Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ
Chương 177: Nhặt được một con yêu quái củ cải (14)
Ăn xong con thứ hai, Quý Lạc còn có chút chưa đã thèm.
“Ta còn có thể ăn thêm một con nữa không?”
“Không được.” Dung Ngọc vô cùng quyết đoán mà từ chối cô, nhìn bộ dáng kia của cô, ở đâu là chỉ có thể giải quyết một con, hơn nữa tuy loại cá này có thể thông qua ăn uống để hấp thu linh lực, nhưng nếu ăn nhiều, ngược lại sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
Nhưng Quý Lạc không biết, cô đơn thuần mà cho là Dung Ngọc ngại phiền toái không muốn làm, lại nhìn vẻ mặt của Dung Ngọc, cô càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy.
“Chỉ một con……”
“Ngươi muốn biến trở về lại củ cải sao?”
Quý Lạc lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, tới cả ánh mắt cũng không dám liếc một cái về phía bên kia của Dung Ngọc.
“Không phải ngươi muốn học pháp thuật sao? Vậy học ở chỗ này đi, ta dạy cho ngươi.”
Ở đây? Ở đây rất tốt, phong cảnh đẹp, nhất định học sẽ nhanh.
Nhưng mà bên cạnh có sông rất nguy hiểm, lỡ đâu Dung Ngọc cho rằng cô quá ngu trực tiếp ném xuống sông diệt khẩu thì sao?
“Nhưng ta sợ độ cao, phải học thế nào?”
“Ai nói nhất định phải học bay?”
“Còn cái nào thích hợp với ta sao?”
Tay Dung Ngọc ở giữa không trung vẽ ra một đường, đường vẽ kia sáng lên một chút, sau đó chậm rãi biến thành chấm lửa đỏ, dần dần bắt đầu lưu động, cứ tưởng là giống như pháo hoa vậy.
Cái này, có thể so với cái kia lúc trước của Quý Lạc thì cao cấp hơn nhiều.
Quý Lạc cầm lòng không được mà vươn tay vuốt ve, trong tưởng tượng của cô hẳn là cảm giác mềm mại lạnh lẽo, không nghĩ tới lúc gần sát thứ kia thì bàn tay giống như bị lửa nóng vậy.
Cô ăn đau đến nỗi thở nhẹ một tiếng, sau đó rút tay về.
Làm sao Dung Ngọc cũng không ngờ được cô sẽ lớn mật mà duỗi tay ra sờ, vội vàng nắm lấy tay cô, vừa nhìn, mặt trên đã bị phỏng chảy ra máu.
Sau khi Quý Lạc nhìn thấy máu cũng sợ ngây người, cô cho rằng nhiều nhất thì cũng chỉ nổi lên hai cái bong bóng mà thôi, nhưng sao lại nghiêm trọng như vậy?
Thôi, hắn vẫn quá đánh giá cao chỉ số thông minh của cô rồi, thứ này đoán là cô cũng không học được.
Hắn dùng pháp thuật chậm rãi trị liệu vết thương trên tay Quý Lạc, chờ tay cô khôi phục trắng nõn như lúc trước mới buông tay ra.
“Ta muốn học cái này.”
Pháp thuật này thật là lợi hại, không chỉ có xinh đẹp, lại còn có có thể đả thương người khác, nếu cô học xong…… Thì nhất định rất lợi hại.
Dung Ngọc nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô, trong lòng có chút ảo não, sao hắn lại quên là cô cũng được coi như thực vật, không bằng dạy cô một vài phát thuật hệ mộc là được rồi, rốt cuộc lúc trước dường như cô vận dụng rất tốt.
Năm trước hình như có một thần tiên cho hắn một cái vòng tay, lúc ấy hắn còn cảm thấy không dùng làm gì, bây giờ xem ra vừa lúc có thể cho cô.
Quý Lạc nhìn Dung Ngọc đeo vòng tay lên cổ tay cho cô, hoa văn dây leo màu xanh nhạt, chỉ là có chút lớn.
Dung Ngọc liền dùng pháp thuật chỉnh vòng tay nhỏ lại một chút.
“Cho ta sao?”
“Ừm, thứ này có thể sinh ra tiên khí, ngươi mang nó luyện tập sẽ có chỗ lợi.”
“Ngươi không thích hợp với pháp thuật vừa nãy, ngươi dùng lại pháp thuật đã sử dụng lúc trước một lần nữa để ta nhìn xem.”
Cái lúc trước còn không phải là cái đã gây họa sao?
Ngộ nhỡ lần này sử dụng lại giống với lúc trước thì làm sao bây giờ?
Quý Lạc nghĩ đến đây lập tức có chút do dự.
Sự do dự của cô liền bị Dung Ngọc nhìn thấy, Dung Ngọc trực tiếp bày một cái kết giới ở xung quanh.
“Không sợ, có ta ở đây, chuyện lần trước sẽ không xảy ra.”
Quý Lạc chờ chính là những lời này của Dung Ngọc, có hắn chịu trách nhiệm thì sợ cái gì.
“Ngươi nói rồi đấy, ngộ nhỡ ta gặp rắc rối thì cũng là do ngươi làm hại.”
“……”
Quý Lạc thử nhớ lại lời nói của Vũ Tâm, lần này sử dụng thì dễ dàng hơn nhiều sơ với lần trước, gần như là lập tức, cánh hoa liền xuất hiện, sau đó xoay quanh bên người cô, cũng không có giống lần trước nghịch ngợm chạy loạn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!