Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? (H+)
Chương 27: Ôn lại hồi ức
Hắn ngồi vào ghế lái, nghiêng người sang cài dây an toàn cho cô ở ghế bên cạnh. Khoảng cách của hai người lúc này khá gần. Ưng Túc nâng tầm mắt lên nhìn chầm chầm vào bộ ngực đang phập phồng lên xuống đều đều của cô được cất giấu trong áo khoác thể thao dầy dặn kín đáo, miệng hắn liền nhếch lên nở ra nụ cười gian tà.
Ngay sau khi cài dây an toàn cho cô, gương mặt hắn liền trong sáng trở lại, nhìn thẳng phía vô lăng mà lái xe đi. Chốc chốc hắn lại quay sang nhìn cô cười bằng vẻ mặt thân thiện không chê vào đâu được. Bảo Vy nhìn thấy hắn là lạ thì có chút đề phòng nhưng dẫu sao cô cũng ngu ngốc leo lên xe của hắn rồi còn biết làm gì nữa.
Suốt quãng đường đi cô luôn để mắt đến lộ trình, không cho hắn có chút cơ hội nào rẽ vào đường vắng. Ưng Túc biết Bảo Vy đề phòng hắn, hắn cười cười, ánh mắt tràn ngập dụng ý nhưng vẫn cứ vô tư lái xe thẳng hướng đến China town. Lúc đến cổng China town, Ưng Túc liền nói Bảo Vy đứng chờ để hắn đi cất xe. Hắn bấm nút cho Bảo Vy xuống xe. Lúc cô vừa bước ra khỏi xe đã thấy người đi đường ít nhiều trầm trồ chiếc xe chói sáng của Ưng Túc. Cô thấy hơi ngượng ngượng nên hơi cúi mặt đi về phía cái cột đỏ có cái biển đề hai chữ “China town” phía trên. Ưng Túc đi cất xe rất nhanh đã quay lại. Nhìn thấy Bảo Vy ngây ngốc đứng tựa vào cột, hai mắt nhìn xuống mũi chân đang vẽ vẽ vòng tròn trước mặt, bất giác hắn lại mỉm cười nghĩ thầm: “Cô gái này, vẫn y như lúc nhỏ, cứ đứng đợi mình là có cái kiểu vẽ vòng tròn dưới chân như vậy.”
Anh mỉm cười bước đến chỗ cô, bất giác ngón tay khẽ động vào tay cô. Bảo Vy như bị điện giật liền rút tay về, đút vào túi áo khoác thể thao màu trắng của mình. Ưng Túc hơi sựng lại nhưng rất nhanh anh liền chuyển đề tài. Anh đưa tay chỉ về con đường phía trước, phấn khởi nói: “Cuối con đường này có một nhà hàng bán món Việt Nam ăn khá ngon, chúng ta đến đó đi.”
Bảo Vy khẽ gật đầu bước đi. Ưng Túc đi rất chậm, sánh vai bên cô. Đôi lúc tay anh khẽ chạm vào lưng cô. Những lúc như vậy Bảo Vy thường bước rất nhanh. Ưng Túc hiểu Bảo Vy không thích cho nên không chạm vào cô nữa, nhét hai tay mình vào túi áo khoác, sải bước đuổi theo cô.
China town ngày cuối tuần khá đông đúc, quán ăn nơi nào cũng nghẹt người. Hai người họ khó khăn lắm mới lách qua được mấy cái bàn để đi lên lầu tìm chỗ ngồi. Ưng Túc liền đi lên phía trước mở đường cho Bảo Vy. Cô nhìn hành động ga- lăng này của hắn tự nhiên lại thấy có chút biết ơn. Ít ra hắn cũng biết hắn là đàn ông, chưa đến mức kêu cô làm “cô gái mở đường” cho hắn.
Mải lo nghĩ vẩn vơ mà Bảo Vy không để ý người phục vụ đang bê rất nhiều chén bát từ cầu thang đi xuống. Đống chén đĩa cao hơn mặt anh ta cho nên anh ta đã không nhìn thấy Bảo Vy. Ngay khi anh ta gần đụng vào người thì Bảo Vy mới tròn mắt theo phản xạ “Á” lên một tiếng.
Đến khi cô kịp hoàn hồn tỉnh lại thì đã thấy hai cánh tay vững vàng của Ưng Túc bao lấy mình. Hơi thở của anh quyện quanh người cô, ấm áp và tin cậy. Phần lưng anh như bức tường vững chắc chặn lại mọi sự va chạm xung quanh cô.
Bảo Vy đưa mắt nhìn lên thì chạm phải đôi con ngươi trong vắt của anh, tự nhiên tim cô lỗi một nhịp. Bảo Vy lắc lắc đầu tự răn mình: “Tuyệt đối không để hắn dụ hoặc. Bảo Vy, mày phải tránh xa vũng bùn mang tên Phan Ưng Túc ra.” Nghĩ vậy cho nên cô không bộc lộ cảm xúc gì nữa, gương mặt lại trở về với vẻ lạnh lẽo vốn có. Nhẹ nói câu cảm ơn sau đó tránh thoát khỏi người anh đi thẳng lên lầu.
Ưng Túc rõ ràng là bắt được trong mắt cô một tia xao động nhưng chỉ trong tích tắc liền biến mất. Anh liền nhớ lại mấy lời giáo huấn cưa đổ phụ nữ mà anh vừa học được trên mạng sáng hôm nay. Hai từ “mặt dày” và kiên nhẫn” phải luôn đi đầu. Cho nên, anh không ép cô chấp nhận anh ngay mà chỉ bình thản theo cô bước lên lầu.
Trên tầng cũng rất đông người, Ưng Túc nhìn quanh mới tìm thấy được một bàn ngay cửa sổ người ta sắp ăn xong. Anh khẽ cúi xuống nói nhỏ vào tai Bảo Vy: “Chịu khó chờ một chút, bàn kia sắp trống rồi. Em mỏi chân có thể để tôi bế.”
Bảo Vy nghe xong đưa mắt lên trừng anh ta, quật lại: “Để anh bế thì tôi thà chặt què chân của mình.”
Nghe khẩu khí chanh chua của Bảo Vy Ưng Túc không tức giận mà ngược lại còn thấy thú vị. Anh cười cười đá lưỡi mấy cái rồi kêu người đến dọn sạch cái bàn ngay cửa sổ. Hai người yên vị ngồi đối diện nhau, phục vụ đem thực đơn ra cho bọn họ. Bảo Vy nhìn lướt qua thực đơn một cái rồi nói: “Cho tôi dĩa xôi vò.”
Người phụ vụ hỏi lại Bảo Vy: “Chỉ một đĩa xôi thôi hả cô?”
Bảo Vy gật đầu. Người phục vụ liền hỏi tiếp: “Cô có uống thêm gì không?”
“Một ly nước lọc.” Bảo Vy đáp gọn rồi liền nghĩ: “Chỉ một đĩa xôi mà hơn mười đô, mỗi đô hơn hai mươi nghìn đồng Việt Nam. Mắc như vậy cô thà nhịn ăn còn hơn. Ở đó còn muốn gọi thêm gì nữa. Hy vọng ăn xong bữa này no luôn đến chiều.”
Bảo Vy đưa mắt nhìn Ưng Túc, nghĩ nghĩ: “Cũng may ở đây là nước Mĩ, cô không phải trả tiền cho hắn. Chứ với cái kiểu mỗi món động đũa như sợ người ta độc chết mình của hắn thì có khi cô sạc nghiệp sớm.”
Bảo Vy đưa mắt nhìn Ưng Túc, nghĩ nghĩ: “Cũng may ở đây là nước Mĩ, cô không phải trả tiền cho hắn. Chứ với cái kiểu mỗi món động đũa như sợ người ta độc chết mình của hắn thì có khi cô sạc nghiệp sớm.”
Ưng Túc nhìn qua Bảo Vy một lúc như thấu được suy nghĩ của cô, anh cười cười nhìn vào thực đơn, ngón tay di chuyển trên trang giấy: “Món này, món này, món này, này, này này nữa.”
Chưa đầy mười phút, một đống ăn dọn ra không đủ chỗ đặt phải kê thêm bàn. Bảo Vy tròn mắt nhìn hắn nghi ngại: “Anh sẽ ăn hết chỗ này sao?”
Ưng Túc cười cười lần lượt giở nắp các đĩa thức ăn ra nói: “Tất cả đều là món em thích ăn. Mỗi món thử một chút, ăn không hết gói đem về.”
Bảo Vy nhìn qua những món hắn giở nắp ra liền nghĩ: “Đúng là toàn món cô thích ăn, mười sán năm rồi, hắn vẫn nhớ hay sao? Trí nhớ đúng là tốt thiệt. Nếu hắn để tâm để nhớ những chuyện này thì tại sao trước đây lại lạnh nhạt ghét bỏ cô?”
Ưng Túc nhìn ánh mắt đăm chiêu của Bảo Vy thì lờ mờ đoán ra cô đang bắt đầu cảm động trước hành động quan tâm này. Hắn cười cười bắt đầu xuất chiêu gắp cho cô một miếng gà luộc óng mỡ: “Anh biết em rất thích ăn xôi với thịt gà, nhưng ngày xưa chỉ vào dịp lễ Tết mới có xôi gà, còn bình thường được chỉ ăn xôi với chả thì cũng đã hạnh phúc lắm rồi.”
Bảo Vy cúi đầu ăn, không đáp lại lời hắn nhưng hắn vẫn nói tiếp: “Anh nhớ sinh nhật em năm đó, ba mẹ em bận cho nên đã quên mất sinh nhật của em. Em đã ra bờ biển ngồi khóc suốt cả buổi. Lúc anh tìm được em để tặng quà sinh nhật thì thấy hai mắt của em đã sưng đỏ lên. Anh còn nhớ em nói ngày sinh nhật em cũng là ngày giỗ của mẹ em nhưng ba em lại vì bận quá mà quên mất. Em cảm thấy không vui.”
Bảo Vy theo từng lời nói của Ưng Túc mà tim thót lại, đôi đũa trên tay cũng dừng động tác gắp, ngón tay cô khẽ rung rung. Ký ức về khoảng thời gian lúc đó như ùa về. Cô nhớ rõ tâm trạng của mình lúc đó. Thật sự rất tệ! Nhưng ngày đó Ưng Túc đã đến tìm cô, vì vậy mà cô cảm thấy như được chia sẻ, được thấu hiểu và cảm thông. Lúc đó cô chỉ mới tám tuổi nhưng ấn tượng tốt đẹp của cô về Ưng Túc đã in sâu đậm trong tim qua rất nhiều năm.
Bảo Vy ngẩng mặt lên nhìn Ưng Túc. Ánh mắt anh dịu dàng ấm áp và tràn đầy tình ý nhìn cô. Bảo Vy rất muốn hỏi anh vì sao.
“Vì sao từ trước đến giờ anh chưa từng tìm tôi. Vì sao chuyện gì anh cũng nhớ nhưng khi gặp lại tôi anh một lời cũng không nói. Vì sao bây giờ khi tôi quyết định không quen biết anh thì anh lại khơi những chuyện này ra?”
Bảo Vy không mở miệng hỏi Ưng Túc bất cứ điều gì nhưng ánh mắt cô nhìn xoáy vào mắt anh như muốn nước lũ xối xả, như mũi khoan đào xoáy, như băng ngầm lạnh buốt thấu tim.
Ưng Túc ít nhiều hiểu được tâm tình trong mắt Bảo Vy, cho nên anh lại né tránh đi ánh mắt đó, luyên thuyên sang chủ đề món ăn.
“Anh nhớ lúc đó, vì để dỗ cho em vui, anh đã đạp xe đưa em đi ăn đặc sản của quê mình. Đó là món này.”
Ưng Túc đưa tay giở ra cái nắp cuối cùng, một đĩa bánh khọt vàng óng hiện ra trước mắt Bảo Vy. Cô nhìn đĩa bánh khọt mang hương vị quê hương tại đất Mĩ, có đôi chút bồi hồi. Nơi này mà muốn ăn món này thì thực sự khó nhưng Ưng Túc có thể đặt được món này ở đây chứng tỏ anh đã dặn nhà hàng đặc biệt chuẩn bị trước.
Mắt Bảo Vy ánh lên tia nghi ngờ, cô nghi ngờ dụng ý của bữa ăn ngày hôm nay. Cho nên liền cất giọng hỏi: “Anh có chuyện gì muốn nói, cứ thẳng thắn đi.”
Ưng Túc nhìn Bảo Vy mỉm cười như một thiên thần. Anh gắp bánh khọt bỏ vào chén cho Bảo Vy, nhẹ nhàng nói: “Thật ra anh đã nghĩ rất kỹ, dù chúng ta không còn là vợ chồng thì vẫn còn đó tình bạn mười sáu năm. Anh chỉ muốn chúng ta cùng nhau gặp gỡ, ăn cơm trò chuyện. Hơn nữa bây giờ anh còn là hàng xóm của em, chúng ta qua lại giúp đỡ lẫn nhau là chuyện rất tốt, em thấy thế nào?”
Bảo Vy nghe xong dừng lại động tác nhai ngẩng mặt lên lần nữa nhìn Ưng Túc. Phan Ưng Túc trước mắt cô có bộ mặt hiền lành như lúc nhỏ, nói năng cũng có phần khiêm tốn lễ độ. Có lẽ bao nhiêu năm qua anh vốn chỉ xem cô là bạn bè bình thường, chỉ có cô ôm ấp tình cảm quá nhiều cho nên không chịu nổi thất vọng khi bị lạnh nhạt. Chỉ có điều nếu anh chưa từng chạm vào cô thì đề nghị này cũng không tệ. Rất tiếc, có những chuyện đã không còn có thể quay lại được nữa.
Bảo Vy cầm ly nước, uống một ngụm rồi thong thả nói: “Ưng Túc, tôi đang ăn. Anh làm ơn đừng làm tôi nghẹn. Giữa tôi và anh tốt nhất chính là: tránh được thì tránh.”
Trước câu trả lời thẳng thắn của Bảo Vy, tim Ưng Túc như đang bị ai bóp mạnh. Anh đã dùng rất nhiều cách để tiếp cận Bảo Vy nhưng cô trước sau vẫn là tránh anh như tránh tà. Anh chửi thầm trong lòng: “Con nhóc đáng chết này, tôi đã hạ mình nói đến vậy mà cái miệng của em còn phun ra lời tuyệt tình như thế có tin tôi sẽ cắn nát nó hay không?”
Nắm tay Ưng Túc đã nắm chặt dưới bàn, môi anh cắn lại nhưng không để cho Bảo Vy nhìn ra anh đang ôm hận: “Được lắm, Phương Bảo Vy, sẽ có một ngày tôi khiến em phải cam tâm tình nguyện lên giường với tôi. Phan Ưng Túc này xin thề nhất định phải có được em.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!