Bản hòa tấu hôn nhân - Chương 41 + 42
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Bản hòa tấu hôn nhân


Chương 41 + 42


Kiều Dĩ Thần đứng trong phòng bếp một lúc, đợi cho hô hấp trở lại bình thường rồi mới đi qua phòng Đinh Mông: “Vừa rồi ý của em là em yêu anh?”

Vừa nãy anh mới nói, yêu anh thì hôn anh một cái.

Có tiếng Đinh Mông vọng từ trong phòng ra, nghe có chút rầu rĩ, buồn bực truyền qua cái gối : “Anh suy nghĩ nhiều quá, đây chỉ là một nụ hôn cảm ơn thôi!”

“Ừ”. Kiều Dĩ Thần thản nhiên chăm chú nhìn cửa, “Bình thường mọi người đều cảm ơn thế này à?”

Đinh Mông: “…”

Đừng có chiếm tiện nghi mà còn khoe mẽ có được không!

Đinh Mông chôn đầu mình thật chặt giống như giả chết, dường như cô tin rằng làm như vậy có thể ngăn cản được nhiệt độ gò má đang tiếp tục tăng lên.

“Nếu như em không nói gì, vậy thì anh cứ hiểu theo ý mình thích nhé”.

Đinh Mông: “…”

Cô vừa rồi không phải đã nói rồi sao?

Cô thật sự hối hận, vừa nãy cô không nên để đầu óc bùng nổ như vậy, không kiềm chế được mà chạy ra khỏi phòng hôn anh, anh đúng là con chó săn mà!

Tiếng mở cửa rồi đóng cửa truyền từ xa đến, Đinh Mông ngẩng đầu lên, liếc nhìn cửa phòng đang đóng chặt. Anh trở về phòng rồi sao?

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Đêm nay, Đinh Mông trằn trọc trở mình rất lâu, vất vả mãi mới ngủ được. Lúc này, ở căn phòng đối diện, Kiều Dĩ Thần cũng nằm trằn trọc cả đêm không ngủ – mặc dù anh đã chống đẩy một trăm cái dưới sàn, nhưng vẫn không thấy buồn ngủ chút nào.

Trong lòng hiện giờ giống như có lửa đốt vậy.

Kiều Dĩ Thần tuy rằng thức trắng cả đêm, nhưng ngày hôm sau đi làm tinh thần lại vô cùng tốt, hay có thể nói là rất phấn khởi.

Nhân viên tổ ghi âm nhìn thấy vậy, kìm lòng không được mà mỉm cười, lặng lẽ cong môi. Anh ta giống như ngửi thấy được mùi vị của tình yêu.

Ở bên kia, hôm nay Đinh Mông bắt đầu hợp tác cùng với Cố Tín, Giang Mạn đã đặc biệt sắp xếp cho cô đến công ty Cố Tín để gặp mặt nói chuyện.

Bài song ca Cố Tín đã viết xong, Đinh Mông nhìn một lúc, là một bài hát vô cùng sôi động và lôi cuốn, tên bài hát là .

Bài hát mang phong cách Cố Tín, ca từ… Đối với Đinh Mông mà nói, thật sự quá phóng túng.

Cô chỉ là mới nhìn qua mà đã thấy hai má có chút nóng rực.

“Thế nào?” Ngồi ở vị trí đối diện với cô, Cố Tín thấy cô giống như đã xem xong, liền hỏi.

“À… ca từ rất tốt, chỉ có điều…” Ánh mắt của cô lướt qua một đoạn trong bài hát, một câu hát lại nhảy vào trong mắt cô.

Đinh Mông: “…”

“Chỉ có điều cái gì?” Cố Tín hỏi.

Đinh Mông có chút khó mở lời, cũng không thể nói ca từ quá phóng túng cô không hát được…

Cô đấu tranh rất lâu, cuối cùng vẫn nói ra: “Chính là ca từ có chút phóng túng”.

Cố Tín có chút sửng sốt, sau đó chợt bật cười.

Đinh Mông: “…”

Cô cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng.

Trong mắt Cố Tín nồng đậm ý cười, chầm chậm nói: “Nếu như em cảm thấy ca từ quá phóng túng, anh có thể sửa lại một số ca từ”.

“Vậy…” Đinh Mông suy nghĩ, “Nếu như sửa lại liệu có ảnh hưởng đến tổng thể phong cách bài hát không?”

“Nhất định sẽ có ảnh hưởng, nhưng anh sẽ khống chế trong phạm vi bài hát, dù sao đây cũng chỉ là vấn đề nhỏ, còn nếu như em hát không được, thì đó mới là vấn đề lớn”.

Đinh Mông: “…”

Cứ giống như bị nhìn thấu… Cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật không chuyên nghiệp.

Cố Tín nhìn cô, nở nụ cười an ủi: “Không sao, đừng ngại, rất nhiều diễn viên lần đầu tiên diễn cảnh hôn cũng rất xấu hổ”.

Đinh Mông: “…”

Đừng lấy cảnh hôn ra làm ví dụ, tình huống này so với cảnh hôn còn xấu hổ hơn… Cô đã định trước không thể làm được diễn viên.

“Hôm nay, anh có thể sửa lại ca từ, sửa xong sẽ gửi cho em”.

“Vâng”. Đinh Mông nhìn anh ta, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao anh lại nghĩ tới việc hợp tác cùng em?”

Lần hợp tác này, người được lợi lớn nhất không thể nghi ngờ chính là Đinh Mông, đối với Cố Tín mà nói, kỳ thật không có bao nhiêu điểm tốt.

Đang thu lại nhạc phổ, Cố Tín ngước mắt nhìn cô, không trả lời ngay, mà hỏi lại Đinh Mông: “Em có biết hiện tại có bao nhiêu ca sĩ không có kiến thức nhạc lý bài bản không?”

Đinh Mông bị hỏi khiến cho cô sửng sốt trong giây lát, tuy rằng, cô mới vào nghề không lâu, nhưng cũng nghe Kiều Dĩ Thần nhắc tới điểm này, có lẽ trong hoàn cảnh khó khăn đó, anh cảm thấy để tìm được một ca sĩ có thể bình tâm mà thu album thật sự càng trở nên khó khăn.

Thấy Đinh Mông không nói lời nào, Cố Tín lại nói:

Giọng hát của em rất có tiềm năng, anh đánh giá cao thái độ của em với âm nhạc, anh tin chắc rằng Kiều Dĩ Thần cũng nhận ra điểm tốt này ở em.” Anh ta thu dọn đồ đạc, từ trên sô pha đứng dậy, “MV bài hát nàyyêu cầu vũ đạo, anh sẽ nói thầy dạy nhảy sắp xếp lịch tập với em, lịch cụ thể như thế nào người đại diện sẽ thông báo cho em sau.

“Vâng”. Đinh Mông cũng đứng dậy theo, nhìn anh cười, “Hi vọng chúng ta hợp tác thuận lợi”.

Khóe miệng Cố Tín khẽ cong, đưa tay lên xoa đầu cô rồi ra khỏi phòng họp.

Đinh Mông: “…”

Thật ra cô đang suy nghĩ, không biết có nên nói cho Cố Tín biết việc cô đã kết hôn? Nhưng mà làm như vậy lại giống như cô đang tự mình đa tình.

Hai ngày sau, ca khúc của Đinh Mông phát hành. Trong ngày bán đầu tiên, cho dù là lượng tiêu thụ đĩa CD hay là ở các trang nhạc mạng khác, số lượng tải đều vượt qua của Đường Thi Nhiên.

Đinh Mông bởi vì chuyện này mà vui mừng cả buổi sáng.

Đối với bài hát này, người nghe nhạc cũng đều nhất trí khen ngợi, bất kể là giọng hát hay là bản thân bài hát, không thể nghi ngờ là tác phẩm được làm hoàn mĩ. Người hâm mộ gửi cho Đinh Mông rất nhiều thư và quà tặng.

Từ văn phòng Giang Mạn đi ra, Đinh Mông ôm một đống đồ lỉnh kỉnh trở về nhà.

Kiều Dĩ Thần đã về nhà, anh đang ở phòng bếp nấu cơm. Tuy rằng hôm đó Đinh Mông bị kích động hôn anh nhưng giữa hai người, cũng không có phát sinh hay biến đổi lớn nào.

Đinh Mông cũng dần quên chuyện này, lại càng không biết là Kiều Dĩ Thần chỉ đang bắt chước giống như người thợ săn khi đi săn, hiện tại đang chờ đợi thời cơ tốt đến mà thôi. ~o(〃’▽’〃)o

“Chó con, em nhận được rất nhiều thứ, tất cả đều là của người hâm mộ gửi cho em!” Đinh Mông đem những đồ vật này đặt trên khay trà trong phòng khách, sau đó ngồi trên sàn bắt đầu bóc một phong thư.

Kiều Dĩ Thần từ trong phòng bếp đi ra, cùng cô bóc thư: “Ở đây còn có thêm một đĩa CD”.

“Để em xem”. Đinh Mông lấy tới nhìn, trên mặt đĩa có dán một cái thiệp giấy đáng yêu, mặt trên dùng bút màu viết một hàng chữ.

Kính gửi Mông chủ!

Chanh Nhỏ gửi. ❤️

Bên cạnh còn vẽ một trái tim thật to.

Kiều Dĩ Thần mở đầu DVD, đem đĩa bỏ vào: “Mở lên xem”.

Trên ti vi rất nhanh hiện lên hình ảnh, là Đinh Mông khi tham gia ghi hình ở vòng sơ tuyển , cô và Kiều Dĩ Thần cùng nhau xem xong, mới phát hiện ra trong nội dung ghi chép của đĩa CD là toàn bộ quá trình tham gia thi đấu từ khi bắt đầu cho đến đêm biểu diễn Đại hội âm nhạc.

Đoạn cuối cùng của video là một đoạn phụ đề rất dài, ở trên ghi nguồn gốc thu thập được là Chanh Nhỏ trên toàn quốc, phía dưới còn thấy nguồn cung cấp tư liệu thuộc sở hữu của Chanh Nhỏ trên toàn quốc.

Sau cùng, là băng biểu ngữ của Chanh Nhỏ từ khắp nơi, hô to khẩu hiệu “Mông chủ, chúng em vĩnh viễn ủng hộ chị”.

Đây là lần đầu tiên Đinh Mông biết, thì ra hội fan của cô lại khổng lồ đến thế. Ấn tượng của cô với hội fan chỉ dừng lại ở thời điểm diễn ra trận chung kết , lúc đó, Tưởng Nam Tình dẫn theo mười người thân tới.

Cô kích động đến viền mắt đều đỏ: “Chó con, làm thế nào bây giờ, hiện tại em rất muốn khóc”.

Kiều Dĩ Thần nghiêng người quay lại phía cô, hào phóng dang tay: “Đến đây đi”.

Đinh Mông: “…”

Cô vẫn đứng dậy nhào vào ngực Kiều Dĩ Thần, hiện tại cô rất muốn tìm một người để ôm.

Kiều Dĩ Thần ôm Đinh Mông trong lòng, nhẹ nhàng ngửi tóc cô. Thân thể của cô rất mềm mại, anh nghĩ có lẽ chỉ cần hơi dùng sức, cũng có thể làm cô bị đau.

Anh cảm thấy lòng mình cũng trở nên mềm mại.

Đinh Mông ôm anh trong chốc lát, sau đó liền khịt mũi lùi lại, Kiều Dĩ Thần có chút bất mãn: “Không cần chỉ ôm một lúc? Anh có thể cung cấp dịch vụ ôm 24 giờ”.

Đinh Mông: “…”

Cái quỷ gì!

Cô ngồi qua một bên tiếp tục đọc thư, Kiều Dĩ Thần lại rút thư trong tay cô ra, đứng lên nói: “Ăn cơm trước đã, ăn cơm xong lại đọc”.

“Ừ”. Đinh Mông ngoan ngoãn đi rửa tay rồi ăn cơm.

Tuy rằng hiện tại Đinh Mông đang tham gia chương trình học của trung tâm huấn luyện, nhưng Kiều Dĩ Thần vẫn tiếp tục huấn luyện đặc biệt ở nhà.

Anh nhìn Đinh Mông trên máy chạy bộ, trầm tư một hồi rồi nói: “Anh đang định chế tác cho em một album*”.

Đinh Mông sửng sốt một lúc, tắt máy chạy bộ, đi xuống nhìn anh: “Cái gì?”

Kiều Dĩ Thần nói: “Anh vẫn luôn muốn thu một album, nhưng ca sĩ bây giờ thường thích việc có thể nhanh chóng nổi tiếng qua single* hoặc track* hơn là chế tác album. Trước kia, anh còn có thể tìm những người như Mạc Trăn hay Cố Tín, nhưng mà Mạc Trăn đang muốn mở rộng ở nước ngoài, hầu như không có thời gian thu album, Cố Tín cũng theo đuổi con đường âm nhạc riêng của mình, còn về phần Tư Mã Tiêu Tiêu…” Nói đến vị Thiên Hậu này, Kiều Dĩ Thần liền nhíu mày, “Cô ấy đã 2 năm không có single mới, rõ ràng là khả năng diễn xuất của cô ấy không phải trời sinh mà có, thế nhưng cô ấy vẫn muốn chen chân vào giới diễn viên.”.

Đinh Mông: “…”

Tuy rằng lúc trước, cô cũng xem Tư Mã Tiêu Tiêu tham gia đóng phim truyền hình, quả thật kỹ năng diễn xuất cũng bình thường, nhưng… rốt cục như vậy liệu có ổn không?

Kiều Dĩ Thần ngước mắt nhìn cô, đôi mắt trầm tĩnh như hồ nước: “Em có muốn chỉ tập trung vào công việc thu âm không?”

Trong nháy mắt, Đinh Mông cảm thấy mắt anh như thứ chất độc nhẹ nhàng mê hoặc lòng người.

Cô lẳng lặng nhìn anh một lúc, sau đó liền nở nụ cười ấm áp: “Được, em đồng ý”.

Kiều Dĩ Thần ngẩn người trong nháy mắt rồi cũng nở nụ cười với cô: “Cảm ơn!”

Hôm sau, anh đem chuyện này nói với người đại diện của Đinh Mông – Giang Mạn thế nhưng lại bị cô ấy phản đối kịch liệt:“Tôi phản đối việc Đinh Mông thu âm album lúc này. Lý do là vì trước mắt sức ảnh hưởng của cô ấy đang không ngừng tăng lên.Vì thế hiện nay tôi đề nghị chỉ nên phát hành single hay track thôi, như vậy mới có thể duy trì hình ảnh của cô ấy lâu dài hơn.Nếu như lúc này lại thu album, chờ đến lúc album được chế tác xong, liệu rằng đến lúc đó còn có bao nhiêu fan mong chờ cô ấy?”

Kiều Dĩ Thần nói: “Không phải cô ấy với Cố Tín có một bài song ca sao? Ca khúc này sẽ gia tăng độ nổi tiếng cho cô ấy”.

“Song ca làm sao giống nhau? Hơn nữa, chúng ta còn không thể xác định được fan của Cố Tín có chấp nhận hay không”. Giang Mạn nhìn Kiều Dĩ Thần, nói: “Tôi biết anh vẫn luôn muốn thu album, nhưng anh không thể lấy tương lai của Đinh Mông ra để thực hiện lý tưởng của mình được.”

Chân mày Kiều Dĩ Thần nhíu lại, thấy Đinh Mông đang đứng ở một bên nhìn về phía anh có chút lo lắng.

Chân mày anh giãn rất nhanh, lãnh đạm mở miệng: “Tôi cho rằng với cương vị của một người đại diện, cô nên suy nghĩ con đường phát triển lâu dài. Tôi chắc chắn việc phát hành album sẽ thành công hơn so với chỉ phát hành single hay track”.

Giang Mạn nở nụ cười miễn cưỡng nhìn về phía Đinh Mông: “Còn cô? Cô cũng muốn thu album sao?”

Kiều Dĩ Thần đưa mắt nhìn về phía Đinh Mông rồi ngưng lại.

Đinh Mông mím môi, là ca sĩ mới vào nghề, cô biết mình không nên phản kháng lại người đại diện, nhưng mà…

Cô hít sâu vào một hơi, nhìn Giang Mạn nói: “Em cũng muốn thu album”.

Giang Mạn yên lặng một lúc, sau đó bật cười ra tiếng: ““Hai người vui là được rồi, dù sao cô ấy cũng là anh nhờ cậy tôi, chuyện của cô từ nay về sau sẽ do anh phụ trách, tôi không liên quan”.

Kiều Dĩ Thần nhìn cô ấy, không nói lời nào liền kéo Đinh Mông ra khỏi phòng. Bên ngoài văn phòng có không ít nhân viên, chỉ còn thiếu mỗi việc đem lỗ tai mình dán sát vào vách cửa để nghe lén mà thôi. Lúc này thấy Kiều Dĩ Thần cùng Đinh mông ra ngoài, mọi người đều tự nhiên tản ra, giả bộ như là mình đang rất bận rộn.

Kiều Dĩ Thần lôi Đinh Mông vào trong thang máy rồi mới nhẹ nhàng nới lỏng tay. Cửa thang máy đóng lại, Đinh Mông nhẹ nhàng an ủi anh: “Chó con, anh đừng nóng giận, đây chính là tính cách của Giang Mạn”.

Kiều Dĩ Thần nghiêng đầu nhìn cô, nặng nề mở miệng: “Em cũng cho rằng anh muốn thu album cho em chỉ vì để thực hiện tâm nguyện của mình sao?”

“Đương nhiên không phải rồi, em biết anh muốn làm điều tốt nhất cho em”. Đinh Mông nhón chân lên, cố hết sức đưa tay lên đỉnh đầu anh, xoa nhẹ tóc, “Hơn nữa đây cũng xem như để thực hiện tâm nguyện của anh, em cũng không thấy vấn đề gì”.

Con mắt Kiều Dĩ Thần động đậy, anh bắt lấy cái tay đang làm loạn của Đinh Mông, để lên ngực mình: “Tin anh đi, nhất định album này sẽ chế tác thật thuận lợi”.

Đinh Mông ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau.. Đinh Mông cười: “Vâng, Chó con nhà chúng ta là tuyệt nhất!”
single: https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Đĩa_đơn
track: bài, phần trong đĩa ( ko tìm thấy link wiki, ai có cho mình xin link nha, thanks!
album: https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Album
Giang Mạn tuy rằng ngoài miệng nói sẽ không quản Đinh Mông nữa, nhưng cũng không phải là không quan tâm.

Cô ấy sắp xếp lại thời gian luyện tập của Đinh Mông và Cố Tín, còn tiện thể giúp Đinh Mông tiếp nhận một hợp đồng quảng cáo và một buổi biểu diễn ca nhạc, coi như giúp cô ấy quét sạch cảm giác mình đang tồn tại trong Không Song kỳ*

* Không Song kỳ: là khoảng thời gian sau khi thất tình và trước khi tìm được người mới .

Đinh Mông biết Giang Mạn phản đối việc cô thu album, vốn xuất phát từ suy nghĩ muốn tốt cho con đường phát triển của cô, chị ấy chỉ bất đồng quan điểm với Kiều Dĩ Thần mà thôi.

Thật ra Giang Mạn chính là kiểu người mạnh miệng nhưng mềm lòng.

Lịch trình làm việc của Đinh Mông dạo này khá kín, ngày hôm qua mới tham gia một chương trình âm nhạc để tuyên truyền cho single mới. Sau khi được phát hành, không bao lâu sau trên mạng bắt đầu xuất hiện tin đồn cô không dám biểu diễn trực tiếp bài hát này.

Bây giờ, Đinh Mông đã hiểu được cảm nhận của Tư Mã Tiêu Tiêu lúc trước, luôn có một vài người như vậy, bản thân mình không có khả năng này, thì cho rằng người khác chắc chắn cũng không thể làm được.

Giang Mạn giúp cô sắp xếp tiết mục biểu diễn này, không chỉ để tuyên truyền cho single, mà còn có ý là: ‘Không cần nhiều lời giải thích, chỉ cần cô hát trực tiếp ca khúc đó thành công trên sân khấu, những tin đồn xấu kia cũng sẽ tự động biến mất’.

Mặt khác, bài hát song ca của cô với Cố Tín cũng đã bắt đầu thu âm, vũ đạo cũng đang gấp rút học.

Đinh Mông không có nền tảng vũ đạo, điều may mắn chính là thân thể cô cũng tương đối mềm mại, chỉ cần làm một chút động tác mềm dẻo cho nên cũng không đến nỗi quá sức. Lúc trước trên weibo, cô cũng đã từng nói việc mình biết khiêu vũ, rất nhiều fan hâm mộ đều kinh hãi, dù sao Gu* âm nhạc của Đinh Mông cũng chủ yếu là nhạc trữ tình.

* Gu (VN) = Gout ( Pháp ) = taste ( english ) = có nghĩa là “sở thích”, “biết điệu”, sở thích của bản thân.

Chẳng qua, thời điểm Cố Tín thuyết phục Đinh Mông thu âm, tính cô dễ thích nghi, hát rock cũng không phải là không có chút cảm thụ nào, bài chính là ví dụ tốt nhất.

Những lúc như thế này, Đinh Mông mới cảm thấy con mắt của Kiều Dĩ Thần rất tinh tế. Bởi vì nếu như không có anh, cô căn bản sẽ không hát , cũng sẽ không có cơ hội hợp tác với Cố Tín như hôm nay.

“Được rồi, nghỉ tập 20 phút, mười rưỡi tiếp tục”. Thầy vũ đạo vỗ tay, nói với Đinh Mông và Cố Tín xong, xoay người rời khỏi phòng tập nhảy. Đinh Mông về chỗ nghỉ của mình, dùng khăn lau mặt, cầm cốc uống một ngụm nước.

Không thể không nói, khiêu vũ thực sự là một môn làm tiêu hao rất nhiều năng lượng.

Thật may mắn là bây giờ thể lực của cô đã khá hơn nhiều, nếu không với cường độ nhảy như vậy, cô đã sớm ngã quỵ trên đất rồi.

Cố Tín cũng uống ngụm nước, đi tới bên cửa sổ tựa đầu nhìn cô: “Anh nghe nói Kiều Dĩ Thần chuẩn bị thu album cho em, chỉ là Giang Mạn phản đối?”

Đinh Mông: “…”

“Ngay cả anh cũng biết…?” Cô không biết nói sao, thật đúng là chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm.

Cố Tín cười nói: “Thật ra trong giới giải trí này không có gì là bí mật”.

Đinh Mông phồng má, nói: “Giám đốc Giang đại khái là đã giúp em trù tính kế hoạch, cho nên khi bị Kiều Dĩ Thần quấy rầy mới tức giận”.

Cố Tín không phủ nhận, gật đầu nói: “Còn nghe nói, cuối cùng em không lựa chọn nghe theo người đại diện, mà lại lựa chọn nghe theo Kiều Dĩ Thần”.

Đinh Mông: “…”

Anh không phải là có gián điệp ở công ty âm thanh Quang Thần đấy chứ?

Đinh Mông mím môi, nhìn cốc nước trong tay: “Em chỉ là không muốn thấy bộ dáng thất vọng của Kiều Dĩ Thần”.

Ánh mắt Cố Tín dao động, không biết là đang suy nghĩ gì, một lúc sau mới nói: “Thời gian chế tác album rất dài, em không lo lắng bị fan hâm mộ lãng quên sao?”

Đinh Mông nhìn Cố Tín cười cười nói: “Anh không phải cũng vẫn chế tác âm nhạc đấy sao? Em cảm thấy làm âm nhạc chân chính, là đáng được chờ đợi”.

Cố Tín cười nhẹ nói: “Hiện tại, những người mới mà biết nhẫn nhịn như em hiếm lắm”.

Đinh Mông được khen đến ngượng ngùng: “Cũng không thể không nói, Kiều Dĩ Thần chính là kim bài chế tác, anh ấy giúp em chế tác album là em sẽ được lợi”.

Khóe miệng Cố Tín cong cong, ngửa đầu uống thêm ngụm nước: “Kiều Dĩ Thần đối với người có tài rất soi mói, có thể được anh ta coi trọng, chứng tỏ em rất ưu tú”. Anh ta rời cửa sổ, đi tới đối diện Đinh Mông, theo thói quen xoa tóc cô, “Cố lên, đừng làm cho anh ta thất vọng”.

Đinh Mông nhìn anh ta bỏ đi, nghĩ thầm Cố Tín thật sự rất thích sờ tóc cô. Nghĩ tới đây, cô nhớ tới lúc trước xem tin tức trên weibo, phát hiện ra trong nhà Cố Tín có nuôi một con mèo nhỏ rất xinh đẹp, chẳng lẽ anh ta đối xử với cô như con mèo nhỏ đó?

Một lúc sau, thầy vũ đạo trở lại, tiếp tục dạy bọn họ luyện tập vũ đạo.

Hôm nay, Kiều Dĩ Thần tìm cái cớ tới công ty Cố Tín, mục đích chính là đến xem Đinh Mông hợp tác cùng Cố Tín.

Vừa đi tới cửa phòng tập, liền nghe thấy tiếng nhịp của thầy vũ đạo bên trong.

Anh đứng ở cửa, nhìn vào bên trong.

Bài vũ đạo của cũng không quá phức tạp, nhưng từ những ca từ nóng bỏng cũng có thể nhìn ra, các động tác nhảy cũng sẽ khá thân mật, chủ yếu là thông qua việc giao lưu ánh mắt mập mờ giữa hai người nhảy cùng những động tác khiêu khích từ thân thể, để tô đậm bầu không khí của toàn bộ phần nhảy.

Tuy rằng, lúc trước Cố Tín đã sửa lại rất nhiều ca từ, nhưng toàn bộ bầu không khí mập mờ vẫn giữ lại.

Cho nên Kiều Dĩ Thần vừa đến, liền thấy ngay màn vũ đạo nóng bỏng. Tuy rằng, tại thời điểm này, hai người nhảy không hề tiếp xúc thân thể, nhưng mà các động tác vũ đạo lại đầy ám chỉ.

Anh đứng ở cửa không đến nửa phút, liền đi vào: “Hai người lại đang làm gì cái gì vậy?”

Đinh Mông cùng Cố Tín đồng thời ngừng động tác, ngay cả tiếng đệm nhịp của thầy vũ đạo cũng biến mất. Ba người đều nhìn anh, không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.

Đại khái là lúc trước, việc Kiều Dĩ Thần đá cửa đã để lại cho Đinh Mông ấn tượng sâu sắc, hơn nữa, vừa rồi anh còn dùng từ “lại” với thâm ý sâu xa, Đinh Mông khó hiểu trong lòng cũng có chút chột dạ với anh, cười nói: “Bọn em đang tập vũ đạo, sao anh lại tới đây?”

“Sao anh lại đến?” Kiều Dĩ Thần lạnh lùng cười, “Đương nhiên là em không hi vọng anh đến”.

Đinh Mông: “…”

Chó con lại lên cơn điên! (−_−#)

Cố Tín ở bên cạnh cười, ý bảo thầy vũ đạo nghỉ trước, còn mình thì đi tới trước mặt Kiều Dĩ Thần, nhìn anh nói: “Sao vậy, đại chế tác Kiều cũng có nghiên cứu qua phương diện vũ đạo sao? Có góp ý gì không?”

Kiều Dĩ Thần nhìn phía Cố Tín, lãnh đạm nhếch miệng cười, “Anh vừa gọi cái kia là khiêu vũ? Tôi lại thấy cái kia gọi là… Tán Tỉnh.”

Đinh Mông: “…”

Thật ra, lúc cô nhìn thấy thầy vũ đạo nhảy, cũng có cảm giác ngại ngùng, nhưng lúc bản thân chuyên tâm khiêu vũ, căn bản là sẽ không nghĩ nhiều như vậy, tự nhiên sẽ không cảm thấy thẹn thùng nữa.

Cố Tín nhìn Kiều Dĩ Thần cười, nói: “Khiêu vũ có tiếp xúc thân thể là chuyện bình thường, với lại hai chúng tôi cũng không chạm vào nhau”.

Kiều Dĩ Thần còn muốn nói gì đó, liền bị Cố Tín cắt đứt: “Thật ra lúc trước tôi cũng đã muốn hỏi, anh có phải quản lý Đinh Mông quá chặt không? Anh hoàn toàn đem cô ấy trói buộc giống như vợ của mình vậy”.

Đinh Mông: “…”

Phải cho Cố Tín một điểm thưởng… Cô thiếu chút nữa là bị doạ đến toát mồ hôi lạnh.

(;゜0゜)

Kiều Dĩ Thần nhíu mày, sớm biết thế này anh đã không nên đồng ý cho Đinh Mông hợp tác cùng Cố Tín.

Là anh xem nhẹ trình độ của Cố Tín.

Anh liếc nhìn Đinh Mông một cái, xoay người đi ra ngoài. Đinh Mông đặc biệt có dự cảm không tốt, tối nay chắc chắn sẽ bị tăng giờ tập luyện đặc biệt. (ーー;)

“Có cần anh thương lượng với thầy vũ đạo thay đổi một số động tác không?” Cố Tín đứng đối diện, nhìn cô hỏi.

Chân mày Đinh Mông giật giật, trước đó lời bài hát đã sớm sửa qua một lần, nếu như vũ đạo cũng thay đổi, bài hát này sẽ khác xa với ý tưởng ban đầu của Cố Tín.

Cô suy nghĩ một lúc, nói: “Không sao, em sẽ cố gắng thuyết phục anh ấy thật tốt”.

Cố Tín cúi đầu cười một tiếng, không nói gì nữa.

Sau khi kết thúc một ngày làm việc, Đinh Mông ôm tâm trạng thấp thỏm trở về nhà.

Kiều Dĩ Thần đang ở nhà, hơn nữa còn nấu cơm.

Nhưng mà Đinh Mông không dám ăn.

Ngồi phía đối diện, Kiều Dĩ Thần liếc nhìn cô một cái, nói: “Thế nào, sợ anh hạ độc?”

Đinh Mông: “…”

Chưa đến mức hạ độc, nhưng cứ cảm thấy có thứ gì đó đáng ngờ.

Chẳng qua nhìn thấy anh vẫn ăn, hmm… hương vị chắc là bình thường?

Đinh Mông nghĩ như vậy, cho nên chỉ ăn những món anh đã ăn, quả nhiên là mùi vị bình thường. Ngồi ở đối diện,

Kiều Dĩ Thần thản nhiên cười, không nói gì.

Sau bữa cơm, đại chế tác Kiều đích thân huấn luyện, làm cho Đinh Mông cảm thấy rất kỳ quái, Kiều Dĩ Thần lại không cố ý làm khó cô. Chẳng lẽ là bản thân anh đã thông suốt? Từ lúc nào thì tình thương của Chó con lại trở nên cao cả như vậy???

Sau khi kết thúc luyện tập thanh nhạc, Đinh Mông đang chuẩn bị chạy bộ thì Kiều Dĩ Thần từ phía đàn dương cầm đứng dậy, đi tới bên cạnh cô, ghé vào tai nói: “Hôm nay chúng ta sẽ đổi cách thức tập luyện thể lực”.

Đinh Mông: “…”

Xuất phát từ bản năng của động vật, cô cảm thấy được nguy hiểm rất lớn đang rình rập. Cô không tự chủ lùi về phía sau, nhưng ngay sau đó lại bị Kiều Dĩ Thần áp vào tường.

“Anh…”

Ba chữ ‘đừng làm loạn’ còn chưa nói ra, Kiều Dĩ Thần đã nghiêng người hôn lên môi cô.

Đầu Đinh Mông nổ ầm một cái, cô cứ thế mà bị hôn!…

Kiều Dĩ Thần thành thạo cạy mở hàm răng của cô, đưa đầu lưỡi mềm mại vào khoang miệng. Đinh Mông kêu ô ô hai tiếng để phản kháng, liền bị Kiều Dĩ Thần cắn một cái lên khóe môi để trừng phạt.

Anh cắn rất nhẹ, không đau, nhưng loại cảm giác tê dại này từ khóe môi nhanh chóng bao phủ toàn thân. Đinh Mông hơi hoảng sợ, nhưng anh lại đem đầu lưỡi cô quấn lấy dây dưa, cô căn bản không thể chống cự, muốn thoát ra cũng không xong.

Quan trọng là, cô cảm thấy tay Kiều Dĩ Thần cũng đang làm loạn trên người mình, cô muốn bắt lấy tay anh, ngược lại, còn bị anh khống chế.

Đinh Mông giãy giụa, sau đó trong đầu nổ ầm một tiếng.

Chết tiệt anh đang sờ vào chỗ đó? Anh dám cho tay luồn vào trong, lại còn từ phía dưới váy của cô di chuyển lên ! ! ! Σ(゚д゚lll)

Kiều Dĩ Thần tấn công mạnh mẽ, Đinh Mông bị hôn tới mức nước mắt đều muốn trào ra ngoài. Theo lý thuyết, cô tập luyện lâu như vậy, hơi thở của cô chắc chắn phải tốt hơn Kiều Dĩ Thần, nhưng tại sao bây giờ cô lại cảm thấy mình sắp tắt thở, còn Kiều Dĩ Thần vẫn hôn say đắm như vậy?

A, cô nhớ ra rồi, trong khoảng thời gian này anh đều đi tập thể hình! Quá hèn hạ!

Trong lòng cô đang hỗn loạn, động tác lớn mật của Kiều Dĩ Thần lại càng khiến cô trở nên hoảng hốt.

Cô dùng hết sức lực cuối cùng, cắn lên môi Kiều Dĩ Thần một cái, mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập khóe miệng cả hai. Kiều Dĩ Thần bị đau, rốt cuộc cũng buông cô ra.

Đinh Mông thoát khỏi sự khống chế của Kiều Dĩ Thần, liền kiệt sức ngã ngồi trên sàn nhà, còn chưa kịp thở, Kiều Dĩ Thần đã lại tiến đến.

Đinh Mông bị anh đè xuống sàn nhà, Kiều Dĩ Thần liếm liếm đôi môi sưng đỏ của mình, khẽ nói: “Hôm nay, thấy em khiêu vũ cùng Cố Tín, anh đã muốn làm như vậy”.

Bây giờ, Đinh Mông không còn khí lực để suy xét lại lời nói của anh, bởi vì cô cảm giác được sự biến hóa nửa thân dưới của anh.

Đương nhiên Kiều Dĩ Thần cũng phát hiện ra, anh giam cầm Đinh Mông giữa hai tay mình, ghé sát cô, nói: “Đừng sợ, cái này gọi là tình dục. Khi xúc động, mỗi người đều sẽ có”.

Đinh Mông: “…”

Cô quả thực không còn lời nào để nói.

Kiều Dĩ Thần hôn lên môi cô, đang chuẩn bị đem áo khoác ngủ bên ngoài của cô cởi ra, lại vô tình đụng phải chiếc còi chống sói bên trong túi áo.

Âm thanh chói tai vang khắp căn phòng, Kiều Dĩ Thần nhíu mày, bẻ gãy chiếc còi ngay trước mặt Đinh Mông.

Đinh Mông: “…”

Cô nhìn chiếc còi bị bẻ gãy một cách bạo lực, mím môi nói: “Phòng ngủ của em vẫn còn”.

Kiều Dĩ Thần nhìn cô thật lâu, đột nhiên cười nói: “Phòng ngủ của anh lại không có”.

Đinh Mông: “…”

Chờ một chút, sẽ không phải làm chuyện như cô nghĩ chứ? Σ(゚д゚lll)

Kiều Dĩ Thần không nói hai lời, trực tiếp bế Đinh Mông về phòng mình. Đặt cô lên giường, nhấn người đè lên: “Vợ ơi…”

Anh than nhẹ bên tai cô, Đinh Mông có chút sửng sốt.

Đêm đó anh phát sốt, cũng gọi cô như vậy, nhưng lúc đó anh không tỉnh táo, còn bây giờ anh biết rõ mình đang làm gì.

Anh đang cầu hoan* với cô!

* Khi cảm thấy hứng tình/nứng (horny/sexual arousal) sẽ muốn được quan hệ tình dục, cầu hoan còn có nghĩa là muốn bạn tình đáp ứng mình.

Mặt Đinh Mông càng đỏ hơn, nóng tới mức có thể rán được trứng gà.

“Vợ ơi…” Anh lại gọi một tiếng, còn khéo léo liếm liếm vành tai cô: “Anh không thích em cùng người đàn ông khác dựa sát vào nhau như vậy”.

Đinh Mông: “…”

Cô nghe được trong giọng nói của anh có chút bất mãn cùng ghen tị, cô nhớ lại câu ngạn ngữ.

‘Ghen tị khiến người phát cuồng.’

Ừ… bây giờ cô đã hiểu rõ đạo lý đó.

Kiều Dĩ Thần có chút không kiên nhẫn bắt đầu cởi quần áo của cô, Đinh Mông giãy người một cái, lại bị anh ôm chặt hơn. Anh nhìn cô, ánh mắt có chút đáng thương: “Vợ à, nhượng bộ anh một lần có được không?” m(_ _)m

Đinh Mông: “…”

Cô rất muốn nổi điên! Sao anh có thể tự nhiên nói ra những lời như thế này được?

Khi nhìn Đinh Mông có ý định phản kháng, Kiều Dĩ Thần hôn môi cô trấn an, nhu tình tràn ngập nói: “Vợ à, anh yêu em”.

Đinh Mông: “…”

Ở trên giường anh đương nhiên yêu em! Nhưng sao lúc ở phòng thu không thấy anh yêu em!

Thấy thái độ Đinh Mông giống như không có biến hoá, ánh mắt Kiều Dĩ Thần có chút bi thương: “Vợ à, em không yêu anh sao?”

Đinh Mông: “…”

Cô chắc chắn rằng hành động của anh bây giờ là vì muốn ở cùng cô mà cố tình thể hiện như thế.

Cô nhắm mắt quay đầu đi chỗ khác, cô thật sự sợ rằng mình sẽ đánh lên khuôn mặt ấy.

Kiều Dĩ Thần thấy thế liền mở cờ trong bụng, vợ đây là thuận theo ý mình a!

Cho nên anh không khách khí cởi nốt cái áo ngủ còn sót lại trên người cô.

Tuy rằng Đinh Mông nhắm mắt, nhưng mà đối với hành động của Kiều Dĩ Thần vẫn rõ ràng rành mạch. Cô cảm nhận được nụ hôn tinh tế của anh lướt nhẹ trên người cô ngày một nhiều hơn, thân thể của cô càng lúc càng khô nóng, ngay cả tâm tư cũng bị thiêu đốt giống như vậy.

Cô biết nếu như cô phản kháng, chắc chắn Kiều Dĩ Thần sẽ dừng lại. Nhưng thứ nhất, cô đang bị anh trêu ghẹo, toàn thân cứ nhũn ra, thứ hai… cô nghĩ như vậy cũng không có gì không tốt.

Cô không biết từ lúc nào trái tim mình đã bị dao động, có lẽ là từ lần anh giúp cô đỡ cái đèn, lúc giọt máu đỏ tươi nhè nhẹ rơi trên mặt cô.

“Vợ à, đau thì có thể cắn anh…” Kiều Dĩ Thần quyến luyến hôn lên mái tóc ướt nhẹp của cô, hai tay ôm lấy cô, đưa bả vai mình qua.

Đinh Mông thở hổn hển, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi thực sự tới lúc… cảm giác đau nhức toàn thân vây quanh, cô vẫn nhăn mày lại, hung hăng cắn vào vai Kiều Dĩ Thần. ^,…,^

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN