Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành - Chương 15-1: Cổ Chủ Không Qua Khỏi 25 (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành


Chương 15-1: Cổ Chủ Không Qua Khỏi 25 (1)


Sáng hôm sau,…

Quả Quả dụi dụi mắt thức dậy, vừa mở mắt lên nhìn chung quanh đã phát hiện… “Tiểu Kiệt, Tiêu Sắt, hai người vẫn còn ở đây? Vô Tâm đâu?”

“Vô Tâm giờ này chắc là đã đi gặp Cổ chủ?” Lôi Vô Kiệt bị Quả Quả đánh thức, hắn cũng theo thói quen dụi mắt vài cái, nhìn ra cửa sổ, mặt trời đã lên cao, nên ngầm suy đoán.

Quả Quả còn muốn nằm nướng trên giường một chút, khi nghe Vô Tâm đi gặp Cổ chủ nàng mới sực nhớ lại, vội bật người ngồi dậy. “Đi gặp Cổ chủ để làm gì? Vô Tâm thật sự sẽ đưa 32 tuyệt kỹ La Sát Đường cho Cổ Hoạt Thành sao?”

“Ai nói với cô là Cổ Hoạt Thành muốn 32 tuyệt kỹ La Sát Đường?” Tiêu Sắt bên kia nhẹ nhàng mở mắt, giọng điệu có chút không vui vì bị nàng phá vỡ giấc mộng đẹp.

“Không phải La Sát Đường, vậy họ muốn gì ở Vô Tâm?” Quả Quả chợt khó hiểu.

“Họ không phải muốn 32 tuyệt kỹ. Thật ra họ chỉ muốn một trong 32 tuyệt kỹ đó thôi.” Tiêu Sắt thu lại cánh tay đang chống đỡ thái dương, trầm tĩnh nói.

Nghe Tiêu Sắt nói như vậy, Quả Quả không cần nghĩ ngợi đã có đáp án ngay. Trong La Sát Đường cái khiến người ta muốn có nhất chỉ có thể là… “Tâm Ma Dẫn!”

Tiêu Sắt gật đầu, “Thật ra mọi chuyện là thế này…”

Quả Quả vừa nghe Tiêu Sắt kể, vừa dùng nước rửa mặt. Sau khi nghe Tiêu Sắt kể rõ ngọn ngành, nàng vui mừng trong lòng, cái đầu hưng phấn cứ gật gật liên tục. “Hóa ra là vậy.”

“Các vị trưởng lão nhờ tỷ qua xem mạch giúp Cổ chủ một chút.” Lôi Vô Kiệt nhìn về Quả Quả hắn chợt có chút xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào nàng, hai má thoáng đỏ lên như người say rượu. Giọng điệu cũng có chút đáng yêu.

“Đi thôi, chúng ta cùng đến xem Cổ chủ là người thế nào? Ta có chút hiếu kỳ về hắn.” Quả Quả chạy đến chỗ Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt, hai tay choàng lấy hai cánh tay họ kéo đi, chạy như bay.

Nàng hớn hở nói tiếp. “Dù trưởng lão không mời, ta cũng muốn đến xem thử, chỉ cần thấy có người bệnh là ta lại ngứa tay ngứa chân chết đi được. Ta đã cố nhịn từ đêm qua đến giờ đó.”

Tiêu Sắt bị Quả Quả kéo đi, hắn có chút bất mãn mà không nói ra. Điều làm hắn tức cười hơn là chủ nhân của ngôi thành bị bệnh sắp chết đến nơi, Quả Quả biết rõ lại có thể vui vẻ như vậy, người trong thành nhìn thấy, họ không tức chết mới lạ.

“Từ hôm qua đến giờ? Không lẽ cô đã biết Cổ chủ có bệnh?” Tiêu Sắt chợt thắc mắc.

“Ta không biết Cổ chủ có bệnh, nhưng ta biết người trong thành mắc bệnh.” Quả Quả kiêu căng đáp.

“Sao tỷ lại biết?” Lôi Vô Kiệt gãi đầu, quay sang hỏi.

“Ta chỉ cần nhìn sắc mặt của người nào đó, sẽ dễ dàng đoán được họ bị bệnh gì. Bắt mạch chẳng qua chỉ là xác nhận lại một chút.” Quả Quả nhướng nhướng mắt, chưng ra bộ mặt đầy tự kiêu.

“Quả Quả tỷ, hảo lợi hại ah.” Lôi Vô Kiệt kịch liệt bật ngón cái tán dương, sự thán phục tung bay khắp nơi trong mắt hắn.

Tiêu Sắt không biết phải cảm thán thế nào với hai kẻ bên cạnh, một người lắm tài nhiều tật, tự cao tự đại, còn một kẻ thì trầm trồ ái mộ, cứ như là một gánh xiếc kẻ đánh mỏ người gõ chiêng… Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Quả Quả có tài, nàng có quyền tự phụ.

Cả ba người cứ cao hứng mà đi song không ai trong số bọn họ biết nơi Cổ chủ đang sống là ở chốn nào, liền một mạch đi lanh quanh khắp cả Sùng gia, mệt rả cả chân, mới chịu dừng lại.

“Tiêu Sắt, ngươi biết Cổ chủ ở đâu không?” Quả Quả buông tay hai người ra, thở hổn hển hỏi.

“Cô không biết? Mà kéo bọn ta chạy như điên?” Tiêu Sắt cau có, rút tay về.

Một số người đi qua, chợt trông thấy Quả Quả, họ không giấu được sự ngạc nhiên, một chút kiên dè có lẫn cả khiếp hãi. Không ngăn được miệng liền tụm lại bàn tán sì sầm.

“Là cô ta sao?”

“Đúng vậy. Cô ta một mình ăn hết chín mâm cơm đó.”

“Chín mâm cơm???”

“Chưa hết đâu! Hôm qua cô ta uống say, liền muốn đốt cả thành của chúng ta.”

“Còn nữa, nghe nói hôm qua Lam nhị Cổ chủ bị cô ta làm cho tức điên lên.”

“Lam nhị Cổ chủ tức điên á? Ta có nghe lầm không?”

“Không nghe nhầm đâu. Là sự thật đó.”

“Lam nhị Cổ chủ gương mặt trầm tĩnh ngàn năm không đổi, đạo cốt tiên phong (cốt cách như tiên), dịu dàng thanh tao, dù cho trời sập xuống, mặt cũng không biến sắc. Vậy mà bị cô ta chọc đến nổi muốn hắc hóa! Trời ạ.”

“Lam nhị Cổ chủ tức điên cũng phải thôi, vì cô ta dám đập hết mấy báu vật chưng trong phòng. Mọi người cũng biết Lam nhị Cổ chủ cưng sủng báu vật đến mức nào, đụng vào báu vật, khác nào chạm đến giới hạn của Lam nhị Cổ chủ?”

“Haiz… thật là kinh khủng.”

“Nhìn cô ta như vậy, ta thật không tưởng tượng nổi.”

“Bắt cô ta làm con tin, đúng là sai lầm mà.”

“Thôi thôi, đừng có nhìn cô ta nữa, cô ta phát hiện ra bây giờ.”

“Tìm người nào hỏi thử xem!” Tiêu Sắt ôm tay, nghiêng nghiêng đầu.

“Mà người ở đây bị làm sao á? Cứ nhìn chúng ta với ánh mắt kinh hãi, rồi quay mặt đi thì thầm to nhỏ.” Quả Quả nhìn xung quanh, trong lòng lại hiện lên một dấu hỏi to đùng.

“Không phải chúng ta, mà là một mình cô.” Tiêu Sắt nhìn thẳng vào Quả Quả.

“Ta? Ta làm sao?” Quả Quả càng nghe càng không hiểu. Chuyện tối qua say rượu nàng quậy một màn vô cùng bá đạo vậy mà sáng nay thức dậy nàng liền quên sạch hết.

“Quả Quả tỷ, hay là để đệ đi hỏi cho.” Lôi Vô Kiệt vừa chạy đi vừa quay đầu thông cáo, hắn chính là sợ nàng sẽ hỏi hắn tối qua xảy ra chuyện gì nên liền tìm cách chạy trốn.

“Tiểu Kiệt ngoan.” Quả Quả nhìn theo Lôi Vô Kiệt cười một cái, hương diễm đoạt mục (xinh đẹp chói mắt).

“Tiêu Sắt, ngươi nói rõ ràng xem, ta đã làm gì cơ chứ?” Sau khi cười xong với Lôi Vô Kiệt, Quả Quả lập tức quay sang, sắc mặt có chút nghiêm trọng, nhìn Tiêu Sắt tra khảo tội của mình.

“Chuyện cô làm, cô phải tự biết chứ.” Tiêu Sắt cười khẩy, xoay mặt đi làm ra vẻ thần bí. Hắn biết rõ nàng sau khi say rượu xong, hôm sau sẽ không còn nhớ gì cả, liền muốn chọc ghẹo nàng một chút.

Quả Quả nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân, nhưng nàng không tài nào nhớ ra được một mảng ký ức nào cả, trong đầu nàng chỉ là sau khi xua đuổi Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt về phòng bất thành thì nàng xoay lưng lại đi ngủ. Mở mắt ra trời đã sáng. Những chuyện tối qua như là hôn Lôi Vô Kiệt, hôn Lam nhị Cổ chủ, hôn bình hoa, hôn cột nhà, hôn cánh cửa, làm vỡ, đập phá kỳ trân dị bảo, chặt cây, đốt thành nàng đều không nhớ. Đều không liên quan đến nàng. Quả Quả vô tội, Quả Quả không biết gì hết. Nàng phụng phịu, “Ta có làm gì đâu…”

Nhìn thấy vẻ mặt bất lực đến đáng thương của Quả Quả, Tiêu Sắt không khỏi reo hò trong lòng, hắn xem như đã thắng nàng một trận, tâm tình vô cùng sảng khoái liền mở đường cho nàng. Tiêu Sắt làm ra vẻ kinh hãi, “Cô còn dám nói không làm gì? Hôm qua là ai một lượt ăn hết chín mâm cơm?”

“Ra là chuyện này.” Quả Quả trở lại dáng vẻ bình thường.

“Thân nữ nhi lại ăn hết chín mâm cơm, cô nói xem trên thế gian này có nữ nhân nào như cô không? Họ không khiếp sợ mới là lạ.” Tiêu Sắt tỏ vẻ sự việc vô cùng hệ trọng.

“Chỉ là chín mâm cơm thôi mà.” Quả Quả bĩnh môi, lên giọng cao ngạo.

“Chỉ là chín mâm cơm thôi mà?” Tiêu Sắt lặp lại giọng điệu của Quả Quả, hắn không quên nhấn mạnh chỗ cần nhấn mạnh.

“Cô nói sao nghe nhẹ nhàng quá.” Tiêu Sắt lắc lắc đầu, thở nhẹ như thể bó tay chịu trói trước nàng. Nhưng thực chất hắn đang cười thầm trong bụng, Quả Quả lại bị hắn dắt mũi mà không hề hay biết, còn ngốc nghếch phối hợp theo hắn.

Quả Quả chợt nhận ra thái độ của Tiêu Sắt có chút bất thường, nàng cáu gắt. “Tiêu Sắt ngươi đang cười cái gì?”

“Ta có cười sao?” Tiêu Sắt cố kiềm chế lại tâm ý nộ phóng, nghiêm túc nhìn lại Quả Quả, nhưng khi nhìn thấy nàng tức giận, hắn lại càng vui vẻ hơn, gương mặt cũng trở nên tươi rối.

“Có gì đó không đúng. Ta cảm thấy ngươi đặc biệt vui sướng.”

Quả Quả cau mày, sờ sờ cằm suy đoán. Tiêu Sắt lúc này thật muốn ôm bụng cười lớn, nhưng để nàng biết hắn trêu chọc nàng, nàng nhất định sẽ không để hắn yên thân. Hắn đưa tay che miệng tằng hắng vài lần cố nhịn cười lại, song khóe môi vẫn cứ thành thật mà cong lên, vai thì cứ rung rung đắc chí.

Quả Quả biết chắc hắn đang trêu nàng. Nàng định phản công thì đúng lúc này, Lôi Vô Kiệt quay về, nắm cổ tay Quả Quả lôi chạy đi, “Quả Quả tỷ, đi thôi, đệ biết đường rồi.”

Tiêu Sắt đang vui đột nhiên tụt mood ngay tức khắc, khuôn mặt hằm hằm hiện hữu, hắn lê thân đi theo phía sau họ.

“Tiểu Kiệt à, đệ chắc không bị lạc đường chứ? Đây là ngõ cụt mà.” Quả Quả ngỡ ngàng nhìn vào bức tường cao dày trước mắt, quay lại nói.

“Đệ… đệ…” Lôi Vô Kiệt xấu hổ quay người đi, liên tục gãi gãi đầu. Tội nghiệp cho tóc của hắn, mỗi lần hắn mắc lỗi thì đầu tóc liền bị hành sát, nếu cứ mắc lỗi, thắc mắc hay xấu hổ nữa, chỉ e là sau này hắn sẽ giống Vô Tâm, trên đầu không còn một cọng tóc.

“Đừng có tin cái tên đầu heo này, hắn muốn đến Tuyết Nguyệt Thành mà đi lạc đến Tuyết Lạc Sơn Trang của ta luôn đó.” Tiêu Sắt bước tới, tay đang ôm trước ngực, liền đưa lên ký vào đầu Lôi Vô Kiệt một cái.

Quả Quả bỗng nhiên nghe Tiêu Sắt nhắc đến hai nơi đó, không hiểu sao nàng lại sinh bức bối trong lòng, nàng cúi đầu hậm hực làu bàu: “Tuyết Nguyệt Thành, Tuyết Lạc sơn trang, nghe rõ ràng có mùi gian tình. Tuyết Lạc không phải là ghép từ tên của TUYẾT Nguyệt Thành và Tư Không Thiên LẠC sao?”

“Cô lầm bầm gì đó?” Tiêu Sắt hiếu kỳ đưa đầu đến gần Quả Quả hỏi.

“Chửi ngươi. Chửi cả nhà ngươi.” Quả Quả nóng giận không thể kiềm nén, miệng nhanh hơn não, trừng Tiêu Sắt gắt lên.

“Cô chán sống rồi sao?” Tiêu Sắt không biết tại sao tự nhiên bị nàng mắng như vậy, “nhiệt huyết” (máu nóng) liền sôi sục đến nỗi cả người bốc khói nghi ngút, giờ mà chạm vào Tiêu Sắt có lẽ sẽ bị bỏng mất.

Nếu là người khác mắng Tiêu Sắt như vậy, có lẽ hắn sẽ không giận dữ như thế, nhưng Quả Quả biết rõ thân phận của hắn, gan to bằng trời dám công khai mắng hắn, miệt thị hoàng tộc, đây là trọng tội, có trăm cái đầu cũng không đủ để chém.

“Quả Quả tỷ, Tiêu Sắt hai người đừng gây nữa.” Lôi Vô Kiệt nhìn thấy hai núi lửa bên cạnh mình sắp phun trào, hắn không khỏi run sợ trong lòng, nhưng phải làm liều để can ngăn hai người một tiếng, trước khi có sự việc đáng tiếc nào đó xảy ra.

“Là cô ta đột nhiên phát điên lên, không phải ta.” Tiêu Sắt quay sang trút hết cơn giận lên đầu Lôi Vô Kiệt, đúng là “trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết”.

“Vậy người bình thường như ngươi không nên chấp một kẻ điên như ta.” Quả Quả vẫn còn chưa nguôi giận, với nàng chỉ đơn giản là tức, mắng chửi cho hết bực, lời nói ra rồi thanh âm cũng theo gió mà tan đi, không hề để lại trong lòng. Lúc này người làm nàng giận chính là đại lão bản của Tuyết Lạc sơn trang, chứ không phải là Lục Hoàng Tử, Vĩnh An Vương của Bắc Ly. Vả lại nàng là người hiện đại, nên thời phong kiến quân chủ đối với nàng là thời đại đã quá xa vời, nàng cũng không để tâm, đã giận lên rồi ai lại nghĩ được nhiều điều như thế. Đến lúc Quả Quả thật sự nổi trận lôi đình thì đến cả trời nàng còn dám mắng, huống chi chỉ là một phàm nhân mang danh thiên tử.

“Cô…” Tiêu Sắt dung nham sục sôi, thì bên ngoài có tiếng vọng vào phá tan cuộc chiến đang bùng nổ này. “Sao các người lại ở đây?”

Cả ba nhìn lại, thì thấy một vị tiểu ca có vẻ kinh ngạc nhìn ba người bọn họ đứng ở trước bức tường không biết đang làm gì.

“Vị đại ca này, huynh biết Cổ chủ ở đâu chứ? Bọn ta đang tìm ngài ấy.” Quả Quả bày ra bộ mặt thân thiện, cười tít mắt, hỏi.

“Ta biết, để ta dắt mọi người đi.” Tiểu ca thật thà liền giúp đỡ ba chú nai vàng ngơ ngác đang lạc giữa rừng lá vàng mùa thu, đi về đúng hướng.

“Cảm ơn huynh, huynh thật đáng yêu nga.” Quả Quả nhanh chóng đi theo vị tiểu ca đó, ngọt ngào tán dương.

“Buồn nôn.” Tiêu Sắt phía sau Lôi Vô Kiệt, bực bội phỉ báng.

“Tới rồi. Cổ chủ ở bên trong.” Tiểu ca mở cửa gian nhà cho họ.

“Cảm ơn, tiểu ca, hẹn gặp lại.” Quả Quả bước vào, không quên vẫy tay chào tạm biệt vị tiểu ca kia. Hắn cũng vui vẻ vẫy lại nàng, dù không biết cái vẫy vẫy này có ý nghĩa gì.

“Không hổ là Cổ chủ, sống ở một gian nhà lớn như vậy.” Quả Quả phóng tầm mắt nhìn xung quanh, không khỏi trầm trồ.

“Có bệnh thì phải tìm đại phu mà chữa. Tìm tiểu hòa thượng ngỗ nghịch này làm gì? Nói không chừng đến cả tụng kinh siêu độ hắn cũng không biết.” Quả Quả đẩy cửa bước vào, người còn chưa thấy, giọng nói đã xông vào trước.

Làm cho mọi người trong căn phòng đó hiếu kỳ xoay người nhìn lại. Quả Quả xuất hiện từ phía sau tấm rèm, trước mắt nàng là Vô Tâm, Lam nhị Cổ chủ, ba vị trưởng bối và phía sau họ là chiếc giường được buông rèm che lại. Có lẽ người nằm trong đó chính là Cổ chủ. Vô Tâm nghe Quả Quả nói như vậy, hắn không cảm thấy giận, còn tự nhiên lại đặc biệt vui vẻ nhìn nàng cười một cái.

“Chính là vị tiểu cô nương này?” Ba vị trưởng lão nhìn Quả Quả đầy kinh ngạc, quay sang lên tiếng hỏi Lam nhị Cổ chủ.

“Chính là cô ấy.” Lam nhị Cổ chủ vừa nhìn thấy Quả Quả xuất hiện, tim hắn liền bạo động, hai má hiện lên những phiếm hồng hồng, hắn vội vã gật đầu xác minh, cũng là che đi vẻ mặt hiện tại. Hắn chợt thấy lạ lùng, thái độ này của Quả Quả có lẽ là không nhớ những chuyện xảy ra tối qua.

“Xin chào các vị, ta là Bạch Quả. Mọi người cứ gọi ta là Quả Quả được rồi, không cần khách khí ah.” Quả Quả dừng lại trước mặt họ, cúi đầu, vui vẻ chào hỏi. Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt cũng gật đầu chào một cái, rồi đi về phía Vô Tâm và Lam nhị Cổ chủ đứng cạnh họ.

“Tính tình hào sảng, thông minh xinh đẹp, trẻ tuổi tài cao, đúng là ngàn năm hiếm gặp.” Trương trưởng lão bật cười, ưng ý tán thưởng. Không biết Trương trưởng lão khi hay tin, đêm qua Quả Quả muốn đập bể hũ rượu quí ngâm gần 20 năm của ông ấy thì liệu ông có còn sức để mở miệng mà khen như mấy lời vừa rồi nữa hay không?

“Trưởng lão quá lời rồi. Những lời khen ngợi này, chờ ta xem xong mạch cho Cổ chủ mới quyết định nhận hay không nhận.” Quả Quả cười cười.

“Được được. Mời.” Ba vị trưởng lão lập tức tránh sang bên kia, nhường đường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN