Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành - Chương 16-1: Tình Yêu Không Có Tại Sao (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành


Chương 16-1: Tình Yêu Không Có Tại Sao (1)


Trong phòng thuốc, Quả Quả đang hí hoáy kéo mở từng tủ thuốc, lấy ra một nắm dược liệu đặt xuống bàn bên cạnh. Lam nhị Cổ chủ gần bên nhìn thấy liền thắc mắc.

“Quả Quả, tại sao cô lại bốc Khổ Sâm, Xuyên Cẩn Bì, Hùng Hoàng, Xuyên Tiêu, Bạch Phàn, Thảo Ô, Bạc Hà, Chương Não, Băng Phiến, Thạch Khôi Phấn, Đại Phong Tử? Ban nãy không phải cô nói là…”

“Lam mỹ nam, ta đang bốc thuốc trị dạng tiềm tàng chưa phát tác cho cả thành trước.” Quả Quả tay vừa bỏ thuốc vào siêu, vừa giải thích. “Đây là đơn cho một người. Cổ Hoạt Thành có tổng cộng bao nhiêu người?”

“Tổng cộng 201 người.” Lam nhị Cổ chủ mắt không hề rời khỏi Quả Quả, nhu tình như nước trả lời nàng.

“Vậy bốc thêm 400 thang, nấu theo chỉ dẫn ta đã ghi rõ trong toa. Uống hai lần là xong.” Quả Quả ngồi xuống bàn viết ra toa thuốc, nàng cầm đơn thuốc đưa lên trước mặt Lam nhị Cổ chủ căn dặn.

“Ta vào thành thấy đa số mọi người đều ở giai đoạn tiềm tàng. Trong thành còn có ai phát bệnh không?” Quả Quả chợt ngẫm nghĩ, hỏi.

“Không ah…” Lam nhị Cổ chủ nhận lấy toa thuốc.

“Vậy thì tốt. Nếu có người phát bệnh, Lam mỹ nam nhớ mang đơn thuốc thứ hai của Cổ chủ đi sắc. Tùy theo biểu hiện của Phong Độc tấn công vào đâu mà cho thêm một ít thuốc dẫn vào tâm, can, phế, tỳ, thận.” Quả Quả lại viết thêm một đơn nữa, tỉ mỉ căn dặn.

“Ta nhớ rõ rồi. Cô yên tâm đi.” Lam nhị Cổ chủ nhìn Quả Quả ôn tình, cười một cái phong hoa tuyết đại.

“Mà Quả Quả, cô không cần cân lại sao?” Lam nhị Cổ chủ nhìn lại siêu thuốc, ngạc nhiên hỏi.

“Không cần. Bảo đảm không sai một li. Ta đã bốc qua rất nhiều lần rồi.” Quả Quả quay đi, tiếp tục bốc thuốc.

“Quả Quả cô học y thuật bao lâu rồi?” Lam nhị Cổ chủ thắc mắc, hắn muốn hiểu rõ hơn nữ nhân mà hắn thích thì có gì là sai.

“Ừm… từ năm 5 tuổi. Vậy là hơn 12 năm rồi.” Quả Quả ngẫm nghĩ, nàng nghiên cứu y thuật đã lâu như vậy, nếu Lam nhị Cổ chủ không hỏi nàng cũng không nhớ lại khoảng thời gian quý báu đó.

“Năm nay cô 17 tuổi?” Lam nhị Cổ chủ nhìn theo bóng lưng nàng cười ngọt ngào hỏi.

“Đúng vậy.” Quả Quả vẫn chăm chú vào bốc thuốc, nhưng cũng không quên trả lời Lam nhị Cổ chủ.

“Để ta giúp cô một tay.” Lam nhị Cổ chủ vội bỏ thang thuốc xuống bàn, bước lại gần Quả Quả khi thấy nàng bỏ dược liệu vào cối.

“Cảm ơn Lam mỹ nam.” Quả Quả quay đầu lại cười với Lam nhị Cổ chủ. Nụ cười này đúng là câu hồn đoạt phách người khác mà.

Quả Quả bỏ vào cối lần lượt là Khổ Sâm, Xuyên Cẩn Bì, Xuyên Tiêu, Bạch Phàn, Thảo Ô, Bạc Hà, Chương Não, Băng Phiến, Thạch Khôi Phấn, Đại Phong Tử. Lam nhị Cổ chủ vừa nghiền chúng thành bột vừa nghi vấn, “Quả Quả, sao lại nghiền thành bột?”

“Cái này dùng để diệt mầm bệnh Phong Độc còn sót lại trong không gian Cổ Hoạt Thành.” Quả Quả ở bên cạnh hai tay chống cằm nhìn Lam nhị Cổ chủ, đáp.

“Cô muốn tẩy uế?” Lam nhị Cổ chủ hiểu ý.

“Đúng vậy, chúng ta sẽ dọn dẹp vệ sinh, tẩy rửa hết thảy tất cả mọi thứ trong thành, không chừa lại một chỗ nào dù là nhỏ nhất. Chúng ta sẽ khoác cho Cổ Hoạt Thành một diện mạo mới, tươi trẻ, tràn đầy sức sống.” Quả Quả đứng dậy, vừa nói vừa xoay vài vòng minh họa.

“H…ả…o..!” Trong mắt Lam nhị Cổ chủ, Quả Quả lúc này chẳng khác gì một nàng tiên đang uyển chuyển múa lượn, làm cho hắn vô cùng ngây ngất, hai má lại hồng hồng lên. Hắn vội cúi đầu, dùng sức mà nghiền dược liệu.

“Lam mỹ nam hòa tan bột vào rượu cao độ, sau đó cho thêm Hùng Hoàng vào là có thể dùng để chà rửa đồ vật, giặt giũ y phục, rèm cửa, vải vóc… Còn giếng nước, dòng suối thì cho bột ta đã trộn sẵn với hùng hoàng xuống đó. Nhà cửa thì quét vôi, dọn dẹp ngăn nắp, mở cửa đón nắng. Trong vườn nhớ trồng thêm vài loại cây lọc không khí (diệt khuẩn) như Cỏ Tam Tiên, Ô Ô Tĩnh, Kê Thanh Thảo,…” Quả Quả nghiêm túc căn dặn.

“Ta nhớ rồi. Giờ ta đi đây.” Lam nhị Cổ chủ vội vả cầm các thứ cần thiết, bước nhanh ra khỏi phòng thuốc.

Chờ cho bóng lưng Lam nhị Cổ chủ khuất dần, phía sau góc tối, hắc y nhân đưa mắt hướng vào phòng thuốc, sát khí ngập tràn trong ánh mắt đó.

“Ta tuyệt đối sẽ không để cô phá hỏng kế hoạch của Chủ nhân. Cổ chủ bắt buộc phải chết, cô càng không thể sống.”

Những ngón tay siết chặt hơn, rồi đột nhiên hắc y nhân khẽ cong môi. “Nhưng dù sao cũng phải cảm kích cô đã chữa cho cả Cổ Hoạt Thành của Chủ nhân. Giờ thì xuống Minh giới chữa bệnh cho Diêm vương đi.”

Hắc y nhân nhanh như chớp lao đến cửa phòng thuốc, nhẹ nhàng mở cửa ra, bước vào. Một bàn tay nhanh chóng đánh xuống vai và lôi hắc y nhân trở lại, nhẹ nhàng đóng kín cửa lại. Tất cả quá trình diễn ra trong tít tắc, thân pháp cực kỳ nhanh vả lại không hề phát bất kỳ tiếng động nào, làm cho Quả Quả đang bốc thuốc trong phòng cũng không hề phát hiện ra, chuyện bất thường sau lưng nàng.

Lát sau, Lam nhị Cổ chủ quay lại, vui vẻ thông báo tình hình bên ngoài cho nàng biết. “Quả Quả, ta đã căn dặn mọi người làm theo ý cô rồi.”

“Tốt lắm, Lam mỹ nam.” Quả Quả đang ngồi quạt bốn siêu thuốc, liền đứng vậy, vỗ vai khen ngợi. Sau đó, nàng cầm quạt chỉ vào tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong trên bàn, bảo: “Cho người mang những thứ này về phòng Cổ chủ giúp ta.”

“Táo đỏ cũng trị được Phong Độc sao?” Lam nhị Cổ chủ ngạc nhiên khi nhìn thấy một mớ tảo đỏ nằm trong rổ dược liệu.

“Lát nữa sẽ rõ nga.” Quả Quả đột nhiên cười ranh mãnh, nháy mắt phải một cái. Lam nhị Cổ chủ lại phải vất vả dùng thuật Chiêu hồn để thu ba hồn bảy vía trở về.

“Đặt ở đây đi.” Quả Quả chỉ tay vào khu vực ba người Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt, Vô Tâm đang đứng, bảo hai nam nhân đặt chiếc bàn đang khiêng xuống. Ba người bọn họ có chút khó hiểu, đứng ngẫn ra.

“Sao các người còn không mau tránh ra.”

Quả Quả có chút tức giận nhìn họ, gắt. Vì chiếc bàn chứa nhiều dược liệu, dụng cụ bào chế nên rất nặng, đã vậy hai nam nhân đó khiêng từ phòng thuốc đến đây, một đoạn đường khá xa nên đã thấm mệt. Bộ ba kia lại còn cản trở họ, nếu lỡ họ trụ không vững, ngã xuống, đỗ vỡ hết mọi thứ thì không phải sẽ rất tồi tệ sao? Quả Quả cũng chỉ vì lo cho cục diện thôi.

Bọn họ trong lòng cũng tức giận nàng đối xử với họ như thế, liền dùng dằng bỏ ra chỗ khác đứng. Hai nam nhân đặt chiếc bàn xuống. Đến khi xác định mọi thứ đều bình ổn, Quả Quả bước lên, quét mắt một lượt nhìn mọi người trong phòng một lượt, chỉnh chu nói.

“Vì bệnh của Cổ chủ đặc biệt. Nên phải chữa theo cách đặc biệt, cảm phiền các vị lánh mặt đi.”

“Tại sao chứ?” Tiêu Sắt sắc mặt khó coi, bước tới thắc mắc. Ba vị trưởng lão, Lam nhị Cổ chủ và Vô Tâm, Lôi Vô Kiệt cũng có cùng nghi vấn này với Tiêu Sắt. Khi Tiêu Sắt lên tiếng, xem như là hỏi giúp mọi người ở đây.

“Cổ chủ phải ngâm mình trong thảo dược, sau đó ta sẽ chế thuốc, bôi cho hắn nên mọi người không tiện ở lại ah.” Quả Quả xoay mặt, chỉ tay vào thùng nước nóng đang bốc hơi nghi ngút, nhẹ nhàng giải thích.

Ba vị Trưởng lão nghe vậy cũng lần lượt lẳng lặng đi ra ngoài, kéo theo Lam nhị Cổ chủ đang muốn nán lại cùng ra ngoài. “Đi thôi.”

“Ngâm mình??? Bôi thuốc???” Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt kích động thét lên, rung động cả Cổ Hoạt Thành.

“Đúng vậy, nên các người mau ra ngoài đi.” Quả Quả xua đuổi Tiêu Sắt, Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt, ba kẻ cứng đầu ra ngoài.

“Vậy cô thì sao? Cô là nữ nhân đó.” Tiêu Sắt quay lại, hất tay Quả Quả ra, cáu gắt hỏi lại.

“Quả Quả tỷ, như vậy không hay cho lắm.” Lôi Vô Kiệt ngần ngại gãi gãi đầu, liếc liếc nhìn về Quả Quả.

Vô Tâm sắc mặt có chút đen, không lên tiếng. Hắn muốn lên tiếng nhưng phải dùng thân phận gì để lên tiếng?

“Ta là đại phu nga. Ta ra ngoài thì ai chữa cho Cổ chủ? Ngươi đang lo “cái kia” sao? Ta học y có cái gì mà ta chưa từng gặp. “Cái đó” ta đã thấy qua nhiều lần rồi.” Quả Quả dửng dưng như không có gì to tác, nói ra những lời đó. Khiến cho người bình thường nghe xong cũng phải đỏ mặt tía tai.

“Hôm đó, ở bờ sông, ta cũng đã nhìn thấy rồi ah… có gì khác nhau đâu?”

Quả Quả ung dung cao ngạo, tia mắt về phía một người đang đứng cách nàng không xa. Câu nói này làm cho Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt ngầm hiểu, theo quán tính quay lại nhìn về kẻ đó. Cổ chủ thì theo ánh mắt Quả Quả cũng dừng lại trên người hắn.

Bị một nữ nhân dõng dạc thông cáo là đã nhìn thấy hết thân thể từ trên xuống dưới. Đã thế lại bị nói không có chút khác biệt với những nam nhân khác nàng từng nhìn qua. Sự tự tôn, lòng kiêu hãnh và cả mặt mũi của Vô Tâm một khắc đều bị Quả Quả vứt đi. Mọi thứ đều trở về không, thậm chí còn âm lại mấy phần.

Quả Quả mặt dày, không biết hai chữ vô sỉ viết mấy nét thì cũng thôi đi. Cớ sao lại lôi kéo thêm Vô Tâm vào cho người ta chê cười. Mất mặt cũng muốn có đôi sao?

Vô Tâm ruột gan tím tái, hắn lúc này thật muốn đại khai sát giới. Trong lòng không ngừng tụng niệm “Không thể phạm sát sinh” chín ngàn chín trăm chín mươi chín lần.

Lúc này dù cho mọi người có nhìn Vô Tâm bằng ánh mắt gì đi chăng nữa. Hắn chỉ cảm thấy mọi người đang cười nhạo hắn. Cơn thịnh nộ nổi lên, Vô Tâm giận quá không thể nói nên lời, chỉ nghiến nát răng nát lợi, hé ra một tức khí, “Cô???”

Hắn giận càng thêm giận. Rốt cuộc nàng đã nhìn qua bao nhiêu nam nhân, nhìn qua bao nhiêu lần mà có thể khẳng định như thế. Ngoài nhìn ra, nàng còn có làm gì khác nữa không? Nữ tử này thật khiến người ta tức chết mà.

Chính lúc này mọi người chợt chuyển hướng nhìn về Quả Quả đầy kinh ngạc. Tựa như họ cũng vừa kết nối được tần số sóng não của Vô Tâm nên mới hành động như vậy. Quả Quả ngược lại không để tâm đến ánh nhìn của bọn họ.

“Vả lại giữa đại phu và người bệnh không phân nam nữ khác biệt.” Quả Quả bày ra bộ mặt cực kỳ nghiêm túc, khảng khái dõng dạc cất tiếng. “Các người nói xem, điều quan trọng nhất khi hành y là gì? Không phải nhanh chóng cứu người sao? Nếu cứ chấp nhặt tiểu tiết, ngại ngùng như vậy, chờ đến khi các người ngại ngùng xong, bệnh nhân của ta đã sớm thăng thiên luôn rồi, còn cứu được ai nữa.”

Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt nghe xong liền cứng họng á khẩu nhất thời không nói nên lời. Phải mất vài giây sau, mới có người lên tiếng.

“Với tính háo sắc của cô, ta là đang lo cho Cổ chủ, không phải lo cho cô.” Tiêu Sắt nhìn về phía Cổ chủ rồi nhìn lại nàng với ánh mắt không hề tin tưởng, cao giọng nói.

“Ngươi??? Ta rất có đạo đức nghề nghiệp nha.” Quả Quả thật tức chết với Tiêu Sắt, hắn dám nghi ngờ nhân phẩm của nàng. Hắn cho rằng nàng là loại người gì cơ chứ? Cổ chủ đã bệnh như vậy? Không lẽ nàng có thể làm ra mấy chuyện tồi tệ gì đó nữa sao? Nàng nhịn hắn trước, “Món nợ này ta ghi lại, sau này sẽ tính với ngươi. Lãi gấp ba. Ngươi đợi đó.”

“Mọi người yên tâm, thân thể ta như vậy, chỉ sợ dọa cho cô ấy sợ chết khiếp, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.” Cổ chủ ngồi trên giường khi nghe Quả Quả nói “ngâm mình”, “bôi thuốc” hắn cũng có chút xấu hổ. Nhưng sau đó, hắn cố thiều thào cất giọng can gián.

“Đúng ah. Nếu ta muốn làm gì thì cũng phải chờ đến khi chữa lành cho Cổ chủ cái đã! Các người nhanh ra ngoài ah.” Quả Quả hối hả đuổi cổ ba kẻ ngang bướng kia.

Ba người bọn họ quẳng cho Cổ chủ một ánh mắt, “Chắc ta lo cho ngươi thật mà.” Cổ chủ nhận được ánh mắt kia liền hiểu ra.

“Ta thật không thể tin tưởng cô.” Tiêu Sắt bất mãn “trực ngôn bất húy” (nói thẳng không kiêng kị).

“Các người???” Quả Quả hỏa tốc thiên linh cái (lửa giận lên đến đỉnh đầu). Nàng vừa đẩy họ ra khỏi cửa vừa gắt lên. “Nếu các người không tin có thể ngồi canh ngoài cửa. Có chuyện gì thì trực tiếp xông vào, được chưa?”

“Lãi gấp năm.” Quả Quả mắt đỏ lườm Tiêu Sắt một cái, rồi đóng rầm cửa lại.

Ba kẻ bị đuổi ra ngoài buồn bã mà thở dài, vừa quay người lại đã gặp ngay Lam nhị Cổ chủ, hắn vẫn còn ở lại đây. Nhìn thấy Lam nhị Cổ chủ, bộ ba cứ ngỡ hắn vì lo cho an nguy, bệnh tình của đại ca hắn mà không rời khỏi. Nhưng bọn họ có ngờ đâu, bốn người không hẹn mà gặp lại có cùng một nỗi niềm, có chút hậm hực, có chút lo lắng và có chút ganh ghét trong lòng. Họ lặng lẽ, ảo não ngồi xuống bậc thềm thành một hàng dài từ phải qua trái Lam nhị Cổ chủ, Vô Tâm, Tiêu Sắt, cuối cùng là Lôi Vô Kiệt chờ bên ngoài căn phòng của Cổ chủ.

“Cổ chủ để ta giải thích rõ cho người hiểu một chút. Đầu tiên phải ngâm người vào thảo dược một canh giờ, giai đoạn này sẽ rất dễ chịu, chủ yếu là dẫn dụ Phong Độc ẩn nấp trong cơ thể người, một loạt ồn ạt tấn công hết lên da thịt người.”

“Sau khi ngâm mình xong là giai đoạn đau khổ nhất. Phong Độc sẽ bộc phát, da thịt người sẽ không ngừng bị cắn phá, lở loét và thối rữa khắp cơ thể, người phải cố gắng vượt qua. Cổ chủ người yên tâm, ta sẽ ở bên cạnh động viên khích lệ người.”

“Một canh giờ sau, Phong Độc đã tề tụ trên da người, ta sẽ giúp người bôi thuốc và băng bó lại, người cố chịu ba canh giờ. Ta sẽ tháo băng ra, thì người sẽ không sao nữa.”

Quả Quả bước đến trước mặt Cổ chủ trầm ấm giải thích từng công đoạn chữa bệnh cho Cổ chủ hiểu và phối hợp theo nàng.

“Ta hiểu rồi.” Cổ chủ bước đến trước mặt Quả Quả, nhẹ gật đầu.

“Cổ chủ người tự cởi y phục được chứ?” Quả Quả quay người đi đến chiếc bàn, đại ý chọc ghẹo, cười nhẹ hỏi.

Bốn chú khỉ con bên ngoài, thập thò nghe trộm chuyện bên trong. Họ cứ đi đi lại lại trước cửa phòng. Khi thì ngóng ngó cứ nhìn vào trong nhưng chỉ có thể thấy bóng dáng hai nhân ảnh mờ nhạt in trên cửa. Khi nghe đến đoạn này, họ thật muốn phá cửa xông vào. Nhưng phải cố nhẫn nhịn, cứ như đi rình mò đánh ghen mà phải chờ đến lúc bắt gian tại giường. Cái điệu bộ ức chế này của bọn họ thật tức cười nga.

“Khụ khụ… Được… Đương nhiên… Được…”

Cổ chủ nghe vậy, liền xấu hổ ho khan vài tiếng, mấp máy trả lời vừa xoay lưng lại cởi bỏ hết y phục người xuống. Lộ ra bộ dáng thật đáng sợ, nếu không có căn bệnh kia, những vết lở loét kia thì đây có thể là một cực phẩm thế gian. Hắn ngoan ngoãn bước vào trong thùng gỗ chứa đầy nước nóng nghi ngút, đặt lưng tựa vào thành. Do hơi nóng truyền vào da thịt, làm cho Cổ chủ khẽ nhíu mắt lại.

Quả Quả mang rổ đựng đầy đủ các lại dược liệu cần thiết đến gần. Nàng khép mắt lại, xem như đỡ cho Cổ chủ phải xấu hổ, cũng như giữ bản thân nàng một chút thanh tịnh trong lòng. Nàng ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng bỏ lần lượt Bách Thảo Cam Tử, Linh Đản Sâm, Diệp Châu Sa, Hoàng Cốt, Ô Phụ San, Ngân Huyết Tùng, Bạch Mộc Cao vào thùng nước. Dược liệu lan tràn khắp mặt nước, có những loại chìm xuống, còn một số lại nổi trên mặt nước. Những hoạt chất từ dược liệu bắt đầu len lỏi vào nước, tạo cho nước một màu nâu đen như thuốc sắc, che lấp đi cơ thể có chút khó coi của Cổ chủ.

Sau khi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng bốc lên, Quả Quả nhẹ cười một cái rồi mở mắt ra. Nàng chắc chắn đã biết rõ mọi chuyển biến trong thùng nước thảo dược kia nên mới yên tâm mở mắt lên. Cổ chủ bên cạnh nãy giờ không quên quan sát nàng. Hắn phát hiện ra, thực chất nàng chỉ là một nữ tử cứng miệng mà thôi. Tâm tình lại rất hiền lương, trong sáng, thuần khiết. Làm cho hắn có cảm giác đặc biệt quen thuộc, gần gũi. “Đao tử chủy đậu hủ tâm” (nói năng chua ngoa, sắc bén nhưng tâm địa thiện lương, mềm mỏng) chính là đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN