Bán hạ - Chương 10: Ghen
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Bán hạ


Chương 10: Ghen


Sân trường trải dài một màu vàng của nắng. Tiếng giảng bài vang đều khắp không gian tịch mịch. Chú chim sẻ nhẹ nhàng bay đến đậu bên cửa sổ, hót lên vài tiếng rồi lại bay đi. Những chiếc lá ngả vàng lay động trong gió, thi thoảng một vài chiếc lá rụng xuống, rơi nhẹ trên ghế đá.
Tôi ngồi trong lớp nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật lắng đọng khiến tôi cũng mông lung ở một thế giới nào đấy. Khí trời mát mẻ nên buổi học chiều đối với tôi không còn mệt mỏi nữa, nhưng dù thế nào tôi cũng học không vào môn Toán khô cằn kia. Lục Cẩm Chi thường nói tôi không biết lãng mạn. Thật ra cô ấy có chút sai rồi. Tôi vẫn có những mộng mơ của một thiếu nữ tuổi 16, cái tuổi người ta gọi là tuổi nở rộ. Tôi cũng mong có một bạch mã hoàng tử cho mình, được sống cùng những đam mê của bản thân. Chỉ là hoàn cảnh không cho phép tôi sống mộng tưởng quá nhiều. Tôi sinh ra là Hứa gia đại tiểu thư, là người kế thừa Hứa thị.
Lục Cẩm Chi bên cạnh tôi hí hoáy tẩy tẩy vẽ vẽ. Cô ấy nói với tôi muốn làm họa sĩ truyện tranh, tương lai sẽ vô cùng nổi tiếng. Tôi ngưỡng mộ cô ấy, dám ước mơ, dám tiến lên thực hiện. Còn tôi, con đường tôi đi là của ba mẹ quyết định.
Tiếng chuông hết giờ vang lên kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ. Tôi gấp sách vở lại, vươn vai cho đỡ mỏi. Ngoài cửa lớp xôn xao vài tiếng, tiếp đó dáng người cao lớn đứng giữa lớp.
” Cảnh… Cảnh sư huynh? ” Lục Cẩm Chi thiếu chút la lên.
Cảnh Thần tìm tới tận lớp, chắc chắn không phải chuyện gì tốt. Anh bước về chỗ tôi, xoay ghế bàn trên ngồi xuống đối diện với tôi.
” Anh làm gì? ”
” Làm gì hả? ” Anh cười cợt nhả.
Tôi từ tốn bóc bánh snack ra ăn, hai chúng tôi giống như đang đấu trí với nhau vậy.
” Em thích Cố Luân? ”
Tôi phun bánh đầy áo Cảnh Thần. Anh không phản ứng gì, ngồi im nhìn tôi. Tôi vội vàng lấy giấy ướt lau áo cho anh, miệng rối rít xin lỗi. Anh bất ngờ nắm chặt cổ tay tôi, trừng mắt, ” Nói! Em thích Cố Luân? “
” Anh làm loạn cái gì? ”
” Hộp quà đầu giờ em nhờ Kiều Hoan Ảnh đưa cho Cố Luân là ý gì? ”
Tôi ” a ” lên một tiếng trong đầu, Lục Cẩm Chi cũng như hiểu ra.
Cái hộp quà đó là Lục Cẩm Chi nhờ tôi đưa cho Cố Luân. Cũng không có gì, chỉ là bánh ngọt cô ấy làm. Trong hộp quà có dán thêm tờ giấy nhắn, nội dung như thế nào tôi còn chẳng biết. Thật không ngờ Cảnh Thần vì chuyện này mà xuống tận lớp tìm tôi.
” Phải thì sao? Mà không phải thì sao? Anh quá đáng vừa thôi. ”
” Em… “
Chuông báo vào học. Mọi người trong lớp nhìn tôi dị nghị. Đán Đán thân là lớp trưởng đi xuống nhắc nhở, ” Đàn anh, có gì để cuối giờ nói chuyện, anh ở đây có chút ảnh hưởng… “
Cảnh Thần đứng lên mang theo khuôn mặt lạnh lùng đi ra khỏi lớp. Từ lúc quen biết, tôi chưa bao giờ thấy anh như vậy. Anh là… đang ghen sao?

Cuối giờ, tôi đi với Lục Cẩm Chi đăng kí làm trợ lý câu lạc bộ bóng đá. Thì ra không phải hai chúng tôi, mà còn khá nhiều bạn khác cũng muốn xin vào. Chúng tôi chỉ sợ không được nhận.
Chị quản lý ngồi ở ghế VIP trên khán đài, tay lật lật mấy tờ đơn đăng kí. Tôi nhận ra chị ấy, là chị gái ” soái ca ” ở lớp Cảnh Thần, cũng là chị gái đầu giờ tôi nhờ đưa quà. Tôi nhớ khi nãy Cảnh Thần nhắc tên chị là Kiều Hoan Ảnh.
” Em chào chị! Bọn em tới đăng kí ạ! ” Lục Cẩm Chi mau miệng.
Kiều Hoan Ảnh đặt giấy tờ xuống, khẽ đẩy gọng kính lên cao. Chị ấy lấy hai viên kẹo đưa cho chúng tôi, ” Ăn đi! ”
” Em cảm ơn. ” Tôi cười tươi nhận kẹo.
” Chị ấy đáng sợ thế. ” Lục Cẩm Chi thì thầm bên tai tôi.
” Cô bé này, em là bạn gái của Thần khốn nạn kia, sao còn tặng quà cho Cố Luân vậy? ”
Sợ chị ấy hiểu lầm tôi, Lục Cẩm Chi thanh minh ngay, ” Là của em! Hộp quà đó… là của em! ”
Chị Kiều nhéo má Lục Cẩm Chi. Lúc chị ấy cười lên trông cực kì đẹp và hiền.
” Cô bé ngốc! Muốn theo đuổi Cố Luân cần phải có kinh nghiệm. Em non nớt như vậy, sợ đến khi cậu ta tốt nghiệp em vẫn đứng yên tại chỗ. ”
” Chị à… Bọn em đến… “
” Đây. ” Kiều Hoan Ảnh để lên hai tờ đơn đăng kí, ” Điền vào đây rồi nộp cho chị, điền luôn đi. “
Tôi vâng dạ hai tiếng, ngồi ở bên điền đơn. Dưới sân ồn ào, tiếng bóng đập mạnh dưới nền cỏ.
Tay tôi hơi run, Cảnh Thần hình như nhận ra sự có mặt của tôi rồi. Tôi cố viết cho nhanh để còn chạy trốn khỏi ánh mắt đáng sợ kia.
Nhưng có vẻ trời không chiều lòng người, anh lên chỗ tôi, khiến tôi giật mình đánh rơi cây bút. Anh cúi xuống từ tốn nhặt bút cho tôi.
Cảnh Thần trong bộ đồ tập trông khỏe khoắn và năng động rất nhiều. Anh mang đến cho người khác sự nhiệt huyết của tuổi trẻ. Càng ngắm nghía lại càng có cảm giác mê người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN