Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? (H+) - Chương 15: Nam thần cá tính
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
488


Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? (H+)


Chương 15: Nam thần cá tính


Ưng Túc trằn trọc một lúc cũng không sao ngủ được. Anh liền ngồi dậy, đánh liều mở cửa phòng Bảo Vy bước vào. Bảo Vy nằm trên giường ngủ cạnh cửa sổ. Ánh trăng chiếu vào phòng lộ ra từng đường nét xinh đẹp trên gương mặt cô. Ưng Túc đứng đó hồi lâu, không chịu nổi nữa liền tiến lại gần xốc chăn của nàng lên và lao về phía giường. Bảo Vy hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn nhưng hắn như pho tượng nặng nề đè ép trên người cô.
“Phương Bảo Vy, dù sao cô cũng đã rất hận tôi. Cho nên tôi không ngại để cô hận thêm chút nữa.”
Nói xong hắn liền mạnh mẽ xâm nhập mặc cho Bảo Vy cố sức vùng vẫy như thế nào hắn cũng không buông tha. Từng hồi, từng hồi, càng lúc cắm càng sâu. Bảo Vy tức tưởi khóc lóc còn hắn thì thỏa mãn hả hê.
“Bảo Vy! Bảo Vy!Bảo Vy!”
Hắn gọi tên cô càng lúc càng lớn cho đến khi nghe được âm thanh chói tai.
“Phan Ưng Túc! Anh thức dậy cho tôi.”
Ưng Túc hoảng hồn ngồi bật dậy. Tấm chăn mỏng bị rơi xuống đất, lộ ra những cái không nên lộ. Bản thân Bảo Vy ngoại trừ là bác sĩ còn là một người tinh ý, cho nên vừa nhìn cô đã biết hắn đang mơ cái gì và gặp phải chuyện gì.
Đêm qua cô thức giấc thấy hắn nằm ở đây ngủ cho nên đem đến cái chăn đắp cho hắn, còn đưa tay lên trán kiểm tra xem hắn có sốt không. Vậy mà cái tên “Ưng cầm thú” này lại dám mơ những chuyện bậy bạ. Tệ hơn là còn gọi tên cô trong giấc mơ bậy bạ của hắn. Đúng là hết thuốc chữa.
Ưng Túc nhìn thấy Bảo Vy ăn mặc chỉnh tề thì liền đưa mắt đánh giá cô một lượt, sau đó nhìn đến cái chăn ở chỗ của mình như liền hiểu là do Bảo Vy mang đến. Vẻ bồn chồn trên gương mặt anh liền thay bằng ý cười trong đáy mắt. Sau đó liền áy ngại đi vào toilet giải quyết hậu quả của giấc mơ.
Ưng Túc đứng trước gương vừa rửa mặt vừa mắng thầm trong lòng: “Thật là quá mất mặt! Anh đã dặn chú mày rồi. Kiên nhẫn một chút. Đàn ông con trai gì hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi mà còn không tự kiềm chế được bản thân. Chú mày đang dậy thì à!”
Hắn thở dài lại lẩm bẩm trước gương: “Mà đêm qua có phải ngọt ngào gì cho cam, cô ta rõ ràng là nói lời tuyệt tình như vậy mà chú mày vẫn phản ứng kịch liệt để sáng hôm nay bị cô ta nhìn thấy cảnh này. Anh biết phải giấu mặt vào đâu đây? Cô ta không xem thường hai chúng ta, anh gọi cô ta là mẹ… của con anh”
Ba chữ cuối lần nữa được anh thêm vào lí nhí nhưng lần này lại mang theo ý cười trên miệng. Chiếc gương không biết nói dối đã hiện lên sự thích thú của ba chữ này trong mắt hắn.
Nghe thấy tiếng Bảo Vy bên ngoài mở cửa chính, Ưng Túc liền ló đầu ra hỏi: “Cô đến bệnh viện à?”
Bảo Vy nhìn hắn một lượt rồi lạnh lùng gật đầu. Ưng Túc lại nói tiếp: “Tôi cũng đến bệnh viện kiểm tra. Tôi đưa cô đi cùng.”
Bảo Vy liền lạnh nhạt ngắn gọn đáp: “Cám ơn anh nhưng tôi quen đi bộ. Còn nữa, tôi và anh không quen thân đến mức ngồi chung xe.”
Nói xong cô nhanh chóng rời đi. Ưng Túc định nói thêm gì nữa thì cô đã dập cửa.
Lúc bước ra khỏi cửa, Bảo Vy liền nghĩ: “Ưng cầm thú! Tôi kết hôn với anh nửa năm, chưa từng thấy anh có ý muốn đi cùng xe với tôi. Bây giờ giả bộ cái gì? Mặc kệ anh có ý đồ gì, tôi cũng sẽ không để anh bước vào cuộc sống của tôi lần nữa. Đồ cầm thú! Đồ nghiện hút! Tôi hận anh.”
Bảo Vy vừa bước vào cửa khoa ngoại lồng ngực đã thấy mấy y tá xôn xao bàn tán chuyện.
“Anh đó đúng là nam thần luôn. Cô nhìn coi vừa cao ráo, vừa đẹp trai, lại ăn mặc cá tính.”
Cô khác lại nói chen vào: “Nhìn cơ ở bắp tay xem, quá là ấn tượng. Chưa kể vòng eo lý tưởng như vậy. Tôi nghe nói đàn ông mà có vòng eo như vậy thì sẽ rất cưng chiều phụ nữ.”
Bảo Vy nghe đến đây liền đứng hình năm giây: “Trên đời này còn có loại nhìn vòng eo biết có cưng chiều phụ nữ hay không nữa hả?”
Nhưng cô không nói gì, chỉ nhanh rảo bước đi vào phòng làm việc của mình. Lúc mới bước vào cửa thì một y tá cùng nhóm với cô liền hớt hải chạy đến nói: “Bác sĩ Phương, tôi tìm cô nãy giờ.”
Bảo Vy nhìn vẻ nghiêm trọng của cô ta thì hỏi ngay: “Có chuyện gì?”
Y tá bắt đầu trần thuật lại câu chuyện: “Có một bệnh nhân nam bị thương ở đầu đã được may lại cẩn thận, anh ấy nói muốn kiểm tra, đồng nghiệp chúng ta đã sắp xếp anh ấy sang khoa ngoại thần kinh kiểm tra nhưng anh ấy không chịu.”
Bảo Vy nhíu mày khó hiểu, bệnh nhân chấn thương đầu được xếp qua khoa ngoại thần kinh có gì sai sao? Y tá nhìn thấy thắc mắc lộ ra trên mặt Bảo Vy thì liền nói tiếp: “Bệnh nhân đó nói muốn cô khám cho anh ta. Tôi đã nói cô làm ở khoa ngoại lồng ngực, chuyện của khoa ngoại thần kinh cô sẽ không tham dự vào nhưng anh ta nói là không cần biết ngoại thần kinh hay ngoại lồng ngực cái gì. Chỉ muốn cô khám cho anh ta.”
Bảo Vy nghe xong liền biết ai đang ở bên ngoài phá bẩn, cô chán ghét thở dài một tiếng rồi nói với y tá cho anh ta đi chụp phim trước sau đó đưa vào phòng cô.
Lúc Phan Ưng Túc chờ lấy được kết quả chụp thì anh cầm tập tài liệu đó đến gõ cửa phòng làm việc của Bảo Vy. Bên ngoài lại có không ít tiếng xì xào.
Lúc Phan Ưng Túc chờ lấy được kết quả chụp thì anh cầm tập tài liệu đó đến gõ cửa phòng làm việc của Bảo Vy. Bên ngoài lại có không ít tiếng xì xào.
“Cô nói xem vì sao anh ta lại chỉ định bác sĩ Phương trái khoa khám cho anh ta?”
Người khác lại nói: “Tôi đoán anh ta là bạn của bác sĩ Phương.”
Người khác lại bĩu môi ra vẻ thâm sâu: “E là không đơn giản như vậy.”
Ưng Túc đẩy cửa bước vào, anh nhìn qua một lượt phòng làm việc của cô. Căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ và ngăn nắp. Mùi thuốc sát trùng trong phòng nhanh chóng sộc vào mũi anh. Phía góc tường có một chiếc giường bệnh trống có rèm y tế gắn ở đầu giường. Trên bàn làm việc là máy tính và vài tập hồ sơ cùng một ống bút nhỏ. Phía sau lưng cô là tủ thuốc và dụng cụ y tế. Cửa sổ chếch góc chiếu ánh nắng nhè nhẹ từ giếng trời bên ngoài vào bàn làm việc. Đây là lần đầu tiên Ưng Túc bước vào phòng làm việc của cô và cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô mặc áo blouse tập trung làm việc.
Tầm mắt Ưng Túc nhanh chóng bị thu hút bởi bản tên trên bàn có hàng chữ: “Dr. Vy Phuong” ngay ngắn trang trọng. Sống chung nửa năm, anh chưa bao giờ để cô vào tầm mắt. Trong mắt anh lúc đó cô là người vì tiền và vì công danh mà chịu kết hôn với anh cho nên anh tin chắc trong công việc cô cũng sẽ hạ mình luồn cúi và không bao giờ có khả năng khám cho bệnh nhân ở Mĩ. Hôm nay anh lần đầu tận mắt chứng kiến từng bệnh nhân ra ra vào vào phòng của cô rồi gian phòng làm việc chuyên nghiệp này cùng tác phong làm việc nghiêm túc của cô khiến anh có chút chột dạ.
Bảo Vy nghe tiếng Ưng Túc mở cửa bước vào thì cô liền đứng lên bắt tay anh: “Ông Phan, chào ông!”
Giọng nói xã giao bình thường nhưng vào tai Ưng Túc tự nhiên nghe có chút lạnh lẽo. Ung Túc đưa tay ra cầm lấy tay cô, bóp nhẹ. Bảo Vy phản ứng nhanh liền vội rút tay về. Cô đưa tay ra mời Ưng Túc ngồi xuống ghế. Sau đó cô xoay màn hình máy tính lớn trên bàn về phía anh, tay cô cầm cây bút vừa chỉ vào màn hình vừa nói: “Ông Phan, đây là kết quả chụp của ông. Vỏ não, hộp sọ hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu chấn thương. Cho nên nếu ông vì bị thương ở trán mà có dấu hiệu đau đầu hay chảy máu mũi lần nữa thì tôi khuyên ông nên gặp bác sĩ khoa ngoại thần kinh để họ cho ông thuốc giảm đau. Tôi không có quyền cho bệnh nhân thuốc khi không thuộc chuyên khoa của mình. Mong ông thông cảm.”
Bảo Vy nói hoàn toàn bằng tiếng Mĩ, từ ngữ lưu loát trôi chảy nhưng cũng có phần xa cách với anh. Ưng Túc biết vấn đề ngôn ngữ thường là rào cản cho các du học sinh hay tu nghiệp sinh tại Mĩ cho nên anh lại lần nữa bất ngờ vì ngữ điệu tiếng Mĩ của Bảo Vy không khác mấy cấp độ bản ngữ. Ưng Túc biết lúc còn nhỏ Bảo Vy học rất giỏi. Bây giờ có lẽ cũng không hề kém đi. Chẳng trách nhanh như vậy cô đã có thể trực tiếp thăm khám cho bệnh nhân ở bệnh viện lớn. Việc mà dù là sinh viên Y khoa tốt nghiệp ở Mĩ nhiều năm cũng chưa chắc làm được. Vị trí và trình độ chuyên môn này của cô mẹ anh tuyệt đối không thể mua về được. Nghĩ đến đây Ưng Túc liền thở hắt ra.
Lúc này Bảo Vy đã đứng lên mở cửa phòng tiễn anh: “Ông Phan, đi thong thả. Chúc ông một ngày tốt lành!”
Bảo Vy ăn nói chừng mực, sắc mặt bình thường, phong thái tự nhiên khiến Ưng Túc dù muốn chen vào hỏi cô một câu: “Trưa nay em muốn ăn ở đâu?” Cũng là không thể.”
Cánh cửa phòng đóng lại, Ưng Túc ngây ngốc tha thẩn nơi hành lang. Anh không muốn quay về công ty, chỉ muốn ngồi chờ dùng bữa trưa với Bảo Vy cho nên anh đã kiên nhẫn ngồi đợi ở hành lang gần phòng khám bệnh của cô.
Cuối cùng thì Bảo Vy cũng biết “nam thần” mà các đồng nghiệp của cô đang bàn luận là ai. Bảo Vy chưa bao giờ cảm thấy cô có thể cùng quan điểm thẩm mĩ với người Mĩ. Ưng Túc anh ta xăm mình như tên du côn hỗn đản thì được gọi là cá tính. Anh ta cao ốm, gầy gộc thì được gọi là dáng đẹp và có cái eo biết “cưng chiều phụ nữ”.
Nghĩ đến đây Bảo Vy liền thở dài: “Anh ta đúng là biết “cưng chiều phụ nữ” chỉ là anh ta không xem cô là phụ nữ thôi.”
Nhún vai một cái, Bảo Vy lại bắt đầu bấm nút gọi bệnh nhân tiếp theo. Cứ như vậy cho đến hết giờ thăm khám. Bên ngoài hành lang, y tá bác sĩ nữ nào đi ngang nhìn thấy Ưng Túc cũng đều liếc nhìn hoặc lén nhìn. Hạ Lê lúc đi tìm Bảo Vy cũng nhìn thấy anh. Trái tim cô tự nhiên đập nhanh, mắt cũng đặc biệt sáng lên. Cô hí hửng chạy đến nói với Bảo Vy một tràng về “nam thần” ngoài hành lang mà quên mất chuyện chính là đến để xin lỗi Bảo Vy.
“Chị Bảo Vy, chị biết không, bên ngoài hành lang có một người đàn ông.”
Bảo Vy nhấp ngụm trà hoa hỏi lại: “Trong bệnh viện nơi nào không có đàn ông?”
Hạ Lê cười cười, hai má tự nhiên đỏ lên: “Em chưa nói hết. Đó là một người đàn ông, vô cùng đẹp trai và có sức hút.”
Bảo Vy lắc đầu nhìn Hạ Lê hỏi lại: “Hơn cả người tối qua em gặp ở vũ trường sao?”
Hạ Lê nghe Bảo Vy hỏi vậy liền chột dạ. Sáng nay cô vừa bước xuống từ giường của anh ta, cũng lại quên mất hỏi coi làm sao gặp lại anh ta. Thở ra một cái, Hạ Lê liền nói: “Em ăuên anh ta rồi. Em chỉ thích cái anh ngồi bên ngoài kia tôi. Em thích đàn ông xăm mình và đeo khuyên tai. Chị Bảo Vy, chị nói xem, đàn ông như vậy có phải rất mạnh mẽ hay không?”
Bảo Vy vừa nghe qua liền biết Hạ Lê đang nói đến Ưng Túc. Bảo Vy lại nhíu mày nghĩ: “Anh ta vẫn chưa đi sao? Rõ ràng là khám bệnh xong lâu rồi mà.”
Một chút thắc mắc thoáng qua nhưng Bảo Vy không để ý, liền đưa tầm mắt nhìn khuôn mặt rạng rỡ và háo hức mong chờ của Hạ Lê. Cô khẽ gật đầu tác hợi, cô thầm nghĩ: “Kẻ háo sắc phối với người tùy hứng, có vẻ rất hợp.”
Hạ Lê nhìn thấy Bảo Vy gật đầu ủng hộ thì lộ ra nét vui, cô hí hửng nói: “Vậy em sẽ ra bắt chuyện với anh ta, rồi cùng nhau ăn trưa.”
Bảo Vy cười cười vẫy tay chào cô sau đó quay lại làm cho xong báo cáo bệnh án của những bệnh nhân mới nhập viện mà cô đang phụ trách.
————————–
Hi các tình yêu của Hạc Giấy!
Nếu các bạn thích bộ truyện mới này của mình thì mình cũng mong các bạn ủng hộ cho bộ truyện Thiên Kim Bạc Tỉ và Chị Vợ, Anh Yêu Em của mình. Những bộ truyện mình viết đều có liên quan với nhau và chắc chắn sẽ không làm các bạn thất vọng á.
Còn Đây là link Facebook của mình. Hoan nghênh chào đón các bạn đến thăm
https://www.facebook.com/pg/papercrane181/posts/?ref=page_internal
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Đừng quên cho mình biết bạn thích truyện của mình nhé! Một lần nữa xin cảm ơn các bạn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN