Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân - Chương 17: Tai Nạn Nghề Nghiệp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân


Chương 17: Tai Nạn Nghề Nghiệp


Lý Trạch Lâm ở liền tại đoàn phim 2 ngày không về, cũng không nhắn tin hay gọi điện gì cho Yên Vân Hạ khiến cô không khỏi cảm thấy khó chịu.

Có điều không vui là vậy nhưng Yên Vân Hạ cũng không hề có định gọi điện hay tới thăm cậu.

Cô cảm thấy Lý Trạch Lâm chẳng qua chỉ đang giận dỗi kiểu trẻ con thôi, vài ba bữa sẽ hết ấy mà.

Có điều hình như chuyện này bắt đầu nằm ngoài tầm kiểm soát của Yên Vân Hạ khi đã 2 tuần rồi Lý Trạch Lâm không hề trở lại.

Trong lòng cô không khỏi cảm thấy sốt ruột, cuối cùng đành buông vũ khí đầu hàng trước.

Yên Vân Hạ gọi điện cho Quân Thiệu – quản lý của Lý Trạch Lâm:
– Anh Thiệu, gần đây Lý Trạch Lâm bận rộn lắm sao?
Quân Thiệu vừa nhìn thấy số của cô thì lập tức bắt mấy.

Mấy ngày vừa qua, anh ta và Lý Trạch Lâm ở đoàn phim đúng là không dễ dàng gì.

Không biết Lý Trạch Lâm làm gì đắc tội với Du Bắc Quân nhưng cậu bị hắn ta chỉnh tới thê thảm.

Chưa kể Yên Vân Hạ không tới, mọi người đều cảm thấy Lý Trạch Lâm bị vứt bỏ rồi, cũng không dám giúp cậu.

May sao vẫn còn đạo diễn Trương và Hứa Phàm là có chút công bằng.

Quân Thiệu mệt mỏi lên tiếng:
– Sếp Yên, cuối cùng em cũng gọi tới rồi.

Chuyện đúng là không thuận lợi cho lắm.

Sếp Yên, Trạch Lâm nhà em bị thương rồi, hiện tại đang ở trong bệnh viện.

Nếu em không phiền thì tới đây một chuyến có được không?
Yên Vân Hạ nghe tin Lý Trạch Lâm bị thương, nụ cười trên môi lập tức đông cứng lại.

Cô nhíu mày hỏi:
– Bị thương? Lý Trạch Lâm làm sao lại bị thương?
Lẽ ra Quân Thiệu đã sớm đem chuyện này tố cáo từ lâu rồi, nhưng Lý Trạch Lâm nhất quyết không cho anh ta gọi điện tìm Yên Vân Hạ nên Quân Thiệu đành nhịn.

Nay Yên Vân Hạ đột nhiên gọi tới, anh ta liền không nể mặt nữa mà nói thẳng:
– Sếp Yên, trong đoàn phim có người cố ý chơi xấu Trạch Lâm khiến cậu ấy bị ngã trong lúc thực hiện cảnh chiến đấu.

Bọn anh cũng chẳng biết phải làm sao nữa…!
Giọng Quân Thiệu có chút bất lực, Yên Vân Hạ cảm thấy chuyện này có lẽ không đơn giản.

Dù sao Lý Trạch Lâm cũng là ‘gà’ của Viễn Ảnh, thân là chủ tịch, cô sao có thể để người nhà mình bị bắt nạt như thế.

Yên Vân Hạ nhìn lịch trình của bản thân một chút, sau đó liền đáp lại:
– Được rồi, anh chăm sóc cho Lý Trạch Lâm giúp em.

Hiện tại em sắp xếp công việc rồi sẽ qua bên đó với mọi người.

Lúc Yên Vân Hạ tới, Lý Trạch Lâm bất ngờ tới độ há hốc cả miệng.

Cậu quay sang nhìn Quân Thiệu, chỉ thấy anh ta nhún vai một cái như thể: ‘Chuyện này không liên quan gì đến tôi.’ Yên Vân Hạ quan sát cánh tay đang quấn băng thấm máu của Lý Trạch Lâm, tâm tình không vui hỏi:
– Tại sao lại bị thương như vậy?
Lý Trạch Lâm mấy hôm trước còn giận, nhưng hiện tại thấy Yên Vân Hạ từ thành phố A lái xe tới tỉnh B trong đêm để thăm mình thì tâm tình bỗng nhiên tốt hẳn lên.

Có điều trong lòng vẫn chưa hết trách cứ nên vẫn mạnh miệng nói:
– Do tôi không cẩn thận thôi.

– Không cẩn thận? – Yên Vân Hạ nhíu mày hỏi lại cậu – Không cẩn thận hay là bị người ta chèn ép hả?
Ban nãy Yên Vân Hạ đã nhờ Ý Nguyên gọi điện cho Hứa Phàm hỏi qua tình hình tại đoàn phim mấy ngày nay.

Cảnh quay của Lý Trạch Lâm đạo cụ vốn là giả, nhưng không hiểu sao khi đối diễn với Du Bắc Quân thì con dao trên tay anh ta lại là dao thật.

Lúc lưỡi dao đâm vào cánh tay của Lý Trạch Lâm, mọi người đều ngẩn người hoảng sợ.

Khi hỏi đến Du Bắc Quân, anh ta chỉ lạnh nhạt nói con dao ấy cán cầm giống dao nhựa nên anh ta cũng không biết gì.

Có điều Du Bắc Quân gần đây rất lạ, chỉ cần có cơ hội diễn cùng Lý Trạch Lâm, anh ta sẽ tìm đủ mọi cách khiến cậu chật vật thì mới thôi.

Ai trong đoàn phim cũng cảm thấy không khí giữa hai người có vấn đề.

Yên Vân Hạ nghiêm mặt nhìn Lý Trạch Lâm, chưa để cậu lên tiếng phân trần đã tiếp tục mắng:
– Lý Trạch Lâm, cậu bị ngốc không hả? Sao cậu lần nào cũng để cho người khác bắt nạt hết vậy hả? Lẽ nào cậu đã quên mất mình là người của công ty lớn rồi sao? Bị bắt nạt thì thôi đi, tại sao còn để bị thương nữa? Lần này may là ở tay, nếu bị sẹo trên mặt thì cậu cảm thấy tương lai của cậu còn yên ổn sao?
Lý Trạch Lâm bị mắng mà không thể cãi lại một câu, nhưng không hiểu sao tâm tình vẫn vui đến lạ.

Yên Vân Hạ mắng cậu như vậy tức là đang quan tâm đến cậu, Lý Trạch Lâm không vui sao được? Cậu nhìn Yên Vân Hạ, cười đến ngây ngô.

Yên Vân Hạ thì gần như bốc hỏa.

Rốt cuộc Lý Trạch Lâm có bị đập đầu vào đâu không thế? Bị mắng mà còn cười như vậy.

Cô bực dọc quát:
– Lý Trạch Lâm, cậu bị thương ở tay, không phải ở não? Tôi đang nhắc nhở cậu đấy, cậu còn cười được nữa à? Đúng là tức chết tôi rồi.

Lý Trạch Lâm thấy hai má cô đỏ bừng thì tức giận, cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Có điều Lý Trạch Lâm cảm thấy nhân cơ hội này làm nũng với Yên Vân Hạ một chút cũng không tệ.

Cuối cùng cậu liền nhanh chóng bày ra một bộ dạng đáng thương, ngước lên nhìn Yên Vân Hạ:
– Chị Vân Hạ, tôi thực sự cũng không còn cách nào… Người ta là ảnh đế, tôi chỉ là một diễn viên mới vào nghề, làm sao có thể đấu lại người ta chứ… Hơn nữa, mấy nay chị Vân Hạ cũng không để ý đến tôi… Tôi…
Lý Trạch Lâm ủy khuất như vậy, Yên Vân Hạ đột nhiên cảm thấy trái tim bỗng mềm nhũn.

Cái tên nhóc này sao lại yêu nghiệt như thế chứ? Yên Vân Hạ chỉ hận không thể ôm Lý Trạch Lâm vào trong lòng dỗ dành, cô không đủ can đảm nhìn vào mắt Lý Trạch Lâm, đành né tránh, lúng túng đáp:
– Tôi không để ý đến cậu lúc nào chứ…!
Quân Thiệu có cảm giác như phải ăn cả tấn cẩu lương vậy, anh ta nhìn hai người bằng con mắt không thể chấp nhận nổi, sau đó liền rùng mình bỏ ra ngoài.

Lý Trạch Lâm được đạo diễn Trương cho nghỉ phép hai ngày, toàn bộ thời gian đều là Yên Vân Hạ ở bên cạnh chăm sóc khiến Lý Trạch Lâm không khỏi thịnh sủng nhược kinh.

Yên Vân Hạ thậm chí còn cảm thán:
– Làm ‘tình nhân’ như cậu cũng hạnh phúc quá nhỉ, kim chủ bưng cơm đến tận miệng còn chẳng thèm ăn.

Lý Trạch Lâm nuốt xuống một miếng cháo, cười cười:
– Đúng là sung sướng thật.

Sau này tôi phải nỗ lực làm kim chủ vui hơn mới được, như vậy mới không lo phải chịu khổ sở.

Yên Vân Hạ dùng một ngón tay nâng cằm Lý Trạch Lâm lên, đôi mắt diễm lệ chăm chú nhìn cậu, giọng nói mềm mại vang lên:
– Cục cưng chỉ cần ngoan ngoãn, tương lai chị đây liền đưa cậu lên đỉnh cao.

Yên Vân Hạ nói xong, cả cô và Lý Trạch Lâm đều không nhịn được mà bật cười.

Hai người dường như trêu đùa nhau đến nghiện rồi, một ngày không liếc mắt đưa tình liền cảm thấy nhàm chán.

Ngày Lý Trạch Lâm quay lại đoàn phim, Yên Vân Hạ cũng đi theo.

Mọi người mấy hôm trước còn nghĩ Lý Trạch Lâm mất bệ đỡ, hôm nay liền ngớ người.

Yên Vân Hạ đối với đạo diễn Trương niềm nở chào hỏi, lại nói thêm:
– Đạo diễn Trương, thời gian qua cảm ơn đạo diễn đã chiếu có Tiểu Lâm nhà chúng tôi.

Tuy cậu ấy còn trẻ nhưng đạo diễn cũng thấy cậu ấy rất cố gắng mà phải không? Chuyện lần trước, Viễn Ảnh chúng tôi sẽ không truy cứu nữa, dù sao sau này còn nhờ đạo diễn Trương giúp đỡ nhiều.

Nhưng tôi không hi vọng sẽ có chuyện tương tự xảy ra đâu.

Đạo diễn Trương tuy có tiếng tăm đến đâu thì đối với Yên Vân Hạ vẫn có vài phần nể phục.

Yên Vân Hạ đã nói như vậy, ông ta đương nhiên không thể không gật đầu đồng ý.

Hơn nữa, đạo diễn Trương cũng thừa hiểu Yên Vân Hạ đang muốn ông tạo thế cho Lý Trạch Lâm.

Chuyện đoàn phim bất đồng nếu bị đồn ra ngoài thì không hay tí nào, Yên Vân Hạ đã cho ông ta đường lui rồi, ông ta đương nhiên cũng phải đáp ứng lại cô thôi.

Yên Vân Hạ nói xong liền đưa mắt nhìn Du Bắc Quân, cái nhìn lạnh tới nỗi khiến sống lưng Du Bắc Quân cứng đờ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN