Bạn Cùng Phòng Ta Chắc Không Phải Omega
Chương 19
Cả đám máu nóng lẫn tâm tình kích động của tôi đều bay đi hết, cậu ta thì rời đi quá lâu, còn tôi thì suy nghĩ quá nhiều, lại còn sợ hãi kết thúc không hoàn mỹ, đến cuối cùng chỉ còn lại nỗi lo lắng tràn đầy, sợ hãi, và cả nhớ nhung.
Bạn cùng phòng cũ lấy thìa chọt chọt bản mặt thúi hoắc của tôi, nói vô cùng chắc chắn: “Mi xuống sáu cân(*).”
(*) 6 cân=3 kg.
Tôi bơ phờ trả lời: “Làm sao mi biết?”
Bạn cùng phòng cũ: “Vì ta gay á!”
Tôi: “… Nhưng mà ta cũng gay mà.”
Bạn cùng phòng cũ nói: “Tâm hồn của mi không có gay. Bây giờ mi cứng được với ta không?”
Tôi:”…. Thôi hay đổi đề tài đi.”
Bạn cùng phòng cũ: “Nói thật.”
Tôi thử tưởng tượng cảnh bạn cùng phòng loã thể, cả đầu chỉ có cái cảnh hắn mặc cái quần đùi gió lùa lòi trứng ngồi trên giường móc chân, nhịn không được “Oẹ” một tiếng, sau đó thành thật bảo: “Cứng không nổi.”
Bạn cùng phòng cũ: “… Thành thật quá là cũng có ngày bị đánh nhé.”
Bạn cùng phòng cũ: “Rồi bây giờ mi tưởng tượng German thử, cứng không?”
Trong đầu tôi lập tức xuất hiện cảnh tượng cậu ta mang quần lót đen ngồi trên giường.
Bạn cùng phòng cũ: “Ờ rồi ok ta thấy rồi, khỏi nói.”
Tôi: “Thế là ta có cong hay không đây?”
Bạn cùng phòng cũ: “Chắc không đâu, ta cũng không biết nữa, mà mi thật là chỉ có cảm giác với German West thôi?”
Tôi bực mình gãi gãi đầu: “… Ừm, trước đây ta không bao giờ có thể vì một người đồng tính mà tim đập nhanh được, mà bây giờ cứ nghĩ tới cảnh cậu ta loã thể thì đừng nói đập hay không đập chi hết, tới thằng nhỏ nó cũng cứng luôn rồi.”
“Ta muốn tới gần cậu ta, ôm cậu ta, hôn cậu ta. Tất cả những thứ chắn giữa chúng ta đều là vật dư thừa, ta chỉ có thể dùng những từ ngữ hoa mỹ nhất trên thế giới để hình dung về cảm giác này, trời ạ—— ta đúng thật là thích German West rồi…”
Sau đó tôi lại bị đồng đội heo bán mất, bản thu âm đã hân hạnh được gửi tới German.
Mà lúc này thì đương nhiên tôi còn chưa biết gì hết, chỉ là ngồi như một thằng ngốc ở đó, lải nha lải nhải nói về cuộc đời đầy tình yêu gian truân trắc trở của mình.
Bạn cùng phòng cũ: “… Làm sao mà ngày trước ta không có phát hiện mi——”
Tôi: “Đa sầu đa cảm?”
Bạn cùng phòng cũ: “——Nói nhiều vl.”
Bạn cùng phòng cũ: “Ờ mà đúng rồi, mi có nhớ cái ông lớp trên ta nói với mi không? Ngày hôm đi ăn ta gặp ổng.”
Tôi: “Thì?”
Bạn cùng phòng cũ: “Thì hình như là thực huấn kết thúc từ hồi hôm qua rồi——German còn chưa có về kí túc xá?”
Tôi nghẹn một chút: “Chưa.”
“Cũng không có liên lạc với mi?”
“… Ờ.”
Trong lòng của tôi đột nhiên trào lên một cảm giác nguy hiểm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!