Diệp Mộng Vy khóc đến quên mất mình đang trong lòng Hoắc Vũ, sau khi định hình lại, cô mạnh tay đẩy anh ra, lau nước mắt trên mặt, khó chịu nói:
_ Anh về được rồi, tôi còn phải nghỉ ngơi.
_ Vy Vy, em thừa nhận bản thân hết yêu anh rồi sao?
Diệp Mộng Vy ngồi im bất động, hoàn toàn không muốn nghe Hoắc Vũ nói thêm gì! Anh vẫn không bỏ cuộc, liên tục hỏi cô, nhưng nhận lại là sự im lặng nhẫn tâm của Diệp Mộng Vy.
_ Vy Vy, chúng ta đáng lẽ ra đã có cuộc sống rất hạnh phúc, vậy tại sao em lại chọn từ bỏ nó? Em cũng không thể để Bảo Bảo không có ba, con nó cần sự yêu thương từ cả ba lẫn mẹ.
Vy Vy, cho anh cơ hội bù đắp cho hai mẹ con em, có được không? Anh chờ em lâu như vậy, em cũng không phải là không cảm nhận được tình cảm của anh?
Diệp Mộng Vy nhẫn tâm đến nỗi không cho Hoắc Vũ một cái ánh mắt, đừng nói chi là một câu trả lời.
Cô từ lâu đã sống không có anh bên cạnh, bây giờ cũng có thể tự nuôi bản thân, mẹ mình và cả con trai.
Cô không cần đàn ông, cái cô cần là sự bình yên của cuộc sống.
Diệp Mộng Vy đứng lên, đi ra mở cửa tiễn Hoắc Vũ, anh thấy cô cần thời gian suy nghĩ, chính anh cũng cần thời gian để tính kế lâu dài.
Diệp Mộng Vy vẫn ở đây, anh cũng không sợ cô chạy đi nữa!
Hoắc Vũ đi ra cửa, nhìn cô dịu dàng nói thêm một câu rồi đi mất!
_ Vy Vy, anh mong là em suy nghĩ về chuyện anh nói.
Ngủ ngon.
Diệp Mộng Vy đóng mạnh cánh cửa, lạnh lùng bỏ ngoài tai tất cả rồi đi vào phòng ngủ.
…
Sáng hôm sau, Diệp Mộng Vy vẫn đang ngon giấc, cửa bên ngoài liên tục vang lên tiếng gõ ầm ầm, khiến cô khó hiểu mà thức giấc.
Không gấp gáp ra mở cửa, cô vẫn nhàn nhã rửa mặt sạch sẽ rồi mới cầm theo điện thoại đi ra.
Vừa đến phòng khách, điện thoại bất ngờ reo lên, cuộc gọi bất ngờ đến từ Điệp Mộng, cô vừa đi vừa nhấc máy:
_ Alo…
_ Chị Vy Vy không được mở cửa.
Tay vịnh cửa bất giác thu lại, cô mở máy xem ngoài cửa ở bên cạnh, phóng viên và nhà báo đang vây kín bên ngoài, khiến cô nhíu mày hỏi vọng vào điện thoại:
_ Có chuyện gì vậy?
_ Chị, Đường Nghệ Hân tung hình ảnh của chị và Bảo Bảo lên mạng, họ đang muốn biết chị và Hoắc Vũ có quan hệ gì! Bảo Bảo bị lộ, Hoắc Vũ cũng không tránh được hiềm nghi.
Bây giờ chị ở yên trong nhà, đợi em gọi bảo vệ lên dọn đường cho chị.
_ Không cần, chị ở yên trong nhà, họ không thấy chị sẽ rời đi thôi! Em ở đâu thì ở yên đó, lên đây rất nguy hiểm.
_ Dạ, vậy em xem tình hình bên Hoắc Vũ rồi sẽ báo cho chị.
Diệp Mộng Vy cúp máy, mọi chuyện đã đi quá xa với suy nghĩ của cô, cuối cùng Diệp Hoắc Ảnh Quân cũng bị người khác biết đến.
Cũng may thằng bé ở nhà Tĩnh Vụ, nếu không đã rắc rối thêm.
Diệp Mộng Vy nhanh chóng gọi điện cho Tĩnh Vụ, có lẽ bà cũng đã biết chuyện này nên bắt máy rất nhanh, còn rất lo lắng cho cô:
_ Vy Vy, con không ra ngoài đấy chứ? Ở yên trong nhà đừng làm gì cả! Bảo Bảo ở chỗ mẹ rất an toàn.
_ Mẹ, con nên làm thế nào đây? Thằng bé còn quá nhỏ, nếu để bà ta biết được, Bảo Bảo nhất định sẽ bị đưa đi! Mẹ ơi, con sợ…
_ Vy Vy, con yên tâm đi, có mẹ ở đây rồi, không ai có thể đưa Bảo Bảo đi, càng không có tư cách đưa nó đi!
_ Dạ, con cúp máy đây!
Diệp Mộng Vy đưa tay mở tivi, tất cả các kênh đều là buổi trực tiếp của phóng viên, nhóm người trước cửa nhà cô vẫn chưa có ý định muốn rời đi, khiến cô cảm thấy khó chịu.
Bên Hoắc Vũ có lẽ không suôn sẻ như Diệp Mộng Vy, anh bị phóng viên và nhà báo chặn ngay trước cổng Hoắc thị, họ luôn miệng hỏi về Diệp Hoắc Ảnh Quân và Diệp Mộng Vy, khiến anh rất muốn công khai nhưng chưa phải lúc.
_ Hoắc tổng, tôi thấy anh và đứa bé anh bế ở sân bay rất giống anh, có phải là con trai của anh không?
_ Vậy mẹ đứa bé có phải là cô Diệp, đại minh tinh nổi tiếng thế giới không?
_ Hoắc tổng, đôi mắt xám của đứa bé là di truyền từ anh, vậy tại sao biết nó là con của anh, trong khi tôi nhận được tin em trai anh luôn là người bên cạnh cô Diệp suốt bốn năm ở nước ngoài?
_ Hoắc tổng, anh và cô Diệp từng là mối tình đầu của nhau, vậy hai người có con tại sao Hoắc gia không ai biết? Có phải anh không muốn nhận con, sau này thấy áy náy nên nhận lại, có đúng không?
Hoắc Vũ đen mặt với những câu nói không có căn cứ của phóng viên, anh luồn lách qua họ, cuối cùng cũng vào được bên trong.
Anh nhìn Lục Đình Thái, lạnh giọng căn dặn:
_ Tôi mệt rồi, Công ty quản lý đám phóng viên và nhà báo ngoài kia, cho phá sản được rồi!
_ Vâng, ngoài kia một công ty, bên phía cô Diệp một công ty, vậy cho phá sản hết sao?
_ Phá hết, can thiệp đời tư của tôi thì tôi có thể bỏ qua, nhưng đụng đến con trai của tôi và mẹ của nó thì không được để yên.
_ Vâng, tôi sẽ sắp xếp.
Lục Đình Thái rời đi bằng cửa sau, nhưng có lẽ cửa chính vẫn dễ ra hơn cửa sau.
Họ chuẩn bị kĩ càng, bảo vệ bao nhiêu cũng tập trung hết, có đuổi cũng không đi, cứng đầu thì chết cũng không đáng.
…
Sau hơn một tiếng, tất cả phóng viên và nhà báo đều đồng loạt rút về, khiến Diệp Mộng Vy khó hiểu.
Cô nhẹ nhàng ra ban công xem thử, họ chạy nhanh hơn cả hóng tin tức của cô nữa là…
Tivi vẫn còn mở, buổi live đã biến mất, bây giờ là thời sự đưa tin về câu chuyện cô thắc mắc, nếu không cho dù ba tiếng hay bốn tiếng họ cũng không chịu rời đi nhanh như vậy!
_ “Tiếp theo là phần tin mới nhất.
Một thế lực vô hình nào đó đã ra tay làm phá sản hai công ty, chuyên đưa tin hot và mới nhất.
Cả hai công ty đã từng làm mưa làm gió với các tin nổi bật, lượt tìm kiếm cao.
Nhưng chẳng hiểu sao, bây giờ lại đồng loạt tuyên bố phá sản, khiến tất cả ai nấy đều kinh ngạc.
Chúng tôi sẽ đưa tin về chuyện này, rất nhanh sẽ có câu trả lời.”
Diệp Mộng Vy bật cười, đây là chuyện ngoài Hoắc Vũ ra thì ai có thể làm chứ? Mọi chuyện xem như có thể tạm gác lại, cô vào bếp lục lọi tìm thứ gì đó có thể lót dạ.
Cốc! Cốc! Cốc!
Cửa lần nữa vang lên, cô nghĩ là Điệp Mộng nhưng cô ta có chìa khóa, không hẳn là phải bắt cô mở cửa.
Cô đi ra xem thử, sau đó nhanh tay mở cửa, vui vẻ nói:
_ Nguyệt Nguyệt? Em cũng về nước rồi sao? Mau vào nhà đi!
_ Chị Vy Vy, chuyện của Bảo Bảo…
_ Chị đang tính, nếu được thì để thằng bé ở chỗ mẹ chị, đợi một thời gian rồi tính tiếp.
Liên Dạ Nguyệt nhíu mày, không hài lòng với câu trả lời của Diệp Mộng Vy.
Cô ta đi vào ghế ngồi, quan sát biểu cảm của cô, sau đó lên tiếng:
_ Chị Vy Vy, sao chị không công khai luôn đi! Nếu để như vậy, công việc của chị bị ảnh hưởng thì sao?
_ Không sao, đây đến buổi quảng cáo còn mười ngày, hai công ty kia bị phá sản, những công ty nhỏ sẽ không dám làm càn.
_ Vậy chị nghĩ cho em đi, nếu không em và Hoắc Vũ sẽ kết hôn thật đấy!
Câu nói thành công khiến Diệp Mộng Vy đứng hình, nhưng rất nhanh đã giấu đi sự khác thường của mình, ngước nhìn Liên Dạ Nguyệt, mỉm cười nói:
_ Em và anh ta rất xứng đôi mà, chị thì giúp được gì chứ?
_ Nhưng quan trọng là bọn em chỉ xem nhau là anh em, không thể kết hôn.
_ Thì em về nói với ba mẹ em, biết đâu họ có thể giúp được cho em.
_ Nhưng…
_ Được rồi, vào đây ăn sáng với chị đi!
Liên Dạ Nguyệt không thể nói lại cái tính ngang của Diệp Mộng Vy, chỉ đành im lặng không nhắc đến nữa!