Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành
Chương 22-8: Hồi 2. Tầng Thứ Năm: Giữa Lòng Dung Nham (1)
Trong cơn lốc cát mạnh mẽ cuồn cuộn, ba người bị gió xoáy theo, không ngừng quay tròn, tốc độ còn nhanh hơn cả máy xay thịt. Khi thì cuốn lên trên lúc thì bị cuộn xuống bên dưới, quanh quẩn bên lốc cát mù mịt. Dù cho trời long đất lở, họ vẫn như ban dầu, mắt nhắm kín, tay giữ chặt lấy nhau.
Quỷ cát hung bạo cứ như vậy mang họ đi một đoạn khá xa. Rồi sức gió lốc từ từ giảm xuống. Cát bụi cũng thong thả rơi trở về mặt đất. Lốc cát chậm rãi đưa Vô Tâm, Quả Quả và Tiêu Sắt hạ dần xuống, chân nhẹ nhàng chạm trên mặt đất. Quỷ cát cũng từ đó biến mất vào hư không.
Vô Tâm, Quả Quả và Tiêu Sắt ba người vẫn giữ nguyên tư thế đứng đó một lúc lâu. Sau khi cảm nhận chắc chắn được không còn sự biến động nào, Vô Tâm mới dần mở mắt lên.
Khi ánh sáng mập mờ vừa lọt vào kẽ mắt, Vô Tâm chỉ có thể nhìn thấy gương mặt Quả Quả đang ở rất rất gần trước mắt hắn. Vì cái tựa vào trán nhau của ba người. Hơn thế, nàng còn đang nhắm chặt hai mắt. Hàng mi dày, chiếc mũi cao cao, hai má đào và cả bờ môi mọng mị kia đều cùng lúc ập vào mắt hắn. Đã vậy, hắn một tay còn đang ôm chặt lấy eo nhỏ của nàng. Trước tình thế ám muội này, hắn nhất thời không thể thích ứng kịp, liền hoảng hốt ái ngại, bất giác buông tay vội lùi nhanh về phía sau. Nhưng Vô Tâm đâu biết rằng phía sau không hề bằng phẳng như hắn tưởng.
Quả Quả và Tiêu Sắt bị hành động bất ngờ của Vô Tâm thức tỉnh. Hai người cùng mở mắt lên, nhìn theo hướng Vô Tâm. Họ chợt kinh hãi hai mắt lại càng to hơn. Cả hai người tức tốc giang tay, lao về phía Vô Tâm, khi phát giác hắn đang làm chuyện dại dột.
“Vô Tâm!”
Quả Quả hét tiếng một tiếng như cảnh báo cho hắn. Vô Tâm vừa quay lại đằng sau nhìn thử thì đã quá muộn. Phía sau hắn là một miệng núi lửa vô cùng to lớn, sâu bên dưới là dung nham đỏ rực đang sục sôi dữ dội.
Một đạo hồng quang sáng chói vụt lên tạo thành ma trận hình tròn tỏ ra từ tầng năm bao phủ xuống tận đáy tháp.
“Lại lên được tầng mới rồi ah!” Bên ngoài, một thanh âm vang lên, nghe không rõ hỉ nộ ái ố.
Vô Tâm đã không kịp để dừng lại nữa, một bước lùi ấy đã khiến hắn rơi xuống miệng núi lửa đó. Quả Quả và Tiêu Sắt ngay tức khắc vụt phóng nhanh tới mép núi lửa, để níu hắn lại. May mắn thay, Quả Quả và Tiêu Sắt mỗi người một bên đã bắt kịp bắt lấy hai tay Vô Tâm giữ lại, trước khi hắn rơi hoàn toàn vào miệng núi lửa và bị nhấn chìm trong lòng dung nham đỏ rực bên dưới.
Cảm giác nóng rát hừng hực xông tới cả ba người. Vô Tâm kinh sợ nhìn xuống dung nham đang sôi sục ấy, nếu Quả Quả và Tiêu Sắt không kịp thời giữ hắn lại. Cả hắn cũng không dám nghĩ, chính mình sẽ ra sao?
“Nắm chắc vào, hai người chúng ta sẽ nhanh chóng kéo ngươi lên!” Quả Quả hai tay siết chặt lấy tay Vô Tâm, vừa dùng sức kéo hắn lên vừa đinh ninh bảo.
“Hòa thượng ngươi thích dung nham đến thế sao?” Tiêu Sắt tay thì kéo lên nhưng ánh mắt bỏ qua Vô Tâm mà liếc mắt xuống bên dưới, rực rỡ sắc đỏ, đại ý cười nhạo hiện lên. “Vừa nhìn thấy nó, ngươi đã không do dự lao xuống ngay?”
“Ta???” Vô Tâm khốn đốn, thật không biết phải giải thích thế nào.
Quả Quả và Tiêu Sắt cùng hợp sức, kéo Vô Tâm từ từ lên khỏi miệng núi lửa. Xem như một lần vừa dạo chơi ở Quỷ Môn Quan trở về. Khi Vô Tâm đã ngồi vững vàng ở phía trên cùng Quả Quả và Tiêu Sắt. Thì Quả Quả tức thì rút tay về, sau đó hai tay túm cổ áo Vô Tâm, tiến sát đến, nhìn thẳng vào mắt hắn, bức bối lên tiếng trách hắn.
“Ngươi thà nhảy xuống dung nham cũng không muốn đứng gần ta một chút sao?”
Không lẽ trong lòng Vô Tâm, nàng còn đáng sợ hơn cả dung nham??? Nàng không tức giận là không được rồi. Nhất định phải làm cho rõ.
“Không phải như vậy đâu ah!” Vô Tâm đối diện với Quả Quả, liền ngượng nghịu. Một lời khó giải thích hết.
“Lúc nãy bị quỷ cát vây lấy, hắn cũng đã ôm chặt cô còn gì?” Tiêu Sắt ở bên cạnh, hiếm khi cảm thấy có chút tội nghiệp cho Vô Tâm nên đã đứng ra giúp hắn giải vây.
“Hắn cũng không có ôm ngươi chắc?” Quả Quả quay quắt sang tên thích lo chuyện bao đồng như Tiêu Sắt, nhíu mày gắt.
“Cô???” Tiêu Sắt hối hận, hắn ít khi ngủi lòng thương, làm chút việc thiện vậy mà… Hắn thật không nên làm việc tốt, nói đỡ cho Vô Tâm làm chi, để giờ đây phải ôm cục tức vào người. Đúng là làm ơn mắc oán mà.
“Ta không thèm chơi với ngươi nữa!”
Quả Quả đẩy nhẹ Vô Tâm về phía sau. Nàng đứng lên, quay người đi hướng khác, hai tay ôm lên trước ngực, giận dỗi, nói lẫy.
Vô Tâm chỉ biết nhìn theo bóng lưng nàng, cười khổ một cái. Nữ tử đúng là khó chiều, hỡ tí là giận dỗi.
Khi đó Quả Quả đưa mắt nhìn đi chung quanh. Một quang cảnh u ám hiện ra trước mắt nàng. Cả không gian được bao trùm bởi một màu đen tăm tối, tựa như đêm khuya vắng lặng, trên bầu trời không có nổi một ngôi sao nào mọc lên. Ánh sáng nơi đây chủ yếu là phản quang màu đỏ của dung nham ở trong miệng núi lửa.
Nhắc đến núi lửa thì mới kịp nhận ra rằng, nơi này không phải chỉ có một ngọn núi lửa duy nhất, ở sau lưng nàng. Mà thật ra, nơi đây vốn dĩ là một trung tâm núi lửa, với vô số miệng núi lửa lớn nhỏ, tụ hội tại đây. Vả lại, hình như còn là những núi lửa đang hoạt động???
Thời điểm Quả Quả quay đi, Vô Tâm và Tiêu Sắt cũng đã đứng lên, dòm ngó hoàn cảnh xung quanh một chút để tìm cách ứng phó thích hợp khi có biến cố xảy ra.
Núi lửa? Dung nham? Là những thứ tuyệt đối không thể đùa! Quả Quả liền lùi về sau, tập hợp với Vô Tâm và Tiêu Sắt.
“Biết sợ rồi sao?” Tiêu Sắt một tay ôm ngang eo, một tay giang thẳng ra, lập chưởng đặt ở trên lưng Quả Quả, ngăn nàng không nên lùi về phía sau nữa.
“Ta không sợ trời, cũng không sợ đất. Bởi vì trời đất có gì đâu mà sợ. Nhưng dung nham nóng đến 1200°. Nhiệt độ này không chỉ gây bỏng thôi đâu. Mà chỉ e là đến cả xương cốt cũng không còn.” Quả Quả quay lại, nhăn mặt nhìn xuống bên dưới miệng núi lửa, giảo hoạt nói.
“Đồ lươn lẹo!” Tiêu Sắt mắng một tiếng.
“Vậy thì mau tìm cách rời khỏi nơi này!” Vô Tâm chỉnh lại hai ống tay áo, nhìn về Quả Quả, cười.
“Đúng ah! Mau mau rời khỏi đây!” Quả Quả chen vào giữa, nắm lấy cổ tay Vô Tâm và Tiêu Sắt, kéo họ chạy đi.
Là ai vừa hờn dỗi, nói nghỉ chơi với Vô Tâm, nhưng chưa đầy một phút sau đã tự động quên bén đi ngay.
Cả ba người chỉ vừa nhấc chân lên, ở đằng sau, đột nhiên có biến. Dung nham trong miệng núi lửa bỗng cuộn thành một cột cao vút, giống như vòi rồng. Từ trong vòi dung nham dần hiện ra một hình thù bí ẩn cất cánh bay lên.
Động tĩnh ở sau lưng nổi lên, Vô Tâm, Quả Quả và Tiêu Sắt đều dừng chân quay đầu lại, đứng nhìn. Quả Quả ngạc nhiên hô lên. “Là phượng hoàng lửa?”
Quả Quả sờ cằm, khó chấp nhận. “Hình như không đúng lắm!” Khi cảm thấy con vật đó lại không giống những con phượng hoàng lửa mà người ta thường hay khắc họa.
Con chim đang giang rộng đôi cánh bay lên, cả người nhuốm một màu đỏ sáng chói, điểm nhấn quanh cơ thể là những đường vân màu vàng xen kẽ những chấm đen chạy dài khắp cơ thể. Như thể mang cả dung nham nóng bỏng ở bên dưới cùng bay ra. Hỏa khí bừng bừng bung tỏa xung quanh nó. Những chiếc đuôi dài, ở điểm cuối mỗi đuôi đều có bao lông hình đồng tiền gồm các hình tròn đồng tâm với ba màu vàng đỏ đen đan xen. Con chim lửa to lớn ấy đang uốn người, phùng lên những chiếc mào khí thế, giương đầu về phía ba người họ, giận dữ thét ra tức khí hung tợn.
“Là Nham Hỏa Khổng Tước!”
“Là Nham Hỏa Khổng Tước!”
Sắc đỏ cuồn cuộn bao phủ cả ánh mắt của Vô Tâm, Quả Quả và Tiêu Sắt. Vô Tâm đột nhiên nói ra, cũng không nghe rõ xúc cảm gì. Chỉ có tay hắn siết lấy cổ tay Quả Quả một chút. Ba người cùng nhau quay đầu chạy đi.
Nham Hỏa Khổng Tước lập tức đuổi theo ở trên không. Mỗi cái đập cánh của nó đều tạo ra áp lực cho ba người bên dưới. Khổng Tước vỗ cánh sà xuống ngay hướng Vô Tâm đang kéo Quả Quả chạy đi.
“Bên này!” Tiêu Sắt vội kéo cánh tay còn lại của Quả Quả về phía hắn. Cả ba người cùng chạy về hướng khác.
Mặt đất gập ghềnh đã khó đi huống hồ chi ba người họ cùng nắm tay nhau, kéo nhau chạy đi. Đã thế ánh sáng lại cứ lập lòe sắc đỏ. Khó khăn cũng tăng thêm vài phần. Còn nguy hiểm thì càng tăng lên gấp bội. Khổng tước nghiêng mình, lượn vào khoảng không trên cao ở chính giữa họ, hai chân với bộ móng vuốt sắc nhọn nhanh chóng được mở rộng. Nó nhắm đến Quả Quả, lao vun vút từ trên cao xuống.
Ba người cùng chạy lại không quên cùng nhau ngước mắt lên nhìn kẻ thù trên đầu đang phóng xuống. Vô Tâm phát giác ý đồ của nó liền nhìn sang Quả Quả, gấp rút bảo.
“Nhảy qua lưng ta!”
Vô Tâm vội khom lưng xuống. Tiêu Sắt liền buông tay Quả Quả, cho nàng tiện đường thoát thân. Quả Quả bật lên lăn qua khỏi lưng Vô Tâm, đáp sang bên kia, Vô Tâm nắm cổ tay nàng cùng chạy tiếp.
Nham Hỏa Khổng Tước tốc độ lao xuống chậm hơn Quả Quả một chút. Nếu không, hai chân nó đã kịp vấu vào vai nàng. Một lực mang nàng cùng bay lên cao giữa không gian. Nhưng nó đã để hụt mất mục tiêu liền phải đập cánh lượn bay lên, triển khai kế hoạch khác.
Khổng Tước đảo một vòng quay lại, tấn công đến Tiêu Sắt đang lẻ loi một mình. Tiêu Sắt đành phải khụy xuống, trượt dài hai cẳng chân trên đất rồi ngã người về sau hai tay giang rộng để giữ thăng bằng, né tránh móng vuốt sắc nhọn của chim công, khi nó vươn đến. Quét một vòng cung lửa đỏ sắc bén cách hai vai Tiêu Sắt chưa đầy hai thốn. Nếu để nó chạm trúng, không biết thương tích sẽ nặng đến cỡ nào?
Nham Hỏa Khổng Tước lại vỗ cánh dừng giữa không gian. Tạm thời đang tính toán đều gì đó mà chưa muốn bay xuống đồ sát họ. Vô Tâm và Quả Quả cùng chạy sang đỡ Tiêu Sắt lên. Con khổng tước ở trên cao, đột nhiên rít lên một tiếng thật to. Mặt đất dưới chân chợt rúng động từng hồi, làm cho ba người khó làm di chuyển.
“Hình như dung nham sắp phun trào??” Ngữ khí của Tiêu Sắt phát ra một chút lo lắng.
“Ở đâu???” Quả Quả ngơ ngác đảo mắt nhìn quanh, giữa lúc rung chuyển đất trời thật khó mà nhìn rõ.
“Không thể xác định!” Tiêu Sắt bất lực lắc đầu. Ai mà biết được dung nham sẽ phun trào ở vị trí nào cơ chứ? Quả Quả đúng là loạn quá nên hỏi thừa rồi.
“Chạy sang chỗ yên tĩnh hơn đi!”
Vô Tâm nhanh trí, kéo Quả Quả đứng lên. Quả Quả tay còn lại nắm lấy tay Tiêu Sắt lôi hắn dậy. Ba người khó khăn khom người bỏ chạy giữa cơn rung chuyển.
Khoảnh khắc họ vừa rời khỏi vị trí đó không xa, thì mặt đất phía trên bị dung nham bên dưới làm cho nổ tung, tạo ra một lổ trũng để chúng thuận tiện bắn ra những tia dung nham nóng rực, phun trào ồn ạt ra ngoài.
Vô Tâm, Quả Quả và Tiêu Sắt hoảng hốt dừng lại, nhìn về phía sau đầy kinh hãi. Nếu họ chậm chân hơn một chút, thì có lẽ lúc này họ đã tan xương nát thịt luôn rồi. Nham Hỏa Khổng Tước cùng lúc lại lao nhanh xuống chỗ bọn họ.
“Bên này!”
“Bên đây!”
Cả ba kéo nhau chạy hết hướng này đến hướng khác. Họ cùng lúc phải tránh né Nham Hỏa Không Tước ở trên không, không ngừng đeo bám. Nó có thể sà xuống hạ thủ bất cứ lúc nào. Ở dưới chân, họ phải đánh cược với Tử Thần, xem thử dung nham ở nơi nào có thể phun trào lên mà né tránh. Bên phải, bên trái, đằng trước, đằng sau, đều lần lượt bị dung nham tập kích từng đợt. Những cột dung nham cao vút, phóng ra, tạo thành nhiều vũng dung nham đỏ nóng nằm rải rác khắp nơi trên mặt đất màu đen. Càng tôn lên vài phần rực rỡ, quỷ mị và gợi ra lắm mối hiểm nguy, hỗn độn.
Các lần trước may thay họ đều thoát khỏi những thời khắc bị Tử Thần gọi tên. Bỏ lại phía sau, bên trái, bên phải, những vòi dung nham đỏ thẳm. Nhưng lần này không còn may mắn như vậy.
Nham Hỏa Khổng Tước lại hét lên một tiếng, đập cánh dồn dập, sức gió thổi lên, mang theo một trận hỏa hoạn lớn kéo đến, khói bốc lên mờ mịt. Toàn cảnh như chiến trường đổ nát điêu tàn. Ngay dưới chân ba người, cơn chấn động truyền tới, mặt đất bắt đầu nứt dần rồi nổ tung. Vô Tâm, Quả Quả và Tiêu Sắt bị hất văng về phía trước một đoạn thật xa. Mỗi người một kiểu tiếp đất đầy ê ẩm.
“Tiêu Sắt!”
Quả Quả toang chạy lại chỗ hắn, ngồi xuống bên cạnh, sờ soạng khắp người hắn như tìm kiếm thứ gì đó. Tiêu Sắt ngã xuống vẫn chưa phản ứng với thời thế nên cũng không kịp ngăn nàng lại.
“Nằm xuống!”
Vô Tâm lòm còm định ngồi dậy thì hớt hãi la lên, khi thấy Nham Hỏa Khổng Tước nhanh như cắt, hung hãng sà xuống, mục tiêu của nó vẫn chính là nàng.
Quả Quả không hề hay biết gì. Khi Vô Tâm hô một tiếng, nàng bất giác định quay đầu nhìn hắn. Bàn tay Tiêu Sắt nhanh chóng đặt ở sau gáy Quả Quả, một lực dứt khoát gấp gáp kéo nàng nằm xuống người hắn. Mặt nàng áp trên ngực hắn.
Nham Hỏa Khổng Tước liền dừng lại. Nó có chút bối rối, khó khăn và chần chừ trên không trung. Rồi cứ đảo qua đảo lại như đang cố xác định vị trí mục tiêu để truy kích.
“Dường như nó không nhìn thấy chúng ta.” Vô Tâm nằm nguyên trên đất, nhìn con chim công trên cao đang lúng túng, nói.
“Kỳ quái??? Sao lại không thấy nhỉ??? Ban nãy nó còn đuổi chúng ta chạy trối chết nữa mà???”
Quả Quả thấy lạ, định ngóc đầu nhìn lại con Nham Hỏa Khổng Tước thì bị Tiêu Sắt kiên quyết giữ chặt đầu nàng lại. Đến cả nhúc nhích cũng không thể.
“Nằm im!”
Khổng tước lập tức cảm nhận được động tĩnh liền quay đầu hướng về phía Quả Quả dò xét. Nhưng Quả Quả bị Tiêu Sắt giữ lại. Nó phát hiện không có gì đáng nghi nên đành lượn qua lượn lại trên không thêm một lúc mà không hề xuất thủ.
“Thì ra là nó không thể nhìn thấy được gì. Nhất là khi chúng ta bất động. Nó chỉ cảm ứng được khi chúng ta di chuyển rồi mới tấn công chúng ta.” Nham Hỏa Khổng Tước đang bay lượn trong đôi mắt của Tiêu Sắt. Hắn bình nhiên nằm đó rút ra kết luận.
“Ồh!” Quả Quả nằm trên ngực Tiêu Sắt, cảm khái một cái. Sau đó lại nhốn nháo hết cả lên. “Ngươi còn bảo bối nào có thể xài được không? Mau lấy ra đi!”
“Thật sự không có! Sao cô không tự tìm ở chỗ mình đi!” Tiêu Sắt giọng điệu có chút cáu.
“Ta làm gì có bảo bối gì chứ. Ngoại trừ Tiểu Tiêu, Nguyệt Quang và….” Thanh âm của Quả Quả lúc đầu rõ to nhưng càng về sau càng nhỏ dần rồi tắt hẳn.
“Thứ gì?” Tiêu Sắt hiếu kỳ hỏi tới.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!