Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? (H+)
Chương 17: Lời đồn
Tập đoàn Phan Lục là một tập đoàn vận tải lớn. Mảng kinh doanh của họ chủ yếu là ngành công nghệ sản xuất ô tô. Dưới quyền là hàng trăm thương hiệu xe đua nổi tiếng cùng các hãng xe phổ thông dân dụng. Bên cạnh việc làm ăn chân chính không bao giờ đến tay mình, Ưng Túc cùng Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ hợp tác với nhau lao vào Hắc đạo tìm một con đường riêng. Chỉ trong năm năm, ba người họ đều có vị trí nhất định trong hắc đạo. Ưng Túc không đi theo hướng buôn bán vũ khí như Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ mà anh lại chuyên trách buôn bán mảng máy bay chiến đấu, trực thăng và tàu chiến. Thực ra thì Ưng Túc cái gì cũng không giỏi nhưng về chế tạo máy móc động cơ thì anh thực sự là thiên tài hiếm gặp cho nên thị trường trong hắc đạo này chưa có hàng của ai bán qua được anh.
Dù không có Phan Lục thì anh vẫn là một tài phiệt thứ thiệt nhưng cái anh không cam lòng là Phan Lục rơi vào tay người anh cùng cha khác mẹ. Mẹ anh đã chịu tủi nhục sống kiếp nhân tình bị nuôi giấu ở Việt Nam bao nhiêu năm rồi, nay anh không thể để bà chịu uất ức. Phan Lục này là của anh, anh nhất định giành về.
Ưng Túc vừa bước vào văn phòng đã thấy ba mẹ anh ngồi trên sofa chờ anh. Đúng như lời Lương Giang, sắc mặt hai người quả thật rất kém. Đặc biệt là mẹ anh, trong mắt bà còn có chút ửng đỏ.
Vừa nhìn thấy anh, ba anh liền cầm tập hồ sơ trên bàn ném vào người anh rôi lớn giọng mắng: “Thằng con trời đánh, suốt ngày chỉ biết lêu lỏng. Mày nhìn xem đây là cái gì?”
Ưng Túc nét mặt bình tĩnh cúi xuống cầm lên tập tài liệu mở ra xem. Sắc mặt anh bình thản nhìn ba mẹ anh: “Họ gửi đến cho ba mẹ xem à?”
Ba anh nhìn mẹ anh rồi lắc đầu thở dài cạn lời với đứa con trai duy nhất của hai người. Mẹ anh tức giận mắng anh nhưng trong lời bà đều là thương yêu: “Thằng nghịch tử này, Bảo Vy có gì không tốt mà con lại ly hôn? Mẹ quan sát con bé đó suốt bao nhiêu năm, góp gạo với ông bà Phương bao nhiêu năm nuôi nó lớn chỉ mong đến ngày được nghe nó gọi ta bằng mẹ. Ta nghe chưa được mấy lần thì con lại ly hôn với nó. Con nói mẹ nghe, con không thích nó ở điểm nào? Lúc nhỏ không ai chơi cùng con, là Bảo Vy đã chơi cùng con. Con không biết làm bài tập là Bảo Vy giúp con. Con bị thương là nó chăm sóc con. Một đứa con gái đôn hậu chất phác như vậy tìm đâu ra.”
Ưng Túc đứng như phỗng, không nói không rằng, đầu óc bay tới bay lui nghĩ về Bảo Vy cho đến khi mẹ anh nhắc đến một câu thì anh liền giật mình.
“Mẹ biết Bảo Vy không phải kiểu con gái nhu mì, xinh đẹp động lòng người hay bốc lửa như những cô bạn gái của con. Nhưng con thử nghĩ mà xem, bọn con gái chưng diện làm sao có thể ăn đời ở kiếp đây?”
Ưng Túc khẽ động mắt quay qua nhìn mẹ anh, nghĩ thầm: “Cả mẹ cũng nghĩ cô ấy không quyến rũ, xem ra tất cả mọi người đều bị đánh lừa. Chỉ có mình là biết được cô ấy có bao nhiêu nóng bỏng.” Nghĩ đến đây cơ thể anh liền có phản ứng, lập tức muốn làm chuyện xấu với Bảo Vy.
Anh dịu giọng năn nỉ mẹ: “Mẹ à, con biết rồi. Con sẽ năn nỉ cô ấy quay về làm con dâu ngoan của mẹ. Có được không?”
Mắt mẹ Ưng Túc liền sáng lên, vui mừng hỏi: “Lời con nói có thật không?”
Ưng Túc ngồi xuống bên cạnh mẹ, đưa tay ôm lấy bà: “Con nói thật, lần này năn nỉ cô ấy về, con sẽ đối xử tốt với cô ấy. Không ra ngoài quậy phá nữa.”
Ba Ưng Túc nghe xong không những không vui mà ngược lại còn mắng anh: “Thằng nhóc này, con có thôi nằm mơ hay không? Con làm ra chuyện “mèo mã gà đồng” còn mong Bảo Vy tha cho con sao? Đơn ly hôn cũng đã ký, ai ngu dại mà đâm đầu vào lửa lần nữa.”
Mẹ Ưng Túc nghe xong liền lên tiếng bênh con trai cưng: “Ý ông là ai lấy con tôi là đâm đầu vào lửa hay sao? Đường đường là con trai chủ tịch tập đoàn Phan Lục, có biết bao cô gái mơ ước. Ông đừng hạ thấp con trai như vậy chứ?”
Nhấp ngụm trà, bà lại nói thêm: “Tôi thấy Bảo Vy vốn có tình cảm sâu nặng với con mình cho nên sớm muộn gì nó cũng đồng ý quay lại.”
Nhìn thấy chồng không tán thành lắc đầu, bà lại nói tiếp: “Có lẽ lần này chúng ta phải bỏ ra ít công sức lót đường cho Bảo Vy sớm trở thành giáo sư, có như vậy may ra…”
Đến lúc này thì ba Ưng Túc liền chặn lại, ông tức giận nói: “Bà đừng nghĩ chuyện gì tiền cũng có thể giải quyết. Bà bỏ ra ít tiền đầu tư vào nhóm nghiên cứu thì nghĩ Bảo Vy có thể làm tiến sĩ. Nếu con bé không có thực lực nó nhanh như vậy đã có tiếng ở Mĩ sao?”
Mẹ Ưng Túc lại nói thêm: “Bảo Vy là đứa rất thông minh, nó đương nhiên có bản lĩnh nhưng bản lĩnh mà không có tôi đi móc nối quan hệ thì ai biết nó là ai. Cho nên, lần này để dỗ dành nó, có lẽ chúng ta phải có hứa hẹn lớn hơn.”
Ưng Túc nhíu mày hỏi: “Mẹ à, mẹ không tính nhầm chứ? Cô ấy làm tiến sĩ thôi đã không có thời gian ăn trưa. Cô ấy mà làm giáo sư thì bao giờ con có thể gặp mặt cô ấy?”
Mẹ Ưng Túc liền nói: “Không nhầm, không nhầm. Ta hỏi kỹ ba mẹ con bé rồi. Sở thích của nó chỉ là học thôi. Cho nên ta mới cất công kết nối quan hệ để đầu tư tiền cho nó làm tiến sĩ bên này. Nếu nó thích thứ khác có phải đã dễ hơn không?”
Nghe đến đây, Ưng Túc liền hỏi lại: “Cô ấy có biết chuyện mẹ đi cửa sau hay không?”
Chương 17: Lời đồn (II)
Nghe đến đây, Ưng Túc liền hỏi lại: “Cô ấy có biết chuyện mẹ đi cửa sau hay không?”
Mẹ Ưng Túc liền nói: “Đương nhiên không. Mẹ làm rất cẩn thận không để con bé biết. Nếu nó biết được chắc chắn sẽ không đồng ý.”
Ưng Túc tuy biết Bảo Vy rất giỏi nhưng anh thấy cô vì công danh bán rẻ bản thân thì rất xem thường cô. Không ngờ, đến hôm nay hỏi rõ ngọn nguồn anh mới biết được bấy lâu nay anh lại hiểu lầm cô nghiêm trọng như vậy. Nghe đến đây Ưng Túc liền xụ mặt, bất mãn hỏi lại mẹ anh: “Mẹ à, sao mẹ phải làm vậy?”
Mẹ Ưng Túc nhẹ nhàng đáp: “Ta tặng quà cho con dâu ta, có gì sai sao?”
Mặt Ưng Túc phút chốc nhăn lại: “Bảo Vy rất giỏi, cô ấy sang Mĩ trước sau gì cũng sẽ có sự nghiệp, mẹ không cần lót đường như vậy.”
Mẹ Ưng Túc há hốc mồm kinh ngạc nói: “Ta ra tay trước một bước tặng quà cho con bé chỉ mong là đáp ứng được mơ ước của nó sớm một chút thì ta sẽ có cháu bồng sớm. Đợi Bảo Vy tự dựa vào nỗ lực bản thân thì người làm mẹ như ta bao giờ mới có cháu bồng?”
Ưng Túc đang khó chịu nhưng khi nghe mẹ anh nhắc đến chuyện Bảo Vy sinh con cho anh thì tự nhiên anh lại thấy vui vẻ trong lòng. Gương mặt bí xị bỗng sáng lên lạ thường, khóe miệng cũng tủm tỉm cười.
Những ngày sau đó, trưa nào Ưng Túc cũng ngồi ở phòng ăn mà các bác sĩ hay dùng bữa trưa để chờ Bảo Vy. Ngày nào anh cũng chờ từ mười một giờ trưa đến hai giờ chiều. Chờ liên tục một tuần nhưng lần nào ngồi ăn trước mặt anh cũng là Hạ Lê. Mỗi lần nhìn thấy cô, Ưng Túc không giấu nổi sự thất vọng. Hạ Lê lờ qua chuyện đó, vẫn vui vẻ và kiên nhẫn trò chuyện cùng anh. Ưng Túc thấy rất phiền chán khi không gặp được Bảo Vy mà còn bị quấy nhiễu. Nhiều khi anh cứ ước nơi này giống như mấy câu lạc bộ cao cấp, ấn nút gọi an ninh sẽ có người tống cô ta đi. Chỉ tiếc ở nơi này, cô ta mới là thổ địa.
Một tuần Ưng Túc đến phòng ăn trưa của bệnh viện thì y như rằng một tuần đó đi đến đâu Bảo Vy cũng nghe thấy chuyện về anh ta.
“Cô biết không, “nam thần” của tôi ngày nào cũng đến tìm bác sĩ Trần ăn trưa. Nhìn hai người đó cười nói mà tim tôi sắp nhảy ra khỏi cổ. Cảm giác này hình như là mất mát.”
“Trần Hạ Lê cô gái này giỏi nhất là câu dẫn đàn ông. Nhanh như vậy đã bắt sống được “nam thần” của tôi rồi.”
“Lúc đầu tôi còn tưởng anh ta quen biết bác sĩ Phương nhưng thì ra không phải. Anh ta đến là tìm cơ hội gặp gỡ với Trần Hạ Lê.”
“Tôi thấy cô ta không xứng với anh ấy. Rõ ràng rất lẳng lơ. Trong khi đó nếu anh ấy quen tôi thì sẽ khác, tôi rất chung tình lại nấu ăn ngon.”
“Bác sĩ Trần thực sự rất xinh đẹp lại là con nhà khá giả, cô không đọ nổi đâu.”…v…v…
Dù Bảo Vy bước vào nhà vệ sinh, đi thăm khám bệnh, đi dọc hành lang, đi dạo dưới sân, đi thư viện hay đi đến chỗ nào trong khuôn viên bệnh viện thì cũng đều nghe đề tài nóng sốt này. Cô ngán ngẩm nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ nghĩ thầm: “Hắn vẫn chứng nào tật đó, không có đàn bà thì không sống nổi. Hắn cua gái ở đâu không cua lại vào bệnh viện chỗ mình làm việc mà tạo nghiệp. Đúng là yêu nghiệt!”
Nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, mấy người này cũng ngộ, cái tướng như xì ke mà kêu là vóc dáng tiêu chuẩn, rồi cái gì mà “vòng eo biết chiều chuộng phụ nữ”. So ra thì cô vẫn thích cái tướng béo béo tròn tròn, từng khối chắc nịch của anh hơn. Cái mặt nọng lên trông rất đáng yêu. Bảo Vy còn nhớ lúc nhỏ cô thích nhất là véo hai má của anh, vừa mềm vừa êm tay. Còn cái vòng eo nữa, từng ngấn từng ngấn nhìn rất giống cái phao, có lợi nhất là mỗi lần đi ra biển chơi. Cứ ôm lấy eo anh là không sợ chết đuối, vòng eo vững chắc như vậy. Tốt biết bao nhiêu! Cần gì “vòng eo biết chiều chuộng phụ nữ” chứ? Bảo Vy lẩm bẩm, hạ thấp giọng như tiếc nuối về quá khứ xa lắm. Lại có lúc cô mơ màng nhớ lại những chuyện lúc nhỏ ở bên hắn, bất giác mỉm cười.
Lúc này ánh mắt đang vui vẻ của cô liền khựng lại khi phát hiện phía bên kia cái giếng trời có người đang nhìn mình. Bảo Vy nhíu mắt nhìn kỹ thì phát hiện người đó là “Ưng cầm thú”. Cô không nhìn rõ nét mặt anh, chỉ thấy chung chung cả người anh hơi ngả về trước, cánh tay tì lên tay vịn hành lang. Ngay lập tức cô bước lùi ra phía sau, nhanh tay kéo màn lại.
————————–
Hi các tình yêu của Hạc Giấy!
Nếu các bạn thích bộ truyện mới này của mình thì mình cũng mong các bạn ủng hộ cho bộ truyện Thiên Kim Bạc Tỉ và Chị Vợ, Anh Yêu Em của mình. Những bộ truyện mình viết đều có liên quan với nhau và chắc chắn sẽ không làm các bạn thất vọng á.
Còn Đây là link Facebook của mình. Hoan nghênh chào đón các bạn đến thăm
https://www.facebook.com/pg/papercrane181/posts/?ref=page_internal
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Đừng quên cho mình biết bạn thích truyện của mình nhé! Một lần nữa xin cảm ơn các bạn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!