Bạn Gái Tôi Đáng Yêu Nhất Trên Đời
Chương 4
Anh đẩy cửa ký túc xá ra, gặp phải ba người bạn cùng phòng đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Hai bên đều sửng sốt.
Tần Phóng mặc một bộ đồ thể thao, bên tay phải kẹp lấy quả bóng rổ, bên tay trái cầm ly nước.
“Lâm ca.” Cậu ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, vỗ vỗ lên quả bóng rổ, “Cùng đi chơi bóng không?”
“Với ai?”
“Mấy cái người trong khoa thương mại quốc tế, vừa vặn nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên đi.”
“….”
Tô Lâm trầm mặc một lát.
Không bao lâu, gật gật đầu: “Được, đợi tôi thay quần áo.”
Phòng ký túc xá 401 thuộc khoa tài chính.
Nửa sau học kỳ năm nhất, lớp thể dục của bọn họ vừa vặn cùng với khoa thương mại quốc tế xếp cùng lịch với nhau. Hai lớp đánh bóng rổ với nhau mấy lần, cảm thấy thực lực ngang nhau. Sau một học kỳ cũng coi như là quen thuộc không ít.
Buổi chiều bốn năm giờ, thời gian này trên sân thể dục rất ít người. Hầu hết các khoa đều có các hoạt động lớp học cộng đồng hoặc là các câu lạc bộ có hoạt động.
Sân bóng rổ rất vắng, hai đội đánh rất vui vẻ. Đến cuối cùng cũng không nhớ bao nhiêu điểm, thuần túy là đánh chơi.
Đến giờ cơm mới dừng lại.
Tô Lâm uống nguyên một chai nước xong, mấy người tiên phong của khoa thương mại quốc tế đến trêu ghẹo anh:
“Lâm ca, một kỳ nghỉ hè không gặp, làm sao đánh càng quyết liệt hơn vậy.”
Không phải là một cú cắt bóng ba điểm, khó lòng mà phòng bị.
Tô Lâm vừa mới đánh bóng xong, tâm tình không tồi.
Anh kéo kéo khóe môi, mồ hôi theo thái dương chảy xuống dưới, ngữ khí không mặn không nhạt.
“Là thức ăn của cậu.”
“….”
Mấy người nam sinh vừa trò chuyện vừa đi ra khỏi sân bóng, thời điểm khi đi qua nhà ăn, đột nhiên Tô Lâm bước chậm lại.
Anh nheo cặp mắt lại, cố định nhìn tại một chỗ.
Ở ngay phía trước, là người ngồi cùng bàn với anh trong lớp học tự chọn, đang kéo tay nữ sinh bên cạnh, hướng quẹo vào nhà ăn.
Áo phông cùng váy của cô cũng chưa đổi, chỉ là bên ngoài tăng thêm một chiếc áo khoác vải sợi màu trắng gạo, tóc dài đen nhánh rũ xuống bên mặt, bên dưới lộ ra bên ngoài là bắp chân trắng nõn tinh tế.
Cả người nhìn qua có vẻ thực nhu hòa.
Lộc Viên Viên cùng người bên cạnh vừa cười vừa bước vào nhà ăn.
Nhìn thấy cô, Tô Lâm nhớ tới thời điểm hai giờ trước.
Sau khi anh bị gọi lên, cô cấp tốc đẩy tới cuốn vở bên trên có viết hai hàng chữ.
“Chọn 1
2 là ý xin lỗi.”
Đáp án rất rõ ràng.
Thị lực của anh rất tốt, cô viết chữ rất rõ, chỉ quét mắt liếc một cái liền hiểu.
Cứ như vậy sau khi đáp xong, Nghiêm Xuyên cho anh ngồi xuống, rồi tuyên bố tan học.
Lộc Viên Viên đem cuốn vở thu lại, bắt đầu thu dọn giấy bút vào túi sách.
Bởi vì cúi đầu, tóc che lại một bên khuôn mặt, anh có thể nhìn thấy hàng mi dài theo cái chớp mắt mà không ngừng run run.
Ma xui quỷ khiến, anh mở miệng hỏi cô:
“Vừa rồi thầy ấy hỏi cái gì?”
Lộc Viên Viên vừa muốn đứng lên, động tác liền dừng lại.
Sau đó lại ngồi trở lại chỗ ngồi, mắt đen nhìn qua, vẻ mặt thành thật:
“Thầy ấy hỏi là, thời điểm hỏi đường thì phải dùng pardon hay là désolé.”
“….”
Muốn dùng cái gì? Cùng cái gì?
Có thể là trên mặt anh sự nghi hoặc quá rõ ràng, Lộc Viên Viên lại mở ra túi sách, lấy ra một cuốn vở ghi.
Cô lật đến trang đầu tiên, chỉ vào một dòng,
“Chính là hai cái từ này, pardon mang ý giống như excuse me trong tiếng anh, désolé là mang ý sorry hoặc biểu đạt ý tứ tiếc nuối. Cho nên khi hỏi đường là dùng pardon.”
Bởi vì đang giờ tan học, xung quanh tiếng người nói chuyện ồn ào. Tuy rằng âm thanh vẫn mềm mại nho nhỏ như cũ, nhưng nhìn ra được cô đang rất cố gắng phóng đại âm lượng của mình nói cho anh nghe.
Dùng sức đến trên mặt đều có chút phiếm hồng.
–
Mấy người đánh bóng cả người đầy mồ hôi, về ký túc xá tắm xong mới đi ăn cơm.
Từ nhà ăn đi ra, lão đại và lão nhị đi ở phía trước, Tần Phong cùng Tô Lâm hai người đi ở đằng sau.
Mắt thấy phía trước chính là lầu ký túc xá. Tần Phóng hào hứng dâng trào,
“Đêm nay lại ăn hai con gà, liền sẽ lên thành át chủ bài.”
“Lâm ca” Tần Phóng đặt tay lên bả vai Tô Lâm, “Một lát nữa nhờ vào cậu đó, biểu hiện tốt một chút.”
Sau khi khai giảng, mấy ngày nay, mấy người thời gian sau bữa tối đều rất quy luật, rất cố định mà ngâm mình ở trong chiến trường kích thích.
Không ngờ, Tô Lâm một tay kéo tay cậu ta xuống, giọng nói thản nhiên:
“Đêm nay không đánh.”
Tần Phóng sửng sốt.
Sau đó hỏi: “Cậu có việc?”
“Ừm.”
“Việc gì vậy?”
“Đi thư viện.”
“…Hả? Đi đến đó làm gì?”
“Đọc sách.”
Tần Phóng lại sững sờ lần nữa.
Mấy giây sau, cậu ta lại đặt tay trên vai Tô Lâm:
“Lâm ca, cái này không buồn cười đâu. Đầu óc của ngài như vậy còn xem sách làm cái gì chứ? Không bằng tranh thủ thời gian trở về ăn gà.”
“Mình cậu ăn đi.” Tô Lâm lần nữa lấy cánh tay cậu ta xuống.
Tần Phóng nhìn anh, có chút không kịp phản ứng.
Nói ai đi thư viện cậu ta đều tin.
Nhưng mà cái vị trước mặt này, hai học kỳ ở năm nhất, thời điểm cuối kỳ ôn tập cũng mới vài lần bước vào thư viện, lại còn phải bị mấy người bọn họ cường ngạnh mà kéo đi để giảng bài cho bọn họ ôn tập.
Hơn nữa.
Tô Lâm này yêu thích rất ít, chơi game cũng xem như là một cái.
Đêm hôm khuya khoắt, có trò chơi không đánh, muốn đi thư viện làm cái gì?
Tần Phóng cậu ta làm sao lại có thể tin được chuyện này.
“Không phải….” Bất tri bất giác đi tới dưới lầu ký túc xá, Tần Phóng nhìn anh vẫn không có ý tứ muốn đi vào, lần nữa lên tiếng:
“Cậu thật sự muốn đi thư viện?”
“….”
Tô Lâm lần này không để ý một chút nào đến cậu ta, trực tiếp hướng về phía trước bước đi.
“Con mẹ nó.” Tần Phóng đứng tại chỗ mắng một tiếng, mấy bước liền đuổi theo tới, hỏi: “Được rồi, vậy cậu có thể nói cậu muốn đi thư viện học cái gì không?”
Cậu ta thật sự không tin.
Nghe vậy, Tô Lâm dừng bước lại, trầm mặc mấy giây.
Sau đó, nhìn cậu ta một cái, mở miệng nói:
“Tiếng Pháp.”
Tần Phóng: “….”
***
Thời khóa biểu của mấy người Lộc Viên Viên rất có quy luật.
Thứ hai là học môn chuyên ngành, thứ tư là môn học tự chọn, thứ năm thứ sáu chính là lớp học cộng đồng.
Môn chuyên ngành bên trên đã được cố định phòng học dành cho lớp, người ít nhất. Môn học tự chọn cùng lớp học cộng động không cùng môn học chuyên ngành lẫn lộn, phòng học vì vậy cũng phải thay đổi qua lại.
“Viên Viên.”
Buổi chiều thứ năm, hai người đang trên đường đi tới phòng học, Lâm Thiến bỗng nhiên gọi cô một tiếng.
Lộc Viên Viên nghiêng đầu: “Ừm?”
“Cậu có nhớ lúc trước hai ta đăng ký câu lạc bộ không?”
“À, mình nhớ.”
Thời điểm tuần đầu tiên huấn luyện quân sự, có câu lạc bộ tổ chức hoạt động chiêu sinh. Khoảng thời gian nghỉ ngơi thường xuyên sẽ có hai ba đàn anh, đàn chị tới tuyên truyền. Cô khi đó bị nóng đến suýt ngất đi. Lâm Thiến lôi kéo cô thương lượng cái gì đó cô đều nghe mơ mơ hồ hồ.
Chỉ nhớ rõ cuối cùng hình như là đăng ký vào câu lạc bộ âm nhạc.
“Phiếu đăng ký của hai chúng ta không phải là mình điền sao. Mình chỉ để lại số điện thoại của mình. Vừa rồi nhận được tin nhắn, nói là năm giờ chiều có thể đi phỏng vấn.”
…Phỏng vấn?
Lộc Viên Viên nghi hoặc lên tiếng:
“Vào câu lạc bộ….Còn phải phỏng vấn sao?”
“Đương nhiên phải!” Lâm Thiến giải thích với cô, “Mặc dù câu lạc bộ so với hội sinh viên thấp hơn một cửa, nhưng cũng không thể điền phiếu là có thể vào.”
Cô gật gật đầu:
“Được rồi, tan học chúng ta cùng đi.”
Sau một buổi học, vừa vặn bốn giờ rưỡi.
Cảm giác phương hướng của Lâm Thiến vô cùng tốt, thời gian nửa tháng đem những nơi mà sinh viên Đại học C thường đi cơ hồ đều nắm bắt rõ, xác nhận qua địa điểm, không bao lâu đã tìm được tòa nhà chỉ định.
Địa điểm phỏng vấn là một phòng học xếp theo hình bậc thang ở dưới mặt đất.
Khi thang máy “Đinh” một tiếng, hai người đi ra ngoài.
Cửa phòng học đối diện với cửa thang máy đang rộng mở, ở cửa được đặt một tấm biển, bên trên viết “Chiêu sinh vào câu lạc bộ âm nhạc”
Đằng sau tấm biển, dọc theo bức tường, một hàng người xếp dọc theo hành lang.
Hai người đi đến cuối hàng.
Vừa đứng không được bao lâu, có người ôm một chồng văn kiện tới hỏi tên các cô. Sau khi tìm được phiếu đăng ký, phát cho hai người.
Lộc Viên Viên vừa định cùng Lâm Thiến nói chuyện —
Trong phòng học truyến đến một tiếng hát dị thường chấn động.
Đó là một giọng nữ cao vút, hùng hồn mà khí thế.
Lộc Viên Viên yên lặng nghe trong chốc lát, phát hiện cô gái đó đang hát bài, 《 Tôi yêu bạn, Trung Quốc 》.
Không lâu sau khi người hát xong, dưới mặt đất vẫn còn tiếng vang của cô ấy ở lui tới quanh quẩn ở trên hành lang.
Làm cho chút lòng tin kia của Lộc Viên Viên đều biến mất.
Cô gái này hát quá hay rồi. Quả thật cùng với bài hát rất hay mà cô đã nghe qua ở tiết mục cuối năm giống nhau như đúc.
Trong lòng Lộc Viên Viên tiếng trống đánh lui quân bắt đầu vang lên.
Nếu tới phỏng vấn đều là loại trình độ này, cô vẫn là đừng nên mất mặt xấu hổ mà tham gia đi….
Chờ sau khi tiếng hát ngừng lại, trên hành lang một trận âm thanh ồn ào kèm theo tiếng huýt sáo.
“Thiến Thiến…” Lộc Viên Viên chọc vào người bên cạnh một chút, “Bằng không thì mình không vào phỏng vấn nữa, mình ở ngoài chờ cậu….”
“….”
Lâm Thiến đang thò đầu ra muốn nhìn một chút vị nào lại trâu bò như vậy liền nghe Lộc Viên Viên nhỏ giọng nói.
Quay đầu lại, trông thấy cô hơi nhíu lông mày, mắt to ướt sũng.
Lâm Thiến cảm thấy, nếu cô là con thỏ, khẳng định hiện tại đôi tai sẽ tiu nghỉu xuống dưới, ỉu xìu mà kêu ba ba.
“Phì.” Cô ấy bị ý nghĩ của chính mình chọc cười, thuận tiện đưa tay vuốt hai lần sợi tóc dài của Lộc Viên Viên, “Người tài giỏi như thế vẫn chỉ là số ít thôi, hai ta nhất định có thể qua.”
“Nhưng mà —”
Lâm Thiến lại trấn an nói:
“Cậu yên tâm đi. Mình đã sớm điều tra. Vòng phỏng vấn này chủ yếu mặt chính là ca hát. Nhạc cụ đều là tới chỉ là đi qua sân khấu thôi, vòng hai mới có thể đi phòng âm nhạc phỏng vấn.”
Trước khi điền vào phiếu đăng ký ở kỳ huấn luyện quân sự, cô ấy đã đặc biệt hỏi Lộc Viên Viên có thể chơi được nhạc cụ gì hay không. Lộc Viên Viên cơ hồ là không do dự mà đáp ứng. Cô ấy lúc này mới ghi tên của hai người.
Bởi vì theo thông tin đáng tin cậy ở trên diễn đàn trường học, trên cơ bản biết ca hát hoặc là chơi được loại nhạc cụ nào đó. Thì ở câu lạc bộ âm nhạc đều rất dễ chịu.
Thời điểm tới lượt của Lâm Thiến, cô đi vào không tới vài phút liền ra, còn đối với Lộc Viên Viên làm một động tác tay cố lên.
Lộc Viên Viên hướng cô ấy nhẹ gật đầu, cầm phiếu đăng ký của mình, hít sâu một hơi liền tiến vào phòng học.
Phòng học to như vậy nhưng chỉ có hàng thứ nhất là có người ngồi.
Ba người, hai nam một nữ.
Chào hỏi xong, sau đó cô tự giới thiệu. Nam sinh ngồi ở giữa mở miệng trước tiênL
“Tôi nhìn thấy trong danh sách đăng ký bên trong phiếu đăng kí của bạn là…nhạc cụ phải không?”
“Vâng.”
“Loại nhạc cụ nào?”
“Harmonica.”
“….”
Hả?
Chuyện này đương nhiên Tần Phóng cảm thấy hình như chính mình nghe lầm.
Anh nhớ lại một chút phát âm vừa rồi của Lộc Viên Viên, thử dò xét hỏi:
“Là dương cầm có phải không?”
“Không phải, học trưởng.” Cô gái trước mặt lắc đầu, khuôn mặt nghiêm túc, giọng nói nhẹ nhàng lại chắc nịch: “Em sẽ thổi kèn Harmonica.”
“….”
Vào câu lạc bộ âm nhạc cũng một năm. Hiện tại Tần Phóng cũng là phó chủ tịch. Anh đã phỏng vấn qua không ít sinh viên, liền Hồ Lô Ti anh cũng gặp qua không ít.
Nhưng mà cái này vẫn là thứ nhất, tài nghệ là thổi kèn Harmonica.
Đây không phải là một nhạc cụ sao? Đúng là nhạc cụ.
Đây không phải là một tài nghệ sao? Hình như cũng đúng.
Trong lúc nhất thời, cậu ta không biết nên làm cái phản ứng gì.
“Chuyện này, như vậy đi. Bạn học, trước tiên bạn chờ một chút. Tình huống của bạn tương đối đặc thù. Tôi hỏi chủ tịch câu lạc bộ một chút.”
Tần Phóng cùng hai người bên cạnh nói một tiếng, lập tức đi đến đằng sau phòng học gọi điện thoại cho Tô chủ tịch.
Tô chủ tịch cách thật lâu mới nhận điện thoại, giọng nói vừa thấp lại khàn, mang theo nhiều vẻ mệt mỏi.
“Ai?”
“Là người để cho cậu có thể ở lại ký túc xá mà thanh thản ổn định ngủ.” Tần Phòng nói lời này có chút nghiến răng nghiến lợi.
Loại chuyện phỏng vấn này, chưa từng gặp qua câu lạc bộ nào mà chủ tịch không lộ mặt, cậu ta chỉ là phó chủ tịch lại ngồi cả một buổi sáng và một buổi chiều, cái mông đều đã tê rần.
Tô Lâm mảy may không có cảm giác áy náy:
“Có rắm mau thả.”
“….” Cậu ta nhịn.
Tần Phóng chưa quên chính sự:
“Lâm ca, thôi kèn Harmonica có tính là tài nghệ không? Có thể qua không?”
“…Thổi cái gì?”
“Kèn Harmonica.”
“….”
Bên kia trầm mặc một lúc.
Sau đó truyền đến giọng nói mang theo không kiên nhẫn:
“Cậu mẹ nó cái này cũng hỏi tôi? Cậu còn không biết?”
Ách, nghe giọng điệu này, khẳng định là không tính.
Cũng đúng, câu lạc bộ của bọn họ hằng năm đều phải biểu diễn, loại hình là nhạc cụ độc tấu hay hợp tấu, kèn Harmonica…Làm sao cũng giống như đều không được.
“Aiz.” Nhưng Tần Phóng vẫn còn bất mãn, “Cậu làm sao lại hung bạo như vậy. Tôi nhìn chính là cô gái nhỏ người ta rất không dễ dàng mà tới đăng ký.”
“Xùy.” Bên kia truyền đến một tiếng cười trào phúng của Tô chủ tịch, “Đây là thần tiên phương nào?”
Anh đáp một lời, tinh thần của Tần Phóng liền tỉnh táo:
“Cậu khoan hãy nói, người ta dáng dấp xinh đẹp, họ còn thật đặc biệt. Họ Lộc, không phải là lục của đất, mà là lộc trong con hươu nai kia.”
“….”
Bên kia quỷ dị mà trầm mặc một hồi.
Tô Lâm đột nhiên hỏi cậu ta:
“Tên đầy đủ?”
“Lộc Viên Viên.”
Tần Phóng đáp xong, hoài nghi nói:
“Cậu hỏi cái này làm —-”
“Được.” Bên kia bỗng nhiên nói.
“…Hả?”
Giọng nói Tô Lâm tỉnh cả ngủ:
“Cậu đây còn mẹ nó hỏi tôi, Harmonica đương nhiên là được rồi.”
“…?”
“Cô ấy qua. Cậu làm cho cô ấy tham gia vào vòng hai cuộc phỏng vấn đi.”
Tần Phóng: “….???”
Không đợi cậu ta kịp phản ứng, bên kia lại truyền tới một câu.
– –“Vòng hai không cần cậu, tôi sẽ trực tiếp đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tô chủ tịch [mặt đứng đắn]: Bách khoa Baidu nói, người ta là kèn Harmonica một loại nhạc cụ thổi loại nhỏ. Nhất định phải cho qua.
Tần Phóng: ===……. Vậy xin hỏi mặt cậu có đau không?
=))))))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!