Bạn Gái Tôi Đáng Yêu Nhất Trên Đời - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Bạn Gái Tôi Đáng Yêu Nhất Trên Đời


Chương 12


Thứ sáu trừ bỏ học môn tự chọn, còn có lớp học công cộng.

Sau khi học xong tiếng Pháp, Lộc Viên Viên chạy đến khu nhà giảng dạy tiếp theo. Lúc đến phòng học hết 15 phút. Cô lại lần nữa dựa vào cái đầu sóng lớn cùng với đầu của Khốc Ca tìm được chính xác vị trí của cả nhóm.

Môn học này là môn học suy nhất mà bốn người trong ký túc xá học cùng với nhau.

Lộc Viên Viên đi qua, vỗ vỗ vai Lâm Thiến,

“Thiến Thiến.”

Lại cùng với Khốc Ca chào một tiếng.

Biệt danh Khốc Ca này cũng là Lâm Thiến mở đầu nói.

Khốc Ca tên gọi là Mạc Thanh, một cái tên rất văn chương thục nữ. Nhưng mặc kệ là đầu tóc, chiều cao hay là tính cách, thật sự là Lộc Viên Viên lần đầu tiên gặp được cô gái mạnh mẽ như vậy. (#An đọc nhầm thành Mặc Thanh trong Chiêu Diêu =))))

Không bao lâu, Vương Nhất Hàm cũng vội vàng đuổi tới.

Cô ấy ngồi ở bên cạnh Khốc Ca, trên đầu mang một cái mũ, làm cho mái tóc chói lóa trên đầu không bị trắng trợn lộ liễu quá.

Cách giờ lên lớp mười phút.

“À.” Vương Nhất Hàm xoay đầu lại nói chuyện với bọn cô, “Hai người không phải đăng ký vào câu lạc bộ âm nhạc sao, mình phỏng vấn xong rồi, các cậu còn chưa xong sao?”

Lâm Thiến lắc đầu, “Vẫn chưa, nhưng mà cũng nhanh qua cuối tuần này, vòng hai chính là tối thứ ba tuần sau.”

Lộc Viên Viên không nghe Vương Nhất Hàm trong ký túc xá nói cô ấy muốn đăng ký vào câu lạc bộ, hiếu kỳ hỏi:

“Thải Thải, cậu đăng ký câu lạc bộ gì vậy?”

Bởi vì màu tóc của Vương Nhất Hàm, trong ký túc xá mọi người đều gọi cô ấy là Thải Thải.

“Mình à.” Vương Nhất Hàm nhếch môi cười vui vẻ, “Câu lạc bộ Taewondo.”

“…..”

“Đánh đánh đánh, càng đánh càng hăng.” Cô ấy bổ sung nói.

Lộc Viên Viên nuốt một ngụm nước bọt,

“Cậu gầy như vậy…..”

“Gầy là trời sinh nha Viên Nhi,”

“…..”

“Giống như cao, cũng là trời sinh —- ha ha ha ha đừng nóng đừng nóng! Ngoan, mình sai rồi.”

“Đừng kéo mấy cái trò này nữa.” Lâm Thiến đợi hai người nháo xong, tắt di động, cười mờ ám hỏi Vương Nhất Hàm:

“Tối hôm qua cả đêm cậu không về ngủ….Đi chỗ nào rồi?”

“….”

Khuôn mặt tươi cười của Vương Nhất Hàm cứng đờ.

Advertisement / Quảng cáo

Hình ảnh tối hôm qua lóe lên trong đầu.

Quả thật là đủ “Rồi”….

Nét mặt của cô ấy trong nháy mắt trở lại như ban đầu,

“…Chỉ là liên hoan trong câu lạc bộ, không nói nữa, nói cho sinh viên ngoan như các cậu cái này mấy cậu cũng không biết.”

Cô ấy không muốn bị nhìn ra manh mối, nói sang chuyện khác,

“Hai người đăng ký vào câu lạc bộ âm nhạc, là ca hát hay là nhạc cụ gì?”

“Mình đánh đàn tranh.” Lâm Thiến nói.

“Cậu thì sao Viên nhi?”

Lộc Viên Viên chớp chớp mắt:

“Mình thổi kèn Harmonica.”

“????”

Lần này đến Khốc Ca cũng phải quay đầu lại.

Ba người họ cùng nhau kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô.

Lộc Viên Viên thấy động tác của ba người đều giống nhau, có chút mơ hồ:

“….Sao vậy?”

“Chuyện kia….” Lâm Thiến là người đầu tiên phát ra tiếng, “Vòng một bọn họ cho cậu qua?”

“Đúng thế.”

“…..”

“…Mẹ nó, câu lạc bộ âm nhạc trường chúng ta còn tuyển chọn thổi kèn Harmonica???”

Lâm Thiên nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra lên diễn đàn trường học, tìm đến mục điều kiện đăng ký vào câu lạc bộ âm nhạc.

Cô ấy cất tiếng đọc lên:

“….Các loại nhạc cụ sau đây sinh viên có thể đăng ký: Piano, Organ, Ghita,….

Cho đến khi đọc xong, cũng không có loại nhạc cụ nào tên Harmonica.

Lộc Viên Viên cũng choáng váng:

“Mình không biết….Ngày đó phỏng vấn, sau khi học trưởng hỏi mình xong, đi gọi điện thoại, lúc quay lại liền nói mình thông qua…..”

“….”

Vương Nhất Hàm nghe xong, nhíu lông mày:

“Học trưởng kia…..có phải là cho cậu đi cửa sau không?”

Lộc Viên Viên càng khiếp sợ:

“Không thể nào. Mình không quen biết vị học trường kia mà.”

“…..”

Vương Nhất Hàm cùng Lâm Thiến dùng một loại ánh mắt đầy ý vị thâm trường mà nhìn cô.

Sau đó hai người họ đồng loạt nói chuyện với nhau.

“Tuyệt đối là.”

“Không sai.”

“Mẹ nó, người phỏng vấn kia không biết đó có phải là chủ tịch câu lạc bộ hay không, thế nhưng lại vì tán gái mà lạm dụng chức quyền?”

“Hẳn là chủ tịch….”

“Lúc nào các cậu đi phỏng vấn vòng hai thì gọi mình, lão tử đi nhìn xem là ai muốn cưa Viên Viên nhà chúng ta….”

Lộc Viên Viên: “……”

Cô suy nghĩ đến thời điểm lần trước phỏng vấn gặp qua người học trưởng kia, làn da trắng tinh, lúc cười rộ lên với cô còn có răng nanh, ngữ khí lúc nói chuyện cũng đặc biệt thân thiện.

Lập tức liền cảm thấy có chút có lỗi với vị học trưởng đó, cô chọc chọc Vương Nhất Hàm:

“Thải Thải, cậu đừng đi….mục thông báo đăng ký của họ mình cũng chưa nhìn qua, nếu như theo lời cậu không có kèn Harmonica. Vậy để mình đổi câu lạc bộ khác.”

“Như vậy sao được!” Vương Nhất Hàm cười đến vui vẻ, “Vừa vặn tối hôm đó mình rảnh, tiện thể đi xem náo nhiệt!”

“…..”

Vương Nhất Hàm thề son sắt:

“Cậu yên tâm. Mình tuyệt đối không đánh người.”

Nhưng trên khuôn mặt đều viết đầy hưng phấn.

Lộc Viên Viên: “…..”

Cậu vẫn là đừng nói thêm gì nữa….

Thời điểm cuối tuần, Lộc Viên Viên cùng Lâm Thiến đều nhận được tin nhắn thông báo địa điểm phỏng vấn vòng hai của câu lạc bộ âm nhạc.

Tối thứ ba, Khốc Ca có chuyện riêng, LộcViên Viên cùng hai người còn lại trong ký túc xá ở nhà ăn cơm nước xong xuôi. Sau đó ba người cùng đi đến địa điểm phỏng vấn.

Lần này cùng với vòng phỏng vấn đầu tiên có chút khác biệt, địa điểm được chọn nằm trong phòng âm nhạc của tòa nhà khoa Nghệ Thuật đại học C.

Đi thang máy lên tầng ba, ra ngoài rẽ ngoặt, có một cái bàn được đặt ở cuối hành lang bên tay phải, người ngồi ở sau bàn nhìn không rõ mặt lắm, bên cạnh bàn đặt một cái bảng hiệu lớn:

Vòng hai phỏng vấn đăng ký câu lạc bộ âm nhạc.

Vương Nhất Hàm từ trong túi móc ra một cây kẹo que, xé bao bọc bên ngoài ngậm vào miệng, một tay nắm lấy cánh tay Lộc Viên Viên,

“Đi!” ( #Bá đạo, tui thích rồi đó nha =)))))

Lộc Viên Viên đi theo cô ấy, nhìn tư thế này của cô ấy, trong lòng cô càng ngày càng bất an, cho đến khi đi đến trước mặt bàn.

Ngồi đó quả nhiên là vị học trưởng ngày đó đã phỏng vấn vòng một.

Cô cảm thấy lấy tính cách của Vương Nhất Hàm, không biết sẽ nói ra lời gì, vừa định níu lại cô ấy —-

Vương Nhất Hàm đột nhiên ngừng bước chân lại.

“Mẹ nó!” Cô ấy hét to.

“….”

Cô ấy hét qua đột ngột, Lộc Viên Viên khiếp sợ.

Còn không kịp phục hồi lại tinh thần, vị học trưởng đang khỏe mạnh ngồi ở trước bàn lập tức đứng lên,đẩy chiếc ghế phát ra một âm thanh chói tai rõ ràng ở trên hành lang.

Vị học trưởng kia nhìn chằm chằm Vương Nhất Hàm.

Cũng “Mẹ nó” một tiếng.

Lộc Viên Viên: “….”

Đây là có chuyện gì?

“Mẹ nó anh!” Vương Nhất Hàm nâng ngón tay lên chỉ vào cậu ta, muốn nói chuyện, lại phát hiện cây kẹo que ngậm ở trong miệng làm bản thân bị vướng bận.

Cô ấy cũng quên tay còn lại của mình đang kéo Lộc Viên Viên, lập tức vài bước đi đến trước mặt bàn, bàn tay trống không lấy cây kẹo ngậm ở trong miệng ra.

“Mẹ nó anh…..” Vương Nhất Hàm vô cùng khó tin nhìn vào khuôn mặt của đối phương, giọng nói trầm thấp, “Là sinh viên đại học C??”

Tối hôm qua thật sự uống quá nhiều, anh ta nói anh ta là nhân viên văn phòng, cô ấy thế mà lại liền tin.

Lại quên mất, nhân viên văn phòng sao lại có thể có khuôn mặt trẻ như vậy.

Tần Phóng nhìn cô gái trước mắt có mái tóc tua rua, màu sắc sặc sỡ, sau một lúc lâu mới tìm về được giọng nói của mình,

“….Mẹ nó cô, không phải cũng vậy?”

Hừ, còn nói láo trong nhà mở quán trà sữa? ( #Ai ship cặp này không =)))

“…..”

Hàm răng của Vương Nhất Hàm đều muốn cắn nát.

“Buổi sáng hôm đó anh —-”

“Buổi sáng thứ sáu hôm đó cô —”

Hai người đồng thời mở miệng.

Lại đồng thời trầm mặc.

Advertisement / Quảng cáo

Sau một lúc, trong đầu Tần Phóng hiện lên một chuyện, sắc mắt lập tức đen lại.

“Một ngàn kia của cô là có ý gì?”

“….”

À.

Buổi sáng ngày hôm đó, thời điểm trước khi cô ấy rời đi….Đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút áy náy.

Thật sự lúc đầu muốn cho anh ta nhiều hơn nhưng lại không mang theo nhiều tiền mặt như vậy.

Ánh mắt Vương Nhất Hàm có chút bay lên, giọng nói cũng có chút mơ hồ,

“Là….Ừm….Khá thoải mái….”

“….”

Con mẹ nó.

Khuôn mặt Tần Phóng hết đỏ lại đen.

Cậu ta hít sâu, trước khi mở miệng, ánh mắt liếc qua nhìn người đứng bên cạnh Vương Nhất Hàm, cô gái đang trợn to mắt lên nhìn.

Có chút quen mắt.

Cậu ta bình ổn giọng nói:

“Nếu đến phỏng vấn, đi vào đi.”

Không chờ Lộc Viên Viên nói chuyện.

Vương Nhất Hàm đã hoàn toàn quên mất ý định ban đầu của mình khi đến đây, quay dầu nhìn Lộc Viên Viên:

“Viên Viên, cậu đi vào trước đi, mình….”

Tầm mắt cô ấy quay lại trên người Tần Phóng:

“Mình có chút việc.”

Lộc Viên Viên mơ hồ mà đi vào phòng âm nhạc.

Ánh đèn trong phòng sáng hơn so với trên hành lang. Trong nháy mắt cô bước vào, hơi nheo mắt một chút, mới thấy rõ tình hình bên trong.

Không gian bên trong rất lớn, một nửa trong phòng tất cả đều là các loại nhạc cụ, có một chiếc bàn được đặt đối diện với cửa chính.

Cô đóng cửa lại, cúi đầu đi tới bên chỗ cái bàn.

Sau khi đến đó, mới ngẩng đầu ngước mắt lên nhìn.

“….Học trưởng??”

Vừa rồi ở trong đầu cô đều là đoạn đối thoại của Vương Nhất Hàm cùng vị học trưởng kia, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu ra sao. Lúc bước vào cũng không nhìn kỹ ai đang ở trong phòng này.

Thì ra lại là Tô học trưởng.

Cô nhìn người con trai trước mặt mặc quần đen áo đen, ngũ quan góc cạnh, màu da trắng mang theo hơi lạnh.

Anh cũng đang nhìn cô.

Đối diện nhau một lúc lâu, anh gật đầu,

“Ừm.”

Cô chần chờ nói:

“Học trưởng, anh là…câu lạc bộ….”

“Chủ tịch.” Anh nói tiếp lời cô.

“….”

Miệng Lộc Viên Viên không tự giác mở ra, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.

Tô Lâm: “…..”

Có cần phải kinh ngạc như vậy không?

Lộc Viên Viên nhẫn nhịn nửa ngày, đầu lưỡi như bị xoắn lại:

“À, ờ, xin chào chủ tịch.”

Anh ngước lên nhìn vẻ mặt có chút mơ màng của cô gái nhỏ, khóe môi nhếch lên một chút, tùy ý hỏi:

“Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”

Lộc Viên Viên lập tức tỉnh táo lại.

Vừa rồi cô cố gắng vừa vểnh tai vừa mở to hai mắt muốn làm rõ ràng quan hệ của hai người kia.

Nhưng mà….không có kết quả.

Cuộc đối thoại của bọn họ giống như chơi trò câu đố, cô thật sự không hiểu lắm, chỉ là đặc biệt tò mò. Quả thực không kịp chờ đợi, muốn có người đến giải đáp cho sự nghi ngờ của mình.

“Là như thế này, bạn cùng phòng của em cùng em đi tới đây, nhưng mà hình như cô ấy quen biết với vị học trưởng ở ngoài cửa kia….”

“…..?”

“Bọn họ vừa thấy mặt nhau, liền cùng lúc nói….nói mẹ nó.”

“….”

Được rồi.

Cô đột nhiên lại kể chuyện, Tô Lâm cũng không nói gì, chỉ là lặng lặng nghe cô nói.

“Sau đó bạn cùng phòng của em hỏi học trưởng kia.” Lộc Viên Viên bỗng nhiên dừng lại, biểu tình giống như có chút khó mở miệng.

Tô Lâm không hiểu sao bỗng nhiên cô lại dừng lại,

“Hỏi cái gì?”

“…..Chuyện đó, không phải là em mắng thô tục, là bọn họ mắng.” Cô gái nhỏ bỗng nhiên dùng tốc độ nhanh nói một câu.

Sau đó đôi mắt to đen nhánh nhìn anh, trên khuôn mặt không có biểu hiện gì, nói tiếp:

“Bạn cùng phòng của em nói: “A, mẹ nó anh cũng là sinh viên trường đại học C?””

Tô Lâm sửng sốt:

“…..?”

Lộc Viên Viên còn tiếp tục nói:

“Sau đó vị học trưởng kia nói: “Mẹ nó không phải cô cũng vậy sao?”

“….”

Sau đó học trưởng đó hỏi bạn cùng phòng của em, một ngàn kia của cô là có ý gì? Bạn cùng phòng của em nói….” Đến đây, vẻ mặt của cô đột nhiên trở nên vô cùng khó hiểu: “Cô ấy nói, bởi vì rất thoải mái???”

Lộc Viên Viên đem đoạn đối thoại ngắn mà cô có thể nhớ kỹ đều nói với Tô Lâm, sau đó vội vàng nhìn chằm chằm anh, muốn tìm kiếm đáp án:

“Học trưởng, học trưởng, bọn họ đến cuối cùng là đang nói cái gì vậy?”

“…..”

Kỳ thật nghe Lộc Viên Viên nói mấy câu đó, lại thêm….

Đêm thứ sáu đó, Tần Phóng hình như….từ khi lên đại học đến nay, lần đầu tiên không về ký túc xá ngủ.

Tần Phóng làm cái gì, anh đại khái cũng đoán ra.

Nhưng mà.

Anh vốn nên hoàn toàn khiếp sợ lại bị một loại tâm trạng khác che lại.

Lộc Viên Viên kể chuyện, cùng với những tiếng vo ve trong phòng học anh nghe được không giống nhau.

Trong lúc cô gái nhỏ nói chuyện, âm cuối luôn rất dịu dàng, tự động thêm vào rất nhiều từ ngữ tượng trưng như âm thanh vào cuộc đối thoại. Rõ ràng cô nghe được những lời nói rất kích động, cô lại dùng giọng nói mềm mại kia bình thản mà kể lại.

Hơn nữa, trên khuôn mặt cũng không có biểu hiện gì.

Bên tai anh bỗng nhiên vang lên, là giọng nói bình thản của cô khi nói hai câu.

“Mẹ nó anh cũng là sinh viên đại học C?”, “Mẹ nó không phải cô cũng như vậy.”

Tô Lâm nhịn rồi lại nhịn.

Vẫn là không nhịn được.

Lộc Viên Viên nhìn người trước mặt nghe xong nghi ngờ của cô, sửng sốt một chút, sau đó bỗng nhiên cúi đầu, nâng cánh tay lên chống trán. Cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh.

Nhưng có thể nhìn thấy bả vai của anh đang khẽ run rẩy.

Advertisement / Quảng cáo

Hả?

Lộc Viên Viên tiến về phía trước một bước, giọng nói mang theo khó hiểu,

“….Học trưởng? Anh làm sao vậy?”

“….Em chờ một chút.”

Đột nhiên truyền đến giọng nói nhẫn nhịn của anh.

Lộc Viên Viên phân biệt một chút, cảm thấy anh giống như….đang cực lực nín cười?

Tô Lâm ngẩng đầu, nhìn thời gian, cô bước vào đã được năm phút.

Mặc dù anh không muốn bắt đầu sớm như vậy, nhưng mà cũng cân nhắc có người khác đang chờ ở bên ngoài.

Anh hắng giọng, “Bắt đầu cuộc phỏng vấn thôi.”

“Nhạc cụ của em —” Tô Lâm còn chưa nói xong, đã bị Lộc Viên Viên cắt ngang.

“Em không mang nhạc cụ tới.”

“….”

Lộc Viên Viên đột nhiên tiến lên một bước.Bởi vì lùn cho nên không cần quá khom lưng là cánh tay đã có thể chống trên mặt bàn.

Ánh mắt của Tô Lâm rơi xuống trên cánh tay trắng nõn như củ sen, bên tai truyền đến giọng nói mềm mại của cô, bởi vì cố tình đè thấp, còn mang theo chút âm khí.

“Em biết kèn Harmonica không có trong các loại nhạc cụ đăng ký của câu lạc bộ âm nhạc.”

Sau khi cô biết Tô Lâm là chủ tịch, liền lập tức hiểu rõ nguyên nhân vì sao bản thân có thể thông qua.

Cái loại thể hồ quán đỉnh này*.

(*:Trong phật học câu này mang ý nghĩa chỉ việc truyền thụ trí tuệ, giúp người ta ngộ ra điều gì đó. Nghĩa thoát: chợt hiểu ra/ ngộ ra, bỗng nhiên hiểu ra. Dịch ra tiếng Việt đại loại là tưới sữa lên đầu.)

Lộc Viên Viên chính trực nghiêm túc:

“Học trưởng, anh như vậy là không đúng.”

“….”

Trong lòng Tô Lâm run lên.

Cô đang nói….anh như thế nào lại không đúng?

Cô gái nhỏ trước mặt đột nhiên thay đổi biểu cảm.

“Học trưởng, coi như quan hệ của hai chúng ta tốt,” Gương mặt cô có chút phiếm hồng, giống như đột nhiên có một chút xấu hổ, giọng nói thoát ra cũng không có chút trọng lực nào.

Mềm mại nhu hòa.

– –“Nhưng mà….sao anh lại có thể cho em đi cửa sau?”

Tô Lâm: “…..”

Tác giả có lời muốn nói: Tô Lâm: Quan hệ của hai chúng ta tốt…. quan hệ gắn bó như sắt đá có được không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN