Bạn Gái Cũ Em Muốn Trốn Sao - Chương 20: 20: Là Thật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Bạn Gái Cũ Em Muốn Trốn Sao


Chương 20: 20: Là Thật


Diệp Mộng Vy mở cửa phòng đi vào, nhìn Diệp Hoắc Ảnh Quân đang chăm chú học, cô suy nghĩ hồi lâu rồi đi đến ngồi cạnh cậu, nhẹ nhàng tắt đi laptop, sau đó nhỏ giọng hỏi:
_ Bảo Bảo, có phải con học nhiều quá không? Con mới ba tuổi, sức học mẹ biết là không nhiều, nhưng mẹ muốn con trở nên hoàn thiện nhất có thể!
_ Mẹ, con không cảm thấy nó quá nhiều.

Nhưng mẹ ơi, con không biết giữa mẹ và ba đã xảy ra chuyện gì, con chỉ cần cả ba lẫn mẹ đều yêu thương con.

Mẹ đừng cấm con ở cạnh ba, có được không?
Diệp Mộng Vy bật khóc, cảm giác không có ba từ nhỏ cô đã trải qua, cảm giác chỉ có mẹ bên cạnh, khao khát được có ba, nó mãnh liệt lắm! Cô cũng từng như vậy, bây giờ giọt nước tràn ly, khiến cô không kiềm được mà khóc lớn.
Diệp Hoắc Ảnh Quân đưa tay lau nước mắt vương trên mặt Diệp Mộng Vy, giọng ngọt ngào hiểu chuyện của cậu càng khiến cô khóc lớn hơn:
_ Mẹ ơi, đừng khóc mà, con và ba đều rất thương mẹ.

Bà ngoại cũng nói cho con chuyện của hai người, con sẽ không chấp nhận bà ta.
_ Bảo Bảo, con hiểu chuyện như vậy, thật sự mẹ rất đau lòng.

Ngoan, sau này sẽ không ngăn cản con và ba gặp nhau, đừng hiểu chuyện như vậy, có được không?
_ Dạ, mẹ đừng khóc nữa!

Liên Dạ Nguyệt và Lưu Tư Dao cùng ra khỏi Hoắc gia, Liên Dạ Nguyệt vừa định lên xe về, đã bị Lưu Tư Dao gọi lại:
_ Liên Dạ Nguyệt, cô rốt cuộc là đang giở trò gì đây? Diễn cũng giỏi đấy, có thể qua mặt được Lâm Chi Ái, đúng là tôi đã đánh giá thấp cô rồi!
_ Lưu tiểu thư, cô đang nói gì vậy? Diễn? Tôi diễn gì trước mặt bác Hoắc chứ? Tôi là con dâu do chính bác ấy chọn, tôi làm gì có thể diễn để qua mặt bác ấy?

Liên Dạ Nguyệt tỏ ra thương hại, hướng gương mặt đầy uất ức của mình về phía camera, nhằm đánh vào tâm lý thương cảm của Lâm Chi Ái.

Lưu Tư Dao khó hiểu, chẳng hiểu sao Liên Dạ Nguyệt vẫn muốn diễn kịch trước mặt vô ta như vậy!
Lưu Tư Dao không tức giận, cũng chẳng muốn quan tâm đến âm mưu của họ là gì! Nhưng cái cô ta cần, chính là được ngồi lên vị trí của Liên Dạ Nguyệt, trở thành chủ mẫu tương lai của Hoắc gia.
Lưu Tư Dao vuốt tóc, khoanh tròn hai tay trước ngực, sau đó nhẹ nhàng bước đến gần Liên Dạ Nguyệt, nhỏ giọng nói:
_ Tôi không cần biết cô diễn vai này đến khi nào, nhưng rồi sẽ có một ngày, người trên ngựa cũng sẽ bị ngã thôi!
Liên Dạ Nguyệt nép vào, mượn cơ thể của Lưu Tư Dao che chắn camera, cô ta liền lộ ra bộ mặt đầy sát khí, nhếch mép khinh bỉ, sắc bén đáp lại Lưu Tư Dao:
_ Vậy thì xem thử, sau này ai mới là chủ mẫu tương lai của Hoắc gia.

Tôi không dễ chọc, người tình bên cạnh anh Hoắc Vũ càng không dễ chọc.

Nên là, tôi sợ bản thân cô đã đi quá xa rồi!
Liên Dạ Nguyệt nói xong liền rời đi, để lại Lưu Tư Dao nhìn theo mà căm phẫn.

Ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét và ghi hận, lạnh lùng lên xe rời đi mất.

Trong quán cà phê, Đường Nghệ Hân đang chờ ai đó, có vẻ sắp khiến cô ta hả giận nên bày ra bộ mặt đắc thắng rõ rệt.

Rất nhanh, một người phụ nữ trung niên đi vào, đã gây sự chú ý với Đường Nghệ Hân, cô ta đưa tay vẫy vẫy, lớn tiếng gọi:
_ Giang phu nhân, tôi bên này!
Người được gọi là “Giang phu nhân” đi về phía Đường Nghệ Hân, vẻ mặt không mấy vui vẻ của bà ta, không khiến Đường Nghệ Hân phải thay đổi sắc mặt.

Giang phu nhân ngồi ở đối diện, gọi nước xong liền nhìn Đường Nghệ Hân, không kiên nhẫn lên tiếng hỏi:
_ Cô hẹn tôi có chuyện gì không? Nếu không quan trọng, tôi cũng không hứng để nghe.

_ Giang phu nhân thật là không có kiên nhẫn, nhưng tôi sẽ cho bà tin quan trọng, đảm bảo sẽ khiến bà hài lòng.

_ Là chuyện gì?
Đường Nghệ Hân lấy ra tấm ảnh của Diệp Mộng Vy, đẩy đến trước mặt Giang phu nhân, sau đó cất giọng hỏi:
_ Bà biết cô gái trong hình không? Là đại minh tinh Diệp Mộng Vy, cô ta vừa vào Tử Đại cách đây hai tuần.

_ Vậy thì sao? Liên quan đến chuyện gì?
_ Cô ta có được những ưu ái mà từ trước đến nay không một minh tinh hay diễn viên nào có được! Cô ta được tự chọn hợp đồng, được tự do ra vào Tử Đại, được tùy ý không nhận hợp đồng của Giang tổng.

Bà nói xem, tại sao cô ta có thể như vậy?
Giang phu nhân càng nghe càng tức giận, thẳng tay xé nát tấm hình trong tay, không kiềm được mà lên tiếng:

_ Đúng là quá quắc mà, nhiều lần hỏi tội nhưng không có bằng chứng, bây giờ để tôi xem, ông ta còn gì để nói.

Cô là Đường Nghệ Hân sao? Đợi tôi lấy lại quyền điều hành của Tử Đại, nhất định sẽ đề cao cô.
_ Cảm ơn Giang phu nhân đã để mắt đến!
Đường Nghệ Hân mỉm cười đắc ý, trong đầu nghĩ đến chín trăm chín mươi chín tình huống Diệp Mộng Vy bị Giang phu nhân đánh ghen.

Nhưng cô ta lại tạm thời quên mất, mình lại là cô tình nhân bé bỏng của Giang Ngọc Phạm.

Đến chiều, Hoắc Vũ đưa Diệp Mộng Vy về, rồi mới chạy nhanh về nhà! Hoắc Duệ Thần và Liên Dạ Nguyệt vẫn đang chờ anh, để chuẩn bị cho ngày triệu hồi người ở thế giới ngầm.
Anh không kịp đỗ xe vào gara, đã chạy nhanh vào phòng khách, trước mắt anh là Hoắc Duệ Thần đang say xỉn nằm trên sofa, Liên Dạ Nguyệt từ trong bếp cầm theo ly trà giải rượu.
Hoắc Vũ nhìn Liên Dạ Nguyệt, khó hiểu hỏi:
_ Là chuyện gì vậy?
_ Em không biết, khi em từ Hoắc gia đến đã thấy anh ấy uống rượu.

Em còn nghe anh ấy luôn miệng bảo “thế giới thật kì lạ, nói thật lòng lại trở thành vu vơ trong mắt người khác!”.

Em đoán là anh ấy đã uống từ trưa đấy!
_ Cho nó uống trà giải rượu trước đi!
Liên Dạ Nguyệt đỡ lấy Hoắc Duệ Thần, đút trà cho anh ta, được một nửa liền bị anh ta đẩy ra, thều thào nói:
_ Tôi nói lấy cô là thật đấy, tôi không nói vu vơ đâu!
Liên Dạ Nguyệt có chút kinh ngạc, tính tò mò của cô ta trỗi dậy, nhanh chóng hỏi, chỉ để biết người phụ nữ trong lòng Hoắc Duệ Thần là ai!
_ Anh Duệ Thần, anh đang nói ai vậy?
_ Là người đó!
Hoắc Duệ Thần đưa tay chỉ bừa, lại chỉ về hướng Hoắc Vũ, khiến anh cảm thấy thật bất lực.

Liên Dạ Nguyệt cảm thấy hụt hẫng, đẩy Hoắc Duệ Thần ra, đưa mắt nhìn Hoắc Vũ, không vui nói:

_ Chẳng phải nói người say sẽ không nói dối sao? Còn Duệ Thần thì khác đấy, kín miệng đến nỗi tức giận.
_ Được rồi, tấm thẻ bài đâu?
_ À đây, anh xem thử đi!
Liên Dạ Nguyệt đưa cho Hoắc Vũ tấm thẻ bài triệu hồi, anh cầm xem, lật qua lật lại rồi khẳng định đây là thật.

Anh ngước nhìn Liên Dạ Nguyệt, nhỏ giọng nói:
_ Nó là thứ ai cũng muốn có, bởi vì sau tám năm, nếu không có ai là gia chủ Hoắc gia triệu hồi, nó sẽ có hiệu lực với bất cứ ai có được nó.

Thời gian chỉ còn một tháng, anh nhất định phải nắm bắt cơ hội này!
_ Vậy khi nào anh đi?
_ Sau khi Vy Vy quay xong quảng cáo của Hoà Hoãn.

Đến lúc đó, em chú ý Vy Vy giúp anh, đừng nói với ai là anh đã đi đâu, chỉ cần nói anh đi công tác.

Anh nhất định sẽ giải quyết nó càng sớm càng tốt.
_ Dạ, em sẽ xử lý giúp anh.
Hoắc Vũ nhìn vào tấm thẻ bài trong tay, anh khẳng định nó là thật, nhờ vào kí tự ba anh đã khắc trên đó! Ông cũng từng nói, mỗi thứ trong Hoắc gia, ông đều khắc kí tự VT, tức là tên của anh và Hoắc Duệ Thần.

Chỉ cần thấy VT, tất cả đều là thật và có hiệu lực với gia chủ Hoắc gia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN