Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành
Chương 19-1: Tâm Sự Đêm Khuya (1)
“Mọi người đều ở đây hết cả sao?” Cổ chủ một thân chàm y tung bay, từ xa bước tới, giọng nói êm ái cũng truyền ra. “Vậy mọi người cùng ta đến Cấm Địa của Cổ Hoạt Thành một chuyến.”
“Cấm Địa sao? Để làm gì?” Bộ tứ ngạc nhiên trước đề nghị của Cổ chủ.
“Hôm nay, ta sẽ để A Lam kế vị. Đệ ấy sẽ là Cổ chủ thứ mười bốn của Cổ Hoạt Thành.” Cổ chủ nhẹ cười.
“Ah… ah… ah!”
Quả Quả và Lôi Vô Kiệt kinh ngạc không khép được miệng. Vô Tâm và Tiêu Sắt có chút ngạc nhiên, nhưng dù sao cũng là chuyện của Cổ Hoạt Thành không liên quan gì đến họ.
“Ta dẫn đường cho mọi người.” Cổ chủ quay người đi trước. Bộ tứ liền tiếp bước theo sau.
“Không ngờ ở Cổ Hoạt Thành lại có một nơi như thế này.”
Quả Quả đôi mắt đảo quanh, nhìn khắp đường đi, trầm trồ cảm thán. Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt cũng ngơ ngác đi theo. Cảnh tượng giống như họ đang bị Cổ chủ dắt vào rừng sâu hun hút.
“Đến rồi.” Cổ chủ dừng bước, quay người lại thông báo.
“Là ở đâu?” Bộ tứ nhìn quanh, họ không biết Cấm Địa mà Sùng Lãm nói là ám chỉ nơi nào, trước mắt họ chỉ là một bờ hồ rộng lớn mênh mông.
“Là ở đây.” Cổ chủ chỉ tay xuống mặt hồ, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
“Ở dưới nước?” Bộ tứ cực kỳ bất ngờ.
Quả Quả và Lôi Vô Kiệt mắt tròn mắt dẹp cúi thấp người mà soi xuống tận đáy hồ tìm kiếm. Vô Tâm khẽ nhếch mép nhìn họ đầy tức cười. Tiêu Sắt tay ôm trước ngực, lười biếng biểu cảm.
“Hấp dẫn nha.” Quả Quả hân hoan, búng tay thích thú.
Cổ chủ miệng niệm chú, tay không ngừng vẽ ra bùa chú nguệch ngoạc trên mặt hồ. Bộ tứ ngoan ngoãn xếp thành một hàng ngang trước mặt hồ, chăm chú xem trò hay. Sau khi niệm chú và vẽ bùa xong, Cổ chủ hô một tiếng, “Hiện!”
Mặt nước bắt đầu gợn lên những gợn sóng nhỏ, sau đó gộp lại thành một làn nước hết cao hơn 3 dẫn (1 dẫn = 33,33 m), từ chính giữa lòng nước, ngoi lên một tòa thành nguy nga, đồ sộ. Cầu thang bắt qua thành từ từ hạ xuống bên đây bờ, đón Cổ chủ và bộ tứ đi vào.
“Woa… Thật không ngờ nga.”
Quả Quả và Lôi Vô Kiệt miệng tròn hơn quả trứng gà. Vô Tâm và Tiêu Sắt điềm tĩnh bước đi.
“Cấm Địa gồm có ba khu. Tiền sảnh để thờ phụng Tổ tiên và cầu phúc. Nội sảnh là nơi để Cổ chủ cùng các vị Trưởng lão bàn bạc chuyện hệ trọng. Hậu sảnh là nơi để mọi người lánh nạn nếu gặp phải kẻ địch lớn địch.”
Cổ chủ vừa bước đi vừa ôn tồn giới thiệu về Cấm Địa.
“Thông thường chỉ có Đại Tế Tư ở đây trông coi, không ai được phép lui tới. Ngoại trừ những lần cầu phúc, một năm cầu phúc một lần. Và mỗi lần kế vị.”
“Ngươi không sợ chúng ta để lộ bí mật sao?” Tiêu Sắt nhướng mắt nhìn về Cổ chủ, thử hỏi.
“Không sợ! Các người đều là bằng hữu của Cổ Hoạt Thành nga.” Cổ chủ cười mỉm, khẩu khí đinh ninh. Nụ cười vừa tắt, Cổ chủ đã gằn giọng nghiêm nghị, cao ngạo tiếp lời. “Hơn nữa để đến được đây phải phá được 20 kết giới cổ quái mà tổ tiên đã giăng sẵn. Nếu không phải ta đi trước mở kết giới, ngươi nghĩ mình có thể tự đi đến nơi đây?” Cuối câu, hắn không quên quay lại nhìn về Tiêu Sắt, ánh mắt hiện lên một tia thách thức.
“Hảo lợi hại. Cổ Hoạt Thành đúng là chất quá đi.” Quả Quả cao hứng tấm tắc khen ngợi hết lời.
“Trong Cổ Hoạt Thành chỉ có Cổ chủ và Trương trưởng lão mới có thể giải trừ kết giới. Sùng gia và Trương gia là 2 gia tộc cùng nhau cai quản Cổ Hoạt Thành. Nếu Sùng gia bao đời làm Cổ chủ thì Trương gia, nam sẽ là Trưởng lão, nữ sẽ là Đại Tế Tư.” Cổ chủ âm thanh dịu dàng nói tiếp.
“Đại Tế Tư trông coi Cấm Địa có phải là không thể đặt chân ra ngoài, giống như bị giam lỏng trong cung vàng gác ngọc?” Quả Quả ngón trỏ đánh đánh nhẹ vào cằm, chậm rãi nói ra sự thắc mắc trong lòng.
“Đúng là vậy.” Cổ chủ đi trước không có quay đầu lại, hắn chỉ gật đầu một cái, rồi giải thích. “Lấy Trương trưởng lão hiện tại làm ví dụ. Thúc ấy là trưởng tử, nên sau khi cha mất đã lên làm Trưởng lão. Muội muội của thúc ấy đang là Đại Tế Tư đương nhiệm. Sau này khi nữ nhi của thúc ấy đến khoảng 15 tuổi sẽ kế nhiệm cô cô nàng trở thành Đại Tế Tư, canh giữ Cấm Địa cho đến lúc 35 tuổi, khi có người kế nhiệm tiếp theo, nàng sẽ được tự do, trở lại cuộc sống bình thường.”
“Đúng là quá tàn nhẫn rồi.” Quả Quả đau lòng thốt lên như hờn trách.
“Như vậy… không phải quá tội nghiệp sao?” Lôi Vô Kiệt cũng ngần ngại gãi đầu, thật tâm cảm thán một chút về chuyện này.
Tiêu Sắt có chút thương cảm cho số phận bi ai của các Đại Tế Tư nên cũng lắng tai nghe kể.
Vô Tâm thân là hòa thượng, tứ đại giai không, hắn cũng chẳng để tâm đến những việc này, chỉ tiện tai mà nghe, trong lòng không hề gợi lên một chút xúc cảm nào.
“Thanh xuân là độ tuổi đẹp nhất, hạnh phúc nhất của nữ nhân, vậy mà Đại Tế Tư lại phải hi sinh hai mươi năm tuổi xuân để ở trong Cấm Địa, đối mặt với bốn bức tường và mấy tấm bài vị lạnh lẽo… Thật đáng thương!” Quả Quả bức xúc thay cho vận mệnh nghiệt ngã của Đại Tế Tư.
“Đây là quy định của tổ tiên, dù biết là bất công nhưng thật không thể làm trái.” Cổ chủ thở dài, hắn cũng đồng tình với mọi người, nhưng lại không thể làm trái quy định tổ tiên đã có từ rất lâu về trước. Hắn chỉ biết lắc đầu cho qua chuyện.
“Vậy trước giờ có ai từng làm trái chưa?” Quả Quả hiếu kỳ, nghiêng đầu sang hỏi hỏi Cổ chủ.
“Chưa từng.” Cổ chủ vững vàng phủ nhận. Hắn ôn tồn bảo. “Với nữ nhân Trương gia được làm Đại Tế Tư, ngày ngày trông coi Cấm Địa, thờ phụng tổ tiên, an tĩnh luyện Vu thuật chính là sứ mệnh thiêng liêng của đời họ. Họ sinh ra là để hoàn thành sứ mệnh này.”
“Thật cao cả ah! Nhưng ta vẫn tiếc cho hai mươi năm tuổi xuân của họ. Khi ra khỏi Cấm Địa đã trở thành bà cô già, họ làm sao có thể cảm nhận được mùi vị của ái tình?” Quả Quả vừa thán phục vừa ngậm ngùi tiếc nuối thay tháng dài năm rộng.
Cổ chủ nghe xong khẽ cười. Hắn lập tức quay sang nàng nhẹ nhàng bác bỏ. “Quả Quả, cô sai rồi. Ngược lại các vị Đại Tế Tư được trời ban nhan sắc hơn người, xinh đẹp, đằm thắm, mặn mà. Dù tuổi đã ngoài 30 nhưng thoạt nhìn chỉ trông như thiếu nữ 17, 18 tuổi. Có rất nhiều nam nhân trong thành không cưỡng lại “huệ chất lan tâm” (người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết). Vậy nên cô không cần phải lo lắng cho chuyện chung thân của họ.”
“Ồh… vậy đúng là ta đã lo xa rồi.” Quả Quả thở phào nhẹ nhỏm. Trong đầu nàng đột nhiên lại nghĩ ra một giả thiết nữa. “Nếu lỡ hai người yêu nhau trước khi phải vào Cấm Địa thì phải chờ đến tận 20 năm sau?”
“Ừm. Chính xác là vậy.” Cổ chủ ánh mắt đồng cảm nhìn thẳng vào tòa Cấm Địa, liền kể lại một câu chuyện mà hắn được nghe kể từ nhỏ và chứng kiến đến tận bây giờ.
“Đây cũng là câu chuyện của Uất Trì trưởng lão và Đại Tế Tư đương nhiệm. Hai người bọn họ là một đôi “lưỡng tiểu vô sai” (thân thiết từ khi còn bé), Đại Tế Tư hay theo Uất Trì trưởng lão học Vu thuật, họ dù quấn quýt bên nhau, lưỡng tình tương duyệt, người ngoài đều dễ dàng nhìn ra. Nhưng họ chưa từng hứa hẹn với nhau bất cứ điều gì, cũng từng vượt qua lễ giáo. Sau đó Đại Tế Tư phải vào Cấm Địa, Uất Trì trưởng lão cũng không tỏ ra bất kỳ thái độ nào, thúc ấy cũng không hề thành gia lập thất. Người cứ lẳng lặng như vậy mà chờ đợi Đại Tế Tư suốt gần 20 năm nay.”
“Vậy là hai người họ chỉ có thể gặp nhau mỗi năm một lần vào buổi cầu phúc?” Tiêu Sắt cất giọng trầm bổng hỏi.
“Ừm. Uất Trì trưởng lão chỉ đứng một bên,yên tĩnh nhìn về Đại Tế Tư với ánh mắt thâm tình dào dạt.” Cổ chủ ngữ âm có chút xót xa.
“Woah… thật cảm động nga. Ta thật hâm mộ chuyện tình của họ. Mong rằng sau này ta cũng sẽ gặp được người yêu ta như thế.” Quả Quả hai mắt lấp lánh, hai bàn tay ôm lại, hân hoan biểu lộ lòng ái mộ cùng hi vọng nhỏ nhoi của nàng.
“Đúng là tâm tình thiếu nữ.” Tiêu Sắt nhìn sang bắt gặp biểu tình của Quả Quả, trong lòng liền cảm thán một chút, là khen hay chê thật khó phân biệt. Hắn lắc đầu quay đi, không lên tiếng. Xem như cho nàng một chút không gian mơ tưởng vậy.
Vô Tâm cũng len lén nhìn Quả Quả một chút, thanh sắc bất động. Lôi Vô Kiệt gãi đầu ngại ngùng cũng không dám nhìn thẳng vào nàng.
“A Lãm huynh đi mau một chút, ta muốn được ngắm mỹ nhân Đại Tế Tư.” Quả Quả bỗng nhiên kích động hẳn lên, nàng chạy lên trước Sùng Lãm sau đó kéo tay hắn chạy về phía trước.
“Được.” Cổ chủ vui vẻ bước chân rộng hơn.
Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt cũng mạnh chân bước nhanh hơn.
Vừa bước vào, trước mắt bộ tứ lại là cảnh tượng đông đúc người dân của Cổ Hoạt Thành đều đã tụ hội tại đâu. Họ cùng nhau trò chuyện vui vẻ thân thiết. Cảm giác thật ấm cúng, cứ như một đại gia đình với nhiều thế hệ.
“Quả Quả hảo! Cổ chủ hảo! Các vị bằng hữu hảo ah!” Mọi người nhìn thấy họ đến liền hớn hở, nồng nhiệt đi tới gần chào hỏi.
“Mọi người hảo.”
Quả Quả hoan hỉ vẫy vẫy tay. Lôi Vô Kiệt cười tít cả mắt. Cổ chủ và Tiêu Sắt chỉ nhẹ gật đầu. Còn Vô Tâm tay chắp trước ngực, mi mục hạ xuống.
Lam nhị Cổ chủ từ trong đám đông bước ra, nhìn Quả Quả cười một cái kinh vân tế nguyệt.
“Lam mỹ nam chúc mừng huynh trở thành Cổ chủ Cổ Hoạt Thành.” Quả Quả cười nhẹ, đưa tay ra định bắt tay chúc mừng hắn.
Lam nhị Cổ chủ nhanh chóng nắm tay Quả Quả, kéo mạnh nàng về phía hắn, tay còn lại vòng qua eo, đặt hờ lên eo nhỏ. Hắn nghiêng đầu, hơi thở nóng bỏng thổi vào tai nàng. “Không phải đều là vì nàng sao?”
Lam nhị Cổ chủ đột nhiên hành động khiến cho mọi người bất ngờ một phen.
Quả Quả xấu hổ hai má ửng đỏ lên. Nàng ngay lập tức liền đấm nhẹ vào ngực Lam nhị Cổ chủ mấy cái, “Ha… ha… Lam mỹ nam, huynh được lắm, dám chọc ta.” Đẩy hắn ra. Trực tiếp đánh trống lãng.
Mọi người xung quanh cũng phá lên cười. Nhưng họ biết rằng đây không phải là đùa. Lam nhị Cổ chủ trước giờ chưa từng đùa. Tuy không khí vui vẻ ngập tràn quanh đây, nhưng đâu đó vẫn ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc. Còn về Lam nhị Cổ chủ sau màn tỏ tình lẫn cầu hôn thất bại, dường như hắn bạo gan hơn thì phải. Dám công khai thẳng thừng tình cảm trước đám đông.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!