Bạn Gái Tôi Là Lớp Trưởng - Bạn Gái Tôi Là Lớp Trưởng - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
343


Bạn Gái Tôi Là Lớp Trưởng


Bạn Gái Tôi Là Lớp Trưởng - Chương 22


Một ngày mới lại bắt đầu, em vươn vai thức dậy, nhìn vào đồng hồ cũng chả sớm lắm, chỉ mới…. 4h sáng thôi. Em khá ngạc nhiên tại sao hôm nay thức sớm thế nhỉ, thôi kệ đã thức sớm rồi thì ra ngoài tập thể dục tí, mấy hôm nay đâu có tập đâu, em ngồi xuống sàn, chống đẩy 50 cái rồi đứng dậy, xuống nhà, mở cửa, dẫn xe, nổ máy, đúng lúc đấy thì anh L cầm cây dao lục đục chạy xuống, hai anh em ngơ ngác nhìn nhau. Anh L lên tiếng trước:
– *m làm bố mày tưởng ăn trộm làm quái gì thức sớm thế!
Em:
– Tập thể dục hehe
Anh L:
– Ờ đi đi, làm người ta không ngủ được
Em rồ ga chạy đi ra công viên, những năm ấy, nhìn không khí và bầu trời quang đãng, sạch sẽ như trong mơ, nhìn từng giọt sương lăn trên lá, từng cặp đôi đi tập thể dục, mặt trời như muốn chui tọt khỏi những đám mây ngoài xa để tỏa sáng 1 lần nữa, những thứ ấy cùng hòa quyện vào một ngày tươi đẹp, một chủ nhật xinh tươi của em hehe. Em chạy vòng vòng thành phố, tận hưởng không khí thơm ngát của một ngày chủ nhật trong mùa đông lạnh lẽo như thế này, nhìn từng dòng xe qua lại, cảm giác thật yên bình, đột nhiên một vật chạy ngay làm em phanh gấp suýt khiến cả người lẫn xe xanh cỏ và vật chạy ngang đó là… một con chó. Nhận thấy địa bàn này là của cẩu tinh quản lý, em té vào 1 cái ghế đá trong công viên, mua 1 cây kem, vừa ăn vừa ngắm nhìn dòng người qua lại. Đột nhiên, có 1 người con gái, ngồi xuống cùng em, cầm 1 cây kem và không ai khác, đó chính là P, nhẹ nhàng như một cơn gió, lướt qua không một ai biết, thấy, ngồi xuống cạnh em, em nhìn qua chỉ cười rồi ăn kem tiếp. Chợt có 1 bàn tay dùng khăn giấy khẽ chùi miệng em cùng cái véo mũi quen thuộc:
– Lại ăn dính mồm rồi, cứ như trẻ con ý
Em:
– Trẻ con mà có người thương hê hê


P:
– Thương để giúp mấy người đừng như trẻ con nữa ý
Em:
– Hehe cám ơn
P:
– Sao hôm nay thức sớm thế?
Em:
– Chả biết nữa như có gì đó thúc giục anh thức
P:
– Em cũng thế, chả biết làm gì nên ra đây, không ngờ gặp được anh ở đây
Em:
– Suy ra bọn mình cũng có duyên phết nhờ
P:
– Hihi cặp đôi trai tài gái sắc mà
Lúc đó, P có dt từ mẹ, em ấy phải về sớm làm đồ ăn sáng, thôi kệ, vì tương lai nước nhà, vì kinh nghiệm nấu ăn của bà xã tương lai em đành để P ra về trong sự tiếc nuối vô cùng của em. Em ngồi lại được tầm 15p thì cũng về nhà, lúc về thì cả nhà nhìn em bằng ánh mắt vô cùng kì lạ, em ngơ ngác hỏi:






– Ơ sao cả nhà nhìn con thế
Anh L:
– Hôm nay tự dưng thức sớm đi tập thể dục là thế nào, mày có bị gì không đấy
Em:
– Không! Hoàn toàn không, chẳng qua là do tính tự giác sẵn có của mình thôi, đông rồi phải rèn luyện thân thể để chịu đựng cái lạnh của mùa đông chứ
Bố:
– Thật không hay lại đi lông nhông đâu đó
Em:
– Thật mà, cả nhà cứ tin con đi
Em ngồi vào bàn ăn, mọi người cứ nhìn em với ánh mắt khó tin, cứ như em là vua nói dối hay gì ý. Em ăn một cách chậm rãi rồi lên phòng, vừa lên phòng, em chạy ngay đến bên cửa sổ, em vươn vai lên mở cửa sổ như này
Thì có 1 làn gió lạnh tràn vào người, cái đậu phộng nó lạnh vl luôn các bác ạ, em liều thật, đóng ngay cửa sổ lại đắp chăn vào người, suýt bị trúng gió vì chơi ngu. Em ôm chăn mà run cầm cập như cầy sấy lúa, nhìn ra ngoài trời thì hôm nay đúng là lạnh thật đấy, mở TV lên xem thì dự báo thời tiết nói hôm nay 19 độ!, thế mà sáng giờ mình ra ngoài mặc áo thun như đúng rồi, chắc dây thần kinh liệt cmnr, chả còn cảm giác nữa, cơ mà liệt thì mâu thuẫn quá, lúc nãy còn thấy lạnh cơ mà. Thôi không nghĩ ngợi gì nữa, ngủ 1 giấc cho nó khỏe người đã.
2:00 PM
Em tỉnh dậy, thấy anh L lên bảo con bé N đến, em hoảng quá, anh L bảo:
– Mày cứ xử sự như bình thường đã
Em:
– Ừm có gì chạy lên ứng cứu nhé!
Lát sau con bé N lên, nó xách theo 1 túi nilon đựng cam trong đấy. Nó cầm đưa em:
– Tặng anh này!
Em:
– Anh cám ơn





Nó:
– Dạo này anh sao rồi, vết thương có sao không?
Em:
– Cũng không sao, tạm ổn rồi
Nó đi 1 vòng quanh phòng em, ngắm nghía đủ thứ, cầm mọi thứ lên xem trong khi em thì đứng run run suýt đái ra quần chả hiểu tại sao. Nó cầm tấm ảnh lúc em còn bé lên và hỏi:
– Anh lúc nhỏ đây à?
Em:
– Ừm
Nó:
– Hihi dễ thương nhỉ
Em:
– Còn phải nói
Lúc này đột nhiên nó chạy đến đóng cửa phòng lại đẩy em vào tường. Môi nó sát môi em, nó nói:
– Em yêu anh
Rồi nó hôn em tới tấp, em cố chống cự nhưng mà chả biết nó làm gì, đột nhiên lưng em đau dữ dội, em đẩy được nó ra, định la lên thì nó lại lao vào bịt mồm em lại. Đúng lúc đó thì có người vào, em nghĩ may qua được cứu rồi, nhưng không, người vào lại là P, nghe tiếng P:
– M ơi! Em mua tí kem cho anh này!
Lúc P thấy em và N đứng sát nhau thì em ấy há hốc mồm, túi kem rơi xuống cái bịch, P mếu máo nhìn như này này tội lắm.
P bỏ đi, bỏ lại em và con N trong ngơ ngác, em định thần lại, chạy theo P nhưng em ấy đã bỏ xa rồi, em trợt té trên cầu thang lưng lại đau nhói, mọi thứ tối sầm lại, em khóc, em đã khóc các bác ạ, đó là lần đầu em khóc vì 1 cô gái, sau đó mọi thứ tối đen, em chả thấy gì nữa. Tỉnh lại….. em thấy xung quanh mình là ông anh, bố mẹ em và bố mẹ P, con bé N thì khóc. Em nghĩ ngay tới P:
– P đâu rồi, P đâu rồi
Bố em:
– Con bình tĩnh, ngồi dậy đi rồi nói chuyện đàng hoàng
Anh L đỡ em ngồi dậy, lúc này mẹ P lên tiếng:
– Mọi chuyện đã như vậy thì tôi không biết nói sao nữa, chỉ mong tìm thấy con P
Em:
– Bác nói sao, P đâu rồi ạ
Mẹ em:
– Cái P nó đi đâu mất rồi, tìm hoài mà chẳng thấy
Em hốt hoảng:
– Tìm lại thử xem, để con, để con đi tìm, con phải giảng hòa với P
Anh L:
– Mày đang bị thương, ở nhà đi
Em:
– Không! Tôi phải đi, tôi phải đi
Em chạy ra xe, nổ máy và chạy đi, lúc này sau lưng em thấy xe anh L chạy theo, anh L nói:
– Để tao đi với mày
Em gọi cho tất cả đám bạn trong lớp chia ra tìm tứ phía, mọi ngõ ngách các thành phố này nhưng đều không thấy, đám bạn em nghĩ rằng P chắc ở nhờ nhà ai đó rồi. Nhưng em lại không nghĩ như thế, với cá tính của P thì em ấy không thích nương nhờ người khác. Em cố gắng đắn đo suy nghĩ, chỉ còn 1 chỗ:
– A! Công viên mà mình và P hay đi đến
Em vít ga chạy ngay đến đấy, anh L, thằng T, thằng N, thằng TH, thằng G cũng chạy theo, em chạy xung quanh công viên thì thấy một bóng người nhỏ nhắn của một cô gái, thỉnh lại khẽ rung lên như khóc. Em đi mua 2 cây kem, thằng G chửi:
– *m nó khóc mà mày mua kem à
Em:
– Tao có cách của tao, tụi mày nấp ở đây đi
Em cầm 2 cây kem vào, tiến vào chỗ P đang ngồi, em chìa ra 1 cây kem đưa P:
– Ăn không
P xoay mặt sang chỗ khác, em nói:
– Không anh ăn hết đấy!
P vẫn im lặng, em cố nén đau, ăn kem 1 cách ngon lành, vừa ăn vừa nói:
– Kem ngon thế này em không ăn thì tiếc thật
P đưa tay ra:
– Đưa đây, giận thì giận mà ăn thì ăn
Em đưa ra, thỉnh thoảng P lại nấc lên từng hồi, em buồn lắm, sau khi ăn xong thì P nói:
– Hức…. Sao anh lại…. hức…. lừa dối tôi
Em:
– Anh không hề lừa dối, chẳng qua là em hiểu lầm anh thôi
P:
– Hiểu lầm à, hiểu lầm mà 2 người lại ôm nhau thắm thiết thế kia anh chỉ muốn lợi dụng tôi thôi
Em lúc này không kìm chế được:
– Anh mà lợi dụng em à! Anh không bao giờ lợi dụng em nhé, nếu lợi dụng, lúc em bỏ đi anh có chạy theo rồi vấp ngã làm vết thương anh nặng thêm không! Anh có tốn thời gian đi tìm em khắp cái thành phố này không hả
P lúc này khóc to hơn, vỗ bình bịch vào ngực em, lúc này thấy trời lạnh nên em cho P mặc áo khoác của em, P khóc:
– Em ghét anh huhuhuhu
Em ôm P vào lòng nói:
– Cứ khóc đi, để nỗi buồn trôi hết!
P khóc mãi, làm ướt hết áo em, lát sau P nín khóc, chà vào áo em nói:
– Áo ướt rồi kìa
Em:
– Không sao đâu
P:
– Thật ra thì mọi việc như thế nào?
Em thuật lại toàn bộ câu chuyện cho P nghe, nghe xong P khóc tợn hơn, P ôm em khóc:
– Huhu em xin lỗi vì hiểu lầm anh, đừng giận em nhé huhu em biết lỗi rồi
Em ôm P vào lòng, lúc này đột nhiên em không đứng vững được nữa, người cứ rung rung và em ngã xuống. Hình ảnh cuối em thấy là đám thằng G lao ra và anh L chạy đến lay em dậy.
Mở mắt ra đã thấy mình trong bệnh viện, P ngồi kế em chăm sóc em tận tình. Em hỏi:
– Sao anh vào đây?
P:
– Bác sĩ nói do anh vấp mà chưa kịp băng bó lại nên chảy máu, cộng với việc anh tìm em làm anh kiệt sức (do hôm đó em quên cả ăn cơm trưa với chiều ạ). Sau vụ này em tụt 4kg, con bé N gặp P thì khóc lóc xin lỗi, P cũng tha thứ cho nó vì nghĩ nó còn nhỏ dại nên chưa biết gì. Còn em thì được bài học nhớ đời, nên dứt khoát thẳng kẻo gái nó bám theo thì khổ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN