Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám
Chương 38
“Uống ạ.” Linh Vận nhận lấy, cắm ống hút lên quả dừa, cúi đầu hút một hơi, nhìn Ninh Tự Hàn nói: “Ngọt.”
Ninh Tự Hàn: “Ngày mai anh dẫn em đi hái.”
Vẻ mặt Linh Vận đầy mong đợi: “Em chưa từng được hái qua, ở phương Bắc không có, mặc dù cũng thường xuyên thấy, nhưng vẫn cảm thấy hiếm.”
Ninh Tự Hàn: “Đúng rồi, khí hậu không giống, nhưng phương Bắc có rất nhiều thứ ở đây không có.”
Linh Vận nhớ đến bà Ninh, hỏi: “Bình thường bác gái cũng ở đây sao?”
Ninh Tự Hàn: “Nhà của ông ngoại anh cũng ở thành phố này, sau khi mẹ anh ly hôn mới thường ở đây.”
Linh Vận “ồ” một tiếng, hôn nhân của ba mẹ cô hạnh phúc, nên không tưởng tượng được vợ chồng người khác ly hôn là như thế nào, sợ Ninh Tự Hàn tổn thương, cô dè dặt hỏi: “Vì sao bọn họ ly hôn?”
Powered by wordads.coREPORT THIS AD
Ninh Tự Hàn hít một hơi thật sâu, ngồi vào chiếc ghế trúc ngoài ban công, nói: “Sau khi ba anh giải ngũ tâm trạng luôn luôn không tốt, chân bị thương không thể vận động mạnh, lại thêm đồng đội ông ấy vì cứu ông mà hi sinh, nên mỗi ngày đều ngâm mình vào rượu, hàng ngày cãi nhau với mẹ anh, ầm ĩ hơn ba năm rốt cuộc mẹ anh không chịu nổi nữa nên ra tòa ly hôn.”
Thấy tâm tình Ninh Tự Hàn giảm sút, tâm trạng Linh Vận cũng không thoải mái theo, cô đặt tay mình lên vai anh, an ủi: “Đều đã qua rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
Ninh Tự Hàn cầm lấy tay cô đặt vào trong tay mình, nói: “Anh đã sớm thông suốt, trước kia khi anh còn bé ba không ở nhà, anh nhìn những đứa trẻ khác mà hâm mộ, sau này cuối cùng ông ấy cũng trở về, nhưng mỗi ngày đều ầm ĩ, anh lại phiền muộn vô cùng, mong muốn người ấy không phải là ba anh.”
“Về sau bọn họ tách ra, anh ở nhà của ông ngoại, mẹ thì bay trời năm biển bắc, một hai tháng cũng không gặp mặt được một lần, lại nghĩ cãi nhau có lẽ cũng là chuyện tốt…”
Ninh Tự Hàn hắng giọng, ngừng vài giây rồi nói tiếp: “Mãi đến khi lên đại học, kiến thức càng ngày càng nhiều anh mới nhận ra, gia đình như vậy cũng không tính là hiếm gặp, từ từ cũng nghĩ thông suốt, em nhìn anh hiện tại không phải rất tốt sao?”
Hai tay Linh Vận nắm chặt lấy tay anh, nhìn vào mắt anh, hết sức nghiêm túc nói: “Sau này đã có em ở bên anh.”
Cô nhóc đau lòng cho bộ dạng của anh, thực tốt, Ninh Tự Hàn cố ý nhấn mạnh: “Đây là em nói, không cho phép đổi ý.”
Linh Vận nâng khuôn mặt anh lên rồi cúi đầu hôn một cái, “Ừm.”
“Tiểu Hàn, Vận Vận, các con ăn khuya không?” Cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ, Linh Vận chậm chạp ngẩng đầu lên, vừa vặn trông thấy bà Ninh đứng ngay cửa, một tay cầm chốt cửa, sâu xa nhìn bọn họ.
Linh Vận: “…”
Cô không muốn sống nữa, Linh Vận giống như lò xo từ người Ninh Tự Hàn nảy lên, bụm mặt chạy đến trước cửa sổ kéo màn ra che mặt mình.
Xong rồi, hình tượng tốt đẹp của cô bị hủy sạch rồi, đoán chừng trong lòng đối phương đã khẳng định cô là một cô gái vừa không nghiêm túc lại vừa đói khát.
Hu hu hu…
Ninh Tự Hàn vẫn đang nén cười, đứng dậy trả lời: “Không ăn ạ.”
Bà Ninh lui ra ngoài, đây là lần thứ hai bà trông thấy cô gái chủ động hôn con trai mình, không nhịn được bật cười một tiếng, tuổi trẻ thực tốt.
“Em gái nhỏ..” Ninh Tự Hàn nhìn cô nhóc vẫn trốn sau rèm cửa, duỗi tay kéo cô: “Em không ra ngoài hả?”
Linh Vận gắt gao kéo rèm, lắc đầu: “Không ra, không ra, chết cũng không ra.”
Khóe miệng Ninh Tự Hàn cong lên, bất đắc dĩ hỏi: “Vậy ban đêm em ở đâu?”
Linh Vận: “…”
“Vậy anh lấy cho em cái ghế, em ngủ ở ngay đây, hu hu hu, đều tại anh.”
“Em chủ động hôn như thế tổng cộng hai lần, tại sao đều bị nhìn thấy vậy?”
Ninh Tự Hàn cố tình hỏi: “Lần đầu tiên hôn là ai chủ động?”
Linh Vận: “Nhưng em cũng hôn không tới mà!”
Ninh Tự Hàn kéo rèm cửa từ phía trên ra, nhìn Linh Vận từ trên cao, cô nhóc giống như con sóc con đang núp, đáng yêu không thể tả, “Không ra thật hả?”
Linh Vận mím môi lắc đầu: “Đã nói không ra là không ra.”
“Được thôi.” Ninh Tự Hàn xoay người muốn đi, “Nếu em đã muốn ngủ ngoài ban công, anh sẽ lên trên giường ngủ.”
“Dù sao cũng không ai cản trở đến ai.”
Anh ngừng một chút, cố ý nhấn mạnh, nói ra từng chữ, “Yên tâm, anh không cởi quần áo.”
“Vậy cũng không được.” Linh Vận thình lình từ trong rèm cửa xông ra, trực tiếp chạy đến nhào lên giường, nằm thành hình chữ đại, “Anh ngủ ở đây, người khác nghĩ thế nào?”
Một chân Ninh Tự Hàn để lên giường, rướn người tới, cúi đầu nhìn cô, ý cười nồng đậm trong mắt, “Dù sao trong nhà cũng chỉ có mẹ anh và dì giúp việc, bọn họ đều thấy em hôn anh, còn lo lắng cái gì?”
Linh Vận đưa tay đẩy anh, “Còn không phải trách anh sao, dám gài bẫy em, vừa nãy là ai giả vờ đáng thương như vậy, làm hại người ta…
Linh Vận cắn môi không nói, mắt rưng rưng nhìn Ninh Tự Hàn.
Ninh Tự Hàn duỗi tay vuốt ve gương mặt trắng mịn của cô, làn da cô nhóc rất đẹp, giống như thạch trái cây thích đến không muốn buông tay, anh cúi đầu xuống hôn trán cô, khàn giọng hỏi: “Không cho anh ở lại thật hả?”
Linh Vận nghiêng đầu, tức giận nói: “Còn không nhanh lên!”
“Nếu anh còn không đi, em sẽ đá anh!”
Linh Vận thực sự nhấc chân tạo thành tư thế đá anh, bàn chân cô nhóc trắng trắng mềm mềm, vừa vặn đá vào bụng anh, anh duỗi tay cầm lấy rồi đứng lên, “Được rồi, không đùa em nữa, anh đi nghỉ đây, em có việc gì thì cứ qua tìm anh, anh ở đối diện em.”
Linh Vận khẽ gật đầu: “Ừm.”
Mắt thấy Ninh Tự Hàn sắp đi ra, Linh Vận chợt nhớ đến anh hai, cả đêm cũng không quay lại, nói: “Anh em..”
Ninh Tự Hàn: “Vừa rồi cậu ta nhắn tin cho anh nói không về.”
Linh Vận gửi hai tin nhắn cho mẹ đều không nhận được hồi âm, đoán là có thể mẹ đã nghỉ ngơi, cũng nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau, sau khi Linh Vận thức dậy thì bà Ninh đã đi, Linh Vận vừa xuống lầu đã hỏi Ninh Tự Hàn, “Bác đã đi chưa, chúng ta cùng đi tiễn bác đi?”
Ninh Tự Hàn đang ngồi trên ghế sofa xem điện thoại, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô nói: “Mẹ anh đã đi từ sớm rồi.”
“Hả?”
Linh Vận ảo não vỗ đầu, “Vậy sao anh không gọi em?”
Bây giờ có khi lại để lại ấn tượng lười biếng cho người ta.
Ninh Tự Hàn: “Ngay cả anh mẹ cũng không gọi, không sao đâu, bà ấy đã quen bay khắp nơi nhiều năm như thế rồi.”
“Ồ.” Linh Vận đi tới ngồi xuống bên cạnh khoác cánh tay anh, “Bác không trách em là được.”
Đợi một lúc, cô nói tiếp, “Hôm nay chúng ta đi đâu chơi?”
“Bờ biển.” Ninh Tự Hàn không chút do dự đáp, “Chúng ta đến đây không phải xem biển sao?”
Linh Vận: “Vậy anh em đâu?”
“Có liên lạc với anh không?”
Ninh Tự Hàn trả lời đầy hàm ý: “Đoán chừng giờ này vẫn chưa dậy đâu.”
Linh Vận “hứ” một tiếng, “Làm như anh biết tất cả vậy.”
Powered by wordads.coREPORT THIS AD
Hai người ăn cơm xong, Ninh Tự Hàn lái xe mang cô ra ngoài, Linh Vận ngồi vào ghế lái phụ, sâu xa nhìn anh: “Anh học lái xe khi nào vậy?”
Ninh Tự Hàn: “Hồi đại học, không phải rất nhiều người đều học sao?”
Linh Vận ồ một tiếng, xe Ninh Tự Hàn lái là chiếc Jeep, xe rất cao, tầm nhìn tương đối rộng rãi, cô nhìn trước sau, vẫn rất thoải mái dễ chịu, cô nói: “Đợi em trở về cũng muốn học bằng lái, em thích chiếc Porsche của mẹ em.”
Ninh Tự Hàn: “Được, đến lúc đó anh dạy em.”
Linh Vận cảnh giác nhìn anh: “Quên đi, em vẫn nên tìm người hướng dẫn lái xe ở trường dạy thì tốt hơn.”
Ninh Tự Hàn đi đón Linh Tu và Tôn Cẩn Nặc trước, bốn người trực tiếp đến bãi biển.
Hai tên con trai dựng lều trên bãi cát trước, bày bàn ghế ra, đặt đồ ăn vặt và nước trái cây lên.
Linh Vận và Tôn Cẩn Nặc ở bên cạnh đào hố cát.
“Cậu đặt vé máy bay khi nào vậy Nặc Nặc?” Linh Vận nhìn cô, giọng điệu chế giễu, không ngờ cô ấy lại lén lút đi theo mình đến đây.
Powered by wordads.coREPORT THIS AD
Tôn Cẩn Nặc mím môi cười một lúc mới nói: “Ngày đó cậu vừa nói với tớ xong, tớ liền đi đặt.”
Linh Vận sát lại gần cô, tò mò hỏi: “Thế cậu đến, anh tớ không nói gì sao?”
Tôn Cẩn Nặc thản nhiên đáp: “Đương nhiên là không vui thôi, có điều cũng chỉ một lúc, hề hề hề.”
Ninh Tự Hàn và Linh Tu nhanh chóng chuẩn bị xong, hai người nằm trên ghế, uống nước dừa, bộ dạng rất nhàn nhã.
Linh Vận ném cát đi chạy đến tìm Ninh Tự Hàn, vừa định nhào vào người anh đã thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh hai xẹt qua, Linh Vận cười hì hì lập tức rẽ qua bên anh hai, cầm ly nước cho anh: “Anh hai, thời tiết nóng thế này, anh uống nước đi?”
“Không cần vỗ mông ngựa*.” Linh Tu lạnh lùng nói, “Con gái đừng chủ động như vậy, sau này người ta không quý trọng em!”
(*nịnh hót lấy lòng, xuất xứ là từ Mông Cổ)
Linh Vận lè lưỡi, “Biết ạ.”
Ninh Tự Hàn luôn ở bên cạnh nghe, nhân lúc Linh Vận xoay người đi xem biển thì vớ lấy cái chai ném Linh Tu, “Mày có thể nói tốt mấy lời cho tao được không?”
Linh Tu nhẹ nhàng lườm anh một cái: “Không phải em gái mày, dĩ nhiên mày không thương!”
Hôm nay Linh Vận mặc một chiếc váy bãi biển có màu sắc tương đối tươi sáng, đội một chiếc mũ che nắng, Tôn Cẩn Nặc diện trên người một bộ sườn xám màu trắng, mặc dù người cô ấy nở nang, nhưng khi mặc cái áo này đã làm nổi bật dáng người rất đẹp của cô ấy, mơ hồ lộ ra bắp đùi khiến người khác suy nghĩ xa xôi.
Hai người đi chân trần trên cát, Linh Vận nhìn Tôn Cẩn Nặc cười nhạo: “Mưu kế này của cậu cũng thâm lắm đấy.”
Tôn Cẩn Nặc nghi hoặc nhìn cô: “Sao vậy?”
Linh Vận: “Thì bộ quần áo này của cậu, tớ đều muốn…” Cô nhướng mày, cố tình xấu xa nói: “Việc ấy.”
Tôn Cẩn Nặc cũng nhìn cô nói: “Không phải cậu cũng vậy sao, anh Ninh cũng sắp xịt máu mũi đấy chứ?”
Bỗng nhiên, cô ấy đến gần Linh Vận thấp giọng nói: “Hai người các cậu vẫn chưa làm “việc ấy” nhỉ?”
Linh Vận lắc đầu, khẽ nói: “Tớ sợ đau.”
Tôn Cẩn Nặc: “Cũng chỉ đau một lát thôi, sau đó cậu sẽ biết cảm giác gì.”
Linh Vận như có điều suy nghĩ rồi khẽ gật đầu, hỏi Tôn Cẩn Nặc vấn đề mình vẫn luôn lo lắng trong lòng: “Nặc Nặc, cậu có nghĩ đến tương lai sẽ làm gì không?”
“Cậu có muốn kết hôn với anh tớ không?”
Tôn Cẩn Nặc hơi xấu hổ trả lời: “Đương nhiên là tớ muốn.”
Linh Vận: “Thế nhưng nhỡ đâu anh ấy không chịu lấy cậu thì tính sao?”
Sắc mặt Tôn Cẩn Nặc lập tức trầm xuống, “Tớ không biết, tớ không nghĩ nhiều như vậy, dù sao thì qua ngày nào hay ngày đó thôi.”
Linh Vận thở dài, “Vì thế nên tớ mới không thể ở bên anh ấy sớm như vậy, ngộ nhỡ ngày nào đó anh ấy không thích tớ, tớ tính sao đây?”
“Trừ khi tớ có thể xác định anh ấy toàn tâm toàn ý với tớ, suốt đời cũng không vứt bỏ tớ mới được.”
Tôn Cẩn Nặc vô cùng thất vọng, nhìn biển khơi mênh mông vô tận, hờ hững nói: “Tớ với cậu không giống nhau, nếu tớ không chủ động, cả đời bọn tớ cũng không thể giao nhau.”
“Tớ cũng hi vọng anh ấy tốt với tớ một chút, thời khắc nào đó đặt tớ trong lòng…” Cô ấy nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cam chịu: “Quên đi, đi tới bước nào hay bước đó, ai bảo tớ thích anh ấy chứ.”
Linh Vận nghe cô nói, trái tim hơi quặn lại, chẳng lẽ ai bắt đầu trước quan trọng như vậy sao?
Cô quay đầu lại thoáng nhìn qua, anh đang nằm trên ghế trúc nhìn cô, khóe miệng anh cười, cô cũng nở nụ cười rạng rỡ đáp lại anh, trong lòng lại thầm nghĩ, hi vọng sau này Ninh Tự Hàn luôn đối xử tốt với cô, tuyệt đối đừng để cô thất vọng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!