Bạch Thước Thượng Thần - Chương 66
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Bạch Thước Thượng Thần


Chương 66


“Từ khi Phượng tộc dời xuống từ Thần giới vào sáu vạn năm trước, liền trường cư ở đây. Nơi có linh khí nồng đậm nhất thế gian chính là tại Ngô Đồng cổ lâm này.”

Một ngày sau, có một đạo linh quang hiện lên phía chân trời trên không Phượng đảo. Lát sau, Thanh Y đã dẫn Bạch Thước đi vào rừng ngô đồng.

Bạch Thước nhìn khắp rừng ngô đồng cao ngút trời âm thầm tặc lưỡi. Không hổ là đại tộc giàu mạnh nhất tam giới, chỉ một mình linh khí của cây ngô đồng đã mạnh hơn toàn bộ Phiêu Diểu đảo cộng lại, khó trách chúng sinh Tiên giới đều tranh vỡ đầu vì muốn tìm một cái sư môn tốt.

Bạch Thước quay qua Thanh Y lặng lẽ bĩu môi, A Chiêu mất ăn mất ngủ tu luyện mấy năm thành Thượng quân mới có tư cách tiến vào Ngô Đồng Phượng đảo, nhưng tiểu đạo sĩ này vào Phượng đảo, đừng nói bái kiến sơn môn, trực tiếp bay vào cổ lâm Phượng đảo cũng không ai cản hắn, thật đúng là người so với người sẽ tức chết.

“Nếu cô không tìm được sư môn thích hợp, ta liền nói với bệ hạ một tiếng, để cô trú tại đây tu luyện……”

“Ở lại Phượng đảo?” Bạch Thước đang nhìn đông nhìn tây, nghe được câu này trợn trắng mắt.

Khẩu khí của tiểu đạo sĩ Đại Trạch sơn này lớn thật.

Bạch Thước vỗ vai Thanh Y, nói lời thấm thía: “A Y à, chúng ta coi như là giao tình sinh tử, chuyện này tuyệt đối đừng nói bậy, huynh nghĩ Phượng Hoàng là người mà ai muốn gặp liền gặp sao, đó chính là vị thần duy nhất trong tam giới……”

“Gặp qua Thanh Y Thượng quân.” Bạch Thước còn chưa nói xong, một đạo linh quang hiện lên, một tiểu đồng mặc cổ y đứng phía sau hai người, đầu đội phượng vũ, cung cung kính kính hành lễ với Thanh Y.

Ai? Hắn tên là gì? Bạch Thước sửng sốt, cứng ngắc quay đầu nhìn tiểu đạo sĩ bên cạnh.

“Thanh Y? Thượng quân? Thủ đồ Đại Trạch sơn?” Linh hồn sa mạc lời của Bạch Thước hỏi ba câu.

“Là ta.” Thanh Y gật đầu với Bạch Thước, vẫn là bộ dạng cười tủm tỉm.

Bạch Thước không nhịn được nấc một cái, nhanh chóng thu hồi móng vuốt, cẩn thận sửa sang lại vạt áo tiểu đạo sĩ, cụp mi rũ mắt đứng thẳng lưng.

“Chào Thượng quân. Tiểu tiên Bạch Thước, bái kiến quân thượng.”

Thủ đồ Đại Trạch sơn Thanh Y không phải là Bắc Thần Nam Vãn, tiên nhân đầu tiên trong sáu vạn năm qua phong thần là sư tổ Đông Hoa của hắn, Phượng Hoàng Phượng Ẩn nghịch thiên chào đời là sư cô của hắn, ngay cả Kim Diệu Thượng tiên của Cửu Trọng Thiên cung cũng cùng cấp bậc với hắn.

Tuy hắn chỉ là đệ tử Đại Trạch sơn, nhưng địa vị của hắn ở Tiên tộc lại không thể phân cao thấp với các vị Thượng tiên trên Thiên cung.

Nàng mới vừa nói với người ta cái gì? Khoác lác? Khác loác, tổn thọ quá!

Bạch Thước quả thực khóc không ra nước mắt.

Thanh Y nhìn gương mặt không ngừng biến đổi đủ loại màu sắc của Bạch Thước nhịn không được cười lắc đầu, nhìn tiểu đồng trong rừng.

“Ngô Sương, đã lâu không gặp. Tiểu sư cô có đây không?”

“Bệ hạ đã đi xa, trước khi đi đặc biệt để lại lời nhắn cho quân thượng, nói là mấy ngày nay không thể chơi cờ với ngài, mong ngài luyện tập cho thật tốt, nhất định không được lười biếng.”

Ngô Sương ra dáng học theo miệng lưỡi Phượng Hoàng, lại nói: “Trưởng lão biết ngài vào Phượng đảo, đặc biệt để ta tới thỉnh ngài đến tiền điện gặp Kim Diệu tiên tọa. Vị này chính là……?”

Thanh Y gật đầu, thấy tiểu đồng nhìn về phía Bạch Thước, vội vàng nói: “Đây là Bạch Thước Tiên quân. Nàng có ân cứu mạng bổn quân, đệ nhớ chiêu đãi cho tốt.”
“Dạ.” Ngô Sương vội vàng gật đầu.

Thanh Y nhìn về phía Bạch Thước: “Ta đi tiền điện một chuyến, cô theo Ngô Sương nghỉ ngơi trước đi.”

“Được được được, quân thượng đi thong thả.” Bạch Thước vội vàng gật đầu, vẫn không dám ngẩng đầu lên.

Thanh Y cười bất đắc dĩ, linh quang chợt lóe biến mất tại chỗ.

“Bạch Thước Tiên quân? Bạch Thước Tiên quân?!” Tiểu đồng kêu vài tiếng thanh thúy, Bạch Thước lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện mình bất tri bất giác đi tới một tiểu gác mái yên tĩnh.

“Cửu Hoa các?” Bạch Thước nhìn khắp nơi, gác mái này ở phía Nam đảo, yên tĩnh nhưng cũng quạnh quẽ, thực sự không giống nơi được an bài cho thủ đồ Đại Trạch sơn.

“Các này gần cổ lâm nhất, khi còn bé Nguyên Khải Thần quân thường ở đây, sau đó Thanh Y Thượng quân lên đảo cũng nghỉ ở nơi này.”
Nguyên Khải Thần quân? Con trai của Thượng Cổ Chân thần? Thần Hỗn Độn?!

Bạch Thước run lên trong lòng, lập tức cảm thấy gác mái cực kỳ bình thường trước mặt trở nên thần bí đẹp đẽ quý giá. Nàng sờ đông ngửi tây, hận không thể hít nhiều linh khí Hỗn Độn kéo dài mạng thêm mấy trăm năm.

Sau lưng bị một đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm, Bạch Thước hoàn hồn, thấy tiểu đồng trừng to mắt, xấu hổ sờ đầu cười gượng: “Ngô…Ngô Sương đúng không, ta tự mình nghỉ ngơi ở đây là được, không cần đi theo ta nữa, huynh đi mau đi.”

“Vâng.” Tiểu đồng gật đầu, xoay người định đi, đột nhiên lại bị giữ chặt, Bạch Thước vươn đầu, hỏi: “Đúng rồi, tiểu sư phụ, ta muốn hỏi huynh chuyện này, huynh có biết Phiêu Diểu và Hạo Nguyệt trú ở đâu không?”

Bởi vì là người Thanh Y mang đến nên Ngô Sương cũng chẳng che giấu, chỉ một chỗ hướng Đông: “Phiêu Diểu phái ở Tùng Hạc viện phía Đông nội đảo, còn Hạo Nguyệt điện……” Tiểu đồng giơ tay chỉ qua bên trái: “Hạo Nguyệt điện chủ thích yên tĩnh nên ở Tiêu Dao Các bên cạnh.”
Bạch Thước nhìn sang trái, dưới cổ mộc che trời có một gác mái u tĩnh mờ mờ ảo ảo, đỉnh gác cao hơn những thứ xung quanh một ít. Nàng rùng mình, ho khan, suýt chút nữa bị sặc.

“Bạch Thước Tiên quân?”

“Không có gì không có gì.” Mặt Bạch Thước đỏ bừng, xua tay với Ngô Sương: “Ta trúng gió, bị cảm mạo, ta đi ngủ trước, Ngô Sương tiểu Tiên quân cứ tự nhiên nha.”

Nói xong nàng chạy nhanh như chớp vào Cửu Hoa các.

Tiên nhân cũng có thể bị phong hàn? Ngô Sương gãi đầu, mờ mịt đi về.

Một lát sau, Bạch Thước đẩy cửa Cửu Hoa các ra, men theo rừng cây trong viện lén lút chạy đến cách vách.

“Uyên Lĩnh Chiểu Trạch xuất hiện thần tích?”

Trong chủ điện Phượng đảo, Kim Diệu biến sắc, nhìn Thanh Y thất thanh nói.

Thanh Y gật đầu: “Mấy ngày trước sư phụ xem tinh tượng ban đêm nhìn thấy hình như trên không Uyên Lĩnh Chiểu Trạch có Nguyệt Tinh ẩn hiện.”
“Cái gì? Nguyệt Tinh? Đó không phải là……”

“Chủ tinh của Tinh Nguyệt Nữ thần?” Phượng Huyền ở bên cạnh nói, cũng bị khiếp sợ: “Sao có thể, Nguyệt Di Thượng thần đã mất sáu vạn năm, sao dưới tam giới lại có chủ tinh của người ẩn hiện được chứ?”

Từ khi Yêu thần diệt thế sáu vạn năm trước, Tinh Nguyệt Nữ thần mất trong đại trận Diệt Thế, thế gian không còn ai chưởng quản tinh tú, hiện giờ sao trời trên thế gian đều do Hỗn Độn lực biến thành.

“Tinh tú chi lực kia chỉ lướt qua trong giây lát, sư phụ cũng không dám xác định, cho nên mới kêu ta đến Uyên Lĩnh Chiểu Trạch một chuyến.”

“Ngươi đã phát hiện ra cái gì ở đầm lầy?” Kim Diệu vội vàng hỏi.

Thanh Y lắc đầu: “Ta mới vừa tới ngoài rìa đầm lầy đã gặp một gốc thụ linh kỳ quái, linh lực của thụ linh kia cực cao, ta không phải đối thủ của nó, cho nên Thanh Y đặc biệt tới Phượng đảo thỉnh tiên tọa và trưởng lão cùng ta đến Uyên Lĩnh Chiểu Trạch một chuyến.”
Sắc mặt Kim Diệu càng thêm nghiêm trọng.

“Tiên tọa đang nghi ngờ việc gì sao?”

“Tiên tọa đang sợ Nguyệt Tinh thần tích cũng là bẫy của tà vật.” Phượng Huyền giải thích, kể rõ đầu đuôi biến cố của Ngô đồng võ yến ở Dị thành.

Uyên Lĩnh Chiểu Trạch bị tà khí bao phủ quanh năm, bên trong thần bí khó lường, nguy hiểm cực kỳ, lần này không chừng là có người bày ra cái bẫy cố ý dẫn Tiên tộc đến.

Thanh Y khiếp sợ: “Thế mà có người dám đem toàn bộ dị tộc đi hiến tế?! Nghịch chuyển thần trận, mục đích của người nọ là muốn tru sát Hạo Nguyệt điện chủ?”

“Không chỉ như vậy, nếu hắn thành công, con cháu trẻ tuổi của Tiên tộc cũng phải chôn cùng.” Phượng Huyền trầm giọng mở miệng: “Người này bụng dạ khó lường, sợ là muốn khơi mào đại loạn tam giới.”

“Kể từ sau khi Phượng Hoàng nhập thần, mấy trăm năm qua tam giới chẳng còn ai tấn thần, Thượng Cổ giới phong bế, linh khí ở hạ giới loãng, đạo tiêu ma trường, lượng tà vật mấy năm qua tăng lên không ít, đó là nguyên nhân sâu xa vì sao hai tộc tiên yêu lại tranh giành động thiên phúc địa gay gắt đến như vậy.”
Tuy Kim Diệu chọn Trọng Chiêu là người chiến thắng Ngô đồng võ yến nhưng Yêu tộc vẫn cứ muốn thương thảo chuyện phân chia động thiên phúc địa giữa hai giới cũng là vì nguyên nhân này.

“Cũng may võ yến lần này Tiên tộc ta lại xuất hiện một nhân tài mới thiên tư trác tuyệt……”

“Tiên tọa nói chính là vị Trọng Chiêu tiên quân của Phiêu Diểu kia? Ta nghe nói hắn nhập tiên chỉ mới ba năm đã tu thành Thượng quân đỉnh phong.”

“Không sai.” Kim Diệu gật đầu, mặt mang vẻ vui mừng: “Người này tâm tính thuần thiện ổn trọng, căn cốt ngàn năm khó gặp, bổn tọa muốn nhận hắn vào môn hạ, đích thân giúp hắn thụ linh.”

Thanh Y kinh ngạc, chẳng ngờ Kim Diệu lại coi trọng đệ tử Phiêu Diểu này như thế, không nhịn được cười nói: “Có thể được tiên tọa coi trọng như thế, ngược lại ta có chút tò mờ với vị Trọng Chiêu Tiên quân này.”
“Không vội, hai ngày sau là đại hội giữa hai tộc, bổn tọa sẽ đích thân giới thiệu cho ngươi.” Kim Diệu cười nói: “Chuyện Nguyệt Tinh ẩn hiện liên quan đến Tinh Nguyệt Nữ thần, sự tình quan trọng. Đợi đại yến kết thúc, bổn tọa sẽ cùng ngươi đến Uyên Lĩnh Chiểu Trạch một chuyến, xác định thần tích là thật hay là giả. Còn chuyện này nữa, mấy tháng trước ngươi từng đăng báo Thiên cung, có tiên nhân ám sát Tử Vi Tinh ở hoàng thành nhân gian, ngươi có tra ra tiên nhân đó là ai chưa?”

Thanh Y khựng lại, gương mặt Bạch Thước lướt qua đầu, hắn lắc đầu: “Không có chút manh mối nào.”

“Tam giới xảy ra hỗn loạn, cần phải mau chóng tìm ra người này để tránh họa loạn Tiên tộc ta.”

“Vâng, tiên tọa.”

Kẽo kẹt, cửa điện bị đẩy ra, Phạn Việt mở mắt, tiểu đồng mặc áo vải bưng một mâm gà nướng đứng ở trước mặt hắn.
Phạn Việt cau mày.

“Thiên Hỏa Thượng quân dặn……” Phạn Việt còn chưa nói, tiểu đồng đã đờ đẫn mở miệng.

“Đi ra ngoài.” Phạn Việt lãnh đạm ngắt lời, rốt cuộc cũng cho tiểu đồng Phượng tộc một chút mặt mũi.

“Vâng.” Tiểu đồng cất bước rời đi, gió thổi qua, dưới vạt áo mỏng lộ ra một góc người giấy.

Phạn Việt ngẩn ra, híp híp mắt.

Nơi hành lang gấp khúc bên ngoài điện, một trận gió lạnh thổi tới, tiểu đồng rùng mình, đáy mắt khôi phục tỉnh táo, hắn nhìn gà nướng trong tay và cung điện phía sau, lấy lại tinh thần nhớ lại lúc nãy bản thân đã làm gì, trừng mắt, ôm gà nướng giơ chân chạy biến.

Dưới tàng cây, Bạch Thước lau cái mũi dính đầy khói bụi, mếu máo: “Đại yêu quái, ngươi không ăn thì cũng phải nhường Mộc Mộc nhà ta ăn chứ.”

Nàng ủ rũ một giây, quay người lại, vén tay áo chạy vào phòng bếp.
Nấu nước pha trà thuần thục lưu loát, nửa nén hương sau, nha hoàn mặc tố y bưng nước trà lại đi vào đại điện.

Lúc này Phạn Việt nửa dựa vào trên giường không lên tiếng, hương trà len vào mũi, đến khi hắn giương mắt lên nhìn, tiểu nha hoàn đã sột sột soạt soạt dọn xong chung trà, người trước mặt vẫn luôn cúi đầu, chỉ lộ ra cái ót trơn mịn.

Hắn đã quen nhìn nàng giương nanh múa vuốt, bộ dạng cụp mi rũ mắt như thế thực sự hiếm thấy.

Chén trà lơ lửng lác đác vài cánh hoa, linh khí nước Dao Trì ập vào mặt.

Cùng một loại linh trà mà hắn đã nấu không biết bao nhiêu nồi trong gian phòng cỏ rách nát ở Nam Hải thành, lần nào cũng dâng đến bên miệng người nọ chỉ vì một nụ cười, một câu khen của nàng.

Hắn đứng đầu đường bán rẻ tiếng cười giúp nàng tích cóp linh châu, nàng cũng không luyến tiếc vung tiền như rác chỉ vì mấy bức chân dung.
Hắn thật cẩn thận giúp nàng tụ lại linh khí, nàng quay lưng vào Dị thành mạo hiểm sống chết vì Trọng Chiêu.

Nếu không phải cuối cùng nàng tự mình tìm chết, chỉ e là muốn lừa bán thần này cả đời làm cây hòe tinh rồi.

Nàng cư nhiên còn dám tới Phượng đảo?

“Ngươi cho rằng ngươi là con hồ ly kia? Có chín cái mạng?”

Bộ dạng Phạn Việt rõ ràng như đi vào cõi thần tiên, tay miết cằm nha hoàn, lạnh như băng rũ mi.

Đột nhiên, tay hắn cứng đờ.

“Đại yêu quái lêu lêu lêu ~~~”

Nha hoàn giấy môi hồng răng trắng hoa hòe loè loẹt, cái lưỡi dài lòng thòng thè ra làm mặt quỷ rất sống động, chống nạnh cười ha ha ba tiếng, bùm một cái hóa thành tro trong tay Phạn Việt.

Bàn tay thon dài của Hạo Nguyệt điện chủ đơ giữa không trung, từng tấc từng tấc nắm thành quyền.

“Bạch! Thước!”

Trong cung điện trống vắng, hai từ này cơ hồ muốn ngưng tụ thành băng!
————————————–

Chương 67

Đã có sư môn, vì sao còn muốn gạt hắn tới Phượng đảo bái sư?

Đã là tiên nhân, vì sao phải hỏi đến Hạo Nguyệt điện?

Chủ Nhật gặp lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN