Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ - Chương 12: Vườn trường Mary Sue (10)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
238


Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ


Chương 12: Vườn trường Mary Sue (10)


Liên tục mấy ngày, Tưởng Phi đều không có tới tìm Bạch Liễm, phảng phất như thật sự đã đem người này quên mất, tuy rằng hắn cũng không có cùng Quý Lạc có liên hệ, nhưng rất nhiều lần cô đều có thể thấy được ánh mắt của Tưởng Phi dừng lại ở trên người Quý Lạc, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô thật sự sẽ xong mất.

Không được, không thể cứ tiếp tục như vậy được, nhưng cô lại không thể ngăn cản Tưởng Phi, kia……

Bạch Liễm trong lòng vừa động, đột nhiên liền nghĩ ra một cái biện pháp.

Bên này Quý Lạc cũng là có chút phiền toái, tuy rằng hảo cảm của Tưởng Phi đã thêm tới 70 rồi, nhưng sau đó thì đã dừng lại, mặc kệ như thế nào đều sẽ không có tăng lên.

Cô biết, đây là bởi vì không có tiếp xúc gần gũi với Tưởng Phi, nhưng mà hiện tại cô đang sắm vai khuê mật ôn nhu săn sóc, mà Tưởng Phi, cố tình lại là bạn trai của bạn tốt, hơn nữa hai người còn lại đang chiến tranh lạnh, cô tổng không có khả năng lại trực tiếp chạy tới nói chuyện với hắn đi.

Ai, đến bây giờ cô đi vào nơi này đã được nửa tháng, hai nhiệm vụ thế nhưng một cái cũng chưa hoàn thành, thời gian kế tiếp cũng không còn nhiều lắm, chẳng lẽ cô thật sự cam tâm cứ như vậy mà từ bỏ?

Quý Lạc thở dài, hiện tại trời đã khuya, vẫn nên sớm một chút về nhà rồi lại tính.

Cô xuyên qua ngõ nhỏ, lúc đến đầu hẻm thì bỗng bị vài người chặn lại, đại khái là có ba bốn nam nhân, tuổi đều hơn ba mươi tuổi, nhuộm một đầu màu sắc chẳng ra sao cả, trong miệng còn ngậm cái tăm xỉa răng.

“Thảo, ở chỗ này đợi mấy ngày, rốt cuộc cũng chờ được rồi, A Mao, mày mau đi thông báo cho cô gái kia đi.”

Trong đó có một người dáng vẻ lưu manh nói, bất quá ý tứ trong lời nói Quý Lạc cũng hiểu được, xem ra, những người này chính là bị người khác xui khiến, người xui khiến là ai, không cần nói cũng biết.

Khi bọn hắn nhìn đến khuôn mặt của Quý Lạc, có vẻ càng thêm hưng phấn, mỗi người xoa tay hầm hầm hè hè, dùng ánh mắt coi hàng hóa mà nhìn chằm chằm Quý Lạc.

“Cô gái này so với trong ảnh còn muốn đẹp hơn vài phần a, nhìn cái khuôn mặt nhỏ động lòng người này đi, chờ mấy ngày quả thật là đáng giá, ha ha.”

Một người nam nhân cầm đầu mở miệng nói, những người khác ở phía sau cũng phụ họa theo, xem ra người nói này chính là tên cầm đầu.

【 Lạc Lạc, làm sao bây giờ? 】

Nhị Linh chỉ là một cái hư thể, tuy rằng nãy giờ nó vẫn luôn huy quyền duỗi chân với mấy người kia, nhưng cũng chỉ phí công, nó chỉ có thể bất lực mà nhìn Quý Lạc.

Quý Lạc hít một hơi thật sâu, làm cho chính mình bình tĩnh lại, cô biết, càng như vậy cô càng không thể hoảng, kinh hoảng sợ hãi chỉ khiến cho những người này thêm biến thái dục mà thôi.

Vì thế cô làm bộ không chút nào để ý, trầm giọng nói: “Tôi biết các người là do ai phái tới, tôi chỉ muốn nói với các người, tôi không thiếu tiền, cô ta cho các người bao nhiêu, tôi sẽ cho gấp mười lần.”

Gấp mười lần? Có vài người nghe xong liền lộ vẻ mặt do dự, Quý Lạc thấy vậy bèn nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, “Chỉ cần các người ra giá, tôi bảo đảm sẽ cho các người, sẽ không có chuyện người cùng tiền không qua được đi?”

Lúc này, có một người bỗng mở miệng: “Lão đại, anh xem cô ta, ăn mặc tốt như vậy, khẳng định là kẻ có tiền, không bằng chúng ta……”

Nam nhân bị gọi là lão đại liền tát một cái lên mặt người nói: “Mày có tin lão tử đánh chết mày không, ngu xuẩn.”

Tên lưu manh đến gần Quý Lạc, hướng cô nhếch môi một cái, lộ ra hàm răng vàng khiến cho người khác hết muốn ăn, hắn cười gian nói: “Mỹ nhân, chúng ta tiền cũng muốn, người cũng muốn, không bằng chờ chúng ta chơi cô xong, lại gọi cho người nhà cô đưa tiền để đổi người, thế nào?”

“Trước đó mày vẫn nên nghĩ làm thế nào để cứu lấy mình đi đã.”

Lúc này, một đạo thanh âm vang lên sau lưng tên lưu manh, ngay sau đó chính là tiếng các đốt ngón tay đang vặn, tên lưu manh cầm đầu cảm giác như chính mình đang bị khiêu khích, quay đầu lại, cũng không nhìn người tới là ai, há mồm liền mắng: “Đứa nào không có mắt vậy, có tin lão tử giải quyết mày không?”

“Thật không?”

Tên lưu manh cầm đầu còn chưa có nhìn thấy rõ mặt người tới, một trận gió liền gào thét mà đến, trên mặt lập tức truyền đến một trận đau nhức, theo sau đó chính là thân thể phanh một tiếng ngã xuống đất.

Mặt khác mấy tên lưu manh còn lại nháy mắt kinh ngạc đến ngây người, đến lão đại của mình bị đánh cũng chưa kịp phản ứng lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN