Bạch Thước Thượng Thần - Chương 69
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Bạch Thước Thượng Thần


Chương 69


Trước lạ sau quen, khi Bạch Thước sờ đến thân thể vừa lạnh lẽo vừa ấm áp lần nữa, đột nhiên ngẩng đầu, quả nhiên là gương mặt quen thuộc kia.

Một đôi mắt đen nhánh nặng nề nhìn nàng, không phải Mộc Mộc.

Bạch Thước run lên trong lòng, tức khắc nói lắp: “Điện điện điện chủ…… Ta ta……”

Bạch Thước luống cuống tay chân quơ loạn xạ, lại vô tình đè lên viên ám tinh ngay chính giữa ngực Phạn Việt làm hắn cau mày.

“Ta ta ta không phải cố ý!” Bạch Thước càng hoảng, như điện giật giơ tay lên, nàng cứ như vậy, càng hoảng càng không ra thể thống gì, ngay khi tay rời khỏi người, cả người nàng đè trước ngực Phạn Việt lần thứ hai.

Một tiếng kêu rên vang lên, cũng không biết là đau hay là giận.

Bạch Thước hết cách rồi, cho dù một cử động nhỏ cũng không dám, giống như con cá khô nằm dài ở đó, dứt khoát nhận mệnh nhắm mắt lại.

Mặc kệ! Dù sao cũng không phải lần đầu tiên tìm chết, muốn sát muốn xẻo tùy hắn!

“Đau.” Thanh âm thỏ thẻ dưới thân vang lên.

Bạch Thước đơ người, đột nhiên mở mắt ra, người bị nàng đè đang nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt ủy khuất lại có chút mờ mịt.

Bạch Thước nháy mắt bắn lên, kéo thiếu niên kinh hỉ vạn phần: “Mộc Mộc?!”

“Sư phụ, là ta.”

Tiểu đồ đệ ngoan ngoãn gọi nàng, đôi mắt không rời nàng nửa tấc.

Đột nhiên Bạch Thước ôm lấy Phạn Việt: “Thật tốt quá, ngươi đã trở lại rồi!”

Thân thể thiếu niên hơi hơi cứng đờ, hắn rũ mi nhìn người trong lòng ngực, giống như vô số lần trong quá khứ vòng tay ôm lấy nàng.

“Phải, ta đã về rồi.”

Khoảnh khắc thiếu niên ôm lấy Bạch Thước, hốcmắt nàng hơi cay cay, trăm vị tạp trần.

Rõ ràng mới chia ly mấy ngày, nàng lại cảm thấy như đã thật lâu thật lâu rồi chưa gặp tiểu đồ đệ của nàng.

Ánh nến leo lét, trong điện nhất thời lặng yên không một tiếng động, song ảnh lay động in trên mặt đất, không ai phát hiện ra sự ôn nhu lưu luyến trong đó.

“Đúng rồi, mau để sư phụ xem xem.” Đột nhiên Bạch Thước nhớ tới trong thạch điện, tiểu đồ đệ từng trọng thương vì đánh nhau với tà long, cuống quít tách Phạn Việt ra, khẩn trương mà xoa bóp mặt kiểm tra tay: “Thương thế của ngươi sao rồi?”

Thấy Bạch Thước sờ loạn, Phạn Việt đè lại tay nàng: “Sư phụ đừng hoảng, đều tốt cả.”

Lúc này Bạch Thước mới để ý Phạn Việt đang khỏa – nửa – thân trên, quả nhiên không có một chút vết thương.

Thân thể thiếu niên gầy ốm cân xứng, vài sợi tóc đen xõa trước ngực, thế nhưng không hiểu sao có chút khó có thể nhìn thẳng.

Bạch Thước còn định khen đại yêu quái không hổ là thần thân thể cứng rắn khỏe đẹp nhưng lại không sao nói thành lời, chỉ một lát đã quên luôn, cũng hồn nhiên không phát hiện lực ấn tay của tiểu đồ đệ luôn luôn ôn nhu càng có nhiều hơn sự bá đạo mạnh mẽ, không dung cự tuyệt hơn bình thường.

Không biết vì sao, nhìn bộ dạng Bạch Thước hoảng hốt, đột nhiên môi thiếu niên khẽ cong lên, tâm tình cũng trở nên tốt hơn.

“Sư phụ, ta đói rồi.”

Thiếu niên bỗng tiến đến trước mặt Bạch Thước, mềm mại mở miệng.

Câu nói làm nũng lạc nhịp này đã đánh thức Bạch Thước như đi vào cõi thần tiên, nàng giật mình hoàn hồn, lúc này mới phát hiện mặt tiểu đồ đệ gần trong gang tấc, mà không biết từ khi nào bàn tay hai người mười ngón giao nhau.

Mặt Bạch Thước chợt đỏ chót, đột nhiên nhổm dậy, “bốp” một cái, trán đập vào bình phong, đau đến nhe răng trợn mắt.

“Đau đau đau đau……”

Một đôi tay đúng lúc xoa trán nàng, mắng nhẹ: “Lỗ mãng.”

Tiếng mắng này thực sự có chút khó nén vẻ răn dạy thân mật, Bạch Thước ngẩng đầu bắt gặp tiểu đồ đệ đang cười nhếch môi, đột nhiên sợ hãi: “Mộc Mộc?”
Tay đang xoa trán khựng lại, thiếu niên quay đầu lại, mờ mịt một cách tự nhiên: “Ừm?”

Bạch Thước nhìn chằm chằm ánh mắt ôn thuần của tiểu đồ đệ, đáy lòng buông lỏng, kéo tay Phạn Việt: “Sư phụ không đau, ngươi đợi xíu, ta làm đồ ăn ngon cho ngươi!”

Bạch Thước xoay người định đi, lảo đảo một cái không chạy được, cúi đầu nhìn lại, hóa ra là tiểu đồ đệ đang nắm tay áo nàng.

???

Bạch Thước nghi hoặc, trên mặt bày ra nghi vấn to đùng.

“Sư phụ đã đồng ý với ta, nhưng không làm được.”

Thiếu niên rũ mi, đột nhiên lại mở miệng, đáy lòng Bạch Thước lộp bộp.

Tới rồi……

Tiểu đồ đệ ôn nhu thuần lương, mặc người nắn mặc người xoa, cái gì cũng tốt, nhưng hắn cũng có vảy ngược.

Nàng đã đồng ý với hắn sẽ không bỏ rơi hắn, nhưng nàng lại không làm được, không ngừng nuốt lời, còn tự tay chôn hắn.
“Mộc Mộc, ta……” Bạch Thước há miệng thở dốc, có chút ủ rũ mà cúi đầu, không dám nhìn vào mắt tiểu đồ đệ: “Ta sai rồi……”

“Ngươi đã đồng ý với ta, chờ rời khỏi Dị thành, sẽ dẫn ta đi ăn hết Nam Hải thành.”

Âm thanh có chút oán trách của thiếu niên vang lên.

A???

Bạch Thước cửu tử nhất sinh nháy mắt ngẩng đầu, vội vàng trấn an: “Ăn ăn ăn, sư phụ đồng ý với ngươi, chờ đại yến kết thúc, nhất định dẫn ngươi ăn sập Nam Hải thành!”

“Không được, ngay bây giờ.” Tiểu đồ đệ lắc đầu.

“Bây giờ?”

Phạn Việt gật đầu.

“Tối nay đến Nam Hải thành?” Bạch Thước há hốc mồm: “Mộc Mộc, bây giờ chúng ta đang ở Phượng đảo, cách Nam Hải thành cả ngàn dặm……”

“Ta biết bay.” Tiểu đồ đệ ngắt lời Bạch Thước, không cho nàng nói nữa.

Bạch Thước tỏ vẻ khó xử, sáng sớm ngày mai là đại yến, nàng đã đồng ý với Thanh Y Thượng quân, nhất định sẽ nói hết chân tướng chuyện Tương tướng phủ bị tru di trước khi đại yến bắt đầu cho A Chiêu ……
“Sư phụ?” Thấy Bạch Thước chần chờ, thiếu niên trầm mắt, nhẹ giọng gọi nàng.

Bạch Thước ngẩng đầu, tiểu đồ đệ mím môi, đáy mắt có chút ảm đạm.

Bạch Thước cắn răng một cái, nhanh tay lôi người giấy từ túi Càn Khôn ra dặn dò: “Nói cho A Chiêu, đêm mai chờ ta ở Tùng Hạc viện, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói cho huynh ấy. Đi!”

Bạch Thước thổi một hơi, người giấy hóa thành một đạo linh quang, bay nhanh ra ngoài cửa sổ.

Pháp lực bán thần, ngàn dặm trở về chỉ trong giây lát, đại yến còn một ngày nữa mới bắt đầu, ngày mai nàng nhất định sẽ về kịp.

Phạn Việt vẫn đang cúi đầu nheo mắt lại, đồng tử lạnh lùng, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, một đạo linh khí bay ra đuổi theo người giấy.

Nhưng luồng linh khí lạnh lẽo cuối cùng chưa kịp đẩy ra, tay hắn đã bị nàng nắm lấy.
“Đi, Mộc Mộc, sư phụ dẫn ngươi về Nam Hải thành!”

Phạn Việt ngẩng đầu, vẻ mất mát trong mắt Bạch Thước biến mất nhưng lại thêm phần trịnh trọng làm hắn giật mình.

“Được.”

Tiểu đồ đệ cười cười, hạ tay xuống, nơi xa dưới tàng cây, linh khí đuổi theo người giấy lặng yên tản ra.

Linh quang chợt lóe, Phạn Việt nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, trở tay ôm eo Bạch Thước, biến mất trong Tiêu Dao các.

Ngoài cửa sổ, Tàng Sơn Thiên Hỏa giống như khúc gỗ ngây ngốc chừng nửa canh giờ đồng thời hít một hơi dài.

“Má ơi, suýt nữa nghẹn chết lão tử.” Hoa Hồng thở phì phò, liên tục xoa mắt: “Cay mắt cay mắt.”

Tàng Sơn không rên một tiếng định bay đi theo nhưng lại bị thợ rèn túm chặt: “Đi theo làm gì?”

“Nàng ta lại phá hỏng việc chủ nhân luyện hóa bồ đề mộc, ta muốn đi theo chủ nhân.” Tàng Sơn nhíu mày chặt muốn chết.
“Ngốc quá.” Hoa Hồng xem thường một cách thẳng thừng: “Ngươi cho rằng điện chủ chúng ta là ai, sao có thể vướng cùng một sợi dây tới hai lần?”

Tàng Sơn sửng sốt, giọng oang oang: “Nhưng vừa rồi rõ ràng điện chủ lại biến thành……”

“Nói ngươi là sơn túi không chịu, tiểu tổ tông này đã vào Phượng đảo, điện chủ của chúng ta cũng đã luyện hóa xong bồ đề mộc của Phượng Hoàng.”

“Vậy điện chủ……” Tàng Sơn chỉ vào phòng, vẻ mặt nghi hoặc.

“Khờ quá, tự nghĩ đi.” Hoa Hồng mặc kệ cục đá này, lắc đầu nhìn linh quang biến mất trên bầu trời.

Nha a, với tính tình điện chủ nhà nàng, có thể động thủ tuyệt không nhiều lời, tốn công tính kế như vậy, không chừng muốn hành hạ người ta như nào rồi, tiểu bán tiên à, muội tự cầu phúc đi.

Linh quang sáng lên, đám mây tan đi, cuối cùng Bạch Thước cũng đã đặt chân lên đất liền.
“Mộc Mộc? Chúng ta tới rồi?” Bạch Thước vui vẻ hớn hở lú đầu ra từ trong lòng ngực Phạn Việt, nhìn quang cảnh trước mắt, sửng sốt.

Nam Hải thành tiên khí lượn lờ, trích tiên như biển, cho dù là nửa đêm cũng có nhiều người ngâm thơ đánh đàn, cả thành văn nhã. Nhưng nơi trước mặt này quán rượu san sát, giăng đèn kết hoa. Trên đường toàn là nam quân cao gầy cường tráng, còn nữ quân thì mặc quần áo diễm lệ yêu kiều tà mị.

Càng quan trọng là, nơi này, yêu khí tận trời!

Nơi này là Yêu giới!

Tốt xấu gì cũng làm bán tiên được mấy năm, chút kiến thức này vẫn phải có, Bạch Thước hít hà một hơi.

Sao bọn họ lại đến Yêu giới, chẳng lẽ Mộc Mộc……?

Bạch Thước cứng đờ cả người, còn chưa kịp chất vấn, tiểu đồ đệ đã ảo não nói:

“Sư phụ, hình như ta bay nhầm chỗ rồi…”
Bạch Thước ngẩng đầu, chỉ thấy tiểu đồ đệ mím môi, đang áy náy nhìn mình.

Bạch Thước mềm lòng, nghi ngờ dưới đáy lòng nháy mắt tan thành tro, vội vàng an ủi: “Không sao không sao, ngươi cũng chưa từng rời nhà quá xa, bay nhầm thì bay nhầm, dù sao cũng còn sớm, chúng ta bay lại……”

Bạch Thước còn chưa nói xong, tiểu đồ đệ đã quay đầu tò mò nhìn đầu đường rộn ràng nhốn nháo: “Sư phụ, đây là chỗ nào?”

Ách……

Bạch Thước nghèo khổ, nàng cũng mới làm bán tiên được mấy năm, ngay cả Thiên cung cũng chưa từng đi qua, đừng nói tới Yêu giới.

Bạch Thước vội vàng nhìn chung quanh, đúng lúc thấy lá cờ đang đón gió trên tường thành cách đó không xa, buột miệng thốt lên: “Bất Ky?”

“Cái gì?”

“Nơi này là Bất Ky thành.” Bạch Thước nuốt nước miếng một cái: “Người ta đồn rằng đây là cực lạc thành đệ nhất Yêu giới.”
Yêu tộc sống tùy tiện phóng khoáng hơn tiên nhân rất nhiều, phong lưu không cố kỵ gì, các thành đều có chủ, trong số các tòa thành ăn chơi trụy lạc thì Bất Ky thành có tiếng tăm vang dội nhất, truyền thuyết kể rằng nơi này có rượu thuần khiết nhất tam giới, vũ cơ diễm lệ nhất, sòng bạc lớn nhất, hết sức xa hoa lãng phí, quan trọng nhất chính là —— tòa thành này không có chủ nhân.

Chỉ cần có linh châu, cho dù là tán yêu cấp thấp cũng có thể trở thành thượng nhân ở đây. Đừng nói Yêu tộc, tiên nhân đạo tâm không vững vào đây cũng sẽ trầm mê trong đó, nghe nói thường có Tiên tộc hóa thành yêu tộc vào thành hưởng lạc, lưu luyến quên đường về.

“Mộc Mộc……” Bạch Thước quay đầu lại đã thấy ánh mắt tiểu đồ đệ dính ở đầu đường ồn ào náo động.

Lời đến bên miệng lại dừng, Bạch Thước nhìn Phạn Việt: “Ngươi thích nơi này?”
“Vâng, sư phụ, nơi này thật náo nhiệt, ta chưa từng thấy nơi náo nhiệt như vậy.” Phạn Việt lắc lắc tay Bạch Thước: “Lần tới ngươi dẫn ta tới nơi này chơi được không?”

“Được.”

“Thật sao, đã đồng ý thì không thể đổi đâu.” Đôi mắt thiếu niên sáng lấp lánh: “Đi thôi, chúng ta về Nam Hải thành……”

Thiếu niên ôm eo Bạch Thước định mang nàng rời đi.

“Không về nữa.” Bạch Thước giữ chặt tay tiểu đồ đệ.

“Hửm?”

“Chúng ta cứ ở đây chơi đi, ở đây cũng có đồ ăn ngon.”

Phạn Việt sửng sốt: “Nhưng đây là Yêu giới, sư phụ, ngươi là tiên nhân.”

“Kệ đi! Đi, Mộc Mộc, sư phụ dẫn ngươi đi học hỏi tòa thành suиɠ sướиɠ nhất tam giới này!”

Bạch Thước lôi kéo Phạn Việt rời khỏi góc đường, vọt vào đám động rộn ràng nhốn nháo.

“Ui ôi! Mộc Mộc mau xem xem, tinh linh này thật xinh đẹp, bay lên nào bay lên nào!”
Trên đường phố Bất Ky thành, người người chen chúc, những cỗ xe ngựa xa hoa chậm rãi di chuyển, đoàn xe phía trước là đẹp nhất, trong dàn bọt bong bóng màu hồng phấn bay đầy trời có một đám tiểu tinh linh nhỏ bằng bàn tay nhảy lên, các nàng có cánh bướm, lưu quang năm màu sặc sỡ trên cánh, ngây thơ đáng yêu vô cùng.

Bạch Thước mạnh miệng hào hùng muốn mang tiểu đồ đệ học hỏi Bất Ky thành lại tay trái cầm một cây kẹo hồ lô, tay phải cầm bánh hoa quế, dùng khuỷu tay còn sót lại khều Phạn Việt, rất giống nhà quê tám trăm năm chưa trải sự đời.

Một bọt bong bóng bay đến trước mặt Bạch Thước, tiểu tinh linh nghịch ngợm bên trong chớp chớp mắt, vươn ngón tay trắng nõn nho nhỏ về phía Bạch Thước, Bạch Thước thụ sủng nhược kinh, vội vàng cắn một ngụm bánh hoa quế, cũng vươn đầu ngón tay về phía tiểu tinh linh.
Ngay khoảnh khắc hồ điệp tinh linh chạm được Bạch Thước, một sợi chỉ máu quỷ dị từ khe hở ngón tay nó lặng lẽ tuôn ra, Bạch Thước hồn nhiên chẳng phát giác, nụ cười của tiểu hồ điệp càng thêm xán lạn, đáy mắt quỷ quyệt đắc ý, đột nhiên, đầu ngón tay nàng khựng lại, sợi chỉ kia còn chưa kịp bung liền hóa thành tro bụi, tiểu hồ điệp run lên, tiếng thét chói tai nghẹn trong cổ họng, bàn tay nho nhỏ bị Bạch Thước nắm trong tay.

“Oa, mềm quá đi!”

Bạch Thước cười tủm tỉm, tiểu hồ điệp hoảng sợ ngẩng đầu, đụng phải một đôi mắt cảnh cáo lạnh như băng, cả người cứng đờ không dám nhúc nhích.

Cho đến khi Bạch Thước xoa nắn toàn thân nó xong, thỏa mãn buông tay ra, con bướm mới thở phào một hơi.

“Mộc Mộc, nó thích ta đó!” Bạch Thước ngửa đầu hô to: “Ngươi cũng sờ nó thử đi……”
Bạch Thước vừa nói vừa quay đầu lại, thấy hồ điệp tinh linh vừa rồi còn ngoan ngoãn như mèo con thoáng chốc nhanh như khỉ vọt vào đàn tinh linh, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Ách…… Bạch Thước ngây người.

“Xem ra nó không thích ta rồi.” Thiếu niên lấy một cái bánh hoa quế từ túi giấy ra, đặt vào tay Bạch Thước.

Bạch Thước cắn một ngụm: “Đương nhiên rồi, ngươi nào có phong thái người gặp người thích, yêu thấy yêu thương như sư phụ ta chứ.”

Bạch Thước đắc ý, tiếng đàn du dương truyền đến, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy vị nhạc sư bạch y bay bay ngồi ngay ngắn trong xe, đánh đàn thổi tiêu, mặt mày như họa, ai cũng tuấn tú vô cùng.

Chẳng đợi Bạch Thước “Ui chao” lần thứ hai, nàng đã trừng to mắt.

Phía sau nhạc sư, ở giữa đoàn xe, mười tám đại hán Yêu tộc sóng vai nâng một sàn kính to trăm thước chậm rãi đi tới. Trên mặt kính, mười mấy thiếu nữ mặc lụa mỏng đơn sơ, vòng eo lay động, nhảy múa hăng say, thiếu nữ thơm như hoa nhảy tới trực diện, quả thực yêu kiều như đóa lan chớm nở, phong tình khuynh quốc khuynh thành.
Trong các quán trà hai bên đường có không biết bao nhiêu nam nữ Yêu quân chờ đợi giờ khắc này, linh châu và hoa hồng che trời lấp đất lộ liễu mời gọi và tiếng cười tùy ý vang lên hai bên đường, như bông tuyết rơi trên mặt kính.

Vô số linh quang lấp lánh trên mặt kính, bầy yêu say rượu càng ngày càng đông, xa xỉ cực độ, sảng khoái nhẹ nhàng vui vẻ.

Bạch Thước chất phác sống hai mươi năm, nào gặp qua loại trường hợp này, trợn mắt há mồm.

Phạn Việt gỡ một viên hồ lô ngào đường nhét vào miệng Bạch Thước, Bạch Thước nếm được vị ngọt như mới tỉnh mộng, lẩm bẩm tự nói.

“Mộc Mộc, làm yêu quái thật tốt a.”

“Tương truyền việc vui nhất trên thế gian đều là thứ mà Yêu thần thích, thần như thế, Yêu tộc cũng học mười thành mười.” Phạn Việt cười nói, giúp Bạch Thước lau đường dính bên mép: “Sư phụ, bọn họ vào rồi, chúng ta cũng vào xem náo nhiệt đi.”
Bạch Thước hoàn hồn, vội giương mắt nhìn lên, chỉ thấy hương xe kia chậm rãi đi đến cuối phố. Nơi đó có một tòa nhà giống như bảo tháp, gác cao chót vót, hoa đăng lay động, tiếng cười vui vẻ rộn vang, mười hai nam tử tráng kiện đang nâng mấy thiếu nữ quyến rũ trên mặt kính vào lâu.

Thấy Phạn Việt nâng bước muốn đi, Bạch Thước ma xui quỷ khiến kéo tay áo tiểu đồ đệ lại: “Không được!”

Phạn Việt lộ ra ánh mắt khó hiểu.

“Yêu thần thích vui chơi, Yêu tộc truyền thừa phải rồi, chúng ta là tiên nhân, đại đạo khó tu, không thể quá mức sa ngã.” Bạch Thước nghiêm giọng nói, vẻ mặt nghiêm túc.

“Sư phụuuuu……” Tiểu đồ đệ kéo dài giọng, mặt không vui: “Lúc nãy người vừa nói, làm yêu quái thật tốt mà.”

Bạch Thước suýt chút nữa bị sặc, cắn kẹo hồ lô một cái, nhai nhồm nhoàm, lôi kéo tay áo tiểu đồ đệ bỏ đi: “Phi lễ chớ nhìn, không được học hư, ngày nào cũng nghĩ gì đâu không, đi đi đi, sư phụ dẫn ngươi đi ăn đồ ăn ngon.”
Thấy Bạch Thước ủ rũ chúi đầu về phía trước, quả thực coi bảo tháp lâu kia là hồng thủy mãnh thú, đáy mắt Phạn Việt trào ra ý cười, để nàng tùy ý lôi kéo mình hòa vào dòng người.

Trăng tròn lên cao, trời giống như chẳng bao giờ tối ở Bất Ky thành, rõ ràng đã là đêm khuya, cả tòa thành vẫn huyên náo nhộn nhịp như cũ, hương rượu tỏa ra bốn phía.

Bạch Thước một lòng xua tan “Tà niệm” trong lòng tiểu đồ đệ, lôi kéo Phạn Việt ăn hết nửa tòa thành, cho đến khi nàng ôm cây cột của quán rượu cuối cùng ra, xua xua tay nói: “Không được rồi, ta ăn không nổi nữa rồi.”

“Sư phụ, nếu người đã ăn no, vậy chúng ta đi……”

“Ta còn có thể chiến!” Bỗng chốc Bạch Thước thu bụng đứng lên, mắt sáng như sao: “Đâu? Còn ăn nữa sao?!”

Giọng nàng hào hùng sảng khoái giống như muốn lấy thân tuẫn đạo, nhưng hai cái lỗ tai hồ ly bằng nhung trên đầu lại run rẩy, tiểu đồ đệ không nhịn được ôm lấy eo nàng biến mất trước quán rượu.
Thời điểm Bạch Thước đặt chân lên đất liền lần nữa đã thấy nơi đó có một hồ nước sâu rộng, cỏ xanh mềm mại dưới chân, thanh hương len vào mũi, vầng trăng rằm nho nhỏ in trên mặt hồ.

Trăng tròn cao vời vợi, nhưng vầng trăng nhỏ trên mặt hồ lại có màu tím.

Thế giới ầm ĩ đột nhiên an tĩnh, Bạch Thước nhìn cảnh tượng trước mắt, chạy vội tới bên hồ quay đầu kinh ngạc nhìn về phía Phạn Việt.

“Mộc Mộc! Đây là hồ Tử Nguyệt?!”

Phạn Việt gật đầu.

Lúc Thượng Cổ Thần giới phủ đầy bụi, Yêu thần Thiên Khải từng hóa thân thành Tịnh Uyên Yêu quân trú tại Yêu giới ngàn năm. Khi đó Yêu giới còn nhiều nơi hoang vu, Yêu thần nào chịu được nơi thâm sơn cùng cốc như thế này, vì thế trong ngàn năm đó, phàm là nơi Yêu thần nghỉ chân đều để lại thần tích, vô số hồ Tử Nguyệt lớn lớn bé bé đó đều là tác phẩm của hắn.
Nghe đồn trong hồ có vết tích Tử Nguyệt, hơi thở của thần.

“Sao ngươi lại biết Bất Ky thành có hồ Tử Nguyệt?”

“Lúc mua bánh hoa quế cho sư phụ, tiểu thỏ yêu đã nói cho ta biết.”

Bạch Thước cạn lời: “Chỉ mới mua mấy cái bánh hoa quế mà đã nói cho ngươi biết hồ Tử Nguyệt nằm đâu rồi?”

“Ta tặng nàng một viên linh châu, chắc là nàng vui mừng lắm.”

Một viên linh châu?! Bại gia tử a! Bạch Thước trừng mắt, rất là đau ví.

Nàng không nói hai lời, khom lưng vốc nước trong hồ lên uống liên tiếp mấy ngụm.

Nước chảy vào họng, toàn thân Bạch Thước đều trở nên thoải mái, linh đài vẩn đục thoáng chốc thanh mát không ít, tính cả vết thương lần trước ở dị thành lấy tâm đầu huyết đều tiêu tán hết.

Không hổ là thần ban! Bạch Thước vui vẻ ra mặt, đang định cắm đầu vào hồ uống thả cửa, nhưng lại bị một đôi tay vớt lên.
Tiểu đồ đệ bất đắc dĩ nhìn nàng: “Đây là thần tức do Yêu thần để lại, sư phụ, người chỉ là bán tiên, hai ngụm là đủ rồi.”

“Một viên linh châu lận đó!” Bạch Thước lẩm bẩm: “Chỉ hai ngụm, quá lỗ.”

Thấy tiểu đồ đệ không tán đồng, Bạch Thước chỉ phải mếu máo: “Được rồi, hai ngụm thì hai ngụm.”

Bạch Thước tiếc nuối nhìn thoáng qua hồ nước, đột nhiên kéo tiểu đồ đệ qua, vai kề vai cùng hắn ngồi bên hồ.

Phạn Việt có chút kinh ngạc nhưng vẫn bình chân như vại.

Hai người nhìn ra phương xa, trong hồ Tử Nguyệt lóng lánh, sóng gợn lăn tăn, ánh đầy sao trời, thần bí xa xưa, uốn lượn mê ly.

Cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên Bạch Thước nhìn về phía tiểu đồ đệ.

“Mộc Mộc.”

“Hửm?”

“Chờ đại yến kết thúc, chúng ta về Nam Hải thành đi. Ngươi không biết lúc ngươi không ở đó, phòng ốc nhà mình sập hết rồi, có điều ngươi yên tâm, sư phụ thực sự rất có năng lực, đã sửa xong hết rồi……”
Phạn Việt quay đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt có chút thâm sâu.

Dường như Bạch Thước không nhìn thấy, cúi đầu lấy hai món đồ từ túi Càn Khôn ra, đưa tới trước mặt Phạn Việt: “Ngươi xem ta đem thứ gì cho ngươi nè.”

Trong lòng bàn tay nàng là một túi hoa khô và một vại Dao Trì thủy nho nhỏ.

“Những thứ này đều là bảo bối ngươi tích cóp cho sư phụ, ta đã giữ rất kỹ đó.”

Phạn Việt nhìn đồ vật trên tay Bạch Thước, ánh mắt ôn thuần như thuở ban sơ.

“Sư phụ, người muốn dẫn ta về nhà?”

“Ừm!” Bạch Thước gật đầu mạnh mẽ.

“Chỉ là……” Phạn Việt giương mắt, nhìn về phía Bạch Thước, môi dần cong lên, lạnh băng mà trào phúng.

“Bổn điện không muốn đâu.”

_____________________________________________________________________________________

Chương 70

“Bạch Thước, ngươi cho rằng vì sao bổn điện muốn giữ ngươi lại bên cạnh?”
Thứ Năm gặp lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN