Bán Đời - Bán đời - Phần 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2559


Bán Đời


Bán đời - Phần 23


Cơn mưa như thể hiện sự ly biệt…cơn mưa xoá nhoà nỗi đau…Đạt ôm Tâm nằm trên vũng máu…xe cấp cứu đến ,tiếng các bác sỹ cuống cuồng cấp cứu cả hai người,bàn tay họ rời khỏi nhau,Đạt vẫn còn mơ màng anh ta nhớ lại khoảnh khắc lần đầu nói chuyện với Tâm,ngày Tâm bị điên vào cái đêm mưa gió Đạt khi biết được việc của mẹ mình đã làm anh ta quát lên trong điện thoại…

Đat: Con cầu xin mẹ hãy dừng lại đi

Mẹ Đ: Mẹ làm tất cả vì con thôi,không ai có thể cướp mất những thứ mà con được hưởng

-Con không cần những thứ đấy ,con chỉ cần mẹ bình thường sống thôi ,mẹ đừng hại anh ấy nữa,đừng cho anh ấy uống thuốc nữa…

-Nó bị bệnh và cần uống thuốc chữa,con tốt nhất không hiểu gì thì đừng tham gia

-Dù sao anh ấy vẫn là anh của con mà mẹ

-Cùng bố nhưng chẳng cùng mẹ,nhớ khi xưa khi mẹ nó còn sống ,mẹ con mình phải khép nép thế nào con quên à,rồi là mẹ luôn phải sống giả dối răng mẹ yêu thương nó nhưng mẹ thật sự rất ghét nó

-Là anh con mà mẹ

-Con im đi ,nếu nó k bị tai biến thì đến cô bạn gái của con cũng theo nó,rồi gia sản nhà này không đến lượt con tự mãn như bây giờ đâu,tranh thủ mà nắm giữ…

Mẹ Đ cúp máy,Đạt đau lòng khi mẹ anh ta liên tiếp hãm hại người anh cùng cha khác mẹ đó…Đạt buồn bã đi ra ngoài khi trời vừa đổ cơn mưa…đi như kẻ mất hồn…dưới cơn mưa anh ta nghe thấy tiếng cười của Tâm và đang vẫy tay với anh ta

Tâm: Vào đây đi không ướt đấy,ướt là ốm anh Vỹ bảo gặp mưa phải trú mưa,ướt là ốm đấy

Đạt quay đi vẫn đi qua đột nhiên Tâm chạy ra tóm tay Đạt dưới cơn mưa

Tâm: Ốm không tốt ( Đạt hất tay Tâm ngã ra đường)

Đ: Đừng chạm vào tôi ( Thấy Tâm ngã Đ khựng lại dơ tay ra) tôi k cố ý làm cô ngã

Tâm: Mưa…tắm mưa thích lắm ốm cũng được,mưa xoá đi hết mọi chuyện,mưa xoá đi nỗi buồn của anh và tôi…( cười khúc khích)

Đạt thấy Tâm không được bình thường,nụ cười của cô gái điên dưới cơn mưa khiến anh cảm thấy bớt cô đơn …cứ vậy hai người đứng dưới cơn mưa…

Lần mà Đạt gặp Tâm đang bị trung đánh,Tâm cứ quay lại nhìn Đạt khi Vỹ đèo đi,Đạt nở nụ cười với Tâm rồi vẫy tay

Đức: Mày quen cô gái ấy

Đạt: Có quen

Đức: Quen người điên à

Đạt: Đôi khi tôi muốn được điên như cô gái ấy để quên đi mọi việc buồn đau trong đời…

Tiếng xe cấp cứu đến cửa viện,hai người được đặt lên 2 chiếc giường đẩy…song song nhau Đạt vẫn mơ màng quay sang nhìn Tâm

Đạt: Mọi chuyện sẽ ổn thôi giống như em nói vào cái đêm đó mưa sẽ xoá đi hết mọi chuyện ,tất cả…

Đức ở công ty nghe tin khi cuộc họp chuẩn bị bắt đầu…

Mẹ Đ: Sao giờ nó chưa tới

Đức: Có chuyện không ổn rồi cậu Đạt bị đâm

-Sao cơ ( lảo đảo) mau…mau đưa tôi đến đó…

Cổ đông A: Sắp đến giờ rồi hai người còn đi đâu vậy

Mẹ Đ: Chắc chắn con tôi sẽ dành được chức chủ tịch rồi nhưng đang có một vài vấn đề xảy ra nên hôm nay thằng bé k thể đến dự

Cổ đông B: Vậy sao được,cậu ấy phải có măt để biểu quyết chứ

Mẹ Đ: Tôi phải đi bây giờ…

Vừa quay đi thì thấy Thịnh bóng lộn trong bộ vest cùng với luật sư riêng của anh ta…

Thịnh: Ôi mẹ đấy à,mẹ đi đâu mà vội vàng vậy

Mẹ Đạt thấy Thịnh bà như gục ngã trước tất cả mọi thứ …

Thịnh: Mẹ ngạc nhiên lắm đúng không,con nhờ có mẹ con trên trời giúp đỡ nên đã khoẻ lại và một phần cùng là nhờ công của mẹ giúp đỡ ( nói nhỏ vào tai)…con trai của mẹ sẽ chẳng về bên mẹ nữa đâu…

Đức đỡ tay khi mẹ Đạt ngã quỵ

Đức: Bác không sao chứ ạ

-Lúc này bác không thể đi được,bác phải ở lại giữ chỗ cho thằng Đạt

-Cái này bh quan trong sao ạ

-Quan trọng chứ,nó quan trọng vì nó là cuộc đời của Đạt sau này,nếu Thịnh đã tỉnh lại thì chưa chắc Đạt đã dành được chức chủ tịch, nó vẫn là con trưởng …

Đức: Đạt nó cũng k muốn tranh dành đâu ạ cô nên buông đi

-K dc cháu đến chỗ nó đi cô phải giữ chỗ cho nó và nói nó bị tai nạn ,phải nói rõ luôn để hội đồng cho người đi chứng thực

-Vâng…

Đức đến bệnh viện cấp cứu,y tá báo gấp

Y tá: Chúng tôi đã tiến hành phẫu thuật cho cả hai vì quá nguy cấp,cả hai đều mất quá nhiều máu,khi chuyển ở viện kia sang họ đã rất yếu

-Vậy chăm sự nhờ các y bác sỹ ở đây,mọi chuyện xin hãy giấu kín…vì là con trai chủ tịch nên

-Vâng chúng tôi sao dám nói gì ,anh cứ yên tâm…chỉ có điều người bị đâm 2 nhát là người con trai còn cô gái chỉ bị đâm 1 nhưng lại đúng động mạch đang rất nguy hiểm

-Bằng mọi giá phải cứu được cô gái ấy nhé …

-Anh yên tâm chúng tôi sẽ làm hết sức mình…

Tại tập đoàn Tân An

Thịnh: Tôi có 30% cổ phần của mẹ tôi,đủ để lên làm chủ tịch

Mẹ Đ: Đạt nó cũng có 30% của mẹ để cho nó,như vậy hai đứa ngang nhau

Thịnh: Xét theo thứ tự thì con thứ sẽ không bao giờ được nhắc đến mẹ ạ

-Ở đây là công ty,là thời đại nào rồi mà còn phân biệt thứ tự

Cổ đông P: Bây giờ chỉ còn chờ vào di chúc của chủ tịch sẽ quyết định,chúng tôi sẽ làm đúng theo di chúc của ông ý,ông ấy chưa mất mà mấy người đã họp cổ đông vội vàng,như thế có quá không,hơn nữa cậu Đ k có mặt như vậy có thể nói cậu ấy chưa chắc đã muốn làm chủ tịch…

Mẹ Đ: Nó bị người ta đâm hiện đang nằm viện cấp cứu,con tôi trưa nay đã bị ám hại,tôi tự hỏi tại sao lại có chuyện trùng hợp thế này…

Cả gian phòng họp xì xào bàn tán…

cổ đông K: Thật sự có chuyện đó sao???thật k thể tin được…

Mẹ Đ: Con tôi vốn k tranh đua vs ai vậy mà có kẻ giả điên rồi hại con tôi…

Thịnh: Bà ăn nói cho cẩn thận

-Còn k à…tại sao lại có trùng hợp đến vậy được

Thư kí của Thịnh nói với: Ở nhà có tin chủ tịch đã mất

Mẹ Đ: Mình ơi…( khóc) con đang sống hay chết còn k rõ giờ mình lại bỏ tôi mà đi…

Ca phẫu thuật tại bệnh viện đã xong ,Đạt mở mắt mơ màng…

Đạt: Tâm đâu

Đức: Cô ấy ổn rồi chắc cũng tỉnh rồi

Đạt: Ờ vậy dc rồi ( nói yêu ớt)

-Sợ thật tao biết ai làm rồi

-ai?( Đ nhăn mặt)

-Thằng thịnh nó tỉnh rồi nó k có điên

-Thế à,đời thật hài

-Cứ nghỉ ngơi đi rồi tính sau tao sẽ làm rõ vụ này

-Nếu là nó thì bỏ qua,coi như tao và nó k còn nợ nhau gì,tao cũng k phải day dứt gì nữa

-Thế là sao?…à mà chủ tịch đã qua đời rồi

Đạt khựng lại gương mặt trùng xuống…chuẩn bị đồ đi lát tao sẽ về

-Cố sao dc mày còn yếu lắm

-Vậy chẳng lẽ bố mất tao lại k có mặt

-Sẽ k ai trách mày cả

-Chiều mang đồ vào cho tao là được

-Có qua thăm Tâm k tao đẩy sang

-không…

Đạt nói dứt khoát rồi quay đi…

Tôi mơ thấy lũ trẻ trong làng đang trêu tôi là đứa trẻ k cha,nhà chồng và mẹ ruồng bỏ tôi và coi tôi như đồ vật,đã có lúc tôi muốn chết ,tôi thật sự chẳng muốn tỉnh lại …

Nước mắt Tâm rơi bất giác khi mắt vẫn nhắm ống thở vẫn chưa được rút ra…

Đạt cạo râu mặc chiếc áo đen che đi lớp băng che vết thương vẫn rỉ máu…anh ta mặc chỉn chu bộ vest đen…bước ra ngoài đi qua phòng Tâm ,hai vệ sỹ bên ngoài cúi chào…kể từ sau khj bị đâm luôn có người bảo vệ…

Đạt mở cánh cửa vào bên trong thấy Tâm nằm ngủ mê mệt

Y tá: K hiểu sao vẫn chưa tỉnh dù thuốc mê đã hết tác dụng

-Cố gắng để ý dùm tôi

-Dạ vâng…

Đạt đôi môi tái nhợt sờ nhẹ lên gương mặt Tâm…anh ta sờ lên môi

Đạt: Lúc tôi tưởng tôi chết,khi ấy tôi chợt nhận ra tôi sợ mất cô,kb tình cảm đó là gì nhưng người như tôi cũng chẳng có gì tốt đep…thế nên ở bên tôi cô chỉ thêm đau khổ,thà làm cô nhân tình bé nhỏ còn hơn là làm một người gì đó của tôi,từ giờ sẽ có rất nhiều nguy hiểm,tôi k muốn cô bị tổn thương…tôi nói dành chút tình cảm còn lại cho cô là nghiêm túc bởi vì anh thương em !

Đạt hôn lên trán Tâm rồi quay đi…

Đạt: bảo vệ cho tốt ngoài bác sỹ và y tá ta k ai dc phép vào

-Dạ vâng

-Nhất là mẹ tôi

-Dạ rõ rồi ạ

Đạt lạnh tanh lên chiếc xe sang

Đạt: Về nhà thôi,bố tao đã mất thật rồi ( Đạt ôm mặt bật khóc trong xe)…

Tôi mở mắt,những lời Đạt nói tôi đều nghe thấy,tình cảm là gì mà khiến tôi thấy lòng khó chịu đến thế này!
– [ ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN