Bán hạ
Chương 4: Gọi tôi là Cảnh Thần
Buổi tối, tôi được mẹ đưa đi chăm sóc trang điểm thật lộng lẫy. Đúng bảy giờ, xe đưa tôi đến khách sạn Thiên Trường. Vừa bước vào sảnh, tôi đã cảm nhận được sự náo nhiệt của buổi tiệc.
Mẹ dẫn tôi đi lên hội trường lớn ở trên tầng hai. Đi đến đâu người ta cũng chào bà ba tiếng ” Hứa phu nhân ” làm tôi đi bên cạnh thấy hãnh diện lạ thường. Dù sao Hứa thị ở thành phố vừa có tiếng lại vừa có miếng, bản thân tất nhiên phải ngẩng cao đầu mà đi.
Ba tôi đang tiếp khách ở trong, thấy tôi và mẹ đến liền cười niềm nở giới thiệu với mấy người bên cạnh: ” Trương tổng, Lý tổng, xin giới thiệu đây là phu nhân và con gái nhà tôi. ”
” Ha ha ha… Nghe danh Hứa đại tiểu thư của Hứa thị nổi tiếng xinh đẹp giỏi giang, nay được gặp người thật đúng là ” trăm nghe không bằng một thấy “. ” Người đang ông vừa trạc ngũ tuần, gương mặt phúc hậu hướng phía tôi. Khi cười mấy sợi râu của ông ấy rung rung làm tôi muốn cười thành tiếng. May sao mẹ ở bên cạnh khẽ huých tôi một cái, ý nói tôi phải chú ý hình tượng.
” Ai da… Lý tổng quá lời rồi! ”
Bầu không khí đang sôi nổi bỗng trầm đi một nửa, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa. Cảnh Trác Diêu xuất hiện trong bộ vest đen lịch lãm, từ người ông tỏa ra khí chất của một vương giả khiến người người nể sợ. Đi bên cạnh ông chính là Cảnh phu nhân – Tần Lệ Dung. Không hổ danh là nữ đại minh tinh nổi tiếng một thời, dù tuổi đã không còn trẻ nhưng bà ấy vẫn giữ được vẻ đẹp như hoa như ngọc của mình. Một chút dấu hiệu tàn phai chat năm tháng cũng chẳng có. Thật xứng đáng với danh xưng ” Cảnh phu nhân ” kia.
Hơn hết, sự có mặt của đại thiếu gia tập đoàn Cảnh thị vô cùng gây xôn xao. Những thiếu nữ có mặt ở buổi tiệc đều háo hức được xem mặt anh ta.
Tôi hai mắt mở to, chân đứng không vững. Cái tên mà ba mẹ muốn mai mối cho tôi, lại là tên oan gia đó. Tôi ngay lúc này thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Bọn họ đi về phía gia đình tôi. Tôi thấy ánh mắt áo số 7 cũng thoáng qua chút ngạc nhiên. Cảnh Trác Diêu và ba tôi bắt tay xã giao, nói với nhau vài câu xã giao.
” Cảnh tổng, xin giới thiệu đây là phu nhân nhà tôi, còn đây là con gái tôi. Hôm nay ông đến tham dự buổi tiệc nhỏ này thật đúng là vinh hạnh quá! ”
” Tổ chức linh đình thế này mà tiệc nhỏ gì chứ. ” Cảnh Trác Diêu nói một câu đấy khiến ba tôi chỉ biết cười trừ.
Nhận ra mùi nguy hiểm từ áo số 7, tôi nấp sau lưng mẹ, lòng thầm cầu mong anh ta đừng nói gì cả, hay tỏ ra quen biết tôi. Ai ngờ tên họ Cảnh đó lại bật cười, nhìn thẳng vào tôi mà hỏi như kiểu rất ngạc nhiên: ” Ồ! Không phải là đàn em đây sao? Thật trùng hợp lại gặp em ở đây. ”
Tôi khóc mất. Mấy ngày trước còn hùng hổ trước mặt anh ta, bây giờ thì hay rồi. Nếu anh ta mà nói cho ba mẹ tôi việc tôi tranh bánh với anh ta, chắc trốn cũng không hết sự mất mặt.
” Hai đứa quen nhau sao? ” Cảnh Trác Diêu nhướn mày hỏi con trai mình.
” Vâng, lần trước lúc em ấy đến trường nhập học, con lỡ làm em ấy bị thương, đến giờ vẫn áy náy. ”
Nói dối! Anh ta mà áy náy thì có trời xuống tôi mới tin. Ba mẹ tôi phấn khởi vô cùng khi biết bọn tôi quen nhau trước đó. Mẹ tôi niềm nở: ” Nha đầu này hơi ngốc một chút, tính tình lại ngang bướng tùy tiện, sau này ở trường mong cậu giúp đỡ và chỉ bảo nó. ”
Áo số 7 đi đến trước mặt tôi, khóe môi vẫn còn đọng lại nụ cười đáng ghét đó. Anh ta đưa tay ra trước mặt tôi, giọng nói cất lên vô cùng trầm ấm: ” Chào em, hãy gọi tôi là Cảnh Thần! ”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!