Hoắc Vũ đến nhà Diệp Mộng Vy, nhẹ ấn chuông cửa rồi dựa lưng vào tường chờ đợi.
Người mở cửa lại là Điệp Mộng, cô ta nhìn anh bị thương có chút nhíu mày, nhưng không biểu lộ gì thêm mà đi vào trong.
Hoắc Vũ nhỏ giọng gọi lại, đảm bảo không cho Diệp Mộng Vy nghe thấy:
_ Điệp Mộng…
Cô ta từ từ quay lại, đoán chắc Hoắc Duệ Thần đã nói cho anh biết chuyện.
Cô ta ngước nhìn Hoắc Vũ, nhỏ giọng hỏi lại:
_ Hoắc tổng, có chuyện gì sao? Chị Vy Vy đang tắm, có gì anh vào nhà nói chuyện.
_ Chuyện đó là thật sao?
_ Chuyện đó? Là chuyện gì?
_ Giả vờ làm gì? Tôi biết cô nói dối, tại sao lại nói dối Duệ Thần? Nó yêu cô như vậy mà, không muốn ở cạnh cũng đừng làm nó tổn thương như vậy chứ!
Điệp Mộng mỉm cười, gật đầu thừa nhận bản thân đang nói dối, cô ta đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại tránh cho Diệp Mộng Vy bất ngờ đi ra.
Cô ta hít thở sâu, sau đó nhỏ giọng tâm sự:
_ Tôi không xứng với anh ấy, tôi cũng chưa từng muốn ở cạnh anh ấy! Nhưng, mẹ tôi và ba anh yêu nhau là thật, tôi hận ông ta bỏ rơi mẹ tôi, tôi hận mẹ anh đã can thiệp vào cuộc sống của mẹ tôi, tôi hận ông bà nội của anh vì đã ngăn cản mẹ tôi và ba anh.
Tôi chỉ là nghiệt chủng được sinh ra từ chuyện mẹ mình bị nhiều thằng đàn ông xâm hại.
_ Ban đầu mẹ tôi cứ tưởng là do Hoắc gia các người làm, nhưng trong một lần mẹ nghe được một trong những tên đó nói, chính mẹ anh đã làm ra loại chuyện tán tận lương tâm đó! Sau một lần cùng những bốn tên khốn nạn đó, hai tháng sau mẹ biết mình mang thai, ông bà ngoại tôi biết được thì đuổi mẹ tôi đi!
_ Mẹ muốn bỏ thai nhưng vì là giọt máu của mình nên không thể đành lòng hủy đi sinh mạng của một sinh linh.
Mẹ một mình dưỡng thai, một mình đến viện sinh tôi ra, một mình tự chăm sóc và nuôi tôi lớn.
Nhưng ít ra cũng được chút lòng thương từ bốn tên đàn ông đó, họ khi biết mình đã xâm hại một người vô tội, một người còn trinh trắng, nên thường xuyên đến chăm sóc mẹ và tôi.
Tuy khó chấp nhận và cũng không biết ai là ba tôi, mẹ đành để họ thường xuyên đến thăm, vô tình tôi có bốn người ba! Hừ!
Điệp Mộng cười chua xót, lời nói đau lòng cũng không khiến khoé mắt cô ta đỏ lên, thứ nghiệt chủng như vậy vẫn là không xứng với Hoắc Duệ Thần, cô ta sợ bản thân sẽ liên lụy đến anh ta nên bịa đại một chuyện không có thật!
Hoắc Vũ nhìn ra quá khứ đau thương của Điệp Mộng, nhưng là chuyện của đời trước, nên anh chỉ để lại một lời khuyên rồi đi vào nhà bên cạnh:
_ Yêu không phân biệt bất cứ thứ gì, yêu là cùng nhau bước đi, vượt qua những thử thách.
Không thể nói chỉ cần người đó hạnh phúc là mình hạnh phúc, mà là hạnh phúc của mình tự mình giành lấy.
Không được nhường càng không được lùi bước, Duệ Thần yêu cô, trái tim cô cũng hiểu được, đừng gây chuyện nữa!
…
Điệp Mộng thẩn thờ đi vào nhà, Diệp Mộng Vy cũng vừa hay đi ra khỏi phòng, nhìn cô ta không chút chú ý, cô liền gọi lớn:
_ Điệp Mộng, ai vừa đến vậy? Điệp Mộng…
_ À dạ, là…là Hoắc Vũ, em thấy anh ta bị thương ở khóe miệng, chị sang xem thế nào!
_ Bị thương sao? Để chị qua xem sao, em nghỉ ngơi trước đừng chờ chị.
_ Dạ được!
Điệp Mộng nhìn theo bóng lưng đầy lo lắng của Diệp Mộng Vy, chẳng hiểu sao cô ta lại có chút không vui khi nghĩ đến lời nói của Hoắc Vũ.
Cô ta chọn con đường lừa dối Hoắc Duệ Thần, liệu có phải đúng đắn?
Nhưng đã qua lâu như vậy, chắc hẳn Hoắc Duệ Thần đã hoàn toàn tin đây là sự thật.
Cô ta ủ rũ đi vào phòng, cánh tay nhẹ chạm vào vật đặt trên bàn, vẻ mặt lại tỏ ra thẩn thờ giây lát.
Cô ta đưa tay cầm nó lên, chính là chiếc USB bị lạc ở chỗ Hoắc Duệ Thần.
Đến cô ta cũng không biết nội dung bên trong là gì, chỉ vô tình nhìn thấy và lượm được khi còn ở Mỹ.
Đã trôi qua gần một năm, cô ta không xem nội dung bên trong, chỉ đơn giản thấy nó đẹp nên giữ lại bên mình.
Điệp Mộng không muốn quan tâm đến, tiện tay đặt vào ngăn tủ bí mật rồi khoá lại, không muốn nhớ đến nữa!
Cô ta nằm lên giường, vứt bỏ đống suy nghĩ tiêu cực trong đầu rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
…
Diệp Mộng Vy sang nhà Hoắc Vũ, thấy anh vừa định đi vào phòng tắm, cô nhanh chóng gọi lại:
_ Vũ.
_ Vy Vy, sao lại vào được vậy?
_ Em là trộm, em biết mật khẩu rồi đấy!
_ Trộm sao? Vậy anh phải trừng phạt tên trộm xinh đẹp là em mới được!
Hoắc Vũ giữ chặt là Diệp Mộng Vy, nhẹ nhàng hôn lấy môi cô.
Đã lâu kể từ đêm đó, cả hai chưa từng có lại cái hôn nào! Anh bá đạo giữ chặt gáy cô, từ dịu dàng đến mạnh bạo, khiến cô có chút khó thích nghi được!
Chợt cô nhớ đến vết thương trên miệng anh, cô nhẹ đẩy anh ra, lo lắng hỏi:
_ Vết thương của anh?
_ Không sao, vẫn hôn em được mà!
Hoắc Vũ tiếp tục hôn lấy hôn để, không để cô có cơ hội kịp phản kháng.
Anh bế cô đặt lên bàn ăn, tay từ từ sờ vào áo ngủ, đi từ dưới lên trên, không do dự mà kéo sợi dây buộc ở thắt lưng, khiến áo bị vạch ra trước mắt anh.
Diệp Mộng Vy nhanh tay giữ áo lại, không cho anh có cơ hội làm chuyện xấu! Hoắc Vũ nhíu mày vì hành động của cô, anh vuốt ve tấm lưng mảnh mai của cô, nhỏ giọng dụ dỗ:
_ Đã lâu chúng ta không ở cùng nhau, lần này chiều anh một lần đi!
_ Không muốn, em qua chỉ xem vết thương của anh chứ không phải chuyện này!
_ Nhưng anh muốn chuyện này, vết thương xem như chỉ là cái cớ.
_ Em để ý nha, anh dụ dỗ em làm chuyện xấu.
Em nghĩ cái ngày em dụ anh để ra Bảo Bảo, chắc cũng nằm trong kế hoạch của anh nhở?
_ Vy Vy thông minh hơn rồi! Không dụ được thỏ thì sói sao có thể hiện nguyên hình? Biết mọi chuyện rồi thì chúng ta làm chuyện xấu thôi!
Diệp Mộng Vy bị anh bế lên, hướng phòng ngủ đi đến.
Thấy bản thân sẽ bị anh ném xuống giường, cô nhân cơ hội giữ chặt lấy anh, khiến anh cũng ngã xuống cùng.
Hoắc Vũ nhìn bộ dạng của cô đang không ngừng giữ lấy anh để không bị anh làm gì!
Hoắc Vũ đưa tay chạm vào đôi gò b.ồng liền khiến cô giật nẩy người, hai tay cũng nới lỏng khiến anh có cơ hội thoát ra.
Đôi tay rắn chắc giữ lấy hai tay cô trên đỉnh đầu, gương mặt mất nhân tính của anh khiến cô thầm cầu nguyện cho bản thân.
_ Bây giờ em xin tha còn kịp không?
_ Em đoán xem?
Hoắc Vũ kéo áo tắm ra, cơ thể trắng nõn xuất hiện trước mắt anh, khiến con thú tính trong người dần ngóc đầu lên.
Anh buông hẳn hai tay cô ra, từ từ di chuyển miệng mình từ trên xuống dưới.
Diệp Mộng Vy chỉ còn cách phục tùng theo anh, chỉ trách bản thân đi vào hang cọp một mình.
Anh giữ lấy đôi g.ò bồng mà nhàu nặn, miệng thì tạo nên nhiều bông hoa trên cơ thể cô, khiến cô càng kí.ch thích hơn.
Tay anh từ từ chuyển xuống vùng tam giác, cởi chiếc qu.ần lót ra và xâm nhập ngón tay vào huyệt đạo.
Điều khiến anh không thể ngờ chính là Diệp Mộng Vy đẩy anh xuống giường, trực tiếp ngồi lên người anh mà ưỡn ẹo.
Cô học theo từng bước anh làm, cởi hết những thứ trên người anh rồi hôn từ trên xuống, khiến anh thật sự không thể chịu nổi nữa!
Anh xoay người đem cô đặt lại xuống giường, không thèm thăm dò bằng tay mà cho thẳng cậu bé của mình vào trong, khiến cô có chút không thích ứng được!
Qua một lúc anh mới từ từ di chuyển cơ thể, càng lúc càng mạnh hơn, khiến người bên dưới không thể theo kịp.
Cô cho dù có cầu xin cũng vô ích, nó chỉ khiến anh càng phấn khích hơn.
Đến khi Diệp Mộng Vy không thể tiếp anh nổi nữa, Hoắc Vũ mới tha cho cô, khi đó cũng đã hơn một giờ sáng.