Bạn gái tôi là idol
Chưởng IV: Về quê
Tôi đưa em ra xe rồi chở về, cảm giác mới lạ kiểu gì ý! Tôi chưa bao giờ có cảm giác hồi hộp và pha chút bồi hồi khiến tim tôi cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nghe thế này. Đúng là con gái để tóc ngắn thường rất xinh, đâu ngờ đây lại là hot girl showbiz nữa lại càng tăng thêm.
Về tới nhà tôi xực nhớ có hứa với mẹ là cuối tháng về. Bây giờ là 26/7, còn ngày nữa là đến sinh nhật tôi. Aiyooh! Cũng to xác rồi mà mẹ tôi cứ kêu về làm sinh nhật cho có chút gọi là kỉ niệm. Mai là 27/7, cũng là ngày cựu chiến binh, không biết nội tôi có đi du lịch với mấy cụ trong đoàn không, ông tôi là cựu chiến binh nhé! Chắc mai phi xe về quá, cũng lâu rồi chưa về nhà, cũng phải hơn 2 tháng từ đợt sinh nhật con em.
Linh mất tăm từ lúc tôi đưa em về, con bé nó không đi đâu, ở trên lầu hoài. Gọi là con bé thấy cũng hơi gai gai, vì Linh nó chỉ kém tôi có vài tháng thôi, mà kệ chứ, cái bản tính trẻ con ấy luôn luôn thấp vai tôi! Haha.
Tôi lên phòng tính gọi ra phố đi bộ chơi! Cũng khá xa! Chục km chứ không ít. Nhưng đi với em thì chả có gì là phiền toái.
Thì ra em ngắm nghía bộ trang phục bà chị tôi vừa tặng. Coi bộ em rất thích. Cơ mà tôi thấy trên showbiz em toàn mặc bộ đắt tiền thôi sao bộ này em lại thích nó đến thế.
Tôi cũng đứng ngoài, dựa người vào khung cửa, ngắm em say sưa! Không biết như này có bị coi là quấy rối không?
Nhưng em đâu có đóng cửa đâu, tính hại tôi sao? Haha.
“E..hèm, Hoàn Kiếm chơi đi” tôi khiến em có chút gì đó giật mình, mặt em đỏ vì ngượng, cũng đúng thôi, đang tân trang bản thân mà lại bị ai đó nhìn lén thì chả ngại à! Mà em cũng chỉnh tề lại trang phục thôi chứ có thay cởi gì đâu mà sợ!
Đi taxi cho sang, đi với người đẹp thi thoảng cũng phải sĩ một tí. Với lại tôi còn cả một tài khoản bao tiền xài không hết! Haiz…tại bố mẹ cứ chuyển vào ấy chứ tôi có muốn đâu.
Tôi diện bộ sơ mi trắng với quần vải đen chạm mắt cá chân, không quên đôi Nike mới mua hôm trước còn trắng nguyên. Tóc vuốt dựng ngược đều đặn nên nhìn cái em ưa luôn nên tôi để. Nhìn tôi cũng bảnh lắm chứ! Hồi học cấp 3 khối đứa tán tôi mà đều bị từ chối! Nghĩ lại thấy hơi phũ thật. Mà tôi bảnh kiểu body hẳn hoi nha! Không kiểu như mấy anh Hàn Quốc đâu, ẻo lả lắm! Haha.
Cũng lâu rồi chưa có tới đây! Mặt nước Hoàn Kiếm vẫn xanh ngắt như ngày nào, khung cảnh nơi đây nhộn nhịp, người người tấp nập qua lại. Nơi đây được rất nhiều người nổi tiếng tới chơi, điểm hình như bây giờ là có em đang đi với tôi. Không biết em đến đây mấy lần rồi, tôi bí chỗ đưa em đi chơi nên chọn địa điểm này luôn.
Mặt hộ Gươm vẫn lẳng lặng thanh tịnh giữa một thủ đô phồn hoa sang trọng, tháp rùa vẫn uy nghi đứng đó hàng trăm năm nay. Trên đường đi bộ không thể thiếu các dancer, họ nhảy nhót nhộn nhịp tưng bừng, đây chắc chắn là món đặc sản của phố đi bộ quanh hồ Hoàn Kiếm. Tiếc rằng giờ cụ rùa không còn sống nữa! Haiz, trước còn ra đây xem cụ nổi lên ngắm bầu trời mà.
Em đang đi kế bên tôi, ai nhìn cảnh tượng này đều đoán hẳn ra tôi và em là một cặp, thích lắm chứ, nhưng tôi thì sao với được tới em. Nhưng nhìn lại thì chúng tôi lại vô cùng đẹp đôi, khối ánh mắt ghen tị phải đổ về hai đứa tôi ấy chứ.
Đến đây rồi thì không thể không nếm mùi vị của kem Tràng Tiền. Kém nổi tiếng nhất Việt Nam còn gì. Tôi gọi hai ly kem vị Vani cỡ trung bình. Ngồi trong này máy lạnh hoạt động liên tục nên mát lắm. Ba phút cuộc đời trôi qua, hai ly kem sang chảnh cuối cùng cũng đã ra bàn, giá cũng phải chăng lắm, nhiều kem thế này mà chỉ có 125k/ly, nhìn em ăn kem như một con mèo con vậy, có chút e dè và ngượng, cơ mà người nổi tiếng như em lại ngượng là sao ta? Tôi ngắm em một hồi lâu! Đến nỗi ly kem của tôi sắp tan hết. Tôi quệt nhẹ một ít kem lên đầu ngón tay rồi chấm nhẹ lên mũi em khiến em đang mải mê ăn bỗng giật mình.
“Con mèo nhỏ! Cứ ăn như bình thường xem nào! Đâu cần từ tốn như thế!”
Tôi đả cho em một câu
“Kệ em chớ! Kem ngon là phải biết thưởng thức! Mà con gái thì phải hết sức từ tốn chứ không mạnh bạo như đàn ông các anh đâu! Lè…” em lấy miếng giấy lau vết kem trên mũi rồi lẻ lưỡi trêu tôi.
Ăn vậy đủ rồi, kem thì chỉ vậy thôi! Tôi đưa ra gần bờ hồ để cho ông hoạ sĩ vẽ. Èo ơi! Ngoài đời đã đẹp lắm rồi, giờ lại vào tranh nữa thì hết xẩy.
“Anh ơi! Anh ơi! Mua giùm em một tờ vé số đi anh!” Một cậu nhóc chạc độ 10-11 tuổi chạy đến chân tôi hỏi mua vé số.
“Nhóc bán vé số hả? Sao ai lại bắt một đứa trẻ là việc này?” Rất nhiều trẻ em bị lợi dụng để bán vé số cho một người chủ độc ác, mà cũng có thể chỉ là kiếm cái ăn hay đi làm cho một trại trẻ mồ côi nào đó thôi. Nhưng như này cũng được coi là bóc lột sức lao động trẻ em rồi.
“Em chưa bán được tờ nào hết á! Anh mua cho em đi! Chị ơi mua cho em với” nhóc quay sang cả Linh luôn.
“Nhóc bán cho anh 2 vé, mỗi vé 10 ngàn hả?” Tôi đưa cho nhóc 20 ngàn và nhóc đưa tôi tập vé để tôi rút.
“Bé bán cho chị 2 bé nữa nè” Linh đứng dạy, đưa cho nhóc 20 ngàn rồi cũng rút lấy 2 vé. Nhìn cu cậu vui lắm, đây có lẽ chính là niềm hạnh phúc lạc lõng trong sự bất hạnh khi còn rất trẻ phải làm công việc này. Tôi chả ngại ngầm mua cho nhóc một cây kem tràng tiền cho nhóc để nó phần nào xua đi cái nóng mùa hè này.
“Anh cũng tốt quá ha!” Linh nhìn thằng nhóc nở nụ cười phúc hậu nói với tôi.
“Haiz! Không biết ai đó đang vui thầm vì tìm được một thằng đàn ông tốt như mình nhỉ? Haha” Vừa dứt lời, Linh quay sang véo tay tôi một cái khiến tôi đau điếng.
Cuối cùng thì sau buổi đì chơi vui vẻ với em thì tôi với em lại càng thân nhau hơn. Nhưng cũng chỉ là tư cách giống như một người anh đối đãi tốt với cô em gái thôi. Tôi làm sao với được tới em.
Giờ là 2h chiều, tôi vác cái cặp sách đi học thêm như mọi khi, tuần 3 buổi. Trong lớp học này khá đông sinh viên nha, phải mói thế nào nhỉ, đây không đớn giản là lớp học, mà là một trung tâm đào tạo tiếng anh đó nha! Tôi muốn sau này đi du học nên phải trẩu dồi kiến thức tiếng anh. À mà trong này có đứa crush tôi nha! Nhìn cái cách đối xử với tôi là đoán được ngay, tôi bị crush nhiều rồi nên cũng có kinh nghiệm dễ dàng đoán ý đồ mục tiêu. Con bé này khá xinh, nhưng so với em thì không thể bằng được, cao m60 48kg, còn Linh m65 49kg, sao bằng em được! Haha. Nhiều lúc nhỏ muốn thổ lộ tình cảm với tôi nhưng toàn bị tôi đảo tình thế khiến nhỏ bao nhiêu lần vẫn không nói được. Nếu tôi bị nhỏ tỏ tình lại mang tiếng chảnh chó với lúc con gái trong lớp (nói vậy ai thông minh mới hiểu ), đơn giảm là trong cái lớp của tôi thì có 10 nữ phải có 8 nữ thích tôi. Nói vậy có phải tự kiêu quá không ta! Haha.
Tôi lại kết xác về lúc chiều tối, nấu cơm cho em, rồi lại lăn ra ngủ, tính rủ em đi trà sữa nhưng ngại đi quá.
Sáng hôm sau, tôi sắp sanh đồ đạc chuẩn bị về quê. Tôi hỏi em có muốn về không thì em xứ dở dở ương ương, nên tôi mặc kệ cứ lôi em đi theo xem thế nào. Chắc bố mẹ tôi chẳng phản ánh gì đâu, có khi lại còn nhiệt tình ủng hộ ấy chứ. Cơ mà ủng hộ cái gì nhể?? Haha. Đằng nào em ở trên này một mình cũng chán, lại chẳng có ai cơm nước nên lôi theo cũng tốt.
Đóng cổng, khoá cẩn thận rồi tôi ngồi lên con wave, đội mũ bảo hiểm cài quai các thứ cho em.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!