Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành - Chương 9-1: Hôm Nay Phải Có Một Người Chết (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành


Chương 9-1: Hôm Nay Phải Có Một Người Chết (1)


“Giờ Tý cũng sắp đến rồi. Ta đi thôi.” Vô Tâm đi ra trước sân.

“Hai người cẩn thận.” Lôi Vô Kiệt choàng dậy nói vọng ra theo bóng lưng Vô Tâm.

“Vô Tâm.”

Vô Tâm nghe gọi xoay người lại. Quả Quả chạy đến ôm chầm lấy Vô Tâm.

“Cô… cô… làm sao… vậy???” Vô Tâm lúng túng giang rộng hai tay không có ôm nàng.

“Đứng yên… cho ta ôm một lát. Ngươi cứ xem như là hoàn thành tâm nguyện trước khi chết của ta đi.” Quả Quả nhỏ nhỏ giọng tựa như là nũng nịu, van nài. Khiến cho Vô Tâm khó lòng từ chối cái ôm này, nhưng hắn vẫn không có ôm lại nàng chỉ đứng yên cho nàng ôm hắn.

“Cô không phải vừa nãy còn rất chắc chắn là sẽ không chết sao?” Vô Tâm cười cười, chọc phá nàng để giúp nàng phấn chấn trở lại.

“Chuyện gì cũng có thể xảy ra. Cái ta nói chỉ là mặt tích cực. Mặt tiêu cực cũng có thể xảy ra mà.” Quả Quả như hờn như dỗi.

“Yên tâm ta sẽ không để cô và bọn họ xảy ra chuyện gì đâu.” Vô Tâm âm thanh rắn rỏi nói chắc như đinh đóng cột.

Quả Quả nhắm mắt hít một hơi thật sâu, rời khỏi Vô Tâm. “Lấy lại tinh thần rồi.” Cả người trở nên tràn đầy năng lượng tích cực.

“Bách Cửu cứ đến đi. Ta không sợ. Đến một người ta giết một người.” Quả Quả hách dịch thét toáng lên cho thỏa chí.

“Hai người từ lúc nào đã trở nên “tương thân tương ái” như vậy?” Tiêu Sắt câu mày thắc mắc, giọng điệu có vẻ không được vui gì mấy.

“Không thích nói cho ngươi biết đó. Sao nào?” Quả Quả quay đầu lêu lêu chọc tức Tiêu Sắt.

“Cô???” Tiêu Sắt giận tím mặt.

“Không còn nhiều thời gian. Đừng đùa nữa.” Vô Tâm nghiêng mặt.

“Ừm.” Quả Quả nghiêm chỉnh lại không giỡn nữa.

“Tiểu Kiệt, đệ yên tâm, ta sẽ mang thuốc giải về cho đệ.” Quả Quả ôm lấy cổ Vô Tâm, quay mặt vào trà quán báo với Lôi Vô Kiệt một tiếng.

“Quả Quả tỷ, Vô Tâm hai người cẩn thận nha.” Lôi Vô Kiệt nói vọng ra.

“Đi thôi.” Vô Tâm giậm chân một cái bay vút lên cao, mất hút như những ngôi sao băng bay qua giữa bầu trời đêm.

Đến đúng điểm hẹn. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Bách Cửu Ảnh Cơ đâu cả.

“Người đâu?” Quả Quả dáo dác tìm kiếm.

“Bách Cơ chơi khâm chúng ta sao?” Quả Quả nghi hoặc.

“Không thể.” Vô Tâm chắc chắn lắc đầu.

Người trong giang hồ trọng nhất là chữ tín. Huống hồ gì Bách Cơ với hắn lại có một mối huyết hải thâm thù như thế. Bà ta chỉ hận chưa thể lột da, rút xương hắn ra cho hả dạ. Càng không thể nói tới việc dễ dàng cho qua như vậy.

Vô Tâm vừa dứt lời, hồng y lấp ló phía xa đến gần. Âm thanh đã vang vọng truyền tới trước.

“Diệp An Thế. Hôm nay ngươi tự mình chết ở đây. Ta sẽ giải độc cho bằng hữu của ngươi.”

“Bà dựa vào cái gì mà ép hắn phải chết?” Quả Quả nghe thấy, tự nhiên máu nóng trong người nổi lên, nàng không hề biết sợ là gì, liền bước về phía Bách Cửu, dõng dạc hỏi.

“Diệp Đỉnh Chi năm xưa, giết chết tướng công ta. Ta hôm nay không thể đòi lại mạng con trai hắn?” Bách Cơ độ nóng cũng không kém cạnh.

“Vậy các người năm xưa đã lấy mạng cha hắn. Hại hắn một đứa trẻ năm tuổi bị bắt giữ làm con tin ở Hàn Thủy Tự trong suốt 12 năm, có nhà lại không thể về. Nếu không phải nhờ Vong Ưu đại sư bảo bọc, hắn đã bị các người giết bao nhiêu lần? Một đứa trẻ cũng không tha.” Quả Quả gân cổ nổi lên, nàng cãi lý quyết đòi lại công bằng cho Vô Tâm.

“Cái gì tà giáo? Cái gì chính đạo? Các người độc ác như vậy lại dám tự xưng danh môn chính phái. Ta khinh.” Quả Quả vênh mặt khinh bỉ.

“Chỉ trách cha hắn làm nhiều việc ác!” Ảnh Cơ gân trán hằng lên, không buồn đôi co với Quả Quả chỉ ngang nhiên như đúng rồi nói ra một câu kết luận.

“Làm nhiều việc ác? Chính phái các người không có kẻ xấu? Trong mắt các người Ma giáo đã là người xấu thì họ làm chuyện gì cũng không phải chuyện tốt! Không phải sao?” Quả Quả bác bỏ cái kết luận kia của Bách Cửu bằng những lời lẽ sắc bén.

“Không cần phí lời. Hôm nay phải có một người chết. Nếu hắn không chết thì ta chết.” Bách Cửu không nhẫn được nữa, trước lý sự của một tiểu nha đầu miệng còn hơi sữa kia.

“Hôm nay ta sẽ không để hắn chết.” Quả Quả thanh âm khí khái, tự tin trăm phần thoát ra.

“Với võ công mèo cào của cô mà muốn chạm đến ta?” Bách Cơ cười khẩy.

“Ta không những chạm đến bà mà còn phế đi cánh tay bà, võ công của bà và sẽ khiến bà chết mòn mỏi trong đau đớn khi cảm nhận da thịt từ từ thối rửa.” Quả Quả ánh mắt lẫm liệt trừng trừng xoẹt đến Ảnh Cơ.

“Haha… Linh nha lị xỉ.” (Chỉ giỏi khua môi múa mép) Bách Cửu ngược lại không bị bất an chút nào vì mấy phần khí thế kia của Quả Quả, chủ quan cười nhạo nàng.

“Diệp An Thế, ngươi để cho nữ nhân ra mặt giúp ngươi như vậy không thấy mất mặt sao?” Ảnh Cơ bên kia ngửa mặt, liếc xuống chế nhạo hắn.

Quả Quả tức tối định lao tới, liền bị Vô Tâm nắm cổ tay ngăn lại.

“Đây là chuyện của ta với bà ấy.” Vô Tâm lạnh lùng nói.

“Chịu ló đầu ra rồi sao? Ta còn tưởng ngươi chỉ biết núp sau váy nha đầu này thôi chứ?” Bách Cửu đại ý nhạo báng không thôi.

“Chuyện năm xưa là cha ta có lỗi, nhưng ta hôm nay không thể chết ở đây, ta cũng không để cho bằng hữu của ta phải chết.” Vô Tâm bước qua khỏi Quả Quả, trầm ổn nói.

“Ổh…. Nghe ngươi nói như vậy có nghĩa là hôm nay ta phải chết?” Ảnh Cơ khóe môi nhếch lên, bà ta thật không có để Vô Tâm vào mắt.

“Người xuất gia không phạm sát sinh. Ta chỉ là muốn lấy thuốc giải.” Vô Tâm nhịp điệu vẫn ôn hòa.

“Có bản lĩnh thì đến mà lấy.” Bách Cửu cũng không vòng vo nữa, trực tiếp sinh nội lực ứng chiến.

Bách Cửu và Vô Tâm cùng nhau lao tới. Lần này không như lần trước, mỗi đòn đánh ra của Bách Cơ cực kỳ nguy hiểm như muốn kết liễu Vô Tâm càng nhanh càng tốt. Vô Tâm tung ra chiêu nào, đều bị Bách Cơ ửng dưng gạt đi chiêu đó. Cánh quạt bung ra, nan quạt nhọn hoắc phóng tới, Vô Tâm dùng chân cản lại, nhưng lại không ngăn được một đuôi quạt khác truyền thẳng đến ngực. Vô Tâm trúng chiêu, lùi vài sau mấy bước. Hắn trụ vững lại liền ra quyền phóng đến Bách Cửu. Chỉ là uy lực hùng dũng nhưng vừa tới đã bị Bách Cơ phá chiêu ngay tắc khắc lại bồi thêm một cước, khiến hắn bị đánh ngã nhào, lăn tròn mấy vòng về phía sau mới ngừng lại. Bách Cửu lần này thật không có nương tay. Có lẽ lần trước bà ta chỉ đến thăm dò võ công của Vô Tâm lợi lại thế nào mà thôi. Lần này mới được tính là thật. Xem ra lần này Vô Tâm lành ít dữ nhiều rồi.

“Vô Tâm.” Quả Quả vội chạy tới đỡ Vô Tâm dậy, ánh mắt căm phẫn nhìn về Bách Cửu.

Vô Tâm tổn hao nội lực không ít, hắn tay ôm ngực thở hổn hển, đôi mày co rút lại, nhìn về Bách Cơ trước mặt. Hắn nhất định sẽ không bỏ cuộc, dù đối thủ trước mặt có mạnh đến đâu đi nữa, hắn cũng quyết phải bước tới. Vì phía trước hắn còn phải hoàn thành một việc vô cùng quan trọng, phía sau hắn là những người bằng hữu hắn cần phải bảo vệ. Hắn không cho phép bất kỳ ai tổn hại đến họ. Những người dù biết hay không biết về hắn, con người hắn, lai lịch của hắn nhưng vẫn một lòng đối tốt với hắn. Hắn tuyệt đối sẽ không phụ lại chân tâm của họ. Vì vậy hắn càng không thể chết ở đây, Lôi Vô Kiệt cũng không thể không có thuốc giải.

Vô Tâm liền ngượng đứng dậy, tập trung tinh thần cao độ mà đối chiến với Bách Cửu Ảnh Cơ. Hôm nay hắn quyết phải lấy cho bằng được thuốc giải. Vô Tâm phi người tới. Quả Quả cầm chùy nhanh chân chạy tới cùng Vô Tâm tác chiến. Nàng không thể đứng yên nhìn hắn bị đánh như vậy mà không ra tay giúp đỡ. Vô Tâm bất đắc dĩ cùng nàng tấn công Bách Cửu. Đoản chùy vung tới, Vô Tâm cùng lúc tung quyền, cả hai phối hợp nhịp dàng, tấn công phía trên, đánh ra hai bên lại tung đòn bên dưới. Đoản chùy vừa đi, quyền lại tới, cước đã lao đến bất ngờ. Bách Cơ có vẻ khá thích màn “song kiếm hợp bích” này, bà ta đùa với họ một chút. Bách Cửu dùng quạt đỡ đuôi chùy, quạt kia lại đánh bay quyền. Đùa một lúc liền chán, Bách Cửu kép quạt dụng lực tấn công vào Quả Quả. Kinh nghiệm đánh nhau còn hạn hẹp, thân thủ cũng tầm thường nên lần này Quả Quả không biết giải quyết tình huống này thế nào. Ngay tức khắc, Vô Tâm lấy thân đỡ trước nàng. Bách Cơ đánh trúng một bên vai hắn. Hắn hứng trọn chiêu đó, nội lực còn lại dồn sang vai kia đẩy Quả Quả rời khỏi trận chiến.

“Xem ra nha đầu này rất ngươi quan trọng với ngươi.” Bách Cửu Ảnh Cơ ánh mắt thu nhỏ lại.

“Được. Vậy ta sẽ cho ngươi biết cảm giác mất đi người quan trọng nhất là như thế nào?” Bách Cơ sát khí cuồng mãn tỏ ra từ đôi mắt, nhắm vào Quả Quả phía sau vung quạt bay tới.

Quả Quả đồng tử căng lên khi thấy nan quạt sắc nhọn lao tới nhanh hơn chớp. Chỉ thấy nan quạt tựa hồ như sắp đâm vào đôi mắt đang mở to kia, thì dừng lại ngay lập tức, không thể tiến thêm một chút nào nữa. Vô Tâm ở phía sau kịp thời nắm lấy cổ chân Bách Cửu ngăn lại. Hắn một lực ném bà ta về phía sau. Vô Tâm vội chắn phía trước bảo vệ Quả Quả. Lúc này Quả Quả nhịp tim mới đập trở lại, nàng cứ như từ cõi chết trở về, tinh thần dần dần hồi phục.

Bách Cơ sau cú ném đó liền lộn người hạ xuống nhẹ nhàng. Tử khí không hề thuyên giảm, bà ta vẫn là nhắm vào Quả Quả. Tung chiêu đánh tới. Vô Tâm giúp nàng cản lại. Hắn dụng sức đánh trả quyết không thể Bách Cửu tiến đến gần Quả Quả. Quả Quả lúc này thật không biết phải làm gì. Mục tiêu của Ảnh Cơ chính là nàng, Vô Tâm vì nàng mà ngăn bà ta lại. Nếu nàng giúp hắn e là hại hắn thảm hơn. Nhưng nàng không giúp được hắn, ngược lại trong lòng vô cùng khó chịu. Đang đắng đo suy nghĩ thì liền thấy Vô Tâm liên tục bị trúng mấy mười mấy chiêu của Bách Cửu, ngã xuống, đến cả đứng dậy cũng không đứng nổi. Sau khi trừ khử được tên ngáng chân là Vô Tâm, Bách Cơ từ từ bước qua khỏi người hắn, đi đến chỗ Quả Quả đang đứng.

“Khôn..g… được… không được…” Vô Tâm nhìn theo bóng Bách Cửu, nội tâm hoảng loạn lo lắng cho Quả Quả mà gắng gượng người dậy, đến lần thứ ba hắn mới xoay người lại nhìn thấy cục diện phía sau.

Thấy Vô Tâm như vậy, Quả Quả “tê tâm liệt phế” (đau lòng tột cùng) cắn chặt môi. Nàng phẫn nộ nhìn Bách Cửu đang tới. Nàng quyết không để Bách Cơ được như ước nguyện. Bà ta càng muốn nàng chết thì nàng hôm nay nhất định phải sống, ngược lại sống càng vui vẻ hạnh phúc. Hạ quyết tâm, Quả Quả nhìn xuống thanh đoản chùy, siết chặt nó trong tay lao tới.

“Không thể.” Vô Tâm kinh hãi dùng chút hơi sức còn lại hô lên, vương tay ngăn cản, nhưng lực bất tòng tâm, hắn bây giờ đến cả đứng dậy cũng không thể thì làm sao ngăn được sự liều lĩnh của Quả Quả lúc này.

Quả Quả vung chùy kéo đến một đạo. Đấu với nàng Bách Cơ chỉ dùng một tay một quạt, còn tay kia kép quạt cất ở sau lưng. Đạo đó của nàng chưa đi được tới đâu liền bị Bách Cửu chuyển hướng, nàng lại vẽ ra một đường cung, Bách Cơ dùng quạt hất đi. Bách Cơ đùa với nàng như mèo vờn chuột, đùa giỡn với con mồi trước khi giết chết nó để tận hưởng cảm giác sợ hãi run rẩy hoảng loạn cố vùng vẫy trốn chạy trước cái chết đang hiện hữu của con mồi yếu ớt bé là thứ cảm giác khoái lạc nhất của bà ta lúc này. Cũng như để cho Vô Tâm bên kia “tâm hoảng ý loạn” lo lắng thấp thỏm không yên trong lòng sẽ khiến cho bà ta hả dạ hơn.

Bao nhiêu đó vẫn chưa là gì. Bách Cửu muốn tận hưởng thêm cao trào, bà ta không đôi co với nàng nữa, liền trực tiếp đánh Quả Quả ngã xuống đất.

“Quả Quả!” Vô Tâm kêu lên thất thanh một tiếng.

Bách Cơ nhanh chóng đi đến, ngồi xuống, quay đầu nhìn lại Vô Tâm phía sau để thấy biểu hiện đau khổ tột cùng của hắn, cười khinh miệt, rồi quay lại nắm lấy chiếc cằm của Quả Quả kéo lại để nhìn cho rõ sắc mặt đau đớn của nàng mà cười khẩy. Quả Quả dù đau đến không chịu được, nàng vẫn không khuất phục, lườm mắt muốn liếc chết Bách Cửu. Sau đó thái độ liền thay đổi, bà ta trừng mắt đáp lại nàng, trực tiếp bóp cổ nàng nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Bách Cơ càng lúc càng thu nhỏ lòng bàn tay, Quả Quả bị bóp ngạt, không thể thở được, gân trán bất đắc dĩ nổi lên cuồn cuộn, hai chân không chạm được mặt đất cố vùng vẫy, tay còn đang bị thương bám chặt lấy cổ tay Bách Cửu.

Vô Tâm “tâm kinh đảm chiến” (khiếp đảm kinh hồn) đồng tử dao động dữ dội, hắn như chính mình mới là người bị Bách Cửu bóp ngạt. Đúng vậy, hắn thà người bị Bách Cửu bóp ngạt là chính mình, thì có lẽ hắn sẽ dễ chịu hơn lúc này. Quả Quả không ít thì nhiều cũng vì hắn mà lâm vào “sơn cùng thủy tận”. Hắn đã từng hứa sẽ không để nàng xảy ra bất cứ chuyện gì. Hắn thật sự không thể chấp nhận được việc nàng phải chịu bất kỳ thương tích nào trên người. Hắn càng không thể tha cho kẻ đã làm tổn thương nàng dù chỉ là một vết thương nhỏ nhất. Hắn chưa từng “kinh tâm động phách” (chấn động trong lòng) đến mức này. Tim hắn như thắt lại, từng thớ thịt căm phẫn càng lúc càng run lên, nộ khí dâng trào theo ánh mắt phóng ra cuồn cuộn, ngút trời. Lần này hắn thật sự đã động sát tâm rồi. Chỉ cần cứu được nàng, dầu có “đồng quy vu tận” với Bách Cơ hắn cũng không tiếc. Sức mạnh tiềm tàng trong hắn đã được đánh thức, hắn từ từ đứng dậy, chiêu thức tàn độc nhất trong La Sát Đường đã được hắn sử dụng, tức khắc lao đến bên người Bách Cửu.

Quả Quả nhân lúc Bách Cơ đang cười hả hê không đề phòng, nàng dùng hết sức còn lại dùng đoản chùy gạch một vết thương dài lên bàn tay đang bóp chặt cổ mình của Bách Cửu. Bách Cơ bị thương liền thả Quả Quả rơi xuống, rút tay về.

Vô Tâm khi lao đến, đúng lúc định tung đòn chí mạng thì Bách Cơ buông Quả Quả xuống, hắn ngay lập tức sát khí biến mất, hắn thu tay về, nhanh chóng lách người qua, đỡ lấy Quả Quả xoay về phía sau.

Quả Quả ho sặc sụa cố tống khí tích tụ trong cơ thể trong ngoài.

“Cô không sao chứ?” Vô Tâm lo lắng liền hỏi.

Quả Quả lắc lắc tay ra hiệu cho hắn, sau đó nàng nhớ lại lúc nãy hắn định làm gì đó với Bách Cửu, “Vô Tâm, lúc nãy ngươi định làm gì?” Quả Quả kinh ngạc nhìn chăm chăm hắn.

“Không có gì.” Vô Tâm biến sắc, cúi đầu. Thiếu chút nữa hắn vì nàng mà phạm sát giới.

Bách Cửu ánh mắt phẫn uất nhìn vào vết thương trên tay bắt đầu đổi màu: “Có độc??? Tiểu nhân bỉ ổi, dám ám toán ta.”

“Đấu với người mạnh hơn mình đương nhiên phải xài một ít tiểu xảo, nếu không cần gì phải đấu nữa.” Quả Quả vẫn còn khí tụ nhưng vẫn cố hùng hổ đáp trả Ảnh Cơ.

“Ngươi???”

Bách Cửu tức giận định tấn công Quả Quả. Bà ta chợt cảm thấy tim đập nhanh dồn dập, phế quản giãn ra, khô môi,cổ họng đến mức không nuốt được. Nội lực mất đi, võ công cũng không thể vận dụng, thần trí mơ hồ, nửa mê nửa tỉnh. Cả đồng tử cũng giãn ra hết mức có thể, làm mờ mắt, cả người loạng choạng ngã xuống đất, bà ta đau quằn quại trên đất, ôm lấy cánh tay bị thương đang từ từ lỡ loét lan ra, da thịt bắt đầu từ đó mà thối rửa dần ra.

“Độc phát tác rồi sao?” Vô Tâm có chút cả kinh, hỏi.

“Không sai. Ngộ Giả phát tán rồi.” Quả Quả có chút mừng rỡ.

“Không ngờ Bách Cửu Ảnh Cơ ta, hôm nay lại bại trong tay một tiểu nha đầu như cô. Hôm nay ta có chết cũng bắt tên bằng hữu kia của hắn bồi táng.” Ảnh Cơ ánh mắt phẫn khích cực độ phóng tới Quả Quả, có một chút thất vọng về chính mình mà buồn bã nói ra câu đầu. Câu sau đã mang theo sát khí mà tới.

“Bà tại sao lại cố chấp muốn bắt chết một người vô tội như hắn. Huống hồ gì chuyện năm xưa không hề liên can gì đến hắn. Thậm chí hắn còn không được biết tới chuyện năm đó.” Quả Quả tức tối trước sự cố chấp của Bách Cửu.

“Ta muốn một mạng đổi một mạng.” Bách Cửu đồng tử căng lên, sức cùng lực kiệt quát.

“Được. Bà giải độc cho hắn. Ta giải độc cho bà. Bà hạ độc lại ta. Xem như một mạng đổi một mạng. Sau này bà không được phép làm phiền đến ba người bọn họ.” Quả Quả bước tới một bước, ngang nhiên chấp nhận yêu cầu của Bách Cửu.

“Cô điên rồi sao?” Vô Tâm nắm lấy cánh tay Quả Quả kéo về phía sau đối diện hắn, lớn giọng mắng nàng.

Đáp lại sự tức giận của hắn là nụ cười mỉm chi xinh đẹp của nàng. Vô Tâm không thể hiểu nổi nụ cười này của nàng rốt cuộc có ý gì đây? Là cam tâm tình nguyện không chút hối tiếc hay là nàng có ý định gì khác. Dù là gì đi nữa, thì nụ cười này của nàng thật sự quá “phong hoa tuyết đại”, hắn nhất thời bị nàng “câu hồn đoạt phách”.

“Cô nguyện chết vì họ?” Ảnh Cơ thiều thào hỏi.

“Dù sao hôm nay cũng có một người phải chết. Ta nguyện chết vì bằng hữu.” Quả Quả quay người lại hiên ngang nhướng mắt, thanh âm vô cùng khí khái.

“Có nghĩa khí. Nhưng khi cô chết rồi. Liệu còn ai trong số họ sau này sẽ tiếc thương cho cô?” Bách Cửu giọng rã rời, khen được một phần đã hết chín phần mỉa mai.

“Sẽ có. Giống như cô không thể buông bỏ được tướng công mình.” Quả Quả đầy vẻ tự tin, dứt khoát nói ra.

“Ngu xuẩn.” Bách Cửu tức giận quát tháo.

“Một mạng đổi ba mạng, vụ làm ăn này ta rõ là lời to như vậy, bà còn chửi ta ngu.” Quả Quả nghịch ngợm và cười vừa nói.

Vô Tâm bên cạnh thật sự muốn biết nàng nghĩ gì? Trong tình huống như thế này, nàng ta còn cười đùa được, thật không thể hiểu nổi con người nàng ấy rốt cuộc là như thế nào. Là “xử biến bất kinh” hay nàng bị dọa sợ đến phát ngốc. Hoặc là nàng ta thật sự không sợ chết?

“Vô Tâm, mang bà ấy về trà quán đi.” Quả Quả quay sang, kéo tay Vô Tâm.

“Cô nói ta biết, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô thật sự muốn chết?” Vô Tâm lập tức nắm hai cánh tay nàng, đối mặt với hắn, nghiêm túc tra hỏi.

Quả Quả “tễ mi lộng nhãn” (nháy mắt trêu ghẹo) không trả lời, càng khiến Vô Tâm càng thêm khó hiểu. “Nhanh lên.”

“Xin thứ lỗi.” Vô Tâm một tay ôm lấy Quả Quả, tay kia nắm lấy vai Bách Cơ “phiên nhược kinh hồng” (nhẹ nhàng bay vút như chim hồng khi qua biển), thoắt cái đã mang hai người họ về đến trà quán.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN