Bán Ác Ma Và Triệu Hoán Thú Tà Ác Của Hắn - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Bán Ác Ma Và Triệu Hoán Thú Tà Ác Của Hắn


Chương 26


Năm năm sau, nhân giới.

Hôm nay trong thành nhỏ xa xôi này có một vị khách nhân làm người khác chú ý tới.

Đây là một thanh niên thân hình không cao, dáng người thon dài, người cậu mang một cái áo choàng gấm thuần trắng hào hoa phú quý, gió tháng tư có chút lạnh lẽo như trước, tựa hồ là nguyên nhân này, cậu vẫn luôn đội mũ trùm trên áo choàng, (mũ) buông xuống trùm diện mạo lại, chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt trắng nõn thanh tú.

Đúng lúc gặp thời gian chợ mở cửa sáng sớm, cũng không có rất nhiều người, cậu đứng ở trước cửa một cửa tiệm, ngẩng đầu đánh giá bảng hiệu của chủ cửa hàng —

Cửa hàng thức ăn cho mèo thủ công: Chế tác thủ công tinh khiết, dinh dưỡng thiên nhiên lại mỹ vị, làm đồ ăn riêng khỏe mạnh nhất cho mèo của bạn!

Chủ cửa hàng là cô gái mặt mày ủ rũ, cô đang cau mày tính sổ sách tháng trước, bỗng nhiên nghe thấy một người tuổi còn trẻ giọng ôn hòa hỏi: “Xin chào, nơi này bán thức ăn cho mèo làm riêng sao?”

Lúc này chủ cửa hàng mới phát hiện có người đi vào rồi, cô không kịp kỳ quái tại sao móc chuông gió treo cửa không vang, nhìn thấy vị khách nhân này mặc một bộ áo choàng đáng để tìm tòi xem xét đến cực điểm, mắt sáng lên, vội vàng nói: “Không sai không sai! Chỗ này của chúng tôi có thể thiết kế thực đơn cho lượng mèo bất đồng, khách nhân, ngài có nhu cầu gì nhỉ?”

“Tôi có con mèo, có chút…”Thanh niên khó xử dừng lại một chút, mới nói tiếp, “Híc, không phải có chút, là đặc biệt, mập. Mèo lông ngắn màu cam, năm tuổi.”

“Phần ăn giảm béo!” Chủ quán vô cùng có kinh nghiệm gật đầu, móc bút và sổ nhỏ ra, “Lúc thường đều ăn cái gì vậy?”

“Ăn giống lũ mèo khác mà.” Tuy rằng nửa gương mặt thanh niên bị mũ trùm che mất, thế nhưng vẫn có thể nghe ra bên trong thanh âm cậu hơi có chút khổ não cùng nghi hoặc, “Tôi tình cờ còn có thể thêm món ăn cho mèo khác, nhưng trước nay không cho nó ăn nhiều quá, cuối cùng vẫn là nó mập nhất.”

“Oa, ngài không chỉ có một con mèo sao?” Chủ cửa hàng tận dụng mọi thứ chào hàng việc làm ăn của mình, “Đám mèo khác có cần làm thực đơn riêng không? Thức ăn cho mèo ở chỗ này của chúng tôi tuyệt đối khỏe mạnh tinh khiết thiên nhiên — “

Thanh niên thoáng do dự một chút, “Có ba con mèo con mới sinh ra, năm con mèo nhỏ khoảng chừng một tuổi, còn có hai con mèo mới vừa làm triệt sản xong. Con khác đều là mèo thành niên bình thường.”

Chủ quán bị đơn làm ăn lớn này làm sợ ngây người.

“Nếu như tôi một lần đặt lượng một tháng trở lên, có thể số lượng dự trữ của mọi người không đủ hay không?”

“Không không không! Đủ! Tuyệt đối đủ!” Chủ cửa hàng kích động nói. Đùa giỡn! Cô mở cửa hàng lâu như vậy, vẫn luôn ở bên ranh giới đóng cửa, thật vất vả va vào một khách nhân có tiền cần số lượng lớn, coi như chỉ làm một đơn sinh ý này cũng phải bảo đảm lượng cung ứng.

Cô bước nhanh đi ra từ phía sau quầy, nhiệt tình nói: “Khách nhân ngài ngồi, tôi với ngài xác nhận lại một chút về tình hình mèo có tình huống đặc biệt, sau đó chúng tôi mới xác định giá cả được…”

Cô đến gần người thanh niên kia, chuẩn bị rót cốc nước cho cậu, chợt thấy trong mũ trên đầu thanh niên có cái gì chuyển động.

Chủ quán nghi ngờ không thôi: “…?”

Thanh niên nở nụ cười xin lỗi với cô, hào phóng cởi mũ của mình ra.

Chủ quán giờ mới nhìn đến, thanh niên này có một mái tóc quăn màu nâu ấm áp, mà khiến người chú ý nhất, vẫn là giữa tóc quăn của cậu có một cục lông nho nhỏ màu đen to bằng lòng bàn tay làm ổ.

Một con mèo sơ sinh.

Nhóc mèo nhỏ này nhìn qua đang cáu kỉnh, móng vuốt không ngừng lay đầu tóc quăn kia, tựa hồ đang tìm cái gì.

Thanh niên bỏ cục lông nhỏ kia xuống từ tóc mình, không chút nào tức giận tóc của mình bị làm rối loạn, nâng nó trong tay một bên vuốt lông, nhẹ nhàng trấn an: “Lập tức trở lại, nhẫn nại thêm một chốc.”

“Đây chính là một trong ba con mèo nhỏ vừa ra đời kia sao?” Chủ cửa hàng hai mắt sáng lấp lánh hỏi.

“Không.” Thanh niên cũng không ngẩng đầu lên mà nói, “Anh ấy không phải.”

“Mau tới đây, anh ta chuẩn bị đi ra.”

Một thiếu niên vẫy tay hét, đồng bạn của cậu ta chạy tới từ xa, cùng cậu ta đồng thời nhìn chằm chằm cửa hàng thức ăn cho mèo kia.

Chỉ chốc lát, chỉ thấy thanh niên mặc áo bào trắng hào hoa phú quý đẩy cửa đi ra, chủ cửa hàng theo sau tự mình đưa cậu ra ngoài cửa, hưng phấn làm thành món làm ăn lớn lộ rõ trên mặt.

Thanh niên thận trọng làm thủ thế mời về, chỉnh mũ trùm mình ngay ngắn, rời khỏi cửa hàng.

Hai thiếu niên không xa không gần theo đuôi phía sau cậu.

“Lúc này chúng ta tóm được dê béo rồi.” Một tên trong đó nhẹ giọng nói, “Cậu xem áo choàng kia của anh ta, làm bằng vật liệu gì chứ? Vừa nhìn liền quý chết rồi, sờ lên khẳng định rất thoải mái — “

“Ngớ ngẩn, cậu chỉ biết thoải mái! Cậu thấy không, anh mặt trời chiếu một cái, áo choàng thượng hạng của anh ta nhiều sợi tơ màu bạc như ẩn như hiện, kia đều là ánh sáng của trận pháp! Trận pháp di động bán đắt như thế, có thể nạm nhiều như vậy trên quần áo, khẳng định không giàu thì quý.”

“Cái gì?! Đó chính là trận pháp di động?” Thiếu niên kinh hô, bị một tên khác “suỵt” một tiếng.

Hai người lén lén lút lút quan sát thanh niên phía trước, hoàn hảo, hình như tính cảnh giác của anh ta rất thấp, hoàn toàn không chú ý phía sau theo hai cái đuôi.

“Nhỏ giọng một chút!”

“Tớ biết tớ biết, đây không phải là chưa từng thấy sao. Ai, đến bây giờ tớ còn không thể tin tưởng vật này là ác ma nghiên cứu ra trước tiên.”

“Ai cũng biết dưới trướng Ma vương hiện tại có đại sư trận pháp lợi hại, hai năm trước để mua nguyên lý trận pháp di động của hắn, hiệp hội pháp sư bỏ ra đánh đổi lớn, đến vương thất cũng kinh động.”

Hai thiếu niên choai choai tán gẫu đến bát quái hai năm trước náo động toàn bộ đại lục, nhất thời có chút quên hết tất cả, cứ như vậy mất một lúc, chờ bọn họ lại nghĩ đến “chính sự”, người thanh niên kia đã biến mất không thấy.

“Người đâu?” Thiếu niên cao hơn không thể tin hỏi.

Một người khác biến sắc mặt, “Chờ đã, cạm bẫy tớ bày xuống bị chạm phải!”

Hai người thở hồng hộc chạy đến hẻm nhỏ bọn họ chôn cạm bẫy xuống, nhất thời thở phào nhẹ nhõm: Quả nhiên thanh niên mặc hoa bào kia bị vây giữa trận pháp.

Thiếu niên cao hơn không nhẫn nại được nóng ruột, tiến lên một bước nói: “Này, vị đại thiếu gia này, đem tiền trên người anh đều giao ra đây, bằng không — “

Cậu ta bỗng nhiên cứng lại rồi. Người thanh niên kia vốn dĩ đứng cúi đầu, tựa hồ đang nghiên cứu trận pháp cạm bẫy dưới chân, nghe vậy ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai thiếu niên một cái.

Dưới mũ trùm anh ta là một đôi mắt màu socola ấm áp, ánh mắt cũng không có ý không vui gì, nhưng mà hai thiếu niên đều cảm thấy uy áp trầm trọng, cách anh ta càng gần hơn thiếu niên càng mềm nhũn hai chân, ngã trên mặt đất.

(Coi như đoạn này sẽ nói theo góc nhìn hai thiếu niên nhé)

Thanh niên cách mũ trùm, nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu của mình, bình thản nói: “Đừng nghịch.”

Cái gì đừng nghịch? Hai thiếu niên đều không tâm tư đi nhận biết câu không đầu không đuôi này là nói với ai, bọn họ đều rõ ràng, lần này đá vào tấm sắt.

“Này vị, Đại pháp sư đại nhân…” Thiếu niên thấp hơn run rẩy nói, cậu ta đã rõ ràng, suy đoán lúc trước cho là thanh niên trước mắt chỉ là đại thiếu gia nhà có tiền sai đến thái quá, đây rõ ràng là một pháp sư hành tung quỷ dị.”Đại pháp sư đại nhân, chúng tôi có mắt không tròng, cầu ngài…”

“Trận này là cậu vẽ?” Thanh niên phảng phất không nghe thấy cậu xin tha, đầy hứng thú hỏi. Anh ta thấy hai thiếu niên đều nơm nớp lo sợ, không khỏi cười động viên nói: “Các cậu chớ sốt sắng, tôi tùy tiện hỏi một chút.”

Hai thiếu niên thấy anh ta mỉm cười, càng căng thẳng hơn. Dù sao người vừa đối mặt liền dùng uy thế trấn áp người khác, không phải là người hiền lành gì.

Thanh niên cũng nhìn thấu e ngại của hai người, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, liền nâng tay sờ sờ cái mũ của mình.

“Là tôi vẽ. Chúng tôi dùng nó đến cướp của người ngoài thôn chút, mà trận này sẽ không tạo thành tổn thương gì, chính là nhốt người lại mà thôi…” Thiếu niên thấp hơn cẩn thận giải thích.

Thanh niên gật gật đầu, sau đó trong ánh mắt kinh hãi của hai thiếu niên, dường như giống tản bộ tùy ý ra khỏi phạm vi trận pháp.

“Cải biến không tồi. Chính là tiêu hao của hiệu quả mê muội phía sau có hơi lớn.” Anh không để ý chút nào vạch trần lời nói dối của thiếu niên, “Nếu tôi là cậu thì thẳng thắn đổi thành một lần, sau đó bán cho đội săn bắn phụ cận.”

Mắt thiếu niên sáng lên, không chờ cậu nói cái gì, thanh niên kia lắc đầu một cái, ôn hòa nói: “Đừng tiếp tục làm chuyện như vậy, lần sau có thể vận may sẽ không tốt như vậy.” Lời còn chưa dứt, anh liền biến mất trong hẻm nhỏ không còn tăm hơi.

Màn đêm buông xuống.

Ivan đang nằm nhoài trên bệ cửa sổ thưởng thức trời sao của nhân giới, phía sau có một thân thể ấm áp rắn chắc dựa vào.

“Bệ hạ.” Ivan đưa tay sờ mò mặt người sau lưng, “Anh tắm xong chưa?”

Ma vương rầu rĩ không vui, không nói một lời.

“Làm sao rồi?” Ivan buồn cười nói, “Anh biết rõ ràng lần này em tới làm gì.”

“Thì mua đồ ăn cho đám mèo của em.” Ma vương nói.

“Mèo” của “chúng ta”, Ivan nhấn mạnh chữ “chúng” kia.

Ma vương khinh thường nói: “Không phải của ta, ta cũng không có những đồ vật ngu xuẩn đó.”

“Nhưng ngày hôm qua em còn nhìn thấy mèo rừng rậm nhỏ mới sinh nằm nhoài trên lưng anh ngủ.”

“Ta sợ ngã chết nó em sẽ khóc.” Ma vương ôm cậu vào trong lồng ngực, phất tay đóng cửa sổ lại, kết thúc đề tài này, yêu cầu nói: “Biến sừng trở về đi.”

Cuối cùng Ivan cũng coi như tìm tới điểm thích hợp, nói: “Anh còn không thấy ngại muốn sừng? Trước khi ra ngoài đáp ứng em thế nào? Không nên gây chuyện! Tại sao em mang mèo khác đến nhân giới phục vụ xưa nay đều sẽ không xảy ra chuyện, mỗi lần mang anh đều — “

“Ta không phải mèo! Hơn nữa bọn họ gây sự trước!” Ma vương tức giận bất bình, “Tại sao không cho ta giết bọn họ?”

Ivan trầm mặc một hồi, “Pháp thuật của cậu ta không chính thống. Đã học cơ sở lý luận sẽ không thay đổi như vậy, em đoán cậu ta không khác em lắm, ma xui quỷ khiến xem qua vài cuốn sách, liền tự mình tìm tòi dùng. Em đã nói với anh nhỉ, thuật triệu hoán của em là trộm một sách của một Đại pháp sư — khi đó em mới vừa vào trong tháp pháp sư của người đó làm học đồ, bởi vì cả ngày mang mũ trùm, rất không hợp với nhóm, có một lần ném sách, bọn họ vu hại em, nhốt em lại, nói chờ Đại pháp sư trở về xử lý, em vừa sợ liền tức không nhịn nổi, thẳng thắn trộm một quyển trốn thật.”

“Em đã nói.” Ma vương nói, “May là em trộm quyển sách kia.”

Quyển sách kia, ghi lại thuật triệu hoán hắc ma pháp cấm kỵ, Ivan chính là dựa vào pháp thuật này, triệu hoán ra Ma vương mạnh nhất Ma giới đã có thể hóa thành ác ma.

“Đứa bé trai hôm nay kia làm em nghĩ đến những ngày mới đầu chúng ta sống nương tựa lẫn nhau ở nhân giới.” Cậu ôn nhu nói, đến gần hôn một cái lên khóe miệng Ma vương, “Cho nên em đối với cậu ta đặc biệt khoan dung.”

Ma vương nắm lấy tóc của cậu, làm nụ hôn này sâu hơn.

Không khí trong phòng kiều diễm lên.

“Ấy… Chờ một chút.” Ivan nắm lấy đã cái tay đã mò vào trong quần mình, ” Ngày mai không phải anh còn muốn tìm… ai đó à.”

“Lần sau lại nói.”

“Ở nhà cả ngày nói muốn tới nhân giới giết anh ta, hiện tại đến thì không tìm…” Ivan thở dốc một chốc, “Lần sau chúng ta lại đến nhân giới ít nhất là chuyện sau này một tháng.”

“Ta ân chuẩn y sống thêm một tháng.”

“Hoan nghênh quang — ồ, ngài, ngài là?” Chủ cửa hàng sợ đến lui về sau hai bước.

Có một nam nhân cao lớn đi vào từ cửa cửa hàng của cô, so với bất kì người đàn ông nào cô đã gặp trong thành nhỏ đều cường tráng hơn. Hắn tóc đen mắt xanh lục, khí thế ép người, tuy rằng khuôn mặt anh tuấn, mà một mặt thiếu kiên nhẫn, bộ dáng dường như lúc nào cũng có thể sẽ đánh người.

“Nhanh lên.” Người đàn ông lời ít ý nhiều nói, ném một tấm đơn đặt hàng.

Chủ cửa hàng liếc mắt nhìn tờ danh sách thật dài kia, lập tức phản ứng lại: “Ồ, ngài tới lấy thức ăn đặt cho mèo vị khách nhân hôm qua kia đã đặt! Tôi đây liền lấy cho ngài.”

Bởi vì là khách hàng lớn, mặc dù trong lòng chủ cửa hàng có chút sợ sợ, vẫn cứ bắt chuyện: “Tại sao sao vị tiên sinh hôm qua kia không tới đây vậy?”

“Chuyện không liên quan tới ngươi.” Người đàn ông nói, liếc mắt nhìn chủ cửa hàng một cái, liền như là không nhẫn nại được đắc ý nói, “Em ấy mệt mỏi.”

“…” Chủ cửa hàng buồn bực nghĩ, vậy có cái gì có thể đắc ý?

Ma vương thu hồi khẩu phần lương thực một tháng của đám mèo trong pháo đài lại, trở lại nhà trọ, Ivan còn đang ngủ.

Trong phòng vẫn tỏa khí vị khiến người mặt đỏ tim đập.

Từ lâu dưới sự tiêu hao thể lực Ivan đã không duy trì được biến hình thuật, hai cái sừng nhỏ trên đỉnh đầu cạnh mái tóc ngổn ngang, đêm qua đã bị liên tục thưởng thức toàn bộ nhiều lần. Bên gáy trắng nõn của cậu cùng trên xương quai xanh đều trải rộng vết đỏ tím loang lổ, có thể suy ra, trên thân thể bị chăn che lại tất nhiên cũng tràn đầy chứng cứ tình dục lưu lại.

Ma vương ghé người hôn một cái lên giữa hai chân mày cậu, dùng chăn bao cậu lại chặt chẽ, sau đó liền bế chăn lên.

Hắn suy nghĩ một chút, vì để tránh cho sau khi trở về lại bị Ivan thuyết giáo, vẫn tiện tay ném mấy đồng tiền vàng lên bàn, lúc này mới biến mất trong phòng.

Nơi sâu hút của rừng rậm phía Đông Ma giới không ai dám tới gần, tầng 1 pháo đài Ma vương nguy nga xa hoa, một con mèo cam bự tròn vo nằm úp sấp trên bảo tọa Ma vương ở trung ương đại sảnh ngủ gật.

Ma vương tự nhiên vô cùng để ý chuyện này, chẳng qua mèo cam là lão cư dân của pháo đài này, nó biết Ma vương tuy rằng hung ác, trên thực tế cũng sẽ không làm gì bọn nó — lần trước nó bị Ma vương xách từ trên vương tọa xuống dưới, kết quả cuối cùng cũng chỉ là Ma vương cau mày, lầu bầu một câu gì.

Nếu như mèo có thể nghe hiểu được tiếng người, thì nó sẽ biết, câu nói kia là: “Sao cứ như lại nặng hơn thế nhỉ.”

Tuy rằng sẽ không làm gì, nhưng bị người đánh gãy giấc ngủ luôn rất khó chịu, như bây giờ khi trong pháo đài không có người, nó luôn có thể thoải mái dễ chịu muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu trên vương tọa.

Lỗ tai con mèo đang ngủ gật giật giật.

Là hai vị chủ nhân pháo đài trở về. Nó lười biếng nhảy xuống vương tọa, rõ ràng là một cục lông bự tướng, lúc rơi xuống đất thế mà một chút âm thanh cũng không có.

Đã có vài con mèo nhỏ kêu meo meo vây Ma vương mới vừa vào cửa, trên tay còn ôm bánh nhân loại ngủ say.

Chỉ có lũ mèo nhỏ mới sinh sẽ kích động như thế, các lão cư dân từ lâu đã quen thuộc cách mỗi một hai tháng, bán nhân loại muốn ra ngoài một hai ngày, có lúc sẽ mang một hai con mèo đi cùng, ngẫu nhiên là Ma vương đi theo.

Làm một trong những cư dân có tư cách lâu nhất, mèo cam vẫn nhiệt tình tiến lên nghênh tiếp, bởi vì nó biết, bán nhân loại ra ngoài chắc chắn sẽ mang đồ ăn khẩu vị mới về.

Không biết lần này là đồ ăn tốt gì. Mèo cam thật cao hứng chen giữa một đám mèo nhỏ, cọ cọ chân Ma vương.

Trong pháo đài, ác ma, bán ác ma cùng đám mèo, hôm nay đều trải qua một ngày bình yên.


Chính văn hoàn tất rồi, cảm ơn mọi người!

Txt (1) sẽ được post ở Weibo tui sau, nếu cần có thể tự rước về.

(1) File.txt là 1 định dạng tập tin văn bản (text file) đơn giản – không sử dụng các định dạng như chữ đậm, chữ nghiêng, màu sắc… để trình bày. Định dạng văn này được gọi là Plain Text.

Gần đây phiên ngoại sẽ thay đổi ở trong lâu, tạm định có:

Trong pháo đài, Đại Ma Vương hình thái còn nhỏ cùng nhóm mèo vượt qua ngày tắm rửa vui sướng (?) ;

Cố sự mặt người dạ thú (đại pháp sư hệ triệu hoán biến thái ngụy trang thành chủ cửa hàng thú cưng) cùng nhã nhặn bại hoại (quản gia tiền nhiệm của pháo đài Ma vương ngụy trang thành thanh niên bị đuổi giết nghèo túng) sau khi vạch mặt thì đánh nhau trên giường.

Xem ý kiến của mọi người, mọi người càng muốn nhìn cái nào hơn thì viết cái đó trước.

P. S. Danh tự của đại pháp sư biến thái rất dài!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN