”

“Gốm sứ men ngọc.”

Lam nhị Cổ chủ không còn sức lực, ngã phịch xuống, nước mắt ngắn, nước mắt dài, nấc lên từng tiếng, gọi tên từng món báu vật bị Quả Quả ném đi không thương tiếc.

Quả Quả vui vẻ từ căn phòng bước ra. Nàng không biết rằng ở bên kia có kẻ đang cực kỳ phẫn uất, lửa giận nghi ngút, tựa hồ có thể đốt cháy hết thẩy mọi thứ trong bán kính 10 dặm xung quanh.

Vừa thấy Quả Quả hớn hở đứng trước đống báu vật hỗn độn, Lam nhị Cổ chủ, phát điên, “Đừng ai cản ta… Ta phải…” Bốn năm hộ vệ vội người ôm tay, người ôm chân, giữ vai, ôm eo, bịt miệng ngăn cản hắn lại.

Quả Quả cũng là người cực kỳ yêu thích kỳ trân dị bảo, nếu sáng mai nàng tỉnh dậy, biết mình gây ra sự việc tày đình này, không biết nàng sẽ cảm thán thế nào?

Quả Quả đứng đối diện với cây đại thụ, phía sau lưng nàng là đống báu vật mà nàng cho là hàng dỏm. Một tay cầm bình rượu, tay còn lại cầm một cây đuốc nhỏ, nàng thổi nhẹ một hơi, lửa cháy lên.

“Không phải cô ta định…” Lam nhị Cổ chủ cả kinh, chỉ tay về phía Quả Quả ra lệnh cho hộ vệ hành động. “Mau ngăn cô ta lại, nếu không cô ta sẽ đốt cả cái thành này mất.”

Quả Quả quẳng bình rượu vào mớ đồ cổ, tay còn lại quẳng luôn ngọn đuốc vào, môi khẽ cười, “See you later!”

Mười mấy hộ vệ nhận lệnh, vội lao xuống, vài người tranh nhau vội chụp lấy bình rượu, người còn lại bắt lấy ngọn đuốc nhỏ trong lòng bàn tay, lửa nóng truyền vào, làm cho hộ vệ đó không khỏi nhảy đổng lên, quăng cây đuốc đi, người khác vội vã đón lấy rồi cũng ném đi…

Quả Quả từ sau lưng rút ra một chiếc rìu, nàng nhắm đến cây đại thụ Tử Đinh Lăng của Lam nhị Cổ chủ mà chặt. Lam nhị Cổ chủ bên kia ruột gan nổi loạn lên, liền thét lên “Mau cản cô ta lại…”

“Đừng làm tỷ ấy bị thương.” Lôi Vô Kiệt lo lắng hô lên. Vô Tâm, Tiêu Sắt cũng lo lắng không kém Lôi Vô Kiệt, nhưng hắn nhanh miệng hơn họ.

Mấy hộ vệ còn lại sau màn ngớ ngẩn vừa rồi, liền phóng tới, người bắt lấy cái rìu đang được Quả Quả giơ cao qua đầu, hai người ôm chân giữ Quả Quả lại.

Sau khi thấy mấy hộ vệ đã bình ổn được cục diện hỗn loạn, Lam nhị Cổ chủ mới thở nhẹ được một chút, nhưng cơ bản vẫn còn tức giận.

“Bình rượu quý của Trương Trưởng lão ngâm gần 20 năm đã an toàn rồi. Cây Tử Đinh Lăng cũng xem như thoát khỏi kiếp nạn.”

Vị hộ vệ kia nhanh chóng lấy chiếc rìu ra khỏi tay Quả Quả. Nàng giận dữ, vùng vẫy gắt: “Ai?”

Mấy hộ vệ thả Quả Quả ra, họ đứng quanh nàng thành vòng tròn, một kẽ hở cũng không cho nàng thoát thân. Quả Quả xoay một vòng, quan sát kỹ ngũ quan từng người, chỉ vào mặt từng người nêu ra khuyết điểm trên người họ. Chê xong người này liền chê đến người khác.

“Mũi to.”

“Mắt hí.”

“Môi dày.”

“Trán dồ.”

“Mặt to.”

“Tai lớn.”

“Lùn quá.”

Những câu chê bai của Quả Quả như nhát dao chí mạng đâm vào trái tim những người bị nàng chê.

Quả Quả nhìn trúng một hộ vệ soái nhất trong số những người còn lại, nàng liền gắt gao ôm lấy cổ hắn, cười ngốc nghếch, giọng say khướt mà nũng nịu, “Hộ vệ đại ca thật mỹ. Ngươi có thể cho ta một cái không? Một cái thôi ah.”

Các vị hộ vệ vừa nghe xong, gương mặt lập tức hiện hữu 50 sắc thái hoảng sợ, sợ sệt, kinh sợ, kinh hãi, run rẩy,… nhanh nhảu trốn mất không còn một dấu tích. Họ thật nghĩa khí, trung dũng kiên cường ah. Chỉ có vị hộ vệ xấu số bị Quả Quả ôm lấy, không tài nào chạy được. Hắn bất đắc dĩ, cười sượng sùng một cái, liếc mắt về phía Lam nhị Cổ chủ cầu cứu.

Quả Quả nhắm vào môi hôn tới vị hộ vệ kia, hắn kinh hoảng nhất thời không kịp phản ứng, cũng không có kinh nghiệm về khoảng này nên không biết hành xử thế nào. Ngay lúc này, một viên đá phóng vào giữa trán hắn khiến hắn theo lực mà ngã đầu ra phía sau. Quả Quả hôn tới cũng không chạm được môi hắn, nàng chính là hôn vào không khí. Quả Quả không cam tâm tí nào, nàng nhất định phải hôn được hắn. Quả Quả định hôn lên má trái hắn, nàng vừa tiến công tới, ngay lập tức nửa đầu trái của hắn lại bị một hòn sỏi khác lao tới, làm cho hắn nghiêng đầu về bên phải. Quả Quả lại hôn vào khoảng không. Nàng nhíu mày, hắn thì chỉ biết nhìn nàng cười trừ. Lần nữa Quả Quả hôn lên má phải của hắn, vẫn là một viên sỏi đập vào nửa đầu phải của hắn khiến hắn lại nghiêng đầu về bên trái tránh được nụ hôn của nàng.

Quả Quả bức bối chết đi được, nàng quay qua một hướng khác, quát: “Là ai cản ta?”

Viên đá đầu tiên là do Lôi Vô Kiệt ném tới, sau đó hắn nấp vào một góc. Hòn sỏi thứ hai do Vô Tâm lao thẳng về phía trước, nhắm ngay vào nửa đầu trái của hắn búng ra. Vô Tâm ẩn mình vào sau cột. Nụ hôn thứ ba là do Tiêu Sắt ngăn cản, hắn cũng hành động tương tự như Vô Tâm sau đó núp vào cột nhà đối diện với Vô Tâm.

Nhân lúc vòng tay nàng nới lòng, hắn vội vả dùng lực đẩy Quả Quả ra, lớn tiếng bảo, “Lam nhị Cổ chủ, trả lại cho ngài. Ta chuồng trước đây.”

Lúc này người gần hai người bọn họ nhất là Lam nhị Cổ chủ. Hắn nhanh chóng lao ra đỡ lấy Quả Quả từ phía sau. Còn hộ vệ kia sau khi thoát khỏi Quả Quả cũng nhanh chân chạy mất.

“Lam mỹ nam, lần này không được chạy khỏi ta nữa đâu nha.” Quả Quả xoay người lại, vòng tay ôm qua eo Lam nhị Cổ Chủ, giống như hắn đang ôm nàng, phả ra hơi men.

Quả Quả khẽ nhắm mắt lại, đưa môi tới, Lam nhị Cổ chủ nhìn nàng hai má đỏ hây hây, nụ cười khiến người ta bối rối, hắn ngẫn người ra, giống như bị nàng thôi miên vậy. Không né tránh nụ hôn của nàng. Khi hai đôi môi tựa hồ như sắp chạm vào nhau, một thanh âm cất tiếng từ phía sau, khiến Quả Quả quay đầu lại.

“Quả Quả, lại đây.”

Quả Quả nhìn lại, thì thấy Vô Tâm và Tiêu Sắt đứng một khoảng gần đó. Nàng buông Lam nhị Cổ chủ ra, nhìn sang Vô Tâm rồi lại nhìn về Tiêu Sắt có chút khó hiểu.

“Có chuyện gì sao?”

Quả Quả vừa bước lại gần họ vừa hỏi. Vô Tâm và Tiêu Sắt không trả lời nàng, chỉ chăm chú nhìn nàng liêu xiêu bước về phía ai. Quả Quả bước về phía Vô Tâm, liếc hắn một cái, “Ta ghét ngươi.” Rồi quay lưng bước đến gần Tiêu Sắt. Đột nhiên nàng cảm thấy trước mắt tối dần, tối dần lại. Quả Quả ngã vào lòng Tiêu Sắt, yên ắng ngủ một giấc. Tiêu Sắt nhẹ đỡ lấy nàng.

Trước đó, Vô Tâm và Tiêu Sắt đã bí mật thương lượng cùng nhau. Dù cho Quả Quả bước về phía ai, người còn lại phải ra tay đánh ngất nàng.

Tiêu Sắt bế nàng vào phòng, đặt xuống giường. Xem như cuộc khủng bố cả về thể xác lẫn tâm hồn kết thúc tại đây. Mọi tổn thất đều do Lam nhị Cổ chủ gánh chịu.

“Các người về nghỉ trước đi, ta ở lại trông tỷ ấy.” Lôi Vô Kiệt nhìn Quả Quả đang nằm an ổn trên giường, quay lại Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lam nhị Cổ chủ đang đứng gần bên nói.

“Được. Giao cô ta lại cho ngươi.” Ba người rời khỏi, đóng cửa lại.

Lôi Vô Kiệt ở lại, hắn ngồi xuống mép giường, ôn nhu ngắm nhìn nàng, lâu lâu lại cười ngốc nghếch một cái. Có lẽ hắn nhớ đến những hành động quái dị của Quả Quả ban nãy. Nhìn ngắm nàng một lát, Lôi Vô Kiệt không nhịn được mà đưa tay lên vuốt lọn tóc vươn trên má Quả Quả. Hắn rất khẽ sờ lên má nàng, vuốt theo sống mũi nàng, động tác nhẹ nhàng đến nỗi tựa như không hề chạm đến nàng. Lôi Vô Kiệt say sưa mang hình ảnh của Quả Quả lấp đầy ánh mắt hắn. Hắn càng nhìn ngắm nàng, tâm tình càng trở nên kích động, tim cũng dồn dập hơn. Hắn không tự chủ muốn hôn lên chóp mũi nàng một cái.

Người ta thường nói đặt một nụ hôn lên tóc chứng tỏ muốn dành cả sinh mệnh để bảo vệ người mình yêu thương. Hôn lên trán ý nói muốn trân trọng người đó cả đời. Hôn lên má thể hiện sự yêu thương nhất. Hôn lên chóp mũi là muốn nuông chiều người đó một kiếp. Hôn lên môi là tình yêu sâu đậm mãnh liệt. Cái này có lẽ chỉ được tính cho trường hợp tỉnh táo. Còn say rượu thì thôi không cần bàn tới.

Môi Lôi Vô Kiệt nhẹ chạm lên chóp mũi Quả Quả, nàng chợt cung tay quả đấm đưa tới mặt hắn. Lôi Vô Kiệt phản ứng nhanh kịp thời dùng tay nắm lại quả đấm của nàng. Hắn nắm tay nàng có chút sửng sốt như sợ nàng bị phát hiện hắn vừa mới hôn lén nàng thì hắn thật sự không biết phải giải thích thế nào, đối mặt với nàng thế nào. Nhưng Quả Quả mắt vẫn nhắm chặt, cả người chuyển động một chút. Thì ra đây chỉ là hành động vô thức của nàng mà thôi. Lôi Vô Kiệt nhẹ nhõm trong lòng, hắn khẽ cười, “Đừng tưởng tỷ ấy say, tùy tiện muốn làm gì làm ah.”

Lôi Vô Kiệt nhẹ mở lòng bàn tay Quả Quả ra, dùng ngón trỏ trìu mến, nhu tình viết lên đó một chữ. Sau đó nhẹ hôn vào lòng bàn tay nàng một cái.

“Lôi Vô Kiệt.” Từ phía sau truyền tới một tiếng gầm khiến cho Lôi Vô Kiệt như thể hồn siêu phách lạc.

“Ở bên cạnh cô ta chưa được mấy ngày, ngươi đã bị lây nhiễm tính háo sắc của cô ta sao?”

Tiêu Sắt đôi mày co rút, tức giận hỏi tội Lôi Vô Kiệt. Không cần nói cũng biết, có lẽ hắn đã nhìn thấy Lôi Vô Kiệt hôn vào lòng bàn tay Quả Quả.

“Ta… ta… không có…” Lôi Vô Kiệt bối rối như đứa trẻ mắc lỗi nhưng cố tình chối tội. Hắn vội đứng phắt dậy, lãng tránh ánh mắt dò xét của Tiêu Sắt mà rời khỏi đó, rón rén đi bên bàn, ngồi ngoan ngoãn ở đấy.

– ——————-

Hỏi vui: Lôi Vô Kiệt viết vào lòng bàn tay Quả Quả một chữ, mọi người đoán thử xem, Tiểu Kiệt viết chữ gì ah?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN