Buổi chụp poster diễn ra khá suôn sẻ khi có mặt của Vũ Hạo.
Ông ta để tất cả rời đi, nhưng chỉ duy Diệp Mộng Vy, Lưu Tư Dao và giám đốc phụ trách ở lại.
Ông ta xem những tấm ảnh chụp trước đó, nhìn qua nhìn lại càng không thuận mắt, nhưng điều đáng để ông chú ý chính là khí chất toát ra từ Diệp Mộng Vy.
Vũ Hạo gọi cả ba lại xem, ông chỉ tay vào từng điểm mình chú ý, không nhân nhượng mà nói:
_ Nhìn đi, cho dù cây trâm có cài lên tóc của Lưu Tư Dao thì Diệp Mộng Vy vẫn không bị yếu thế.
Còn đây, cho dù ở góc chụp nào cũng khiến cho Diệp Mộng Vy phải nổi trội nhất, cho dù Nhất Tinh Thần có là nam chính hay không! Còn nữa, chỉ cần nhìn vào trang phục, người khác cũng biết ai là nữ chính.
Nhưng, cái quan trọng chính là phải công tư phân minh, không phải của mình thì đừng đụng lung tung, lần này tôi chỉ nhắc nhở nhẹ đối với Lưu Tư Dao, nếu còn tái phạm, trực tiếp đổi người.
_ Đạo diễn Vũ, ông…
Diệp Mộng Vy đứng bên nhẹ nhàng nhắc nhở Lưu Tư Dao, khiến cô ta ôm hận mà im bặt.
Một khi đắc tội với Vũ Hạo, cho dù có ai chống lưng cũng đừng mong sống yên ổn ở giới giải trí này! Diệp Mộng Vy cũng không phải kẻ vô lương tâm, cũng không muốn triệt đi con đường sống của cô ta.
Giám đốc phụ trách nhìn ra hành động của Diệp Mộng Vy, không nói gì nhưng trong lòng đã ngầm đánh giá cô.
Hành động tuy nhỏ nhưng lại khiến người khác cho điểm cao, Diệp Mộng Vy cũng quá hời rồi đi!
…
Hoắc Vũ đứng đợi bên ngoài, vẻ mặt không chút lo lắng gì, nhưng vẫn không ngừng nhìn đồng hồ xem thời gian.
Lưu Tư Dao ra trước, vừa nhìn thấy Hoắc Vũ đứng cạnh siêu xe, trong lòng cô ta đã nghĩ anh đang đợi mình.
Nhưng Diệp Mộng Vy cũng theo sau, Hoắc Vũ nhìn thấy liền sải chân đi đến.
Lưu Tư Dao càng vui vẻ hơn, đưa tay ra muốn ôm lấy Hoắc Vũ, miệng còn nũng nịu nói:
_ Hoắc Vũ, anh đợi em có lâu không?
_ Vy Vy, anh đã đặt nhà hàng rồi, anh đưa em đi ăn!
_ Vũ, Lưu tiểu thư…
_ À, anh không quen cô ta.
Lưu Tư Dao vừa quê vừa mắt mặt, cảm giác như muốn đào một cái hố mà chui xuống.
Cô ta giận tím người, nhìn Diệp Mộng Vy lớn tiếng quát:
_ Tôi làm sao? Ỷ có được anh ấy thì ngon à? Đợi đi, thời thế thay đổi nhanh thôi!
_ Mặc kệ cô ta, chúng ta mau đi thôi!
_ Em muốn thăm Bảo Bảo.
_ Được, ăn xong sẽ đưa em về nhà.
…
Giang Ngọc Tôn vừa tan làm, anh ta là đạo diễn của đoàn ghi hình bên cạnh.
Mắt thấy Lưu Tư Dao đang tức giận nhìn theo đuôi xe của Hoắc Vũ, hai chân nhẹ nhàng bước đến phía sau, nhỏ giọng cho lời khuyên:
_ Tức giận gì chứ? Từ từ sẽ có nhiều chuyện hay ho thôi, tức giận sẽ rất xấu!
_ Anh là ai? Biết gì mà nói?
_ Tôi là Giang Ngọc Tôn, bạn của Diệp Mộng Vy?
_ Bạn? Nhìn anh đi, từ bạn này nên thêm chữ tình không? Thích cô ta sao? Vậy tại sao chúng ta không hợp tác kéo cô ta xuống?
Giang Ngọc Tôn nhíu mày giả vờ có chút không hiểu, Lưu Tư Dao đến gần hơn, tay không an phận sờ vào cơ ngực của Giang Ngọc Tôn, giọng đầy quyến rũ nói:
_ Anh và tôi cùng kéo Điệp Mộng Vy xuống, đến khi cô ta hoàn toàn bị gục ngã, anh chỉ cần đến và an ủi với cô ta.
Không chừng, anh sẽ nắm được chút dây leo thì sao?
Giang Ngọc Tôn giữ chặt cánh tay không an phận của Lưu Tư Dao, nhỏ giọng cảnh cáo:
_ Lưu Tư Dao, cô làm gì cũng được nhưng đừng nghĩ đến chuyện quyến rũ tôi, không có tác dụng đâu!
_ Giữ thân như ngọc làm gì? Diệp Mộng Vy cũng đã là người của Hoắc Vũ, anh sạch sẽ cô ta bẩn thỉu, anh sợ gì chứ?
Bốp.
Giang Ngọc Tôn vậy mà thẳng tay tát Lưu Tư Dao ngay trên đường lớn, người qua kẻ lại cũng không nhiều nhưng đủ để làm nhân chứng trước tòa.
Anh ta không sợ chỗ này có bị ai nhìn thấy không, chỉ tay vào mặt Lưu Tư Dao, cảnh cáo ra mặt:
_ Lưu Tư Dao, tôi nói cho cô biết, Vy Vy là bảo bối tôi nâng niu, cô còn xúc phạm hay có ý muốn nhục mạ cô ấy thì đừng trách tôi độc ác.
_ Anh được lắm, để tôi xem anh thanh cao như vậy được bao lâu? Rồi sẽ có một ngày, anh phải đến cầu xin sự hợp tác của tôi thôi! Giang Ngọc Tôn, anh đợi đó cho tôi.
Giang Ngọc Tôn đẩy nhẹ cặp kính cận, nhìn theo bóng lưng tức giận của Lưu Tư Dao mà sắc mặt không thay đổi.
Anh ta quay người về xe, lái đi mất hút.
Trong góc khuất không ai để ý, đã có người quay lại hết toàn bộ diễn biến vừa rồi, đợi đi hết mới từ từ chuồn đi!
…
_ “Tin mới nhất.
Diễn viên Diệp Mộng Vy, đại minh tinh màn ảnh hiện nay, một ảnh hậu có sức hút nhất vừa mới công khai bạn trai.
Theo như được biết, người này không ai khác chính là ba của Diệp Hoắc Ảnh Quân, Hoắc Vũ.
Buổi trưa đến đoàn phim là do anh đưa đến, đợi khi tan làm cùng Diệp Mộng Vy đi ăn tối.
Bên phía nữ đã lên tiếng công khai, không biết phía nam có lên tiếng cho chuyện này không.
Chúng tôi sẽ còn đưa tin, xin chào!”
Diệp Mộng Vy và Hoắc Vũ ngồi trong phòng riêng ăn tối, tin tức chưa gì đã cập nhật nhanh như vậy, khiến cô nhìn Hoắc Vũ bằng con mắt hình viên đạn, nhỏ giọng trách anh:
_ Sao anh chưa lên tiếng? Chẳng phải anh nói chúng ta cùng đăng bài sao? Bây giờ chỉ có mình em lên tiếng, anh làm vậy mà coi được sao?
Hoắc Vũ bật cười vì gương mặt tức giận của Diệp Mộng Vy, anh đưa tay nắm lấy tay cô, nhỏ giọng giải thích:
_ Chẳng phải em muốn chịu trách nhiệm với anh sao? Đây là cơ hội tốt còn gì? Ngoan, anh đăng ngay mà!
_ Chịu thì chịu, nhưng anh bắt em đơn thân độc mã ra chiến trường như vậy, hôn quân.
_ Rồi, anh là hôn quân, mau ăn đi, đồ ăn nguội cả rồi!
Hoắc Vũ cười không ngậm được mồm, đúng là dụ người mất trí luôn dễ dàng như vậy! Anh nhìn Diệp Mộng Vy đang ngoan ngoãn trước mắt anh như vậy, nhất thời không nghĩ ra được diễn cảnh lúc cô nhớ lại mọi chuyện.
Diệp Mộng Vy gắp đại một món trên bàn nhưng không biết nó là món Hoắc Vũ thích ăn nhất.
Anh nhìn món trong chén, nhất thời lên tiếng hỏi:
_ Em thích ăn món này không?
_ Cá biển? Hình như có chuyện gì đó với biển? Món này…đã từng ăn với một người rất quan trọng.
_ Vy Vy, em đừng cố nhớ, từ từ thôi!
_ Đầu em đau, em đau lắm…
_ Vy Vy, đừng nhớ nữa, không cần vội để nhớ lại mà!
Hoắc Vũ lo lắng đi qua ôm chặt lấy Diệp Mộng Vy, cố gắng an ủi cô bằng những câu nói không hề mất bình tĩnh.
Cô từ từ thở đều đều lại, ngước nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Hoắc Vũ, đưa tay vuốt mặt anh, nhỏ giọng nói:
_ Không phải em cố nhớ, mà mỗi khi nhắc đến biển em đều…a…cảm thấy nó như có gì đó ngăn em lại, hình như không muốn em nhớ đến nữa!
_ Không muốn nhớ thì đừng nhớ, có phải đau lắm không? Sau này không nhắc nữa, không ăn nó nữa, ngoan ăn no rồi chúng ta về!
_ Vũ, cái người tên Giang Ngọc Tôn, có phải cũng góp phần tạo nên kí ức bị mất của em không?
_ Tại sao lại hỏi vậy?
Diệp Mộng Vy suy nghĩ gì đó, rồi từ từ lên tiếng, lời nói nhỏ dần khiến anh cảm thấy vô cùng thần bí:
_ Anh ta rất quen mắt, nhưng nó không khiến em muốn nhớ lại, kiểu như hoàn toàn muốn xóa bỏ anh ta.
Có phải…
_ Phải, anh ta là con trai của Giang Ngọc Phạm, người từng muốn dùng quy tắc ngầm với em, em không nhớ sao?
_ Đào Tuyết Lệ? Giang Ngọc Phạm? Giang Ngọc Tôn? Hình như chỉ quên mình anh ta thôi!
_ Không nhắc chuyện này nữa, mau ăn thôi!
Hoắc Vũ nhìn cô nửa tin nửa ngờ, không nghĩ đến kí ức của cô lại chỗ nhớ chỗ không.
Anh vuốt nhẹ tóc cô, không muốn nhắc đến chuyện này nữa!