Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành - Chương 7-1: Ngộ Giả (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành


Chương 7-1: Ngộ Giả (1)


“Cô dù gì cũng là nữ nhân. Võ công Thiếu Lâm không hợp với cô…” Vô Tâm nghiêm túc nói.

“Vậy phải làm sao?” Quả Quả nghiêng đầu hỏi.

Vô Tâm suy ngẫm một hồi, lại nói. “Ta vừa mới nghĩ ra một số động tác kết hợp với đoản chùy này, hi vọng có thể giúp cô phòng thân.”

Vô Tâm cầm thanh đoản chùy đưa lên, mắt hướng về Quả Quả: “Nhìn cho kỹ.”

“Được.” Quả Quả ánh mắt chỉ trung tập Vô Tâm không hề sao nhãn rời đi.

Vô Tâm dũng mãnh khí thế đánh ra một bộ võ công tâm pháp mà hắn vừa mới chế ra.

“Nhìn rõ rồi chứ?” Vô Tâm thu tay, cả người buông lỏng.

Quả Quả gật đầu.

“Đánh lại một lần cho ta xem.” Vô Tâm đứng tại bên đó, thảy thanh đoản chùy cho Quả Quả, bảo.

Quả Quả nhận lấy đoản chùy, liền đánh lại một lượt cả bộ võ công không sai một động tác nào.

“Tư chất thông minh hơn người.” Vô Tâm vừa ý khen ngợi.

“Khá lắm.” Tiêu Sắt ngã người ngồi trên mấy bậc cửa, một tay chống lên mặt, một tay để hờ lên đầu gối, cũng tán thành.

“Nhưng vẫn phải rèn luyện thêm một chút. Gia tăng nội lực và tốc độ thân pháp.” Vô Tâm nghiêm mặt góp ý một ít.

“Đó là ta đánh cho ngươi xem có đúng không. Còn bây giờ thì…” Chưa dứt câu, Quả Quả đã lao tới tấn công Vô Tâm. “Tiếp chiêu.”

Quả Quả ánh mắt sắc nhọn, nói trở mặt liền trở mặt, còn nhanh hơn cả chớp mắt. Quả Quả cầm đoản chùy tấn công bên trái, kéo đến bên phải, lại xoay người đánh ở phía sau, rồi ra đòn đến hai bên đùi. Vô Tâm đồng tử co giãn liên tục né tránh các chiêu Quả Quả đưa tới một cách dễ dàng.

Vô Tâm vẫn không tấn công cũng không phòng thủ nghiêm ngặt chỉ nghiên người né đoản chùy của nàng. Quả Quả tức giận, khi thấy Vô Tâm hắn thật không để nàng vào mắt. Quả Quả tốc độ ra đòn nhanh lên, liên tục đâm lên trên, lại kéo chùy tấn công sang hai bên, chân lại không ngừng tung chiêu, tay trái mặc dù bị thương nhưng nàng vẫn tận dụng nó khi cần. Nàng nhằm vào những chỗ sơ hở của Vô Tâm mà đánh. Vô Tâm hết né xuống dưới, lại né bên này, bên kia, rồi lại đỡ những quyền, cước Quả Quả đánh tới. Lúc này Vô Tâm thật sự bị ép phải ra tay tấn công lại để cứu vãn tình thế.

Quả Quả cầm chùy đâm xuống vai trái Vô Tâm, hắn nhanh chóng bắt lấy cổ tay nàng. Nàng tức khắc một chân trụ, một chân từ phía sau đá lên đầu Vô Tâm khiến hắn phải dùng cánh tay kia cản lại, dùng một lực hất chân nàng quay về vị trí ban đầu. Hắn nắm chặt cổ tay nàng, bất ngờ xoay một vòng. Nàng bất lực cả người phải xoay theo chỉ đạo của hắn hết một vòng. Vô Tâm còn chưa có ý buông tha nàng. Hắn lại liên tục xoay tròn. Nàng lại không thể chế ngự, cứ theo lực mà xoay vòng, chân vừa chạm đất lại bị nhấc lên xoay tròn. Khiến cho kẻ ngồi xem bên kia có chút đứng ngồi không yên trong lòng, bàn tay ôm gối cứ liên tục nắm chặt vải quần, rồi lại thả ra.

Quả Quả muốn xoay chuyển tình thế liền ném thanh đoản chùy qua tay trái đang bị thương mà ra đòn vào cánh tay Vô Tâm đang khóa chặt cổ tay mình. Vô Tâm cảm thấy không thể giữ được nữa liền buông tay nàng ra. Quả Quả vội chuyển đoản chùy về tay phải, tiếp tục chiến.

Quả Quả dùng chùy đánh xuống ngực, lực nhắm vào tim mà thoát ra. Vô Tâm hai tay đan chéo cản ở cổ tay Quả Quả, Vô Tâm nắm lấy cổ tay đang cầm chùy của nàng mà xoay một vòng, khiến nàng ngoan ngoãn nằm gọn bên trong vòng tay hắn, đuôi chùy cũng từ lúc nào đã chĩa thẳng vào cổ nàng. Quả Quả cố tìm cách thoát thân nhưng không thể, nàng thậm chí nhút nhích một chút cũng không được. Nàng tức tối: “Buông tay.”

Vô Tâm khẽ cười rồi thả nàng ra.

“Lại lần nữa.” Quả Quả cả giận cất tiếng.

Quả Quả cầm đoản chùy đâm thẳng đến Vô Tâm. Vô Tâm ánh mắt lóe sáng, vội xoay người hai vòng về một bên tránh đi đuôi chùy đang đến. Quả Quả hụt mất mục tiêu liền quay người lại thuận thế vươn đoản chùy tấn công tới Vô Tâm. Vô Tâm ngã người ra phía sau, đuôi chùy chỉ theo lực mà vẽ một đường cung trước mắt Vô Tâm. Đoản chùy qua đi Vô Tâm thu người về thì cũng là lúc Quả Quả lại kéo chùy tới, trực tiếp đâm xuống. Vô Tâm vừa đứng vững đã có một đòn đánh tới. Hắn nhanh chóng bắt lấy cổ tay nàng, tay còn lại nắm lấy eo nàng, quăng sang bên đối diện. Quả Quả nhào lộn trên không trung, hai chân vừa tiếp đất đã lấy đà mang theo đoản chùy phóng tới chỗ Vô Tâm.

Từ trên cao, Quả Quả dùng lực đâm xuống giữa trán Vô Tâm. Vô Tâm quang nhãn lấp lánh, hai lại tay đan chéo trước mặt đỡ lấy đuôi chùy từ tay Quả Quả. Quả Quả vận dụng toàn bộ sức lực đẩy đuôi chùy xuống, Vô Tâm dùng lực cản lại phía trên. Hai nội lực đối kháng nhau, lực mà Quả Quả đưa tới càng lúc càng mạnh đuôi chùy nhọn hoắt cũng từ từ tiến đến gần trán Vô Tâm khiến cho Vô Tâm chùng mình xuống. Vô Tâm cố gắng ngượng lại, không để đuôi chùy tiến gần hơn vào trán mình. Nhưng dường như không thể. Vô Tâm cảm thấy nếu cứ thế này, đoản chùy sẽ ghim vào trán hắn mất.

Vô Tâm nhanh chóng hai tay bắt lấy cổ tay nàng, một lực liền nâng người từ phía dưới lên, khóa lại cánh tay nàng về phía sau lưng. Nàng ưỡn người ra phía trước, dùng chân đá lên phá chiêu của hắn ở cẳng tay. Tiện thể xoay người tặng thêm một cước ở chân còn lại vào ngực hắn. Khiến Vô Tâm lùi về phía sau. Nàng thừa cơ cầm đoản chùy đưa đến, Vô Tâm vẫn lui về sau, đoản chùy cùng Quả Quả vẫn đang tới yết hầu hắn. Bất chợt hắn nhắm mắt lại chân chạm đất không lui đi nữa.

Tiêu Sắt nhíu mày. Quả Quả giật mình, đồng tử giãn nở vội thu tay về, đôi mày nằng nặng, hỏi: “Ngươi tại sao không né?”

Vô Tâm mở mắt, đặt tay lên vai Quả Quả vỗ vỗ nhè nhẹ trấn an: “Nhẹ lòng chưa? Xả ra được thì tốt.”

Quả Quả bừng tỉnh, nỗi áp lực dường như cũng theo lời nói của Vô Tâm mà bay đi mất. Nàng lúc này chợt cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Thật không ngờ hắn lại nhìn ra cảm xúc mà cả chính nàng cũng không phát hiện ra.

“Ta biết cô vì cứu Lôi Vô Kiệt mà áp lực không nhỏ.” Tiêu Sắt phía sau bước tới, cũng đặt tay lên vai kia của Quả Quả, an ủi.

“Được rồi. Cảm ơn hai người.” Quả Quả hết nhìn đằng trước là Vô Tâm, lại liếc về phía sau là Tiêu Sắt, thả lỏng cả người, nhẹ giọng lên tiếng.

Tiêu Sắt thu tay về, nhìn đến Vô Tâm nói: “Chiêu lúc nãy không phải chỉ cần ngươi nghiêng người một chút đã có thể né được, tại sao lại phải chống đỡ như vậy?”

“Ta muốn kiểm tra nội lực của cô ấy.” Vô Tâm buông tay xuống, bước tới trước mặt Tiêu Sắt đáp.

“Ngươi biết võ công?” Vô Tâm nhướng mày hỏi hắn.

“Ta không biết, chỉ là đã từng chứng kiến các trường hợp tương tự, đa phần không ai xử lý như ngươi.” Tiêu Sắt nhún vai phủ nhận.

“Ta hiểu ra rồi.” Quả Quả vui mừng nhảy cẩn lên. Hai tên đứng cạnh quay đầu nhìn về Quả Quả, có chút khó hiểu, vị tiểu cô nương này đã ngộ ra được điều gì đó cao siêu chăng?

“Cô hiểu cái gì?” Tiêu Sắt ngạc nhiên thắc mắc.

“Võ công không phải là dùng để đánh nhau sao? ” Quả Quả xoay người lại đối diện bọn họ, tâm đắc nói ra một câu mà hình như nó rất dư thừa thì phải.

Tiêu Sắt buồn bã sờ sờ trán: “Nói vậy cũng đi nói…”

“Cái gì võ lâm chánh tông? Cái gì bàng môn tà đạo? Ta mới không quan tâm…” Quả Quả vẻ mặt nghênh ngang.

“Đúng là tà môn tương kiến.” Tiêu Sắt liếc hai người kia mà than.

“Được rồi.” Vô Tâm đột nhiên quay người đi. Dừng một nhịp lại cương nghị lên tiếng: “Võ công đã dạy cho cô rồi. Cô vẫn là nên ở lại đây bảo vệ bọn họ. Ta nên đi một mình.”

“Vô Tâm ngươi…” Quả Quả bức bối. “Ngươi chê ta vướng chân ngươi.”

“Lôi Vô Kiệt là vì cô mà bị thương, nếu cô đi theo ta lại bị thương không phải sẽ lãng phí tâm tư của hắn hay sao?” Vô Tâm cả giận trong lòng.

“Đệ ấy vì ta mà bị thương, ta mới không thể ngồi yên ở nhà mà đợi, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho đệ ấy.” Quả Quả ánh mắt thâm sâu, cứng rắn nói.

“Lôi Vô Kiệt đã trúng độc như vậy, ta không muốn một ai trong các người vì ta mà bị thương thêm nữa.” Vô Tâm kiên quyết không muốn Quả Quả đi theo.

“Độc…???” Quả Quả ngẩn người. Nhờ Vô Tâm nhắc đến hai từ “trúng độc” đã giúp khai sáng đầu óc rối mù của Quả Quả lúc này.

“Đúng rồi… dùng độc. Sao ta lại quên mất.” Quả Quả vui mừng vỗ mạnh vào trán, nhớ ra.

“Cô định làm gì?” Tiêu Sắt nhìn thấy biểu cảm tự đắc của Quả Quả mà không khỏi thắc mắc.

“Luận về võ công ta không thể so được với Bách Cơ là điều hiển nhiên. Nhưng nếu nói về độc thì ta chưa chắc đã thua bà ta… Ta muốn… đấu độc dược với bà ta.” Quả Quả tự tin mười phần nói.

“Danh hiệu Độc Thần Cơ của Bách Cửu không phải là hư danh. Cô thật không biết lượng sức, coi trời bằng dung.” Tiêu Sắt ánh mắt chế nhạo.

“Cô không được mạo hiểm.” Vô Tâm xoay người lại, nghiêm mặt, giọng gằng xuống.

“Yên tâm, ta đã đọc qua quyển Vạn Độc Bất Xâm Toàn Thư, trong đó có ghi lại tất cả các loại độc dược cũng như cách giải cho từng loại độc đó từ lúc khai thiên lập địa cho tới hiện đại.” Quả Quả nhẹ vỗ vỗ vai Vô Tâm, trầm tĩnh nói, trấn an hắn.

“Đương nhiên độc của Bách Cơ sẽ không thể nằm ngoài quyển toàn thư dày hơn mấy ngàn trang đó được. Ta đã thuộc nằm lòng, một chữ cũng không sót. Hai người yên tâm.” Quả Quả lại nói tiếp, trong giọng nghe ra một chút kiêu ngạo.

“Độc của bà ấy ta có thể giải, nhưng độc của ta chưa chắc bà ta đã từng nghe nói qua.” Quả Quả ngạo nghễ vênh mặt lên.

“Ở Tây Vực này, thảo dược có thể hiếm nhưng độc dược thì nhiều vô số kể. Vô Tâm ngươi cùng ta đi thêm một chuyến.” Quả Quả nắm lấy Vô Tâm kéo đi, bỏ lại Tiêu Sắc một mình ở lại trước sân.

“Cô ta thật là…” Tiêu Sắt thở dài trông theo bóng hai người khuất dần trong màn đêm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN