Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám


Chương 31


Tôn Cẩn Nặc không ở đây, dù cho mùa hè nóng bức, Linh Vận vẫn cảm thấy ký túc xá lạnh lẽo.

Với lại Điền Huỳnh Mỹ đáng ghét vậy mà lại ở trong phòng cô, trong lòng càng thêm khó chịu.

Đối phương đang nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng, giống như không nhìn thấy bộ dạng của mình.

Dù sao cũng mặc kệ cô ta.

Linh Vận cầm nước súc miệng định đi tắm, trước khi vào phòng tắm thì lấy ly nước nóng, đợi tắm xong tiện uống.

Cô đem ly nước đặt trên bàn, sợ khi đi ra nước vẫn chưa nguội, cố ý lấy nắp ly đặt sang một bên, thế này đợi khi cô ra có thể uống ngay.

Linh Vận đi vào phòng tắm, cởi quần áo ra, nhìn cơ thể trắng muốt của mình trong gương, sắc mặt bị hơi nước bốc lên đỏ ửng, nhớ đến dáng vẻ tối nay Ninh Tự Hàn ôm cô, cô xoay lưng ngoảnh đầu lại nhìn mông của mình trong gương, trong lòng đắc ý cười.

Hôm nay cánh tay nam sinh tiếp xúc qua nơi đó, hì hì hì…

Đại khái hơn 20 phút, Linh Vận tắm xong đi ra, một tay lau tóc, một tay cầm ly nước lên định uống.

Ly nước đã đưa tới trên miệng bỗng nhiên ý thức được tại sao ở trên lại có nắp đậy lên?

Cô cẩn thận nhớ lại, xác định mình không có đậy nắp lên ly.

Chẳng lẽ là mình nhớ lầm rồi?

Linh Vận thoáng nhìn qua cửa ra vào, mới vừa rồi Điền Huỳnh Mỹ đã từng ngồi ở chỗ kia, trong lòng hơi hồi hộp, không phải đối phương đã nhổ bọt vào trong ly nước của cô rồi chứ?

Buồn nôn chết!

Linh Vận nhanh chóng đổ nước, đem cái ly ném vào thùng rác.

Cái người Điền Huỳnh Mỹ này, lại có thể làm ra chuyện như vậy.

Không có nước đun sôi uống, Linh Vận lấy từ tủ lạnh ra một chai nước khoáng uống hơn phân nửa, leo lên giường.

Tiện tay cầm điện thoại nhìn một cái, có một tin nhắn chưa đọc, là Ninh Tự Hàn nói với cô anh đã về đến nhà, bảo cô nghỉ ngơi cho tốt.

Linh Vận nhanh chóng trả lời một câu: “Vừa nãy đi tắm, mới nhìn thấy, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Ninh Tự Hàn rất nhanh nhắn lại hai chữ: “Đi tắm.” Rồi lại gửi độc một dấu chấm hỏi.

Linh Vận nghĩ đến dáng vẻ khi tắm mình không mặc quần áo, giống như bị đối phương nhìn thấy, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ, trong lòng thầm nói, nói với anh cái này làm gì?

“Anh có ý gì, đáng ghét!”

Ninh Tự Hàn: “Không đùa em nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”

Trêu xong liền chạy, Linh Vận đỏ mặt muốn tắt điện thoại, ngay lúc này lại nhận được một tin nhắn, còn nghĩ là Ninh Tự Hàn cơ, không ngờ là số điện thoại xa lạ không quen biết.

Linh Vận mở tin nhắn, bình thường một ngày đều dọn mấy cái tin nhắn rác, cô đã tập mãi thành quen, tiện tay mở thoáng nhìn qua đã muốn xóa, bỗng nhiên ánh mắt ngừng lại trên điện thoại.

“Trong ký túc xá bất cứ vật gì cũng không được ăn, không được uống.”

Chỉ có một câu quái lạ như thế, Linh Vận nhíu mày, không giống tin nhắn rác lắm, ngược lại là giống tin nhắn đe dọa.

Chẳng lẽ là Điền Huỳnh Mỹ?

Hôm nay cái ly chắc chắn đã có người giở trò, may là cô giật mình mới không uống nước trong ly.

Lẽ nào thực sự bị người nhổ bọt rồi?

Toàn thân Linh Vận buồn nôn rùng mình một cái, nhanh chóng gửi cho số điện thoại lạ kia một tin nhắn: “Bạn có ý gì?”

“Có phải biết gì đó không?”

Hai tin ngắn này giống như đá chìm đáy biển, không còn tin tức gì nữa, cô gọi đến cũng không ai nhận, mãi đến khi cô không chịu được cầm điện thoại ngủ thiếp đi.

Nếu như nói là đùa ác, sẽ không đúng lúc trùng hợp như vậy.

Nhưng nếu có người biết gì đó nhắc nhở cô, vì sao lại không nhận điện thoại của cô nhỉ?

Hôm sau tan học Linh Vận dùng điện thoại Tôn Cẩn Nặc gọi cho đối phương, không ngờ đối phương lại tắt máy.

Linh Vận chẳng hiểu gì nhìn điện thoại, sao lại cảm giác giống phim kinh dị vậy?

Tôn Cẩn Nặc nhìn cô lẩm bẩm, không nhịn được hỏi: “Cậu làm gì đó?”

Linh Vận thấy bốn phía không có người, xích lại gần cô ấy, thấp giọng nói: “Điền Huỳnh Mỹ nhổ bọt vào trong ly nước tớ.”

Tôn Cẩn Nặc nhíu mày: “Làm sao cậu biết?”

Linh Vận: “Hôm qua trước khi đi tắm tớ có để nguội ly nước, rõ ràng không có đậy nắp, thế nhưng lúc đi ra lại được đậy lên.”

“Ký túc xá chúng ta, ngoại trừ người trong phòng cũng chỉ có Điền Huỳnh Mỹ là người ngoài.”

“Cô ta xấu xa như vậy, lại có khúc mắc với tớ, chắc chắn là muốn hại tớ.”

Điền Huỳnh Mỹ một mực xem Linh Vận là kẻ thù, làm ra loại chuyện này cũng không lạ gì, nhắc nhở: “Vậy cậu đừng ở ký túc xá nữa, rất kinh khủng.”

Linh Vận lại cầm điện thoại của mình cho cô ấy xem, “Nặc Nặc, cậu nhìn tin nhắn này đi, tối hôm qua có người nhắc cho tớ, đáng tiếc bây giờ đối phương tắt máy, cũng không biết là ai.”

Tôn Cẩn Nặc nhìn dãy số nghiên cứu một hồi, chỉ nhìn ra được là di động Trung Quốc, lắc đầu: “Chưa từng thấy qua, không chừng là số điện thoại mới.”

Nhưng vẫn kỳ lạ: “Nếu cậu nói là số điện thoại mới, vì sao?”

Tôn Cẩn Nặc cũng nghĩ không thông: “Theo lý thì Điền Huỳnh Mỹ làm loại chuyện đó chỉ là ý nghĩ nông nổi, chẳng lẽ có thể cùng ai đó tính kế hay sao?”

“Nếu vì cậu mà mua số này, vậy xem như không còn gì để nói.”

Linh Vận khẽ gật đầu, “Kỳ lạ là ở chỗ này, đặc biệt vì tớ mà mua số điện thoại mới ư?”

“Cho dù nước bọt buồn nôn thì dùng cái vũ khí này cũng có hơi quá,với lại Điền Huỳnh Mỹ cũng không thể nói với người khác.”

“Cũng không thể là Điền Huỳnh Mĩ làm xong, chính cô ta lại nhắc cho tớ chứ?”

Tôn Cẩn Nặc hơi cau mày, nhắc nhở: “Nếu không, cậu đừng ở ký túc xá nữa. “

Linh Vận không vui nói: “Nhưng tớ cũng không muốn về nhà ở, một là ba mẹ chắc chắn phải hỏi tớ nguyên nhân, còn nữa mỗi ngày về nhà đều dưới mí mắt bọn họ, thật khó chịu.”

Tôn Cẩn Nặc: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Nếu không cậu đến chỗ tớ ở đi?”

Linh Vận cười hề hề: “Cậu không sợ tớ làm phiền hai người à?”

Tôn Cẩn Nặc đưa tay đánh cô: “Nói bậy bạ gì đó, chúng tớ cũng không phải như cậu nghĩ.”

Linh Vận khẽ dùng ngón tay sờ sờ mặt: “Nói lời này không biết xấu hổ.”

Tôn Cẩn Nặc đổi chủ đề: “Vẫn là cậu nói đi, rốt cuộc cậu định làm sao?”

Linh Vận cắn môi nghĩ ngợi một hồi, thấp giọng nói ra: “Ninh Tự Hàn thu dọn nhà xong, còn sửa sang cho tớ một gian phòng…”

“Há…” Tôn Cẩn Nặc cố ý kéo dài âm điệu, “Còn nói là sợ ảnh hưởng tớ, là một ít người nào đó nghĩ đến thế giới của hai người à?”

Linh Vận bị cô nói xấu hổ, “Tớ còn chưa suy nghĩ nữa mà.”

“Cậu đừng nói cho anh tớ nha, cho dù là chuyện ly nước, hay là chuyện tin nhắn.”

“Nhất là chuyện đi ra ngoài ở.”

Tôn Cẩn Nặc cười hì hì nói: “Biết rồi, tớ coi như chưa từng nghe qua.”

Linh Vận nhỏ giọng nói: “Thế này còn tạm được.”

Buổi trưa hết giờ học, Linh Vận gọi Tôn Cẩn Nặc cùng đi căn tin, Tôn Cẩn Nặc trả lời: “Không đi, sáng hôm nay đàn anh không có tiết, đang ở nhà một mình đây.”

Linh Vận cau mày: “Ý của cậu là gù?”

Tôn Cẩn Nặc tự nhiên thoải mái nói: “Anh ấy nói muốn ăn cà tím nướng, tớ định trở về làm đây.”

Linh Vận: “…”

Cô cau mày, không vui nói: “Cậu không có bệnh chứ?”

“Anh ấy không có tiết, tại sao ở nhà không làm?”

Tôn Cẩn Nặc vô cùng thản nhiên nói: “Anh ấy không thể.”

Linh Vận a một tiếng, “Vậy anh ấy có thể ăn thôi à?”

Tôn Cẩn Nặc đẩy bả vai của cô ra phía ngoài: “Dù sao anh ấy thích ăn, tớ thì thích làm, được rồi, cậu cũng đừng đến căn tin, cùng tớ về ăn chung đi.”

Linh Vận: “Đây là cậu nói đó, cũng không phải là tớ muốn đi.”

Tôn Cẩn Nặc: “Biết rồi, tớ mời cậu.”

Linh Vận đi theo Tôn Cẩn Nặc cùng đến căn hộ họ thuê, mua xong nguyên liệu dưới lầu rồi mới lên.

Linh Tu vẫn ngồi trước máy tính mân mê đồ vật, thấy Linh Vận đến, lên tiếng chào hỏi: “Em đến rồi à.”

Linh Vận cười hì hì nói: “Đúng vậy, Nặc Nặc nói cô ấy muốn làm cà tím nướng em liền đến ăn ké.”

Linh Tu ồ một tiếng tiếp tục làm việc của anh.

Linh Vận đi vào bếp giúp một tay, chủ yếu đều là Tôn Cẩn Nặc làm, cô cũng không giúp được gì, chỉ có thể nhìn.

Chợt nhớ đến chuyện đính hôn trước đó, ban đầu là Ninh Tự Hàn nói, ngược lại khiến cho Linh Tu và Tôn Cẩn Nặc đoạt trước.

Cô liếc mắt nhìn tay Tôn Cẩn Nặc, trên ngón tay trắng nõn không có chiếc nhẫn nào, nghi hoặc hỏi: “Nặc Nặc, nhẫn của cậu đâu?”

“Sao thế, rửa rau không nỡ mang à?”

Tôn Cẩn Nặc đang xắt quả cà, nghe vậy bỗng nhiên dừng lại, mấy giây sau trả lời: “Mang không quen.”

“Ồ.” Linh Vận không phát hiện gì, tiếp tục tán gẫu với cô ấy.

Tôn Cẩn Nặc làm tổng cộng hai món ăn, khi đặt trên bàn cũng đã hơn một giờ, Linh Vận ăn xong liền buồn ngủ, Linh Tu nhếch cằm về phía phòng ngủ: “Buồn ngủ thì đi ngủ đi, buổi chiều còn lên lớp nữa.”

Tôn Cẩn Nặc và Linh Tu còn chưa ăn xong, cô ấy cũng nói: “Cậu đi ngủ đi.”

Linh Vận ngáp một cái, đứng dậy nói với Linh Tu: “Vậy em đi ngủ trước, anh đợi lát nữa dọn dẹp chén bát.”

Linh Tu không nhịn được xua tay: “Dài dòng, em mau đi ngủ đi.”

Linh Vận nằm dài trên giường, mơ mơ màng màng một giấc rồi tỉnh dậy, cô thức giấc nhanh, ngủ cũng nhanh, 20 phút sau tràn trề năng lượng ngồi dậy.

Không thấy Tôn Cẩn Nặc, Linh Vận ra khỏi phòng ngủ tìm cô ấy, nhìn cô ấy còn đang bận rộn ở nhà bếp, không khỏi cau mày: “Nặc Nặc, cậu không ngủ một giấc hả?”

Tôn Cẩn Nặc hả một tiếng, kịp phản ứng trả lời: “Tớ không buồn ngủ, quen rồi.”

Mắt thấy đã sắp đến tiết học buổi chiều, Linh Vận đi rửa mặt, lúc đi ra thấy Tôn Cẩn Nặc cũng đã dọn dẹp xong, “Anh tớ đâu?”

Tôn Cẩn Nặc vừa đi đến toilet vừa nói: “Anh ấy có việc đi trước rồi.”

Linh Vận ồ một tiếng, xấu hổ nhìn Tôn Cẩn Nặc, làm sao cũng không nghĩ anh hai buông đũa xuống liền đi.

Mình còn đi theo ăn ké, lại không làm giúp chút gì, trên mặt ngượng ngùng, có hơi hối hận.

Hối hận vì vừa nãy ăn cơm xong không đợi thêm một lát.

Có điều thấy Tôn Cẩn Nặc một câu oán giận cũng không có, trong lòng nghĩ sẽ có một ngày cô cũng cam tâm tình nguyện vì Ninh Tự Hàn chuyện gì cũng làm sao?

Buổi chiều học một tiết học sau đó thì không còn chuyện gì, Linh Vận định về ký túc xá đợi một lát sau đó đi tìm Ninh Tự Hàn.

Tôn Cẩn Nặc gọi cô lại: “Cậu không đi cùng với tớ à?”

Linh Vận lắc đầu: “Buổi tối tớ muốn tìm Ninh Tự, không đi.”

Lúc này đi qua đoán chừng sẽ phải ở lại ăn tối, cái gì cô cũng không biết làm, không giúp được gì, để Tôn Cẩn Nặc bận rộn một mình.

Chủ yếu anh hai cũng là ngồi mát ăn bát vàng, một chút cũng không giúp được, chỉ có thể để mệt nhọc lên người Tôn Cẩn Nặc.

Tôn Cẩn Nặc nghe cô nói muốn tìm Ninh Tự Hàn cũng không nói sâu, một mình quay về chỗ ở.

Linh Vận đi được một nửa lại nhận được một tin nhắn xa lạ: “Ở ký túc xá cái gì cũng không được ăn.”

Vẫn là dãy số thần bí tối qua gửi đến.

Linh Vận nhíu mày, lập tức gọi qua, trái lại thì lần này lại thông, nhưng rất nhanh đã bị đối phương cúp máy, trong lòng khó hiểu, rốt cuộc là ai đây?

Hơn nữa cái gì cũng không được ăn?

Chẳng lẽ Điền Huỳnh Mỹ nhổ bọt vào tất cả đồ ăn của cô?

Đúng là đủ buồn nôn, Linh Vận rùng cả mình.

Dù sao cũng có người nhắc nhở cô như thế, khiến cho Linh Vận trong lòng vội vã cuống cuồng, đã đi đến bên dưới ký túc xá vẫn là quay người rời đi đến thư viện.

Vẫn là không muốn về ký túc xá, không chừng thực sự có thứ gì đó không sạch sẽ.

Tác giả có lời muốn nói: Đọc truyện vui vẻ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN