Bạn Giường (h+) - Chương 1: Bí Mật Không Thể Nói
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1059


Bạn Giường (h+)


Chương 1: Bí Mật Không Thể Nói


Mỗi người trong chúng ta ai cũng có bí mật riêng cả quan trọng là bạn có đủ dũng cảm để nói ra bí mật đó hay không.
Năm đó nếu như anh không nói ra đều này sớm thì có lẽ chúng ta không phải như thế này.
Mùa đông, năm cuối đại học.
Hôm ấy tuyết đã ngừng rơi, Triệu Tấn Dương trên tay ôm một túi nước ấm vai thì mang một chiếc túi vải đựng sách gương mặt tươi trẻ đi vào lớp vui vẻ chào hỏi mọi người “Này các anh em ngày mai chúng ta phải dành giải quán quân cho nên giờ giải lao chúng ta phải cùng nhau xuống sân tập luyện có được không” một nữ sinh ngồi vị trí từ cửa bước vào đầu bàn ba đang tô son dừng lại mở miệng nói “Tấn Dương không lẽ lớp chúng cần phải tập luyện sau” một nữ sinh ngồi phía sau tên là A Di cũng lên tiếng “Mặc Thanh nói đúng lớp chúng ta có đại tướng quân là Ngạn Thiên và nhị tướng quân là Chu Viễn Thành không lẽ lớp chúng ta lại thua” A Di nói xong liền vỗ vai nam sinh ngồi cạnh mình đang đọc sách là Chu Viễn Thành cười nói “Tớ nói đúng không Viễn Thành” Viễn Thành cười nhạt rồi quay ra phía sau hỏi Ngạn Thiên “Này tiểu Thiên cậu thấy thế nào” Ngạn Thiên lạnh nhạt nói “Sau cũng được” tiếng chuông vang lên tất cả học sinh vào chỗ ngồi, mười lăm phút sau cô giáo bước vào rồi đưa mắt liếc nhìn xung quanh lớp một vòng rồi nói “A Di cô nghe thấy cô khác nói em nói ngồi ở vị trí đó luôn nói chuyện làm mất trật tự không để cho Viễn Thành học phải không” A Di giật mình “Thưa cô em có làm ồn gì đâu, chắc do cô nghe nhầm” cô giáo trừng mắt nhìn A Di “Em im lặng ở đây không tới lượt em nói, Ngạn Thiên em lên chỗ của Viễn Thành ngồi đi” Ngạn Thiên và Viễn Thành bắt đầu dọn tập sách rồi đổi chỗ cho nhau A Di đứng lên phát biểu “Thưa cô em không đồng ý chuyện này, Ngạn Thiên người thì lạnh lùng, như khúc gỗ em thà ngồi với khúc gỗ còn hơn ngồi với cậu ấy” cô giáo không nói gì cứ vờ như không nghe lấy giáo án ra bắt đầu dạy.
Giờ giải lao các nam sinh tập trung dưới sân còn các nữ sinh đi theo sau, A Di đi cùng Mặc Thanh thì thầm “Mặc Thanh cậu chưa nói chuyện đó với Viễn Thành” Mặc Thanh lắc đầu “Có lẽ mình không nên nói thì tốt hơn” A Di thở dài “Bốn năm rồi còn gì, năm nay là năm cuối rồi cậu định im lặng mãi à” Mặc Thanh im lặng A Di cũng không nói gì thêm hai người cùng nhau xuống sân bóng rổ.
Ngạn Thiên cùng Tấn Dương đi xuống sân đi đến cầu thang thì va phải một nữ sinh trên tay cầm một gói quà có hình trái tim màu hồng và một là thư, cô nữ sinh sợ hãi cúi đầu xin lỗi anh “Xin lỗi! anh em không cố ý” nói xong cô ngẩn đầu nhìn anh, ánh mắt ngây thơ của cô đã làm anh ngây người, hô hấp của anh bắt đầu không đều Tấn Dương bước đến kéo tay anh một cái “Đại tướng quân đi thôi” cô nghe vậy lập tức lùi một bước nhường đường cho anh đi qua, bạn của cô Triệu Tấn Chi lôi cô lên tầng bốn
“Anh Kỳ à nhanh lên sắp có người đến rồi kìa” vừa chạy Tấn Chi vừa nói.
Đến nơi Tấn Chi canh cửa để cô đi vào, cô quay sang hỏi Tấn Chi “Bàn nào vậy” Tấn Chi quay đầu trả lời “Anh trai mình Triệu Tấn Dương nói là dãy bàn từ cửa bước vào là bàn thứ tư ở phía cửa sổ đó, Anh Kỳ không kiểm tra mà đã vội nhét quà và thư vào trong ngăn tủ rồi cùng Tấn Chi chạy đi. Tim của An Kỳ đập nhanh từng lên từng nhịp, “Tấn Chi này không biết anh Viễn Thành có biết là mình thích anh ấy hay không” Tấn Chi suy nghĩ một chút rồi nói “Mình nghe anh mình nói anh Viễn Thành là một người vừa tao nhã vừa thanh lịch cho nên mình nghĩ anh ấy sẽ chấp nhận thành ý của cậu” Anh Kỳ gật đầu rồi cùng Tấn Chi trở về lớp.
Buổi tập luyện kết thúc mọi người trở về lớp khi ngồi vào bàn Ngạn Thiên đang định lấy sách trong ngăn tủ ra đọc thì vô tình làm gói quà rơi xuống sàn nhà, nhân lúc không ai để ý anh liền để vào ngăn tủ anh nghĩ rằng “Gói quà này quen quá giống như gói quà của cô bé lúc nãy, nếu là vậy thì sẽ còn một bức thư mình phải kiểm tra lại một lần nữa” nghĩ xong anh lập tức kiểm tra trong ngăn tủ quả nhiên còn một bức thư, anh không ngại mà thẳng tay mở bức thư ra xem.
Tặng anh!
Anh ơi em ngưỡng mộ anh lâu lắm rồi, nếu như anh không phiền thì có thể món quà này xem như nhận tấm lòng của em được không!
Anh không nhịn được bật cười thành tiếng, A Di nhìn anh giật mình kéo tay Viễn Thành “Mẹ ơi, chúa ơi đại tướng quân khúc gỗ biết cười kìa” Viễn Thành nhìn anh rồi hỏi “Ngạn Thiên cậu thấy trong người không được khỏe à” anh không nói gì kẹp lá thư vào quyển sách rồi nói “Không có gì” tiếp tục mở sách ra xem.
Lúc tan trường Ngạn Thiên kéo tay Tấn Dương lại hỏi chuyện “Tấn Dương người va vào tôi lúc trưa là ai vậy” Tấn Dương ngẩn người suy nghĩ, “Người đi cùng em gái tôi à, là bạn thân của nó Mã Anh Kỳ có chuyện gì vậy” anh không nói gì nhẹ nhàng lắc đầu.
Anh Kỳ cùng Tấn Chi đang thu dọn tập sách thì Tấn Chi la lên “Kỳ Kỳ tớ nghĩa ra rồi, anh Viễn Thành có một người bạn thân là Ngạn Thiên cậu đi tìm cách nhận anh ta làm anh trai nuôi biết đâu được anh ta sẽ giúp được cậu” Anh Kỳ gật đầu suy nghĩ “Tấn Chi cậu nói đúng nếu trở thành em gái nuôi biết đâu anh Viễn Thành sẽ để mắt đến mình” Tấn Chi đưa hình Ngạn Thiên cho Anh Kỳ xem còn chỉ cách cho cô để cô trở thành em gái nuôi của Ngạn Thiên.
Buổi thi đấu sắp bắt đầu Anh Kỳ theo kế hoạch đứng gần phòng thay đồ chờ Ngạn Thiên đi qua, cô đứng rất lâu mới thấy bóng dáng của Ngạn Thiên cô lập tức chạy đến trước mặt anh, đưa cho anh một lon nước ngọt miệng nở một nụ cười với anh “Anh ơi em tặng anh, chúc anh thi tốt” anh có chút ngượng định giả vờ không thấy rồi đi lướt qua, nhưng tay anh không nghe lời nhận lấy lon nước ngọt miệng vô ý trả lời rằng “Socola của em rất ngon” cô giật mình suy nghĩ “Không lẻ anh ấy biết rồi, cũng phải anh ấy là bạn thân của anh Viễn Thành đương nhiên sẽ biết nhưng mình phải xác nhận lại một lần nữa” cô mở to mắt nhìn anh “Anh biết rồi sau” anh gật đầu, cô vui mừng nhìn anh “Cái đó là do em làm nếu anh thấy thích thì em sẽ đến nhà của anh làm cho anh ăn” anh cười rồi nghiêng mình về phía cô “Đến nhà” cô gật đầu nhắc lại “Đến nhà” anh xoa đầu cô mỉm cười “Được anh sẽ đưa em đến nhà anh” nói xong anh lướt qua cô đi vào phòng thay đồ trên đường đi anh còn dùng tay xoa nhẹ lon nước ngọt rồi nói “Bảo bối của anh, anh sẽ không làm em thất vọng” nói xong anh bỏ lon nước vào túi mở cửa phòng thay đồ đi vào.
Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN