Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân - Chương 56: Thuyết Phục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân


Chương 56: Thuyết Phục


Cả tối hôm ấy, tâm trạng Yên Vân Hạ không tốt, ăn uống cũng không ngon miệng.

Mặc dù Lý Trạch Lâm đã cố gắng nói thật nhiều, cũng quan tâm tới Yên Vân Hạ và Bạch Phương hết mức, nhưng hình như không khí trong phòng vẫn không thể khá lên được.

Lý Trạch Lâm cảm thấy hình như chính mình mới là nguyên nhân khiến cho mọi chuyện trở nên vậy.

Sau khi ăn uống xong, Lý Trạch Lâm vẫn theo thói quen dọn dẹp, còn Yên Vân Hạ thì lên tầng cùng bà nội trò chuyện, sau đó giúp bà đi ngủ.

Lý Trạch Lâm nhìn đồng hồ treo trên tường, cuối cùng vẫn quyết định lên phòng tìm Yên Vân Hạ.

Lý Trạch Lâm không dám đi vào bên trong, cứ đứng chần chừ ngoài cửa, kì thực cậu cũng không biết phải nói chuyện với Yên Vân Hạ thế nào.

– Sao anh lại ở đây?
Lúc này, cánh cửa phòng Yên Vân Hạ bỗng nhiên mở ra.

Ban nãy tắm xong, Yên Vân Hạ cảm thấy hơi khát nước nên muốn xuống tầng uống, không ngờ vừa mới mở cửa ra thì đã nhìn thấy Lý Trạch Lâm rồi.

Cũng không biết là do còn tức giận hay nhất thời không biết phải làm sao, Yên Vân Hạ liền muốn đóng cửa lại.

Có điều Lý Trạch Lâm đã nhanh chóng nắm lấy tay đấm cửa, cậu vội vàng nói:
– Chờ chút đã, Vân Hạ.

Anh có chuyện muốn nói với em.

Yên Vân Hạ nhìn cậu, lại nhìn cánh cửa bị giữ, cuối cùng cũng thở dài một tiếng.

Cô buông tay ra, để cửa mở cho Lý Trạch Lâm đi vào.

Yên Vân Hạ bước tới bàn trang điểm, bắt đầu làm các bước tẩy trang, dưỡng da như hầu hết các phụ nữ khác.

Lý Trạch Lâm cảm thấy đúng là Yên Vân Hạ đã giận thật rồi, chỉ có thể nén tiếng thở dài trong lòng mà cất tiếng:
– Vân Hạ, có phải anh làm em buồn lòng không?
Động tác tẩy trang trên tay Yên Vân Hạ bỗng nhiên khựng lại, qua tấm gương, Yên Vân Hạ khẽ liếc mắt nhìn về phía Lý Trạch Lâm, nhưng cũng rất nhanh liền rời đi.

Cô không nói gì, thực ra là không biết phải nói gì.

Rõ ràng trong lòng Yên Vân Hạ hiểu Lý Trạch Lâm không phải là người như vậy, nhưng không hiểu sao cô vẫn khó chịu.

Dù sao thì nếu Lý Trạch Lâm không tạo cơ hội thì sao người khác có thể giở trò được.

Yên Vân Hạ không muốn để ý đến cậu nữa, ít nhất là hiện tại, cô nhìn thấy Lý Trạch Lâm, tâm trí sẽ lại rối bời.

Lý Trạch Lâm thấy cô như vậy lại càng luống cuống, cậu nhanh chóng thanh minh:
– Vân Hạ, anh biết chuyện này là anh không đúng.

Tối hôm ấy, thất hẹn với em cũng là không đúng.

Nhưng mà khi đó anh không nghĩ được nhiều, cũng không hề nghĩ tới Lan Nhược lại thực sự muốn bày trò như vậy.

Anh nhất định sẽ tìm Lan Nhược để nói chuyện cho rõ ràng.

– Anh vẫn còn dám tới tìm Lan Nhược sao? Vài ba tấm ảnh bị chụp lại vẫn chưa đủ nhỉ? – Yên Vân Hạ đột nhiên tức giận cắt ngang lời cậu.

Cô ném mạnh miếng bông tẩy trang xuống bàn, xoay người lại nhìn thẳng vào mắt Lý Trạch Lâm.

Bạn trai nhỏ này của cô, rốt cục là có biết dỗ phụ nữ không vậy? Tại sao nói ra câu nào cũng khiến cho cô giận thêm là sao? Yên Vân Hạ quả thực bị sự ngốc nghếch của Lý Trạch Lâm làm cho tức chết mất thôi.

Mặc dù biết cậu không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng thế này thì cũng tệ quá rồi… Yên Vân Hạ thầm thở dài.

Nhìn Yên Vân Hạ giận dữ như vậy, Lý Trạch Lâm mới biết mình lỡ lời, chạm vào điểm nhạy cảm của cả hai.

Cậu vội vội vàng vàng sửa lại:
– Không phải, không phải, ý anh không phải như thế.

Ý của anh là anh muốn nghe Lan Nhược giải thích chuyện này rõ ràng, hơn nữa còn muốn dẫn em theo.

Dù sao anh cũng muốn để chính tai em nghe sự thật rằng anh không có làm gì sai biệt sau lưng em cả.

Yên Vân Hạ nheo mắt nhìn cậu, hóa ra bạn trai nhỏ nhà cô vẫn còn ngây thơ vậy.

Yên Vân Hạ đứng lên, bước tới gần Lý Trạch Lâm, nghi hoặc hỏi:
– Anh cảm thấy Lan Nhược sẽ chịu giải thích cho anh biết sao? Nếu cô ấy muốn nói rõ ràng với anh thì đã không làm như vậy.

Lý Trạch Lâm, rốt cuộc có phải là anh bị ngốc không đấy hả?
Lời của Yên Vân Hạ làm cho Lý Trạch Lâm chấn động.

Có lẽ cô nói đúng, làm gì có ai làm chuyện xấu lại đi nhận chuyện xấu là do mình làm.

Hơn nữa, nếu Lan Nhược thực sự muốn giải thích thì đã không làm ra chuyện này.

Vả lại, cậu cũng không vui vẻ gì khi nhìn thấy Lan Nhược lúc này.

Lý Trạch Lâm sợ càng nói lại càng làm Yên Vân Hạ giận nên vì vậy nhanh chóng khẳng định:
– Vân Hạ, lần này anh sai thật rồi, em có thể tha thứ cho anh không? Anh không giỏi dỗ dành, cũng không biết phải đối với người mình yêu như thế nào mới đúng, nhưng thực lòng anh chưa bao giờ muốn làm tổn thương em.

Anh đối với em chỉ muốn trân trọng và bảo vệ, vì vậy mong em tha thứ cho anh có được không?
Vẻ luống cuống của Lý Trạch Lâm đã thành công khiến cho Yên Vân Hạ hết giận, nhưng cô cảm thấy nếu dễ dàng tha thứ như vậy, Lý Trạch Lâm sẽ không biết hối cải.

Do đó vẫn làm mặt lạnh với cậu.

Yên Vân Hạ lầm lì hỏi ngược:
– Biết là vậy, nhưng hiện tại em vẫn rất khó chịu? Anh nói xem, em ở nhà cả đêm đợi anh.

Anh lại đi đưa thuốc cho một cô gái khác, đã thế còn để phóng viên chụp lại.

Quan trọng hơn là anh để những người thương anh như bà nội phải phiền lòng.

Em tha thứ không nổi.

Lý Trạch Lâm hiện tại vô cùng tự trách, lời của Yên Vân Hạ lại giống như cái kim chọc đúng vào chỗ ngứa của cậu, Lý Trạch Lâm chỉ có thể thở dài, vội vàng thề thốt:
– Vân Hạ, anh hứa tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu.

Trời xanh trên cao chứng giám, nếu anh còn làm em buồn thì anh sẽ bị sét đánh xù đầu, ra đường gặp…
– Này, anh đang nói vớ vẩn gì thế hả? – Yên Vân Hạ trừng mắt ngắt lời cậu.

Lý Trạch Lâm rõ ràng là bị ngốc rồi, sao có thể dám nói mấy lời vớ vẩn như vậy chứ? Nhìn Lý Trạch Lâm ra vẻ đáng thương, Yên Vân Hạ chỉ có thể thở dài.

Cô nhẹ nhàng nói tiếp:
– Được rồi, em không trách anh nữa.

Nhưng anh đấy, lần sau phải cẩn thận, cũng đừng nói mấy lời kì cục kiểu đó nữa, em sẽ giận lắm đấy.

Lý Trạch Lâm được tha thứ thì cười đến tít cả mắt, vội vã gật đầu như sợ Yên Vân Hạ chỉ vài phút nữa thôi sẽ lại giận dỗi đổi ý.

Cậu ở lại làm nũng với Yên Vân Hạ thêm một lúc sau đó mới chịu về phòng.

Ngồi trên giường, Lý Trạch Lâm trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra tìm số của đạo diễn chương trình “Trái tim rung động”.

– Đạo diễn, tôi có chuyện muốn thông báo với ông.

– Lý Trạch Lâm chậm rãi lên tiếng.

Chẳng mấy khi Lý Trạch Lâm lại chủ động gọi điện tìm mình, đạo diễn đương nhiên có chút ngạc nhiên.

Ông ta còn đang chỉnh sửa vài đoạn phim với tổ hậu kỳ, nghe vậy liền đứng dậy đi ra ngoài, sau đó mới đáp:
– Được, cậu cứ nói đi, tôi nghe đây.

Lý Trạch Lâm đã tính toán kĩ rồi.

Chuyện của cậu và Lan Nhược chính là đòn cảnh tỉnh để Lý Trạch Lâm nhận ra được niềm tin Yên Vân Hạ dành cho mình mong manh tới đâu.

Cậu muốn rời khỏi chương trình, đương nhiên Lý Trạch Lâm sẽ không thể để ảnh hưởng đến Viễn Ảnh hay Yên Vân Hạ được.

Vì thế chỉ có thể đánh liều:
– Tôi muốn rời khỏi chương trình.

Tất nhiên tôi không có nhiều tiền đền bù hợp đồng như vậy.

Có điều tôi có thể cho ông biết một bí mật và giúp ông nâng cao danh tiếng của chương trình.

Đạo diễn bị lời nói của Lý Trạch Lâm làm cho chấn động.

Quả thực không biết có phải là do Lý Trạch Lâm diễn quá tốt hay do khí chất bá vương luôn có ở trên người cậu, nhưng ông ta có cảm giác thân phận của Lý Trạch Lâm không hề đơn giản.

Đạo diễn trầm giọng trả lời:
– Cậu cứ nói đi, tôi sẽ xem xét.

– Tôi thích Yên Vân Hạ.

– Giọng của Lý Trạch Lâm đều đều, nhưng nó lại khiến cho đạo diễn ở bên kia chấn động.

Qua điện thoại, Lý Trạch Lâm có thể nghe được tiếng động giống như ai đó vừa vấp té? Lẽ nào đạo diễn bị dọa sợ quá nên đứng không vững nữa à? Có điều đó cũng chẳng phải chuyện Lý Trạch Lâm cần lo lắng, cậu vẫn tiếp tục cuộc đối thoại:
– Tôi đang theo đuổi cô ấy và chắc chắn sẽ sớm thành công thôi.

Tuy tôi rời đi, nhưng tôi có thể xuất hiện vào tập cuối để tỏ tình chị ấy.

Vốn chương trình cần ‘drama’ để tạo nhiệt, nếu tập cuối tôi trở lại và bày tỏ cùng Yên Vân Hạ, như vậy chắc chắn sẽ rất bùng nổ.

Ông hãy cân nhắc thử xem, nhiệt độ của tôi và cô ấy đều không thể xem nhẹ đâu.

Lý Trạch Lâm mỉm cười, tự tin lên tiếng.

Tất nhiên, đạo diễn là người trong giới bao năm, làm sao ông ta không biết Yên Vân Hạ có bao nhiêu nổi tiếng cơ chứ.

Lý Trạch Lâm vì để rời chương trình mà chơi lớn như vậy… Quả nhiên là tuổi trẻ không sợ trời, không sợ đất.

– Đạo diễn ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Điều kiện tốt như thế này, ông ta đâu có ngu mà từ chối? Hơn nữa điều ông ta quan tâm không phải là Lý Trạch Lâm thích ai.

Quan trọng là chỉ cần có màn tỏ tình này, đảm bảo chương trình của ông ta nhất định sẽ bùng nổ.

– Được, nhưng để tránh có bất trắc xảy ra, cậu nên gửi ý tưởng tỏ tình cho bên tổ biên kịch trước để họ sắp xếp kế hoạch.

– Đạo diễn cẩn thận dặn dò.

Hai người đều đạt được mục đích của mình, dến đi vui vẻ.

Lý Trạch Lâm kết thúc cuộc trò chuyện với đạo diễn rồi mới bắt đầu kế hoạch cho riêng mình.

Hi vọng Yên Vân Hạ sẽ thích món quà bất ngờ này

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN