Bạn Gái Tôi Là Lớp Trưởng - Bạn Gái Tôi Là Lớp Trưởng - Chương 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
330


Bạn Gái Tôi Là Lớp Trưởng


Bạn Gái Tôi Là Lớp Trưởng - Chương 40


Em liếc nhìn xem con mặt khỉ nào vừa nói với cái giọng bố láo đó. Hóa ra là một em khóa dưới, khá xinh nhưng miệng nói chuyện như đóng đinh vào tai người nghe. Em nói:
– Ăn nói cho đàng hoàng đi nhé!
Con bé:
– Thích nói đấy, làm gì được nhau nào
Em:
– Ơ con này bố láo nhờ? Mày là đứa nào?
Con bé:
– Tôi là ai kệ tôi, liên quan gì đến anh
Nói xong, con bé đi nhưng em cũng chả phải loại dễ dãi bỏ qua dễ dàng như thế. Em vòng ra trước mặt nó chặn lại:
– Chưa nói xong thì đừng hòng đi nhé!


Con bé:
– Có tránh ra không, không tránh tôi hét lên đấy!
Em:
– Một chữ đéo
Lúc này, thằng G trong lớp chạy ra nói nhỏ:
– Thôi mày nhường con bé đi, dù gì nó cũng là con gái
Em:
– Thể loại này mà là con gái à, chắc thành tinh mẹ rồi chứ con gái gì mà như con này
Con bé:
– Anh… Anh nói gì cơ? Nói lại tôi nghe xem nào?
Em:
– Anh nói mày là thứ con gái thành tinh ý hiểu không?
Con bé:
– Anh chờ đấy, tôi không bỏ qua chuyện này đâu
Nói xong nó hứ 1 phát rồi quay phắc đi, em cũng chả ngán thể loại này nên em cứ ung dung vào lớp. P hỏi:






– Ai thế anh, sao người ta lại nói em như thế?
Em:
– À mấy đứa ghen tị với em ý mà, không sao đâu, trên đời này không thể không có những loại người này.
P:
– Ừ hic, em không muốn bị nói như thế đâu
Em véo má P:
– Ngốc! Làm gì mà phải khóc chứ, vui lên đi, chúng nó tất bật chuẩn bị cho em cả ngày đấy.
P véo lại mũi em:
– Vâng, em biết rồi, tuân lệnh anh yêu ^^!
Em:
– Cơ mà em có thù oán gì với mấy đứa lớp nhỏ không?
P:
– Tất nhiên là không, anh hỏi mấy đứa con gái thì biết
Em quay ra chỗ thằng G, cốt là để hỏi nó về tung tích của con bé bố láo lúc nãy. Chả hiểu nó ở đâu chui ra nữa, đây cũng là lần đầu tiên em thấy nó ở trường. Chắc là do em suốt ngày chả chịu đi vòng quanh ở mấy khu lớp của học sinh mới nên chả thấy mặt con bé này, do chuyện P bị bệnh nên thông tin trong trường em cũng chả biết nhiều. Chắc con bé mới đậu vào trường nên em không để ý cơ mà P có quen biết gì với nó đâu cơ chứ, tự dưng lại đi kiếm chuyện với P là thế éo nào. Em vỗ vai thằng G hỏi nó:
– Con bé lúc nãy là ai mà bố láo thế mày?
Thằng G:
– Mày không biết nó thật à?
Em:
– Biết quái gì đâu?
Thằng G:





– Vãi thật, thằng như mày cứ như người rừng ý, chả chịu nắm bắt tí thông tin nào cả, suốt ngày cứ chui rúc như thế thì làm sao mà phát triển được
Em:
– Nói đi thím, tao chả rảnh đâu
Thằng G:
– Mày phải để tao dạy cho mày triết lí đã, sống như mày thì…
Em bịt mồm thằng này lại, chả hiểu sao nó lại nói nhiều thế không biết, có khi nào nó yêu con N rồi điên luôn không nhỉ. Em nói:
– Thôi đủ rồi thằng bệnh, nói tao nghe đi, xin mày luôn ý, nói nhiều vl
Thằng G:
– Thôi bố không đùa với mày nữa, để tao uống nước đã
Em:
– Mày phiền phức vl
Thằng G cầm chai pepsi lên tu một hơi, nghe tiếng “ừng ực” mà nó phát ra làm em lạnh xương sống. Thằng này về uống thì nó quá trâu rồi, 10 lon bia còn chưa làm nó lung lay được. Sau khi uống xong, nó mới chậm rãi nói:
– Thực ra thì chuyện khá nhảm, con bé này khá xinh đấy, thực ra nó ngưỡng mộ mày lâu rồi, nói về gái thì *** mày nhiều gái theo vãi đái ra, chắc do mày có mấy ông anh tay to nên gái nó ngưỡng mộ ấy mà, con bé này nghe đâu nó quyết tâm đậu trường này để tán mày, ai ngờ mày đã có người yêu thế nên nó cay cú.
Em:
– Chuyện nhảm thật
Thằng G:
– Tình yêu vĩ đại vờ lờ ra khi yêu người ta bất chấp nhiều ghê
Em:
– Cái này yêu quái gì, nó lợi dụng tao thì có
Nói về vấn đề này thì thực ra tiếng của hai ông anh làm em nản thật, đi chơi trong trường chả ai dám đến gần vì sợ em… mang hàng đến chém. Chả biết đứa nào chơi ác hại em ra nông nỗi này nữa, em mà biết là em thông nát ass nó ra thành từng mảnh luôn ý. Lại còn nhiều thành phần này này nọ nọ nữa, chán thật đấy. Giờ chẳng ai dám chơi với em trừ đám trong lớp, còn ngoài lớp thì bọn nó cứ nhìn em như thú lạ vậy, nhiều bác bảo em sướng vì có mấy ông anh như thế. Em lại thấy điều này không sướng bao nhiêu, em chỉ muốn yên ổn thôi chứ chả muốn bị xa lánh như thế. Sống hòa đồng vui vẻ với bạn bè còn hơn là sống alone, chui rúc.
Thằng G hỏi em:
– Giờ mày tính sao?
Em:
– Nãy giờ mày vẫn chưa nói tên con bé đó cho tao biết
Thằng G:
– À à tao quên mất, nó tên T.A
Em:
– Tên đẹp mà nói chuyện như đấm vào tai người nghe
Em quay về chỗ P tiếp tục chung vui với mọi người, hôm đó khá là vui nhưng chẳng được bao lâu thì cô vào, bọn em phải nhanh chóng dọn tiệc. Cô giáo vào cũng hỏi thăm P này nọ, P cũng rất vui vì được mọi người quan tâm, nói đi cũng phải nói lại, P là sống tốt lại đối xử tốt với mọi người nên nhận được sự quan tâm thì quá đúng cmnr, cái này gọi là quả báo đấy các bác ạ cơ mà đây là quả báo tốt chứ không phải quả báo xấu. Cả ngày hôm ấy mọi sự chú ý đều hướng về P, hot girl cơ mà hê hê (cho em tâng bốc tí). Mọi người cũng không hỏi P nhiều về việc P ngồi xe lăn để tránh việc P tự ti lại khóc. Thực sự thì qua cú sốc này, người mạnh mẽ như P cũng phải yếu đuối thôi các bác ạ. Hôm ấy, em đẩy P ra về, vừa đi vừa nói:
– Hôm nay em thấy thế nào?
P:
– Khá là vui anh ạ, không ngờ mọi người vẫn chưa quên em
Em:
– Ngốc ạ! Một người quan trọng như em thì mọi người không bao giờ quên đâu
P:
– Hihi, em thấy mình đâu có quan trọng tí nào đâu
Em:
– Đối với em là thế nhưng đối với mọi người thì ngược lại
P:
– Tại sao?
Em dẫn P đến một cái ghế đá, em bồng P lên ghế đá, sau đó em ngồi lên, bọn em trò chuyện tiếp tục. Em nói:
– Này nhé, thứ nhất: Em quá dễ thương, chả có ai lại đi quên một cô bé quá dễ thương như em đâu. Thứ hai: em là thành phần quan trọng của lớp, là những người thường xuyên tổ chức cho cả lớp đi chơi với nhau, cái này thì quá quan trọng còn gì…
P:
– Hì hì anh nói cũng đúng đấy chứ nhỉ
Em:
– Còn nữa nhé, đa phần lớp bọn mình đều là lũ học chung cùng anh và em hồi cấp 3, em còn là lớp trưởng vĩ đại trong tim bọn nó nữa. Sao bọn nó lại dễ dàng quên em được
P:
– Hihi em biết rồi
Em:
– Chân em thế nào rồi?
P:
– Còn đau anh ạ, nửa đêm phải thức vì đau, em phải uống thuốc giảm đau nữa.
Em:
– Đừng uống nhiều nhé, uống nhiều không tốt cho sức khỏe đâu
P:
– Em biết rồi, dạo này chuyện học của anh thế nào, suốt ngày toàn ở trong viện lo cho em, chắc bỏ bê chuyện học nhỉ?
Em:
– Làm gì có, anh vẫn học chăm như thường, không tin cứ hỏi bố mẹ thì biết ngày
P:
– Anh chờ đấy, em sẽ hỏi bố mẹ cho rõ, anh mà nói dối từ nào thì chết với em
Em:
– Ừ ừ anh biết rồi hê hê
Đúng lúc ấy thì bố P đến đón em ấy về, em bồng P đặt em ấy lên xe lăn rồi đẩy ra xe, em chào bố rồi tạm biệt P. Em quay vào trong, tận hưởng không khí của một ngày mát mẻ, sau bao nhiêu sóng gió thì bọn em vẫn bên nhau, không xa rời. Em tung tăng cùng dòng suy nghĩ vui vẻ ra nhà xe, em định lấy chìa khóa cắm vào xe thì có tiếng kêu:
– Anh M!
Em quay ra sau, thì thấy một bóng dáng nhỏ nhắn… là con T.A, em tự suy nghĩ chả biết nó đến đây làm gì. Em hỏi:
– Gì thế?
Con T.A:
– Anh cho em xin lỗi chuyện lúc nãy nhé…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN