Bản hòa tấu hôn nhân - Chương 39 + 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Bản hòa tấu hôn nhân


Chương 39 + 40


Đinh Mông ngủ một giấc tầm 2 tiếng sau mới tỉnh lại. Mở mắt liền phát hiện áo khoác của Kiều Dĩ Thần đang đắp trên người mình, cô động một chút thì khăn lông trên trán cũng tuột xuống.

“Tỉnh?” Kiều Dĩ Thần ngồi trước bàn làm việc nhìn cô một cái rồi từ trên ghế đứng lên.

Đinh Mông cầm khăn lông trên trán, ngước mắt nhìn anh đang đi tới chỗ mình: “Sao em lại ở đây?”

“Anh mang em đến đây.” Kiều Dĩ Thần đưa tay thử nhiệt độ trên trán cô, thấy vẫn còn hơi nóng: “Em vẫn chưa hết sốt, sáng nay hãy nghỉ ngơi ở đây đi, đến lúc ăn trưa anh sẽ lấy cơm giúp em.”

Đinh Mông động đậy chân mày: “Thế còn việc ghi âm thì sao?”

Kiều Dĩ Thần a một tiếng: “Giọng em thế này còn muốn ghi âm?”

Đinh Mông cũng biết cổ họng mình bây giờ không thể hát được, nhưng mà làm chậm tiến độ công việc thì trong lòng cô có chút gấp: “Giám đốc Giang có phải rất tức giận hay không?”

“Ừ, hận không thể lột da của em.”

Khóe miệng Đinh Mông hơi kéo, cảm thấy lo lắng cho tương lai của mình. (−_−#)

Kiều Dĩ Thần đứng ở bên cạnh sô pha, từ trên cao nhìn xuống cô: “Chẳng phải bảo em thay quần áo rồi đi tắm hay sao? Tại sao vẫn bị cảm?”

Đinh Mông cảm thấy vấn đề này của anh quả thật là không biết xấu hổ, nhịn không được cười ha hả hai tiếng: “Anh không biết virus có thể truyền qua tuyến nước bọt sao?”

Lời của cô như nhắc nhở Kiều Dĩ Thần, sắc mặt anh trở nên cổ quái, khóe miệng tiện đà xấu xa cười: “Phương pháp truyền nhiễm kiểu này anh vô cùng thích.”

Đinh Mông: “…”

Mẹ ơi, độ vô sỉ của anh lại tăng lên!

Kiều Dĩ Thần ngồi xuống sô pha, Đinh Mông mau chóng xê dịch vào bên trong. Vị trí bên cạnh lõm xuống cũng làm cho tâm trạng của cô rơi xuống theo.

Kiều Dĩ Thần chống một tay lên chỗ dựa lưng, mập mờ áp sát, giống thầm thì nói chuyện thấp giọng hỏi: “Hay là em truyền lại cho anh?”

Đinh Mông thuận tay đem gối đệm sau lưng để vào giữa: “Kiều Dĩ Thần, đừng tưởng rằng có thể hôn trộm lần thứ hai!”

Kiều Dĩ Thần đưa tay cầm cái gối đệm đang chắn giữa hai người, con ngươi đen nhìn chăm chú vào cô: “Tối hôm qua chúng ta chỉ là hôn thôi sao?”

“… Vậy anh còn muốn thế nào? !” Chân Đinh Mông lại muốn đạp vào người anh.

Kiều Dĩ Thần buông mi cười khẽ một tiếng, quả nhiên giống như anh nghĩ.

Mặc dù trong lòng anh có chút ít tiếc nuối nhưng nhiều hơn là may mắn.

May là anh không thừa dịp ý thức không rõ mà cưỡng bức cô, cũng không phải là không hề có cảm giác với lần đầu tiên của hai người bọn họ.

Anh đem gối đệm ném ra phía sau, cúi đầu đến gần Đinh Mông hơn: “Lúc nào đấy chúng ta đem những trình tự cuối cùng làm xong đi.”

Giọng của anh rất nhẹ rất thấp, mang theo mê hoặc, làm cho người ta trầm mê.

Toàn thân Đinh Mông đã co rút ở một góc trên sô pha, bị anh giữ chặt ở trong lòng. Đến lúc không thể lui được nữa Đinh Mông chỉ có thể phô trương thanh thế trừng mắt nhìn người trước mặt: “Anh… anh bị tinh trùng lên não a!”

Kiều Dĩ Thần cười một tiếng, không ngờ cô cũng có thể nói ra lời khí phách như vậy: “Nhu cầu sinh lý bình thường mà thôi, em cần gì phải bất ngờ như thế.”

Nội tâm của Đinh Mông sắp hỏng mất rồi: “Vậy anh đi tìm người có nhu cầu giống anh đi a!”

Kiều Dĩ Thần cầm lấy tay của cô đang để trên đầu gối, vươn lưỡi liếm một chút trên đầu ngón tay trắng nõn: “Anh chỉ muốn em.”

Đinh Mông: “…”

Mẹ ơi, người này quá ghê gớm a…

Đinh Mông bỏ mình.

Nhìn con thỏ nhỏ bị mình bắt nạt sắp khóc, mặc dù vẫn chưa hết chủ ý nhưng đại sói xám cũng không dám thực sự làm cái gì. Con thỏ nhỏ còn bệnh nặng, trước hết phải bồi dưỡng tốt thân thể của cô đã.

Anh từ sô pha đứng lên, xoay người rót cho Đinh Mông một ly nước đường gluco: “Uống nhiều nước một chút, rất có lợi để hạ sốt.”

Vốn bị bệnh nên Đinh Mông cũng không có khí lực, lại còn vừa bị Kiều Dĩ Thần kích thích như vậy, có cảm giác như mình lúc nào cũng có thể ngất đi.

Người tốt không tính toán thiệt hơn, chờ cô dưỡng bệnh tốt, để xem cô thu thập anh như thế nào!

Ôm nguyện vọng tốt đẹp này, cô nhận ly nước lớn trong tay Kiều Dĩ Thần uống ừng ực thấy cả đáy.

Sau khi uống nước xong Kiều Dĩ Thần lại bảo cô ngủ tiếp, nói rằng đến lúc ăn cơm sẽ gọi cô. Đối với con chó sói thú tính đã bại lộ hoàn toàn này, Đinh Mông vẫn có chút không yên tâm, nhưng cơ thể lại muốn nghỉ ngơi nhiều hơn. Dù cô đã kiên trì mở to hai mắt nhưng nửa phút sau vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ.

Kiều Dĩ Thần thấy cô lại thiếp đi thì không nhịn được cong khóe môi. Anh khom lưng xuống, quyến luyến hôn lên môi cô, dùng tay khêu mấy sợi tóc ướt mồ hôi trên trán cô.

Giữa trưa anh không mua cơm ở căng tin mà gọi hai chén cháo ở bên ngoài. Nhà hàng này buôn bán rất nhanh, lúc đưa cháo đến vẫn còn nóng hầm hập. Kiều Dĩ Thần nếm một chút, có vị mặn nhàn nhạt, thích hợp cho người bị sốt ăn.

Anh đánh thức Đinh Mông, xem lại nhiệt độ trên trán cô một chút rồi mới bưng cháo cho cô. Đinh Mông quả thực rất đói bụng, không để ý bên cạnh có người đang chăm chú nhìn mình mà trực tiếp bưng cháo lên ăn.

Kiều Dĩ Thần nhìn mà thấy buồn cười: “Em ăn chậm thôi, không ai giành với em.”

Đinh Mông tranh thủ lúc rảnh nhìn anh một cái, nhưng vẫn ăn từng ngụm từng ngụm cháo. Cô muốn nhanh chóng bổ sung thể lực mới có thể đối kháng với kẻ mặt người dạ thú này!

Cô cũng không tính đến chuyện cho dù cô khỏi hẳn thì thể lực của bọn họ vẫn có sự chênh lệch rất xa

Buổi chiều phải chụp MV nên Đinh Mông không thể rảnh rỗi, Kiều Dĩ Thần thấy cô cũng đã bớt sốt rồi nên không nói gì, đi chỗ chụp ngoại cảnh với cô.

Mặc dù Đinh Mông vẫn còn bệnh nhưng buổi chụp vẫn tiến hành tương đối thuận lợi, trong thời gian ngắn đã hoàn thành các cảnh chụp và quay, công việc còn lại là của nhà chế tác video.

Công việc vẫn tiến hành theo quy trình nhưng có một lời đồn truyền khắp công ty, sinh động như thật khiến Hướng Quang cũng không nhịn được phải gọi điện thoại quan tâm đương sự.

“Tôi nghe nói cậu bị một cô gái bỏ thuốc hả?”

Kiều Dĩ Thần: “…”

Bịa đặt là phạm pháp! Không biết à!

Anh cúp điện thoại rồi nổi giận đùng đùng đi tìm người ghi âm, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là chuyện gì xảy ra!

Cái hội bổ não này sao không đi làm biên kịch đi!

Người ghi âm thấy Kiều Dĩ Thần nổi giận bước vào là biết anh đến khởi binh hỏi tội. Mặt của anh ta trắng nhợt, vô cùng oan khuất cầu xin tha thứ: “Đại chế tác Kiều, tôi thật sự không biết lời đồn tại sao lại truyền thành như thế! Tôi chỉ nói anh hoài nghi anh ngủ với một cô gái, nhưng lại cảm thấy không có cảm giác mà thôi! Phía sau câu chuyện là do ý tưởng của những người đó!”

Kiều Dĩ Thần: “…”

Rất tốt, đánh cậu một chút cũng không oan mà.

Lúc Đinh Mông đến thu bài, thấy biểu tình không còn gì luyến tiếc của người ghi âm tò mò hỏi: “Anh làm sao vậy?” Sao lại thể hiện bộ dáng sắp đến tận thế vậy?

“Tôi không sao.”Chỉ là Kiều đại nhân ném cho anh ta một đống việc không có khả năng hoàn thành mà thôi, ước chừng nửa tháng sắp tới anh ta sẽ phải ngủ ở công ty.

Anh ta nói Kiều đại nhân ngủ với một cô gái, Kiều đại nhân liền để cho anh ta không có cô gái nào ngủ cùng.

Quả thật là đạo trời luân hồi mà.

Đinh Mông cũng nghe được lời đồn trong công ty, lúc nhìn thấy Kiều Dĩ Thần, con ngươi sáng chớp chớp hai lần: “Nghe nói anh bị một cô gái…”

“Em dám nói ra, anh sẽ để em nửa năm cũng không làm xong bài này!”

Đinh Mông: “…”

Cô cười nói với anh: “Kiều đại nhân, chúng ta bắt đầu thôi ~^_^”

Lúc trước Kiều Dĩ Thần cam đoan với Giang Mạn là sẽ làm xong trong một buổi sáng, cho nên Giang Mạn thực sự chỉ cho Đinh Mông thời gian một buổi sáng.

Đinh Mông đã hoàn toàn hạ sốt, cổ họng cũng đã khôi phục rất tốt, Kiều Dĩ Thần không soi mói bài này nhiều, đúng hẹn hoàn thành ghi âm trong một buổi sáng.

Toàn bộ ca khúc mới đã được làm xong, Đinh Mông như trút được gánh nặng. Lúc đi ra khỏi phòng thu âm, Kiều Dĩ Thần nhìn cô nói: “Sau này để ý một chút, Giang Mạn không thích nhất là nghệ sĩ không quan tâm đến sức khỏe của mình mà làm chậm công việc.”

“Vâng, em biết.” Chỉ cần có người không tùy tiện bạo phát thú tính, cô làm sao có thể cảm mạo.

Kiều Dĩ Thần thấy cô vẫn ở lại trong phòng thu âm, nhìn cô nói: “Còn có chuyện gì sao?”

Đinh Mông nghĩ ngợi, chần chừ nói: “Hôm nay Giám đốc Giang lại nói về chuyện hợp tác của em với Cố Tín.”

Bản thân cô cũng không biết tại sao lại nhất định muốn biết ý kiến của anh, hơn nữa chuyện lúc trước của hai người còn chưa giải quyết đâu.

Nhưng mà trong tiềm thức cô cảm thấy chuyện này phải nói với Kiều Dĩ Thần trước tiên.

Sau khi Kiều Dĩ Thần nghe được lời của cô trái tim có một khắc đập loạn nhịp, sau lại giả vờ quay mặt đi chỗ khác: “Ừ, hợp tác với anh ta rất tốt, không chỉ học được thêm nhiều điều, mà đối với danh tiếng của em cũng có trợ giúp.”

Đinh Mông có chút kinh ngạc nhìn anh: “Anh thật sự nghĩ như vậy?”

“Ừ.”

Đinh Mông vẫn không thể nào tin được, dù sao lúc trước anh vẫn kháng cự chuyện này: “Anh không phản đối sao?”

Kiều Dĩ Thần cười một tiếng: “Anh cũng không phải người đại diện của em, chuyện như vậy vốn dĩ anh cũng không quyết định được. Nếu như Cố Tín đồng ý để em “lây”một chút tiếng tăm của anh ta, sao chúng ta lại không tận dụng?”

Dù sao anh cũng nghĩ rồi, Đinh Mông của anh không phải dễ lấy lòng, thịt trong miệng mình, làm sao lại để kẻ khác cướp đi được.

Đinh Mông tự hỏi một lúc, thấy anh cũng không phải nói ngược thì trong lòng có chút vui vẻ. Kỳ thực cô hy vọng có thể hợp tác với Cố Tín, giống như Kiều Dĩ Thần nói, vừa có thể học được gì đó, lại có lợi cho danh tiếng của mình.

“Chó con, em biết anh tốt nhất!”

Sắc mặt Kiều Dĩ Thần có chút mất tự nhiên, sắc mặt người ghi âm lại càng mất tự nhiên.

Cô vừa gọi Kiều đại nhân là cái gì? Chó con? ? ?

Đinh Mông đã đi rồi, người ghi âm chỉ có thể mờ mịt nhìn về Kiều Dĩ Thần đang đứng một bên.

Kiều Dĩ Thần nghĩ tới biểu hiện xuất sắc lúc trước của anh ta, ánh mắt mang uy hiếp cúi đầu nhìn anh ta: “Vừa rồi anh nghe được cái gì?”

Người ghi âm hơi sửng sốt, ánh mắt thì mờ mịt, nhưng ngữ khí lại phá lệ kiên định nói: “Mọi người vừa rồi có nói gì à?”

Kiều Dĩ Thần hài lòng gật đầu.

Xem ra ngã một lần rồi thì phải biết khôn ngoan hơn một chút, lời này quả thật có đạo lý.

Đại khái là việc người ghi âm phải tăng ca đến khóc ra máu đã chấn nhiếp được những người khác, lời đồn kiều diễm về Kiều Dĩ Thần nhanh chóng biến mất.

Sau khi hoàn thành công việc, Đinh Mông thoải mái quyết định ra ngoài ăn ngon, tự khao chính mình. Nhưng nghĩ tới Kiều Dĩ Thần hơn một nửa là không đáp ứng… Vậy thì kéo anh cùng đi ăn là được rồi!

Cô lấy di động ra nhắn tin cho Kiều Dĩ Thần: “Chó con, mới ghi xong bài, tiền buổi biểu diễn lúc trước em cũng lấy được rồi, em mời anh ra ngoài ăn cơm ~(≧▽≦)/~”.

Kiều Dĩ Thần nhìn tin nhắn này, không nhịn được cười một tiếng. Cô gái này thật đúng là vết thương mới lành đã quên đau*, mấy hôm trước còn vô cùng đề phòng anh cơ mà. Đuôi mày anh hơi nhướn lên, đầu ngón tay ấn nhanh trên màn hình: “Ăn cái gì?”

“Thịt xiên nướng”!!!

* Mau quên.

Tiệm thịt nướng vẫn là tiệm Đinh Mông hay tới, vì cô đã quen với cách chế biến và mùi vị ở đây.

Đây là lần thứ hai Kiều Dĩ Thần đến đây, lần trước là tóm Đinh Mông về, cũng không nhìn kỹ lắm, lần này nghiêm túc quan sát thì phát hiện nơi này quả thật rất sạch sẽ, không giống với những quán nhỏ ven đường khác.

Đinh Mông vẫn ngồi ở gian phòng trước kia, cho rất nhiều rau cải. Sau khi người phục vụ mang rau cải đã chuẩn bị tốt vào, Đinh Mông bắt đầu cho vào trong nồi.

Kiều Dĩ Thần nhìn mấy thức ăn chay trong rổ, đang nghiên cứu xem không biết rau cỏ đã được rửa sạch hay chưa. Đinh Mông bên này vừa cho rau cải vào nồi vừa liếc anh, hỏi: “Trước kia anh đã ăn ở mấy quán ven đường gần trường không ít, giả vờ cái gì?”

Kiều Dĩ Thần: “…”

Anh cởi áo vest bên ngoài ra, khoác lên ghế, xắn tay áo sơ mi, cũng bắt đầu cho rau cải vào nồi: “Bữa thịt nướng này là định mức cuối cùng trong năm nay của em.”

Đinh Mông: “…”

Năm nay còn hơn hai tháng! Muốn cô không ăn thịt xiên trong hai tháng sao!

Mặc dù trong lòng Đinh Mông rất không thỏa mãn nhưng cũng không biểu hiện ra, dù sao lần sau cô len lén đi ăn nhất định sẽ không để anh phát hiện.

Để hết lượt thịt đầu tiên vào trong nồi, Đinh Mông lấy đũa gắp một miếng đậu nhỏ: “Ở đây còn có bánh bột lọc, anh có muốn ăn không?”

Kiều Dĩ Thần nói: “Không cần.”

“Ừm, vậy chút nữa anh đừng tranh ăn với em đấy.” Nói xong Đinh Mông liền chạy ra cửa, bảo người phục vụ mang cho một bát bánh bột lọc.

Thức ăn trong nồi đã sôi lên, mùi hương của thịt cũng nồng đượm bay lên. Đinh Mông cầm đũa nóng lòng muốn thử, vội vàng gắp một miếng thịt bò nhìn.

Kiều Dĩ Thần gạt tay của cô trở lại: “Còn chưa nấu xong.”

Đinh Mông ương ngạnh gắp miếng thịt bò kia lên: “Em ăn năm phần chín, không được sao?”

Kiều Dĩ Thần: “…”

Đinh Mông ăn hai miếng thịt bò, cảm thấy vị không đủ, lại cho thêm một nắm ớt vào trong bát, ở phía đối diện Kiều Dĩ Thần nhìn thấy nhíu mày: “Em có cần cổ họng nữa hay không?”

Đinh Mông quệt miệng, dùng đũa vớt mấy hạt ớt ra ngoài. Chó con thật phiền, vẫn là Tiểu Trác Tử làm thịt ngon nhất.

Sau khi thịt bò đã vào bụng, Đinh Mông bước đầu thỏa mãn, bắt đầu kể hồi ức khi còn bé với Kiều Dĩ Thần: “Anh còn nhớ dì bán nem rán ở cổng trường không? Dì ấy làm nem rán thật ngon, mỗi ngày anh đều mời em ăn!”

“Ừ.” Kiều Dĩ Thần thản nhiên nhếch môi.

“Còn có hàng trứng chim cút ở bên canh dì ấy! Chú đó kho trứng cũng có mùi vị vô cùng ngon, có một lần chúng ta ăn tới bốn mươi quả!”

Kiều Dĩ Thần nói: “Anh chỉ ăn mười quả!”

Đinh Mông: “…”

Ngay cả chi tiết nhỏ như vậy mà anh cũng nhớ rõ ràng, chẳng lẽ cũng đã sớm tính xem mình thiếu anh bao nhiêu tiền rồi.

Cô giật giật khóe miệng, gắp một ít trứng chim cút đưa cho anh: “Vậy hôm nay anh ăn cho đủ đi, trước kia một xiên có một quả trứng cút kho, nhưng bây giờ có tận 3 quả, anh thật có lời.”

Kiều Dĩ Thần cười một tiếng, nhận lấy trứng từ trong tay cô. Đinh Mông thừa dịp anh đang ăn, lại gắp một miếng thịt bò vào trong bát: “Chó con, lúc nào đấy chúng ta trở về trường xem một chút đi, không biết dì bán nem rán kia còn ở đấy không.”

Kiều Dĩ Thần nói: “Trường học là nơi để cho các học sinh xuất sắc trở về, học sinh kém như chúng ta không cần trở về.”

“A, chúng ta là trở về ăn mà, đâu phải là về nhìn giáo viên, đừng sợ! Hơn nữa bây giờ anh đang là một người thành công, hiệu trưởng thấy anh có khi lại tặng cho anh một huy chương vinh dự đó.”

Kiều Dĩ Thần cúi đầu cười, không nói chuyện.

Đinh Mông tự động cho rằng anh không nói gì là đồng ý, vui vẻ nói: “Chúng ta cứ quyết định như vậy đi! Nhưng mà lần sau đổi lại là anh mời em.”

Rốt cuộc thì Kiều Dĩ Thần cũng không nhịn được cười lên: “Thật vất vả mới mời anh ăn một bữa cơm, giờ còn muốn anh trả lại em?”

Đinh Mông nói: “Anh nói như vậy không đúng, là cùng nhau ăn uống để tăng tiến tình cảm bạn bè nha.”

Kiều Dĩ Thần nhìn cô nói: “Hiện tại anh muốn tăng tiến tình cảm vợ chồng.”

Đinh Mông: “…”

Không muốn mời cô thì thôi, cần gì phải uy hiếp cô như vậy chứ…

Cửa phòng bị gõ hai tiếng, sau đó có người từ bên ngoài mở cửa: “Các vị gọi bánh bột lọc.”

Âm thanh này khiến con ngươi Kiều Dĩ Thần khẽ động, quay đầu nhìn thoáng qua.

Phía sau là một người đàn ông cao to, mặc một bộ quần áo T shirt với quần bò đơn giản, trên tay bưng bánh bột lọc Đinh Mông vừa nãy gọi.

Thấy Kiều Dĩ Thần nhìn mình, đôi mắt hẹp dài của anh ta hơi rũ xuống, nhìn về phía Kiều Dĩ Thần: “Có chuyện gì không?”

Kiều Dĩ Thần còn chưa nói chuyện thì Đinh Mông đã kích động nói: “Oa a a! Lại để ông chủ tự mình đưa bánh đến! A còn chưa cảm ơn anh lần trước đã mời tôi ăn thịt xiên nướng đâu!”

“Không có gì.” Ông chủ để bánh lên bàn rồi xoay người đi ra ngoài. Đinh Mông múc một thìa bánh, thấy Kiều Dĩ Thần nhìn chằm chằm cửa, chớp mắt nói: “Mặc dù em cảm thấy ông chủ rất đẹp trai nhưng mà anh ta thích phụ nữ.”

Kiều Dĩ Thần: “…”

“Ngay cả ăn cũng không chặn nổi cái miệng của em?” Anh liếc cô một cái.

Đinh Mông vẫn bừng bừng ý chí nhìn anh: “Rõ ràng là anh nhìn người ta đến xuất thần.”

“… Anh chỉ cảm thấy giọng anh ta không tệ.” Có thể là do bệnh nghề nghiệp, anh tương đối mẫn cảm đối với giọng của mọi người, giống như lúc gặp lại Đinh Mông anh cũng đánh giá giọng của cô đầu tiên.

Vừa rồi ông chủ mới nói chữ đầu tiên anh đã bị hấp dẫn, giọng từ tính như vậy, ca hát chắc là nghe hay lắm.

Đinh Mông nghe anh nói vậy cũng tỏ vẻ đồng ý: “Giọng của ông chủ thật sự rất êm tai, trước kia có vị khách còn nói quá lên là nếu anh ấy đi hát, Cố Tín cũng không thể đánh bại.”

“Cố Tín?” Chân mày Kiều Dĩ Thần động đậy, như là tự hỏi cái gì, “Em có cảm thấy ông chủ có chút giống Cố Tín không?”

Đinh Mông bật cười: “Anh cũng không phải là người đầu tiên nói như vậy, nhưng mà em cảm thấy hoàn hảo mà…” Cô tưởng tượng bộ dáng của ông chủ, ưm, cảm giác còn gợi cảm hơn Cố Tín một chút.

Kiều Dĩ Thần nhìn cô một lát, đột nhiên nói: “Lần sau em không được đến cửa hàng này ăn thịt nữa.”

Đinh Mông: “… Vì sao? !”

“Bởi vì anh không thích Cố Tín.”

Đinh Mông: “…”

Mỗi ngày độ vô sỉ của Chó con lại tăng lên một level mới.

Sau khi ăn thịt xong, Đinh Mông ra quầy trả tiền, bởi vì cô có thẻ hội viên của cửa hàng này, chiết khấu 8%. Trước khi rời nhà hàng, Đinh Mông đi nhà vệ sinh, một mình Kiều Dĩ Thần ra trước cửa tiệm chờ cô.

Lúc ra tới nơi thấy Kiều Dĩ Thần đang ở trước máy gắp búp bê*. Bởi vì cửa hàng này làm ăn rất tốt, khách hàng thường phải xếp hàng nên ông chủ làm hai cỗ máy gắp búp bê ở ngoài, để khách chờ ở ngoài giết thời gian, thuận tiện kiếm thêm một khoản.

* máy gắp búp bê

Trước kia Đinh Mông cũng chơi qua, kết quả bị nuốt hơn 20 tệ mà không kẹp được cái gì. Từ đấy về sau, cô không cái trò này nữa.

Lúc cô đi đến, Kiều Dĩ Thần đang chăm chú thực hiện các động tác gắp búp bê, cô nhìn vào trong buồng kính, chỉ vào một con thú bông nói: “Chó con, em muốn con thỏ này, bắt con này đi!”

Kiều Dĩ Thần nhìn thoáng qua hói: “Màu xanh hay hồng nhạt?”

“Màu hồng nhạt! Em đã muốn lâu lắm rồi nhưng mà không gắp được!” Giờ nghĩ đến chuyện này vẫn còn bi thương.

Kiều Dĩ Thần nghiên cứu góc độ một chút, vừa rỗi anh chỉ mua 3 tệ, đã dùng mất 1 cái, còn 2 cơ hội.

Nhất định phải kẹp con thỏ này ra, không thể để mất mặt trước mặt bà xã được.

Ở một bên Đinh Mông cũng chia sẽ kinh nghiệm: “Cái móng vuốt này thật không có lực, nên phải tìm một góc độ tốt, kẹp lấy con thỏ này mới được!”

“Ừ.” Kiều Dĩ Thần thấy móng vuốt đã nhắm tới con thỏ liền đẩy cái cần xuống dưới, móng vuốt thuận thế chậm lại. Anh chăm chú nhìn móng vuốt, tìm đúng thời cơ ra tay lanh lẹ ấn xuống nút xác định.

Móng vuốt kẹp lấy con thỏ, bắt đầu kéo lên, hai người đều hơi khẩn trương nhìn chằm chằm. Đến lúc đi đến chỗ cao nhất thì móng vuốt đụng tới khe trượt, vang lên một tiếng, con thỏ đáng lẽ đã bắt được lại tuột mất. ~(°_°)~

Đinh mông thất vọng than thở, Kiều Dĩ Thần mím môi, lại ném một tệ vào: “Lần này nhất định kẹp lên.”

Anh một lần nữa nắm lấy cần đẩy, nín thở nhìn móng vuốt di động. Vừa rồi con thỏ rớt xuống làm thay đổi vị trí, anh phải tính toán góc độ một lần nữa.

Lần trước không tính toán lực va chạm của móng vuốt với khe trượt, lần này phải tìm góc độ tốt, kẹp con thỏ chặt hơn nữa mới được.

Anh tìm một góc độ hơi xảo quyệt đẩy cần điều khiển xuống, chờ lúc móng vuốt tiếp cận con thỏ, Kiều Dĩ Thần lại lần nữa nhìn đúng thời cơ, nhanh tay ấn xuống nút xác định.

Con thỏ lại bị gắp lên, nhưng mà lần này hai người đều không thở ra, chờ đến lúc móng vuốt va chạm khe trượt, con thỏ lại run lên, tâm của Đinh Mông đều bị kéo lên.

Nhưng mà lần này con thỏ không chịu thua kém, không bị rớt xuống, thuận lợi rơi vào trong chỗ đi ra.

Kiều Dĩ Thần đem con thỏ ra đưa cho Đinh Mông: “Cầm đi.”

Đinh Mông cầm con thỏ mềm mềm trong tay bóp bóp, vui vẻ không ngừng được: “Chó con anh giỏi quá!” Cô vui vẻ ôm lấy anh, “Yêu anh quá đi!”

Kiều Dĩ Thần động đậy con ngươi một chút, nói vào bên tai cô: “Đừng nói mà không làm, yêu anh thì hôn anh một cái.”

Đinh Mông: “…”

Cô mạnh mẽ thu tay về, cứ thế chạy trốn vào bóng tối: “Đi thôi!”

Xe Kiều Dĩ Thần đỗ ở ven đường, nhìn bóng dáng Đinh Mông, nhếch môi đi theo.

Sau khi về đến nhà, theo lẽ thường Đinh Mông đi tắm rửa, để con thỏ Kiều Dĩ Thần kẹp được lên giường, cô đi qua không biết nghĩ gì cầm cái tai dài của con thỏ.

Thấy bên ngoài có động tĩnh, chắc là Kiều Dĩ Thần. Đinh Mông buông con thỏ trong tay, đi qua nhẹ nhàng mở cửa.

Âm thanh từ phòng bếp truyền đến, cô ở trên hành lang nhìn quanh, rồi đi ra ngoài.

Quả nhiên là Kiều Dĩ Thần đang ở phòng bếp, Đinh Mông đứng ở phía sau anh, nhìn chằm chằm bóng lưng của anh một lúc. Hình như phát hiện ra cô, Kiều Dĩ Thần quay đầu, thấy Đinh mông đang ngốc ngốc đứng ở đó.

“Em không tiếng động đứng ở chỗ đó định làm anh sợ sao?”

Đinh Mông không trả lời, Kiều Dĩ Thần giơ quả táo đã gọt vỏ rồi lên, hỏi: “Anh đang định làm sinh tố táo, em có muốn một ly không?”

Đinh Mông giống như nghĩ ngợi một chút, sau đó đi lên ôm cổ anh, hôn lên mặt anh một cái.

Kiều Dĩ Thần ngẩn ra, cả người đều cứng lại rồi.

Đinh Mông hôn xong thì chạy nhanh như gió về phòng của mình.

Quả táo Kiều Dĩ Thần mới gọt xong rơi trên mặt đất, lăn đến bên tường.

(Anh nhà phản ứng mạnh quá, hất cốc nước cho tỉnh lại nào.)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN