Bạn Gái Cũ Em Muốn Trốn Sao - Chương 8: 8: Nhà Ngoại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Bạn Gái Cũ Em Muốn Trốn Sao


Chương 8: 8: Nhà Ngoại


Diệp Mộng Vy tắm rửa cho Diệp Hoắc Ảnh Quân xong, cô ngồi vào ghế, nhìn cậu đang giận dỗi chuyện cô cấm không cho gặp Hoắc Vũ và Hoắc Duệ Thần.

Cô thở dài, đưa tay muốn kéo cậu lại nhưng bị hất ra rồi ngồi xa cô ra.
Diệp Mộng Vy nhìn sang Điệp Mộng, rồi nghiêm túc nhìn Diệp Hoắc Ảnh Quân, không nhanh không chậm lên tiếng:
_ Quân Nhi, con muốn chiến tranh lạnh với mẹ sao? Con còn nhớ mẹ từng nói gì không?
_ Dạ nhớ.

Mẹ nói, khi mẹ gọi tên Quân Nhi, tức là mẹ đang giận.

Nhưng mẹ ơi, tại sao con không được ở với ba?
_ Quân Nhi, ai nói với con, người đó là ba con?
Diệp Hoắc Ảnh Quân đứng dậy, đi đến ôm lấy Diệp Mộng Vy, nhỏ giọng nói:
_ Mẹ từng nói còn gì?
_ Bảo Bảo, mẹ chỉ nói vu vơ thôi! Con ngoan nghe lời mẹ, đến một thời điểm nào đó, mẹ sẽ cho con nhận lại ba, có chịu không?
_ Bây giờ tại sao không được? Ba rất tốt, rất thương hai mẹ con mình.
_ Bảo Bảo, công việc của mẹ và ba, tuy làm ăn chân chính, nhưng nó nguy hiểm gấp mười lần những người khác! Bảo Bảo, con tin mẹ không?
Diệp Hoắc Ảnh Quân liếc sang Điệp Mộng, cô ta gật đầu an ủi cậu, sau đó đi đến nói giúp Diệp Mộng Vy:
_ Bảo Bảo, mẹ Vy Vy là vì bảo vệ con mà! Bây giờ con mà bị người ngoài biết đến, mẹ Vy Vy sẽ không thể bảo vệ con, ba con cũng chưa chắc sẽ bảo vệ được cả hai.
_ Vậy con có thể gặp ba khi con nhớ không?
_ Chuyện đó mẹ tính sau.

Bây giờ đi ngủ, mai mẹ đưa con về thăm bà ngoại.
_ Dạ, con nhớ bà ngoại.

Diệp Mộng Vy dỗ Diệp Hoắc Ảnh Quân ngủ xong, cô khoác áo ra phòng khách, nhìn Điệp Mộng đang xem tivi, cô vòng sang phòng bếp.

Làm cho mình một ly sữa nóng, sau đó đi ra ngồi cạnh Điệp Mộng.
Diệp Mộng Vy nhìn lên tivi, hình ảnh cô trong phim hành động, đúng là rất ngầu và mạnh mẽ.

Cô nhấp nhẹ ly sữa, sau đó lạnh giọng lên tiếng hỏi Điệp Mộng:
_ Sáng nay em đi đón Bảo Bảo và Hoắc Duệ Thần, có đúng không?
_ Hả, em…em không có.

Lúc sáng em có chút chuyện, không có đi đón họ.

Em…em còn không biết họ về khi nào mà!
_ Thật sao?
Điệp Mộng gật đầu, ánh mắt luôn chăm chú nhìn tivi, không dám đối diện với ánh mắt đầy sát khí của Diệp Mộng Vy.

Cô đặt ly sữa xuống bàn, ánh mắt cũng hướng về một điểm, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy sát khí, từ từ vang lên:
_ Điệp Mộng, mỗi khi em nói dối, em đều nhìn tập trung vào một điểm, không dám nhìn trực diện với người khác! Nói đi, bây giờ khai ra còn được khoan hồng, không là…
_ Chị, là Hoắc Duệ Thần mua chuộc em thôi, em không có muốn.

Nhưng chị, chuyện Bảo Bảo theo Hoắc Vũ, là ý của thằng bé, em ngăn không được!
_ Nói sớm không phải tốt hơn sao? Nhưng em có biết tại sao Hoắc Duệ Thần lại về nước không?
_ Em nghe anh ta nói, Hoắc Vũ giao Hoà Hoãn cho Hoắc Duệ Thần, nên anh ta mới chịu về! Em thấy là Hoắc Vũ dụ dỗ anh ta đấy, nếu không anh ta đâu có lí do gì để về!
_ Được rồi, tắt tivi đi ngủ sớm đi, mai phải về nhà một chuyến!

Hai tên theo dõi Hoắc Duệ Thần và Liên Dạ Nguyệt đã có mặt tại Hoắc gia.

Lâm Chi Ái nhàn nhã uống trà, liếc nhẹ ánh mắt nhìn hai tên kia, nhỏ giọng lên tiếng:
_ Sao rồi? Điều tra được gì?
_ Bà chủ, tiểu thiếu gia đang theo đuổi Liên tiểu thư, còn nói sẽ lấy cô ấy!
Bốp.
_ Hoang đường, đúng là hoang đường.

Một người là em chồng tương lai, một người là chị dâu được định sẵn, vậy mà lại làm ra loại chuyện đáng xấu hổ này! Quản gia, gọi Liên Dạ Nguyệt ngày mai đến gặp tôi.

Các người cút ra ngoài.
_ Dạ, bà chủ.
Lâm Chi Ái tức giận, ly trà trong tay cũng bị vạ lây, bể tan nát dưới sàn.

Hai tay nắm chặt lại, hận không thể đem tất cả sắp xếp theo ý mình, không ai có thể thay đổi.

Lâm Chi Ái lấy lại bình tĩnh, tự trấn an cơn giận dữ của mình, với tay lấy điện thoại, ấn vài cái rồi đưa lên tai nghe.

Tiếng tút vang lên, rất nhanh đã có người nhấc máy, giọng nói ngọt ngào nhưng nghe qua rất khó gần và lạnh lùng vang lên:
_ Alo, bác Hoắc gọi con trễ như vậy là có chuyện gì sao?
_ Dao Dao, con coi khi nào rảnh, ghé Hoắc gia nói chuyện với bác nha?
_ Dạ, để con xem đã, không có lịch nghỉ ngơi luôn, vậy nha bác, con cúp đây!

_ Được được, con nghỉ ngơi đi!
Lâm Chi Ái đặt điện thoại xuống bàn, vẻ mặt nham hiểm lộ rõ, sát khí tỏa ra bao trùm không gian phòng khách.


Hôm sau, Diệp Mộng Vy đưa Diệp Hoắc Ảnh Quân về nhà bà ngoại, từ sớm đã xuất phát.

Cô lái xe chạy băng băng trên đường, cậu ngồi bên cạnh mà thích thú, vui vẻ nói:
_ Mẹ ơi, con nhớ bà ngoại, con có thể ở đó chơi vài ngày không?
_ Được, sau khi mẹ quay xong quảng cáo sẽ đến đón con.
_ Lâu không ạ?
_ Không lâu, Bảo Bảo ở chơi với bà ngoại, bà sẽ rất vui đấy!
Diệp Hoắc Ảnh Quân mỉm cười tươi, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ăn bánh uống nước.

Ánh mắt luôn hướng ra cửa kính, trước mắt xuất hiện Tập đoàn Hoắc thị to lớn, khiến cậu phấn khích:
_ Mẹ ơi, mẹ ơi, đây là chỗ ba làm, ba ở tầng cao nhất đó mẹ!
_ Được rồi, đừng nháo nhào nữa!
_ Mẹ không ghé qua gặp ba sao? Không rủ ba về thăm bà ngoại sao?
_ Không cần, hai chúng ta là đủ rồi!
Diệp Hoắc Ảnh Quân có chút hụt hẫng, vẻ mặt buồn bã lộ rõ.

Diệp Mộng Vy nhìn sang, hiểu được lòng cậu nhưng cũng vờ như không biết.

Bởi vì, chỉ khi cô mềm lòng, Diệp Hoắc Ảnh Quân sẽ là tâm điểm của người khác, nguy hiểm chồng nguy hiểm.

Căn biệt thự to đùng ở mặt tiền thành phố, là nơi dễ gây sự chú ý nhất! Diệp Mộng Vy đã tự tay thiết kế căn biệt thự này dành riêng cho mẹ cô, còn mở thêm một tiệm trang sức để bà có nơi lui đến mỗi khi buồn.

Chiếc siêu xe dừng trước cửa, cả hai cùng xuống xe, Diệp Mộng Vy đi đến ấn chuông, rồi đưa tay bế Diệp Hoắc Ảnh Quân.

Bên trong rất nhanh đã có người đi ra mở cửa, người làm vừa nhìn liền nhận ra cô, nhanh chóng lên tiếng:
_ Cô chủ, cô về rồi sao? Bà chủ đang ăn sáng bên trong, cô vào dùng bữa luôn nha?
_ Được!
Diệp Mộng Vy bế Diệp Hoắc Ảnh Quân đi vào trong, đặt túi lên ghế sofa rồi đi vào phòng bếp.

Cô đặt cậu xuống rồi vui vẻ lên tiếng:
_ Mẹ, con về rồi đây!
_ Vy Vy? Bảo Bảo? Hai đứa về khi nào vậy, không nói với mẹ tiếng nào?
_ Mới về thôi! Con đưa Bảo Bảo đến chơi với mẹ tầm hơn mười ngày, sau khi quay quảng cáo xong sẽ đến đón thằng bé.
_ Con không đón cũng không sao, có đúng không Bảo Bảo?
Diệp Hoắc Ảnh Quân sà vào lòng bà ngoại, bật cười thành tiếng, vui vẻ đáp:
_ Dạ, bà ơi, con nhớ bà lắm!
_ Nhớ bà lắm! Bà cũng nhớ Bảo Bảo.

Hai mẹ con đã ăn sáng chưa?
_ Dạ rồi! Mẹ, tiệm trang sức kinh doanh ổn chứ?
_ Mẹ quản lý mà, không phát triển thì thôi, ổn là ổn thế nào?
Diệp Mộng Vy mỉm cười, không nói thêm gì nữa, đi đến lục lọi tìm trái cây trong tủ lạnh.

Cô lấy ra vài loại trái cây, xoắn tay áo lên rồi bắt đầu rọt vỏ.

Tĩnh Vụ thấy cô làm cũng im lặng, quay người cùng Diệp Hoắc Ảnh Quân ra phòng khách chơi!
Tĩnh Vụ là dì của Diệp Mộng Vy, nhưng vì ba mẹ cô mất sớm, năm lên hai tuổi bà đã đứng ra nuôi dưỡng cô cho đến bây giờ.

Tĩnh Vụ cũng không lấy chồng, cứ ở vậy mà nuôi Diệp Mộng Vy.
Sau này thành công, Tĩnh Vụ cũng không tỏ ra kiêu căng hay khoe khoang gì! Bà luôn sống ẩn, đời tư kín đáo, đến Diệp Mộng Vy có khi còn không biết bà sống thế nào nữa kìa! Nhưng những năm cô ở nước ngoài, Tĩnh Vụ luôn gọi điện hỏi thăm, có lẽ ngày nào cũng có cuộc gọi nói chuyện.

Tuy không lâu, nhưng như vậy cả hai có lẽ sẽ không thấy nhớ nhau nhiều hơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN