Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân
Chương 13: Ở Bên Nhau
Yên Vân Hạ đối với Lý Trạch Lâm thực ra vẫn có ý định bồi dưỡng từ trước, chỉ là nhân cơ hội này nói ra cho cậu biết thôi.
Nghe Lý Trạch Lâm từ chối sự giúp đỡ của mình thì cô chỉ nhẹ nhàng giải thích:
– Thực ra tôi chỉ là cầu nối giúp cậu làm quen với đạo diễn và các tác phẩm, còn để đạt được thành tựu hay có người công nhận thì vẫn phải do cậu tự lực cố gắng.
Đừng ngại, tôi trước nay công tư phân minh, tiến cử cậu là vì thực lực của cậu mà thôi.
Lý Trạch Lâm suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng an tâm gật đầu.
Hai người tìm được quan điểm chung, hợp đồng tình nhân cứ như vậy mà kí kết.
Trước đây sống chung với nhau đã quen, nhưng hiện tại ở thân phận mới, dù là giả thì Lý Trạch Lâm vẫn không khỏi nóng ruột.
Vì là cuối tuần nên Yên Vân Hạ đề nghị cả hai sẽ tới siêu thị mua chút đồ.
Lý Trạch Lâm để ý tủ lạnh cũng sắp hết thực phẩm nên liền đồng ý.
Siêu thị ngay gần nhà nên cả hai quyết định sẽ đi bộ.
Tới nơi, Yên Vân Hạ vui vẻ đi trước còn Lý Trạch Lâm nhận nhiệm vụ đẩy xe, chậm rãi ở phía sau cô quan sát.
Khung cảnh ấy khiến cho người ta cảm thấy bình yên tới lạ thường.
Nhìn dáng người nhỏ bé, hoạt bát của Yên Vân Hạ, Lý Trạch Lâm vẫn không tin nổi giờ cậu đã được thăng cấp thành ‘bạn trai hờ’ của cô thật rồi.
– Cậu có muốn ăn vặt không? – Yên Vân Hạ bỗng nhiên quay lại hỏi cậu.
Trên tay cô đang cầm mấy gói khoai tây chiên đủ vị, quả thực rất hấp dẫn.
Trước đây, Yên Vân Hạ rất thích ăn vặt, nhưng diễn viên coi trọng nhất là hình thể nên cô phải từ bỏ đam mê ăn uống của mình.
Thói quen ấy hiện tại vẫn duy trì, có lẽ bởi vì quá lâu rồi nên Yên Vân Hạ không còn nhớ được mùi vị của những món đồ này nữa.
Tuy nhiên nghĩ tới Lý Trạch Lâm vẫn còn nhỏ tuổi, cô liền muốn cưng chiều cậu một chút.
Lý Trạch Lâm nhìn thứ đồ trên tay cô, mặc dù không thích nhưng thấy Yên Vân Hạ quan tâm mình nên cậu vẫn gật đầu đáp:
– Thích.
Chị Vân Hạ cũng thích ăn sao?
Yên Vân Hạ cười cười, nhặt một lúc 4 – 5 gói bỏ vào xe đẩy, sau đó mới trả lời:
– Ừ, trước đây rất thích.
Nhưng lâu rồi chưa đụng qua.
Yên tâm đi, về nhà tôi sẽ không tranh ăn với cậu đâu.
Lý Trạch Lâm cười, nhẹ nhàng đáp lại cô:
– Nếu chị Vân Hạ thích, cho dù là sao trên trời em cũng sẽ cố gắng hái xuống cho chị.
Yên Vân Hạ không nghĩ Lý Trạch Lâm vậy mà cũng có lúc nói mấy lời sến súa như vậy, thậm chí còn bạo gan tung thính cho cô.
Hai má bỗng nhiên trở nên nóng bừng.
Lý Trạch Lâm đương nhiên yêu thích bộ dạng ngại ngùng này của cô vô cùng.
Cảm giác cùng người phụ nữ của mình hòa hợp một chỗ thực sự rất tốt.
Lúc này có một nhân viên bưng bê đi qua chỗ bọn họ, không cẩn thận va phải người Yên Vân Hạ khiến cô lảo đảo một phen.
Lý Trạch Lâm nhìn thấy người trong lòng sắp ngã liền vội vàng vòng tay đỡ lấy Yên Vân Hạ kéo cô vào lòng khiến cô nhất thời choáng váng.
Nhân viên kia vội vàng xin lỗi hai người họ, có điều Yên Vân Hạ đã sớm không còn tâm trạng để ý nữa.
– Chị Vân Hạ, chị không sao chứ? – Lý Trạch Lâm nhìn người con gái vẫn đang ngẩn ngơ trong lòng mình, quan tâm hỏi.
Yên Vân Hạ được bao bọc trong lồng ngực rộng lớn kia, cảm giác vô cùng an toàn.
Lý Trạch Lâm bề ngoài có vẻ hơi gầy, nhưng khi chạm vào mới biết dáng người thực sự rất săn chắc.
Hai má Yên Vân Hạ không tự chủ được mà đỏ bừng.
Thấy Yên Vân Hạ không trả lời, Lý Trạch Lâm lập tức nhíu mày, lẽ nào dọa cô sợ rồi sao? Lý Trạch Lâm gọi thêm lần nữa, bấy giờ Yên Vân Hạ mới bừng tỉnh, cô lắp bắp lên tiếng:
– Không sao… không sao.
Vừa rồi cảm ơn cậu…!
Yên Vân Hạ nói xong, nhận ra mình vẫn còn ở trong lòng Lý Trạch Lâm thì vội vàng đẩy cậu ra.
Cô bối rối chỉnh lại mái tóc của mình, cúi đầu ngượng ngùng.
Thật hiếm khi thấy được bộ dạng e thẹn của Yên Vân Hạ như vậy trong một ngày, Lý Trạch Lâm không khỏi hứng thú mà nhếch khóe môi lên.
– Chị Vân Hạ đang ngại sao? – Lý Trạch Lâm thấp giọng cười.
Yên Vân Hạ chỉ hận không biệt miệng của cậu lại, vội vàng chuyển chủ đề:
– Nếu xong rồi thì chúng ta đi thanh toán, cậu đừng có nghĩ linh tinh nữa.
Lý Trạch Lâm không muốn dọa Yên Vân Hạ sợ, do đó cưng chiều nghe theo lời cô.
Lý Trạch Lâm đẩy xe đi trước, hờ hững buông một câu:
– Chị Vân Hạ cũng thật tàn nhẫn, thừa nhận mị lực của tôi một chút thôi m-à cũng khó vậy sao?
Yên Vân Hạ bị mấy lời của cậu làm cho trấn động.
Lúc cô tỉnh táo lại thì Lý Trạch Lâm đã cách cô cả đoạn rồi, Yên Vân Hạ chậm chạp tiến ra quầy thanh toán.
Trên đường về, cô không ngừng suy nghĩ về cái ôm ban nãy của Lý Trạch Lâm, trái tim không nhịn được mà đập liên hồi.
Yên Vân Hạ bỗng nhiên cắn môi nói:
– Sau này, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.
Khi nào cần giả vờ thì hãy giả vờ, nếu không thì đừng làm mấy động tác thân mật như vậy.
Dù là thân phận gì thì hi vọng cậu vẫn sẽ nhớ tôi là sếp của cậu.
Yên Vân Hạ nhận ra sức hút của Lý Trạch Lâm quá lớn, chỉ cần một hành động ga – lăng đã khiến cô bối rối như vậy rồi, chỉ sợ tiếp xúc nhiều với cậu sẽ khiến cô… Yên Vân Hạ vẫn chưa sẵn sàng đối với chuyện yêu đương.
Có điều Lý Trạch Lâm thì lại không nghĩ như vậy.
Cảm giác tự tin, không xứng với Yên Vân Hạ khiến cậu khó chịu, hiện tại lại bị bài xích, Lý Trạch Lâm trong lòng càng không vui.
Cuối cùng Lý Trạch Lâm vẫn bật ra chữ ‘được’.
Tối hôm ấy Lý Trạch Lâm chuẩn bị rất nhiều món ngon cho Yên Vân Hạ, nhưng tuyệt nhiên không mở miệng nói với cô tiếng nào.
Nhìn sắc mặt lạnh nhạt của cậu, Yên Vân Hạ không khỏi tò mò hỏi:
– Lý Trạch Lâm, cậu sao thế? Ở đoàn phim có chuyện gì không thuận lợi à? Hôm trước tôi nghe Quân Thiệu nói cậu bị đạo diễn trách mắng phải không?
Yên Vân Hạ không hiểu lòng mình khiến cho Lý Trạch Lâm càng thêm buồn bực, cậu lạnh nhạt trả lời:
– Không sao, là do tôi làm không tốt nên đạo diễn dạy bảo một chút thôi.
Yên Vân Hạ cảm thấy mấy lời lúc chiều cũng có chút quá đáng nên trong lòng hơi hối hận.
Cô muốn dỗ dành Lý Trạch Lâm một chút nên mới nói:
– Nếu khó khăn quá thì bảo với tôi.
Tôi giúp cậu nói chuyện với đạo diễn một chút.
Lý Trạch Lâm vốn còn không vui, hiện tại nhìn thấy Yên Vân Hạ lo lắng cho mình thì cũng nguôi ngoai đi phần nào.
Cậu khẽ gật đầu một cái, sắc mặt cũng giãn ra nhiều.
Yên Vân Hạ nhìn lịch trình của Lý Trạch Lâm trong điện thoại, chậm rãi nói tiếp:
– Sáng mai cậu có lịch quay quảng cáo phải không? Dù sao sáng mai tôi cũng rảnh, để tôi đưa cậu đi.
Cùng Yên Vân Hạ thân thiết hơn chính là mục đích của Lý Trạch Lâm, đương nhiên cậu sẽ không từ chối.
Sáng hôm sau, Yên Vân Hạ giữ đúng lời hứa đưa Lý Trạch Lâm tới trường quang.
Đạo diễn vốn là người quen của Yên Vân Hạ, vừa nhìn thấy cô thì tỏ ra vô cùng bất ngờ.
Nhân lúc Lý Trạch Lâm đến phòng hóa trang liền chạy tới hỏi nhỏ với cô:
– Vân Hạ, em đổi gu từ bao giờ thế?
Yên Vân Hạ nhìn vẻ mặt bát quái của đạo diễn, chỉ cười cười đap:
– Đừng nghĩ nhiều, cậu ấy là người dưới trướng Viễn Ảnh.
Em chỉ muốn đến kiểm tra một chút thôi.
Đạo diễn bày ra dáng vẻ không tin, nhưng cũng không hỏi thêm nhiều.
Lúc này có điện thoại thông báo diễn viên nữ đóng cùng Lý Trạch Lâm trên đường tới phim trường gặp trục trặc, có lẽ sẽ không đến kịp.
Trong lúc cả đoàn rối loạn, đạo diễn liền phóng tầm mắt về phía Yên Vân Hạ.
Cô đã lui về hậu trường lâu như vậy, nếu như lần này Yên Vân Hạ xuất hiện trong quảng cáo kia, hẳn sẽ là kì tích.
Yên Vân Hạ đương nhiên hiểu ánh mắt của đạo diễn, cô vốn không đồng ý, nhưng khi nhìn tới vẻ mặt lo lắng của Lý Trạch Lâm, không hiểu sao lại có chút đau lòng.
Đạo diễn năn nỉ cô:
– Vân Hạ, coi như lần này anh cầu xin em có được không?
Lý Trạch Lâm và mọi người nghe giọng của đạo diễn, cũng hướng đến phía cô.
Yên Vân Hạ đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn bị ánh mắt của Lý Trạch Lâm làm cho mủi lòng mà gật đầu.
Lý Trạch Lâm chưa bao giờ dám nghĩ tới sẽ có ngày mình được cùng Yên Vân Hạ đóng chung, hơn nữa lại còn là vai tình nhân.
Cho dù chỉ là một quảng cáo nhỏ nhưng cũng đủ để trái tim cậu loạn nhịp rồi.
Yên Vân Hạ thay đồ trang điểm xong, ảnh hậu đương nhiên chính là ảnh hậu, hình tượng thanh thuần không hề làm khó cô chút nào cả.
Cho dù đã 28 tuổi nhưng so với mấy nữ sinh 18 – 19 thì cũng không sai lệch là bao.
– Đừng lo, cứ coi tôi là người trong lòng cậu thì cảm xúc sẽ chân thực hơn nhiều.
– Yên Vân Hạ thấy Lý Trạch Lâm căng thẳng liền nhẹ nhàng trấn an.
Lý Trạch Lâm khẽ gật đầu.
Người trong lòng cậu không phải là cô hay sao? Đạo diễn ở đằng sau máy quay yêu cầu Lý Trạch Lâm ôm lấy Yên Vân Hạ.
Cả hai bắt đầu hoàn thành từng phân cảnh một.
Từ cái nắm tay, hôn trán đến những lời thủ thỉ ngọt ngào, tất cả đều vô cùng chân thực.
Buổi quay chụp cứ như vậy mà thuận lợi diễn ra.
Yên Vân Hạ cảm thấy mình không nhìn lầm người, Lý Trạch Lâm phát huy rất tốt, thậm chí có những cảm cô còn thấy đau lòng thay cho cậu.
Mặc dù đã rất lâu không đứng trước ống kính, nhưng phong độ của Yên Vân Hạ vẫn không suy giảm tí nào, khiến cho tất cả mọi người trong trường quay phải tán thưởng hết lời.
– Phản ứng hóa học giữa hai người này đỉnh quá đi mất.
– Một nhân viên trong đoàn nhận xét.
Vài người khác cũng đồng tình mà cất lời:
– Siêu ngọt luôn.
Tôi nhìn mà muốn yêu đương thật đấy.
– Không thể tin nổi ảnh hậu Tiêu Hạ vậy mà lại đồng ý nhận quay quảng cáo của chúng ta.
Hai người hoàn thành vai diễn, nhanh chóng đến phòng nghỉ tẩy trang.
Đạo diễn nói muốn mời mọi người trong đoàn đi ăn, nhưng vì Yên Vân hạ còn có việc nên xin rời đi trước.
Chỉ còn Lý Trạch Lâm ở lại, cậu không khỏi mỉm cười ngẩn ngơ khi nghĩ tới những hành động thân mật ban nãy của cả hai
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!