Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay - Chương 33: 33: Anh Ước Ao Đã Lâu Cuối Cùng Mới Được Toại Nguyện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay


Chương 33: 33: Anh Ước Ao Đã Lâu Cuối Cùng Mới Được Toại Nguyện


Tôi âm thầm đứng ở cửa bếp, khi Triệu Viễn Phong xoay người lại thì giật nảy mình, “A……!A Bạch……”
Tôi quắc mắt trừng anh.

Triệu Hủ thấy vậy lập tức ôm Tiểu Hoàng chạy ra ngoài, “Anh Hai, anh dâu, Tiểu Hoàng dẫn em đi dạo……!À không phải, em dẫn Tiểu Hoàng đi dạo nhé……” Lời chưa nói hết mà người đã chạy mất dạng.

Triệu Viễn Phong chột dạ nhìn tôi, “A Bạch, sao……!sao thế em……”
“Triệu Viễn Phong, anh lại gạt tôi!” Cái gì mà sợ Triệu Hủ lo lắng nên đừng để nó biết chúng tôi chia tay, rõ ràng Triệu Hủ đã biết rồi còn đâu!
“Không phải,” Triệu Viễn Phong giải thích, “Anh đâu có nói, hôm qua Tiểu Hủ tự nhìn ra mà……!Mỗi lần em không vui đều hiện rõ trên mặt……”
“Vậy sao anh không nói tôi biết?! Tối qua còn gạt tôi đóng kịch với anh nữa!”
“Anh sợ em thật sự không để ý tới anh nữa,” Triệu Viễn Phong ôm chặt tôi nói, “A Bạch, anh sợ lắm, đêm nào cũng gặp ác mộng em bỏ anh chạy mất, anh làm thế nào cũng không tìm được em……”
“Chính anh bỏ tôi trước chứ……” Nghĩ tới chuyện này mũi tôi lại cay xè.

“Xin lỗi, A Bạch, anh biết lỗi rồi,” Triệu Viễn Phong ôm tôi chặt hơn, “Mẹ em đã hứa với anh sẽ không ép em mà chỉ để em đi xem mắt, nếu em thật sự không thích phụ nữ thì sau này bà ấy sẽ mặc kệ chúng ta……!Anh sợ bà ấy tự làm mình bị thương……!Bà ấy không cho anh nói em biết, không cho anh gặp em, muốn anh rời xa em……Anh không ngờ bà ấy lại……!Xin lỗi……”
“A Bạch, những ngày qua anh cũng không biết mình sống thế nào nữa, không gặp được em thì anh lại hốt hoảng……”
Anh tưởng tôi không đau khổ sao? Mấy ngày nay tôi có chỗ nào khá hơn chứ?

“A Bạch, tha thứ cho anh được không? Anh không muốn chia tay với em……!Anh muốn thấy em mỗi ngày, chúc em buổi sáng tốt lành, chúc em ngủ ngon, muốn em vui thì hôn anh một cái, không vui thì hờn dỗi với anh, muốn nấu cho em ăn, em muốn ăn gì anh cũng sẽ học……”
Tôi vốn đang đỏ hoe mắt, nghe anh nói học nấu ăn thì lại tức, “Có phải anh học nấu ăn vì em đâu,” tôi đẩy anh ra, “Anh học vì “bảo bối” của anh đấy chứ!”
Triệu Viễn Phong nhất thời chưa hiểu ra, “Hả?”
“Triệu Viễn Phong, em biết vốn dĩ người anh thích không phải em,” tôi vò mẻ không sợ nứt, “Trong lòng anh có bảo bối khác, ở bên em chỉ vì say rượu xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới miễn cưỡng……”
“Cái gì? Bảo bối nào? Không phải em đó sao?”
“Không phải!”
“Thật không có mà, anh chỉ có mình em là bảo bối thôi.”
“Anh nói dối, em thấy hết rồi, lần đầu anh nấu cho em ăn, em bị hóc xương cá, anh viết trên điện thoại là sau này nấu cá cho bảo bối phải gỡ hết xương còn gì!”
Triệu Viễn Phong ngửa đầu nghĩ ngợi, sau đó nói, “Ừ đúng rồi, anh tự nhắc mình lần sau nấu cá cho em phải gỡ sạch xương, lần đó em bị hóc xương làm anh đau lòng muốn chết.”
“Anh gạt người, lúc đó chúng ta còn chưa hẹn hò thì sao em là bảo bối của anh được?!”
Triệu Viễn Phong dở khóc dở cười, “Thì anh gọi trong lòng cho đã nghiền mà, đâu chỉ bảo bối mà anh còn gọi vợ nữa kìa……”
Tôi vẫn không tin, ai biết có phải anh đang bịa chuyện gạt tôi không.

“Em đi theo anh.” Anh kéo tôi vào thư phòng rồi lấy từ trên giá sách xuống một cuốn sổ nhỏ, chính là cuốn hôm qua tôi thấy.

Anh đưa sổ cho tôi, “Mở ra xem đi.”
Tôi mở ra trang thứ nhất, thấy phía trên viết mấy dòng chữ:
Cậu ấy cười với mình.

Cậu ấy thích ăn canh chua cá, cứ ăn cay thì lại đỏ mặt.

Hôm nay cậu ấy bị tuột dây giày, suýt nữa thì ngã sấp mặt.

Cậu ấy luôn đến công ty trễ, ngủ nướng chứ gì?
Ba ngày rồi cậu ấy không đến tìm mình, có phải Lục Phương rảnh quá rồi không?
……!
Tôi lật vài trang đều thấy những câu như vậy, nhưng phía sau dần đổi cách xưng hô.

Người trong công ty đều gọi cậu ấy là Tiểu Bạch, mình không muốn gọi giống người khác, mình muốn gọi cậu ấy là……!A Bạch.

A Bạch ngủ trưa làm mặt hằn vết đỏ, rất muốn xoa cho cậu ấy……!Muốn đi ăn cơm chung với A Bạch.

A Bạch ngủ thiếp trên xe, mình nhịn không được hôn cậu ấy một cái, cậu ấy đánh mình……!
A Bạch rất thích ăn hàng, nếu mình biết nấu ăn thì cậu ấy có thích mình hơn không?
Mỗi ngày đều muốn thấy cậu ấy……!
……!
Tối qua bảo bối để mình hôn! Mặc dù mình uống say……!
Bảo bối rất sợ đi nhà ma, sau này không được dọa cậu ấy sợ.

Bảo bối khen mình lợi hại! Dù chỉ là nấu cơm thôi……!
Lần sau nấu cá cho bảo bối ăn phải gỡ hết xương mới được.

Bảo bối bị bệnh……!
Lại được hôn bảo bối rồi! Mặc dù cậu ấy cắn mình……!.

ngôn tình ngược
Bảo bối mua cho mình gối dựa và trà nhài!

……!
Vợ thật đáng yêu!
Vợ lại trùm chăn nằm ỳ……!
Vợ lại bỏ bữa sáng……!
Vợ nói muốn ăn hải sản.

Vợ nhặt được con mèo giống hệt mình, ngốc đến đáng yêu……!
Vợ luôn chạy chân trần trong nhà, cuối tuần phải trải thảm sàn nhà mới được.

Hôm nay tâm trạng vợ không tốt……!
……!
“Mọi chuyện liên quan đến em anh đều nhớ rõ,” Triệu Viễn Phong đưa tay lau khóe mắt ướt nhòa của tôi, “Lúc đầu ghi trong điện thoại, sau này nghĩ điện thoại sẽ hư nên ghi vào sổ.”
“Anh chỉ có một mình em là bảo bối thôi, mãi mãi sẽ như vậy.”
“Anh ở bên em không phải vì ngoài ý muốn, cũng không phải miễn cưỡng mà là anh ước ao đã lâu, cuối cùng mới được toại nguyện……”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN