Bạch Thạch Thiên Thủ
Chương 16: Đến Giang Nam xảy chuyện lầm lẫn
– Ôi chao! Sao lại thế này?
Tiết trời đông giá tuy chưa qua đi nhưng với chút nắng ấm như hôm nay,
người người ở đất Giang Nam đương nhiên không thể bỏ lỡ dịp rảo bộ bên
ngoài cho tay chân bớt đi tù túng, sau những ngày phải ru rú trong nhà.
Và tiếng kêu vừa rồi của một khách bộ hành khiến mọi người quanh đó phải chú tâm nhìn đến.
Họ nghe người vừa kêu lại kêu tiếp với sắc mặt giận dữ :
– Tổ tôn mười tám đời nhà nó! Không sanh heo sanh chó, sanh làm chi cái
thứ trộm đạo thối tha. Hừ! Giữa ban ngày ban mặt dám lấy mất túi ngân
lượng của lão gia. Tiền của lão gia là tiền mồ hôi nước mắt, ngươi ăn
vào nếu không nghẹt họng thì cũng bị thổ huyết mà chết! Tổ tông mười tám đời thứ quân rùa đen.
Vỡ lẽ, hóa ra người nọ vừa bị ai đó lấy hết chỗ ngân lượng dành dụm nên
phải la toáng lên và thóa mạ cho hả cơn tức. Biết lẩn quẩn quanh đây thế nào tên trộm đạo cũng còn, không ai bảo ai, mọi người cứ đưa mắt nhìn
quanh như muốn tìm kiếm bất kỳ ai có thái độ khả nghi.
Tìm thì tìm để phòng thân mọi người còn dùng tay đè chặt lên người đúng vào chỗ họ đang cất giấu ngân lượng.
Trong khi ai ai cũng làm như vậy có một người vẫn cứ dửng dưng, như
không nghe không thấy chuyện có người vừa bị mất túi ngân lượng.
Không những thể người đó còn tỏ ra gắng sức để đi nhanh hơn cho dù sự
gắng sức đó chỉ là hành vi hoài phí. Như vậy đã quá đủ cho mọi người
nghi ngờ. Vì thế có người do không thể nén được, phải buột miệng lên
tiếng :
– Gã thọt kia rất khả nghi! Không chừng chính gã là kẻ vừa thó mất túi ngân lượng của vị nhân huynh nọ.
Đã có một người lên tiếng tất sau đó phải có nhiều người hùa nhau lên tiếng :
– Phải, không nói nhiều! Mau giữ y lại! Nếu tìm thấy túi ngân lượng cứ giải y lên quan.
– Không cần giải lên quan. Cứ đánh gã một trận. Có nhừ đòn thì sau này gã mới chừa.
– Gã kia, đứng lại!
– Ê! Không được chạy!
Mọi người đang nhốn nháo và càng nhốn nháo càng bị kích động, ai ai cũng có sắc mặt giận dữ, bất ngờ gã thọt chống kiếm quay lại.
Phát hiện trên tay gã thọt có thanh kiếm, sợ chạm phải nhân vật giang hồ, mọi người không ai bảo ai cùng hốt hoảng lùi lại.
Gã như không nhìn thấy thái độ này của mọi người, cứ chân chống chân bước tiến thẳng đến người vừa hô hoán mất túi ngân lượng.
Cử chỉ của gã, ai cũng nghĩ là gã sắp nổi tánh hung có lẽ sẽ trị tội
người kia, cho dù gã có lấy hay không lấy túi ngân lượng của người đó.
Khi còn ba bước nữa là đến chỗ người nọ, bất chợt có người tiến ra ngăn lối gã thọt.
Người này còn trầm giọng lên tiếng :
– Huynh đài định làm gì?
Gã thọt ngước mặt nhìn người vừa ngăn lối :
– Đáng lẽ tại hạ phải hỏi túc hạ như vậy. Túc hạ định làm gì?
Người ngăn cản hóa ra chỉ là người có vóc hình thanh mảnh. Do vậy dù
đang vận võ phục, người này vẫn không tạo đủ uy thế để làm cho gã thọt
phải sợ. Bị gã thọt hỏi vặn lại, người này lúng túng tìm cách phân minh :
– Ta… ta…! Nhưng ta là người hỏi trước sao ngươi hỏi ngược lại ta?
Gã thọt nhíu mày :
– Túc hạ là ngươi cản lối, không phải tại hạ. Chính túc hạ giải thích trước thì đúng hơn.
Bị vặn vẹo, người này đành phải nói :
– Nếu ngươi định hành hung, nhất định ta phải can thiệp. Ngươi hãy nói rõ chủ ý xem nào.
Gã thọt bỗng quắc mắt :
– Túc hạ dư công rỗi việc đến thế sao? Ai định hành hung nào?
Càng thêm lúng túng người này gắng gượng hỏi một lần nữa :
– Vậy ngươi định làm gì?
Gã thọt thở dài, chứng tỏ đang cố sức kèm nén :
– Túc hạ cứ bước tránh sang một bên. Tại hạ định làm gì, túc hạ sẽ rõ.
Có cảm giác gã thọt buộc phải nhượng bộ vì sợ, người này tuy bước dịch ra nhưng vẫn cao ngạo lên tiếng :
– Như ta vừa nói, nếu ngươi có thái độ hành hung, ta nhất định không tha thứ. Cứ liệu đấy.
Gã thọt nghe thế vừa tiếp tục dấn bước vừa liếc nhìn chủ nhân của lời hăm dọa, vẻ không tin.
Người bị mất túi ngân lượng đáng lý phải bỏ chạy trước hành vi kỳ quái
của gã thọt nhưng do thấy có người đứng ra bênh vực nên có phần yên tâm.
Chờ gã thọt đến đủ gần, người bị mất túi ngân lượng liền hỏi :
– Phải chăng ngươi đã lấy túi ngân lượng của ta, giờ muốn giở thói hung hãn để khỏa lấp?
Gã thọt có vẻ nhẫn nại :
– Trong người tại hạ hiện đang có một túi ngân lượng. Nếu nhân huynh nói rõ số ngân lượng bị mất và khớp với số ngân lượng tại hạ đang có, tại
hạ sẽ đưa nó cho nhân huynh.
Họ nghe gã thọt nói thế bèn bùa nhau hô hoán :
– Làm như thế rất công minh!
– Nhân huynh hãy mau nói ra số ngân lượng bị mất.
Người có vóc hình thanh mảnh kia đương nhiên có thừa thông minh để hiểu
rằng đã ngờ oan cho gã thọt. Do đó y cũng thắc thỏm chờ đợi người kia
nói rõ số ngân lượng bị mất để mọi chuyện mau sáng tỏ.
Người bị mất ngân lượng cũng vậy, cũng mười phần ái ngại khi lên tiếng :
– Do là tiền dành dụm nên ta nhất định phải nhớ rõ. Gần tám lượng bạc nén với một ít bạc vụn không đáng kể.
Gã thọt trút túi ngân lượng ra lòng bàn tay :
– Phần tại hạ chỉ có năm nén. Nhân huynh còn nghi ngờ nữa thôi?
Trong số những người hiếu kỳ bỗng có tiếng xầm xì :
– Nhìn vẻ ngoài không mấy tao nhã của y có ai ngờ y lại thủ trong người những năm nén bạc. Sao ta thấy y vẫn có gì đó khả nghi.
Không hiểu gã thọt nghe hay không nghe thấy lời xầm xì này.
Mọi người chỉ biết rằng gã thọt bỗng bất ngờ đặt cả năm nén bạc vào tay người kia :
– Tiền do nhân huynh dành dụm nếu mất đi ắt phải đau lòng. Nhân huynh hãy cầm lấy. Lần này cố giữ đừng để mất nữa.
Không ngờ gã thọt lại có hành vi cao thượng đến vậy, những ai có ý nghi ngờ đều phải thay đổi thái độ.
Người có vóc dáng thanh mảnh là người thay đổi nhiều nhất. Và khi sự nghi ngờ không còn, thay vào đó là tâm trạng áy náy bất ổn.
Nhân lúc mọi người vì ngưỡng mộ tránh sang hai bên để nhường đường, gã thọt tiếp tục khập khễnh bước đi.
Thấy vậy người có vóc dáng thanh mảnh vì có chủ ý riêng nên bắt đầu lẳng nhẳng bám theo.
Gã thọt không đi theo quan đạo rộng lớn. Y đột nhiên đi vào một hẻm nhỏ, sâu hun hút.
Như không biết có người bám theo ở phía sau, gã thọt cứ bình thản chân chống chân bước.
Cạch! Sột!
Cạch! Sột!
Người có vóc dáng thanh mảnh càng mục kích cảnh trạng bước đi khó khăn của gã thọt càng thêm áy náy. Hắn bước nhanh hơn.
Giữa hai người, một đi lại nhanh nhẹ và một khó khăn do hai chân khập
khiễng, người có vóc dáng thanh mảnh đuổi kịp và bước qua mặt gã thọt,
đó là điều hiển nhiên.
Cố tình chận bước gã thọt, người có vóc dáng thanh mảnh kêu :
– Huynh đài có thể nghe ta nói đôi lời?
Gã thọt câm lặng, đến nhìn cũng không nhìn, thản nhiên dịch chân qua một bên và cứ thế đi tiếp.
Người nọ vội bước theo và lần này như không dám bước qua mặt gã thọt nữa.
Hắn bắt đầu lải nhải :
– Ta biết ta đã sai! Mong huynh đài lượng thứ.
Cạch! Sột!
Cạch! Sột!
Đáp lời hắn chỉ là tiếng bước chân di chuyển khó khăn của gã thọt.
Hắn không nản lòng vẫn lải nhải :
– Không ngờ vì lỗi lầm của ta khiến huynh đài phải mất đi chỗ ngân lượng có lẽ cũng rất quan trọng đối với huynh đài. Ta chỉ muốn hoàn lại cho
huynh đài chỗ ngân lượng đó.
Cạch! Sột!
– Đó là thành ý của ta, gọi là ta lỗi. Mong huynh đài.
Gã thọt bỗng dừng lại.
Ngỡ gã thọt rốt cuộc cũng chuyển ý, hắn nhanh nhẹn lấy ra năm nén bạc.
Chưa kịp đưa, hắn có phần bất ngờ khi nhìn thấy gã thọt xô tay, đẩy vào
một cánh cửa khép hờ. Từ cánh cửa đó mũi thức ăn và mùi rượu phả xộc ra
cho biết đó là lối hậu của một tửu quán. Gã thọt bước vào và gã liền
chìm mất vào vùng tối nhạt nhòa do nơi này thiếu ánh sáng.
Chưa đưa năm nén bạc cho gã thọt, hắn, người có vóc dáng thanh mảnh liền bám theo. Và đến lượt hắn bị vùng tối nhạt nhòa nuốt chửng.
Trong bóng tối mờ mờ đó hắn nghe rõ thanh âm của gã thọt như nói với hắn :
– Đây là nơi dành cho hạng bần hàn, kém tao nhã. Trừ phi cô nương không
ngại việc tiếp xúc với những kẻ thô lỗ, tại hạ khuyên cô nương nên quay
ra thì hơn.
Hắn vụt sững người :
– Ngươi gọi ai là cô nương?
Tiếng của gã thọt vang lên, lần này như ở một phương vị khác :
– Cô nương thừa hiểu mà. Đừng nên hỏi đố tại hạ.
Hắn doanh tròn nước mắt :
– Vì biết ta là nữ nhân nên ngươi cố tình làm nhục ta, không thèm mở miệng đáp lời, cứ để cho ta mãi theo sau nài nỉ?
Gã thọt lại đổi hướng :
– Cô nương nói sai rồi. Vì ai tại hạ phải bị mọi người khinh khi, hiểu
lầm? Vì ai đôi chân không bình thường của tại hạ sắp bị biến thành đầu
đề cho những câu chuyện lúc trà dư tửu hậu của bọn người vô công rỗi
việc? Còn nữa, vì ai mà tại hạ bị mọi người xem là không thể có đến năm
nén bạc như họ đã thấy? Ai đã làm nhục ai nào, cô nương?
Hắn bắt đầu tuôn lệ dài. Và lệ càng tuôn, hắn càng sụt sịt :
– Vì ta! Ta biết rồi! Tất cả là vì ta. Phải, ta là nữ nhân! Vì ta là nữ
nhân ngươi đã nhận ra nên không nỡ phát tác chứ gì? Còn ngươi, ngươi là
nam nhân sao ngươi nỡ hẹp lượng? Phải chăng vì biết rõ bụng dạ của ngươi như thế nên khi sanh ngươi ra cao xanh đã cố ý đặt để ngươi có đôi chân không bình thường?
Véo…
Giữa vùng tối mờ mờ, một tia chớp bật lóe lên rồi tắt ngấm.
Tuy không cảm thấy đau đớn gì nhưng cô nương cải dạng nam nhi kia vẫn la toáng :
– Ngươi dám động thủ?
Thanh âm của gã thọt vang lên thật rành rọt :
– Kể đây là lần đầu tiên, tại hạ tạm thời buông tha lời xúc phạm vừa rồi của cô nương. Nếu còn một lần nữa, bất luận cô nương lai lịch thế nào,
đừng trách tại hạ kiếm hạ bất lưu tình. Lời của tại hạ đã hết cô nương
đi đi.
Bị xem thường, “hắn” động nộ :
– Ta muốn đi hay ở tùy ta. Ngươi có bản lãnh, thử động thủ xem nào.
Có tiếng gã thọt thở dài :
– Cô nương hãy nhìn lại ống tay áo bên tả rồi hãy nói. Đối với nữ nhân tại hạ thật sự không muốn động thủ.
Nhìn xuống phát hiện ống tay áo bên tả đã bị đoạn mất một mẩu, “hắn” mới biết tia chớp lúc này đúng là một chiêu kiếm lợi hại và cũng là kiếm hạ lưu tình.
“Hắn” phẫn nộ và không biết phải làm gì hơn, “hắn” khóc ồ lên và xoay người bỏ chạy.
Tưởng mọi thanh âm vì thế không còn nữa, nào ngờ có một thanh âm khác đầy hoảng sợ buộc vang lên :
– Ngươi là ai? Nếu vì túi ngân lượng lúc nãy ngươi định tìm ta, ta sẽ giao hoàn cho ngươi?
Thanh âm sợ sệt này, nhất định không phải thanh âm của gã thọt.
Bởi ngay sau đó thanh âm của gã thọt vang lên :
– Diệu Thủ Không Không, Từ Khắc Kim?
Thanh âm kia càng tỏ ra sợ sệt hơn bội phần :
– Ngươi biết ta? Phải chăng ngươi là người của Tạ Linh Oai?
Gã thọt chợt cười :
– Quả nhiên đúng là Từ thúc thúc. Thôi nào, Từ thúc thúc đừng sợ nữa. Là tiểu điệt đây, Cơ Thạch đây!
Từ Khắc Kim kêu lên :
– Cơ Thạch? Cơ Thạch nào? Có phải…
Cơ Thạch bỗng đưa tay bật hỏa tập.
Xoạch!
Dưới ánh hỏa quang vừa lóe sáng, Cơ Thạch mỉm cười :
– Từ thúc thúc biết được mấy Cơ Thạch? Nếu sáu năm trước không nghe thúc thúc dặn, tiểu điệt làm sao biết thúc thúc đang ở Giang Nam mà tìm?
Cũng dưới ánh hỏa quang, một nhân vật tuy có niên kỷ ngoại tứ tuần nhưng vóc dáng nếu không nói là loắt choắt thì cũng là nhỏ thó đang lẩm bẩm
nhìn Cơ Thạch :
– Diện mạo thật giống Cơ Vĩnh. Là ngươi sao Cơ Thạch?
Cơ Thạch đưa mắt nhìn quanh :
– Đây là nơi thúc thúc thường lưu ngụ? Tệ thế sao?
Từ Khắc Kim thở dài :
– Tưởng đến Giang Nam ta sẽ được yên thân và dùng chỗ ngân lượng trước
kia tạo cơ nghiệp có thể dưỡng già. Nào ngờ lão họ Tạ cứ quyết liệt truy tìm. Cơ nghiệp không có, cứ ăn rồi ở không như ta, chỗ bạc kia chi trì
được bao lâu?
Cơ Thạch nheo mắt :
– Nhưng hành động như thúc thúc lúc nãy rất sơ suất. Đến tiểu điệt còn nhìn ra huống chi là Tạ Linh Oai, giả sử y có mặt?
Từ Khắc Kim lắc đầu :
– Trước khi hành động, ta dò xét cẩn trọng khắp nơi, đâu dễ để lão họ Tạ phát hiện? Phần ngươi, hoặc ta không biết nên xem thường, hoặc thân thủ của ngươi quá cao minh nên ta để ngươi phát hiện.
Cơ Thạch gật đầu :
– Kể cũng đúng! Nhờ đó, tiểu điệt mau chóng tìm thấy thúc thúc.
Động tâm Từ Khắc Kim hỏi :
– Ngươi tìm như thế nào? Sao biết ta chui vào đây mà tìm hay vậy?
– Cũng không dễ lắm đâu! Thật ra tiểu điệt chỉ nhìn thấy phương hướng
thúc thúc bỏ chạy thôi. Sau khi giải quyết ổn thỏa những hậu quả do thúc thúc lưu lại…
– Hậu quả gì?
Cơ Thạch kể cho Từ Khắc Kim nghe câu chuyện lúc nãy khiến Cơ Thạch phái mất năm nén bạc.
Từ Khắc Kim kêu lên tiếc rẻ :
– Sao ngươi phí phạm vậy? Ngươi có biết gã kia có tiền là do được bạc không? Nào phải tiền do gã dành dụm.
Cơ Thạch hoang mang :
– Thúc thúc sao biết đó là tiền được bạc?
Từ Khắc Kim tắc lưỡi :
– Thì ta vừa bảo ta luôn dò xét cẩn trọng trước khi hành động mà? Những
lúc gần đây ta đâu dại tự tạo cho mình những khổ chủ không đáng bị hại.
Cơ Thạch xua tay :
– Bỏ đi. Mất năm nén bạc nhưng bù lại tìm được thúc thúc, kể chẳng đáng tiếc.
Từ Khắc Kim não lòng :
– Ngươi tìm ta để làm gì? Bằng cách nào tìm được?
Trở lại câu chuyện lúc nãy, Cơ Thạch tiếp :
– Theo phương hướng đã nhìn thấy, tiểu điệt phát hiện có một hẻm như nằm ngay phía sau quan đạo. Đoán thúc thúc thế nào cùng cần một bữa ăn,
tiểu điệt chỉ cần tìm ra nơi nào là phía hậu của một tửu quán là đủ.
Không ngờ tìm hú họa như thế lại bắt gặp thúc thúc ẩn ở đây. Đúng là
hoàng thiên bất phụ khổ nhân tâm.
Từ Khắc Kim bĩu môi :
– Không phụ ngươi nhưng lại phụ ta. Ngươi tìm ta có việc gì?
Cơ Thạch nghiêm mặt :
– Đã đến lúc tiểu điệt phải báo thù cho song thân. Tiểu điệt muốn nghe
thúc thúc thuật lại một lần nữa những gì đã xảy ra sáu năm trước.
Tử Khắc Kim nghi ngờ :
– Qua khẩu khí của ngươi, sáu năm qua hình như đã gặp kỳ tích và có thân thủ đủ lợi hại?
Cơ Thạch cười nhẹ :
– Thúc thúc bất tất phải quan tâm! Càng biết nhiều càng dễ lụy thân,
trong khi thúc thúc lại đang muốn hưởng một cuộc sống an nhàn.
Từ Khắc Kim càng thêm nghi ngờ :
– Ta đã nhìn thấy chiêu kiếm của ngươi lúc nãy, phải chăng đó là Khoái kiếm, tuyệt học do phụ thân ngươi lưu lại?
Cơ Thạch lắc đầu :
– Đã bảo thúc thúc đừng hỏi! Hỏi có ích gì cho thúc thúc?
Thấy Cơ Thạch vẫn khăng khăng không nói, Từ Khắc Kim chợt hỏi qua chuyện khác :
– Ả lúc nãy là ai vây?
Cơ Thạch nhún vai :
– Tiểu điệt làm sao biết được.
Từ Khắc Kim trợn mắt :
– Nếu không biết sao ngươi dám làm nhục ả? Giả như ả vì hận ngươi đưa
đường dẫn lối cho đồng bọn ả tìm đến đây, ta làm sao toàn mạng?
Cơ Thạch phì cười :
– Thôi nào thúc thúc! Thúc thúc đừng mong qua lai lịch của nàng ta để
đoán biết thân thủ của tiểu điệt nông sâu thế nào. Bất quá tiểu điệt chỉ có thể cho thúc thúc biết một điều, bản lãnh của tiểu điệt hiện giờ cao minh hơn gia phụ năm xưa. Như vậy đủ chưa thúc thúc?
– Cao minh hơn?
– Đúng vậy.
Từ Khắc Kim bỗng reo lên :
– Như vậy là tốt rồi! Từ đây ta không cần phải chui rúc vì sợ Tạ Linh Oai tìm kiếm nữa. Hay quá! Ha… ha…
Cơ Thạch kinh ngạc :
– Thúc thúc lại giở trò gì đây? Cái gì là hay, cái gì là tốt?
Bỗng không Từ Khắc Kim sụp người hành lễ :
– Lão nô xin bái kiến chủ nhân. Từ nay đã có chủ nhân bảo vệ, lão nô
không còn gì phải sợ nữa. Như vậy chẳng phải là tốt là hay sao?
Cơ Thạch nhăn nhó :
– Thúc thức đừng gọi bừa. Ai là chủ nhân ai là nô bộc?
Từ Khắc Kim vẫn quỳ ở dưới :
– Từ mỗ nguyện làm nô bộc, không lẽ chủ nhân chưa hài lòng? Nếu muốn, Từ mỗ cung có thể gọi là gia gia, đại gia gia, đại đại gia gia? Gọi là gì
cũng được, miễn Từ mỗ không còn những ngày chui rúc và sợ hãi nữa là Từ
mỗ toại nguyện.
Cơ Thạch xua tay :
– Thúc thúc đứng lên đi rồi hãy nói.
Từ Khắc Kim hí hửng :
– Chủ nhân đã thuận lòng?
Cơ Thạch thở dài :
– Thuận sao được mà thuận? Thù nhân của tiểu diệt gần như là có đầy
khắp, đến sinh mạng của tiểu điệt còn chưa chắc vẹn toàn nữa là. Tiểu
điệt lo sao được cho thúc thúc đây?
Từ Khắc Kim cả kinh :
– Thù nhân nào mà nhiều vậy?
Cơ Thạch lắc đầu :
– Đó là tiểu điệt chỉ nói hờ. Thúc thúc cứ tự nghĩ sẽ biết, nếu các phái biết tin Cơ Thạch vẫn còn sống và bắt đầu xuất hiện giang hồ, chuyện có liên quan đến ánh Tử Quang năm xưa liệu họ có chịu bỏ qua cho tiểu điệt không?
Tuy đã hiểu nhưng Từ Khắc Kim vẫn nói :
– Bất luận hậu quả thế nào, lão nô vẫn nhất định đi theo chủ nhân. Sống
cùng sống, chết cùng chết. Thà chết vinh hơn sống nhục như những ngày
vừa qua.
Cơ Thạch đành phải thở dài :
– Được rồi! Thúc thúc muốn theo cũng được! Nhưng việc lấy trộm của người…
Từ Khắc Kim cả mừng nói luôn miệng :
– Chủ nhân yên tâm! Tên của lão nô là Khắc Kim, từ nay về sau nhất định sẽ không đụng đến ngân lương, bất luận là của ai.
Cơ Thạch mỉm cười.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!