Bản hòa tấu hôn nhân - Chương 7: Huấn luyện đặc biệt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Bản hòa tấu hôn nhân


Chương 7: Huấn luyện đặc biệt


Bên này hai anh em nhanh chóng kết thúc giao lưu, bên kia mẹ Kiều vội vàng lôi kéo Đinh Mông từ trong phòng bếp đi ra, bấm mở tivi: “ Mẹ suýt quên mất, hôm nay có chiếu cuộc thi “Âm thanh của tự nhiên”, lúc trước trên trailer giới thiệu có nói Dĩ Thần làm giám khảo đó.”

Đinh Mông hơi ngạc nhiên, không phải chứ…?

Màn hình TV phía trước sáng lên, tiếng nói chuyện phát ra: “ Xin chào ban giám khảo, tôi là số 65 Đinh Mông”

Đinh Mông: “…”

Cô chỉ muốn nói mua xổ số cũng không trùng hợp đến mức này đâu? Nhưng nó cứ như vậy mà xảy ra!

Trong màn hình TV xuất hiện mặt Đinh Mông, lúc này ngay cả Kiều Dĩ Hành cũng có hứng thú mà ở lại phòng khách, không vội rời đi.

… Chắc họ không cho là mình biết Kiều Dĩ Thần là giám khảo nên cố ý đăng kí dự thi đấy chứ? Đinh Mông cảm thấy rất có khả năng này nên phải giải thích một chút: “Chuyện này, mọi người đừng hiểu lầm, lúc tôi đăng kí thi không hề biết giám khảo có Kiều Dĩ Thần đâu, thật đấy!”

Kiều Dĩ Thần cũng mở miệng nói: “Ờ, tuy rằng cô ấy là vợ con, nhưng con sẽ không thiên vị cô ấy, mọi người yên tâm.”

Ai biết mẹ Kiều lại dùng vẻ mặt không đồng ý nhìn về phía anh: “Ngay cả vợ mình cũng không giúp, con còn muốn giúp ai? Mông Mông lúc trước đi học giúp con nhiều như vậy, giờ con giúp nó trên sự nghiệp thì có làm sao?”

Kiều Dĩ Thần: “…”

Trước kia không phải là chính mẹ dạy con là làm người phải công bằng, không thể thiên vị sao? Sao càng lớn lên thế giới này lại càng thay đổi vậy?

Mẹ Kiều hoàn toàn không để ý đến biến đổi về nhân sinh quan của Kiều Dĩ Thần, lúc này bà chỉ tức giận vì lời đánh giá của Kiều Dĩ Thần đối với Đinh Mông: “Mông Mông hát còn hay hơn con, con lấy đâu ra tự tin mà nói thế?”

Kiều Dĩ Thần: “…”

Bên cạnh Kiều Dĩ Hành nhịn không được mà cười khẽ ra tiếng.

Kiều Dĩ Thần quyết định không giải thích mà tốc chiến tốc thắng nói: “Hiện tại Mông Mông còn đang tham dựcuộc thi “Âm thanh của tự nhiên”, để tránh người ta nói ra nói vào, mọi người đừng đem chuyện kết hôn của bọn con nói cho ai.”

Kiều Dĩ Hành nói: “Để tránhphiền phức, em nên chủ động từ chức giám khảo đi chứ?”

Kiều Dĩ Thần: “…”

Anh liếc mắt nhìn Kiều Dĩ Hành một cái, xoay người kéo Đinh Mông: “Mông Mông, chúng ta đi!”

“Này, …” Đinh Mông vươn tay lấy túi xách của mình đang đặt trên sô pha, đi theo sau Kiều Dĩ Thần bước nhanh ra cửa.

Trên xe, Đinh Mông quyết định giải thích lại một lần nữa với anh: “Tôi lúc đăng kí thật sự không biết anh là giám khảo.”

Lúc trước khi quảng cáo chương trình Âm thanh của tự nhiên trên TV, nhà sản xuất cố ý lấy tên Kiều Dĩ Thần để thu hút sự chú ý, hiện tại nói mình không biết quả thật có chút gượng ép, nhưng cô quả thật không biết mà!

Kiều Dĩ Thần chăm chú lái xe, cũng không nhìn Đinh Mông: “ Không sao cả, dù sao tôi cũng nói sẽ không cho cô đi cửa sau.”

“Ai cần”. Đinh Mông tỏ vẻ xem thường, ai cần giúp đỡ chứ “Dù anh cómuốn đi cửa sau cho tôi làm quán quân, tôi cũng không cần.”

Kiều Dĩ Thần cười ra tiếng, nhìn về phía cô: “Mông Mông nhà chúng ta cũng rất có chí khí nha.”

“Hừ.” Đinh Mông hích đầu cao ngạo, không nhìn ra sự trêu chọc trong giọng nói của anh.

“Hôm sau tổsản xuất sẽgọi các thí sinh để tiến hành huấn luyện đặc biệt, độ khó của chương trình tùy khả năng của các cô, nhưng không thể thiếu luyện phát âm, kiến thức về nhạc lý cùng phong cách, thể lực, cô nếu thật có chí khí như vậy, hãy để tôithấysau đợt nàycô có thể tiến bộ được bao nhiêu.”

Ý chí chiến đấu của Đinh Mông bị anh kích thích: “Vậy anh hãy mở to hai mắt mà nhìn cho kỹ, tôi sẽ tiến bộ vượt bậc cho anh xem!”

Kiều Dĩ Thần lạnh lùng gật gật đầu: “Ừ, tục ngữ nói xuất phát thấp có thể bay cao, cô mở đầu điểm thấp như vậy, khẳng định sẽ bay rất cao.”

Đinh Mông: “…”

Cô thề, nếu như không phải hiện tại Kiều Dĩ Thần đang lái xe, cô nhất định sẽ giống trước đây hung hăng nhéo anh một phen.

Sau khi về nhà Đinh Mông liền vào trong phòngkhóa trái cửa lại, bắt đầuchuẩn bị cho cuộc thi hát lần sau. Chọn mấy bài dự tuyển, Đinh Mông hiện còn do dự chưa quyết, thì có điện thoại mẹ Đinh gọi tới.

Cô tiếp điện thoại: “Mẹ, có chuyện gì ạ?”

Mẹ Đinh nói: “Mông Mông, con đăng kí tham gia Âm thanh của tự nhiên lúc nào vậy?”

Đinh Mông: “…”

Không xong rồi, cô quên mất nhà cô cũng là có tivi…

“À, cái này, chính là lần trước, lúc đi dạo phố, trong lúc vô tình nhìn thấy,” Đinh Mông ấp úng nói. Mẹ Đinh tựa hồ đối với chuyện cô tự ra quyết định có chút bất mãn: “Vậy công việc của con thì sao đây? Sẽ không ảnh hưởng sao?”

“À…” Đinh Mông càng ấp úng, “Mẹ, kỳ thật có việc con vẫn chưa nói,con đã từ chức rồi…”

Ngày đó lại bị một người chơi cố tình gây sự dây dưa đã lâu, Đinh Mông lại bị mắng suốt nửa giờ, rốt cuộc nhịn không được cùng anhcãi nhau, cuối cùng cô giành được chiến thắng mới chấm dứt. Cúp điện thoại xong, Đinh Mông không đợi người chơi kia trách cứ mình, liền đem đơn xin từ chức nộp.

Bộ phận chăm sóc khách gần như mỗi ngày đều quen với chuyện người cũ đi người mới đến, giám đốc cũng bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy lí do từ chức của cô thì không thể bình tĩnh được

“Thế giới lớn như vậy, tôi muốn đến một nơi có thể cãi nhau.”

Giám đốc: “…”

Ngày đó Đinh Mông nhận được ánh mắt khâm phục và sùng bái của bộ phận chăm sóc khách mà rời đi, cô tưởng tượng bóng lưng của mình nhất định rất oai, giống như một đại hiệp quyết tuyệt mà cao ngạo.

Bất quá tại trong mắt mẹ Đinh, cô chính là một con bọ chó không an phận: “Con lại từ chức? Mẹ hiện tại đã rõ vì sao con lại gấp gáp chuyển đến nhà Kiều Dĩ Thần như vậy, chính là sợ chuyện này bại lộ lại bị chúng ta mắng có phải không?”

Đinh Mông chuyển đề tài ngay, cười ha hả nói: “Mẹ, hôm nay con đến nhà Dĩ Thần, mẹ anh ấy hỏi mẹ lúc nào rảnh, hai gia đình cùng nhau ăn bữa cơm, mẹ nếu có thời gian gọi cho Dĩ Thần, con dập máy trước đây, bye mẹ.”

Cô nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại, còn tắt máy luôn.

Nhìn màn hình đen thui, cô thở dài, đổ rạp xuống giường.

Sau khi tốt nghiệp, cô đã đổi việc mấy lần, lâu nhất là một năm. Đáng ra cô đã sớm qua thời kì mê man không biết làm gì như lúc vừa tốt nghiệp, nhưng trong lòng luôn có một âm thanh nho nhỏ luôn nói, không, đây không phải là việc cô muốn làm.

Nhưng mà, việc mình muốn làm là gì?

Ngay cả chính cô cũng không biết.

Nếu như nói quá khứ tạm nghỉ học thay đổi quỹ tích cuộc đời cô, như vậy tham dự cuộc thi hát lần này, có phải sẽ trở thành một bước ngoặtlớn trong đời không?

Cô từ trên giường bò dậy, quyết định bài hát lần sau cô sẽ thi.

Ngày hôm sau quả nhiên có nhân viên liên hệ với cô, muốn bắt đầu huấn luyện đặc biệt một tuần, cũng báo thời gian cùng địa điểmcho cô. Huấn luyện đặc biệt cũng không phải là hoàn toàn cách ly, buổi tối thí sinh có thể về nhà, thí sinhtừ nơi khác tới thì bên tổ chứcsẽsắp xếpchỗ ở cho họ.

Lần sơ tuyểnnày chỉ có bốn mươi thí sinhđược thông qua, các thầy tham khảo tài liệu của bọn họ và biểu hiện ở vòng loại, đem bọn họ chia thành tổ chuyên nghiệp và không chuyên nghiệp.Tất nhiên, với hiểu biết về âm nhạc của Đinh Mông, bị phân vào tổ không chuyên nghiệp.

Tổ không chuyên sẽ được huấn luyện phát âm và kiến thức nhạc lý sẽ cơ bản hơn so với tổ chuyên nghiệp một chút, nhưng màhuấn luyện vềvẻ ngoài cùng thể lực, hai tổ sẽ cùng nhau huấn luyện.

Lúc chạy vòng quanh sân thể dục, một cô gái từ phía sau đuổi theo Đinh Mông, cùng nàng song song chạy ở trên đường băng: “Đinh Mông, còn có thể gặp lại cô thật vui.”

Đinh Mông nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, nhận ra đây là cô gái trò chuyện với mình lúc sơ tuyển: “A, cô là Đường Thi Nhiên.”

Đường Thi Nhiên nhìn cô cười cười: “Tôi vừa nhìn thấy cô tại phòng khách,cô bị phân vàotổ không chuyên?”

Đinh Mông có chút ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, tôi có nói qua mình là dân nghiệp dư mà.”

Đường Thi Nhiên mím môi cười một chút: “Tôi có một bạnhọcbị loại lúc sơ tuyển, cô là nghiệp dư nhưng so với một số dân chuyên nghiệp như chúng tôi còn mạnh hơn nha.”

Đinh Mông luôn cảm thấy trong lời nói của cô ta có ẩn ý, giống như nói cô cố ý giấu diếm thực lực. Nhưng giáo viên đã phân cô vào tổ không chuyên rồi, sao cô ta lại còn nói như vậy?

Đinh Mông trong lòng có chút không thoải mái, nhưng lại nghĩ do mình nghĩ nhiều rồi, liền cười cười với cô ta, làm bộ chuyên tâm chạy bộ, không nói chuyện. Sau đó liền cómột chàng trai chạy tới tìm Đường Thi Nhiên nói chuyện, hai người trò chuyện một chút liền chạy đi, Đinh Mông thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Kiều Dĩ Thần đứng ngoài đường băng, ánh mắt vừa vặn cùng anhgiao nhau, khí vừa tới miệng lại bị ép trở về.

Kiều Dĩ Thần đứng trên sân thể dục nhìn ra ngoài một hồi, liền xoay người rời khỏi. Bất quá chỉ dừng lại một chút, đã khiến mọi người đều xôn xao, Đinh Mông chốc chốc lại nghe được “là nhạc sĩ Kiều “, “Đẹp trai quá”, “Tài tử” thổi qua bên tai.

Xem ra đúng như Đường Thi Nhiên đã nói, có không ít người đều mong Kiều Dĩ Thần sáng tác ca khúc cho họ.

Giữa trưa bên tổ chứcchuẩn bị cơm hộp, nghỉ ngơi một tiếng, huấn luyện đặc biệt lại nhanh chóng được triển khai. Bây giờ đang là mùa hè, vốn đã nóng, luyện phát âm khiến mọi người miệng lưỡi khô, nước khoáng trong trại huấn luyện nhanh hết.

Bên tổ chứclắp ba bồn nước uống ở trại huấn luyện, còn chưa đủ cho mọi người uống, hơn nữa Đinh Mông không mang cốc, chỉ có thể dùng cốc giấy, mỗi lần còn uống không được bao nhiêu nước. Nhìn thùng nước khoáng trống không, Đinh Mông tính ngày mai sẽ một cái chén lớn lại, một lần liền có thể thoát khỏi cảnh này!

Huấn luyện đặc biệt kết thúc lúc 6 giờ chiều, Đinh Mông cảm thấy quả thực so với học quân sự còn mệt hơn, cô suýt nữa bị rớt một lớp da do huấn luyện. Cơm chiều bên tổ chức không lo, Đinh Mông chỉ có thể về nhà ăn, ở siêu thị dưới lầu cô mua hai cái bánh mì, về đến nhà lại phát hiện Kiều Dĩ Thần đã làm xong cơm.

Kiều Dĩ Thần bưng canh từ trong phòng bếp đi ra, gặp Đinh Mông trở về, liền nói: “Tôi làm hơi nhiều, cô nếu còn chưa ăn thì cùng ăn luôn đi.”

Đinh Mông lúc này cũng không quan tâm hiệp nghị gì, bởi vì cô thật sự rất đói. Gắp một chút khoai tây xắt sợi nếm thử, Đinh Mông kinh ngạc nói: “Trời ơi Cẩu Đản, đây là ngươi làm sao?” Thật sự quá ngon.

Kiều Dĩ Thần ngồi đối diện cười híp mắt nhìn cô: “Em yêu, em mới gọi tôi thế nào?”

Đinh Mông: “…”

Cô không gọi Cẩu Đản nữa, không cần gọi cô buồn nôn thế…

Đinh Mông không nói chuyện, tập trung giải quyết đồ ăn trước mặt. Kiều Dĩ Thần lại không vội ăn, từ tốn hỏi: “Hôm nay huấn luyện cảm giác thế nào?”

Đinh Mông trong miệng đang nhai cơm, tiếng có tiếng không nói cho anh biết: “luyện phát âm, kiến thức nhạc thật sự có thể học được không ít thứ, nhưng huấn luyện thể lực là cái quỷ gì?” Nhớ tới là muốn khóc, trời nóng như vậy, còn huấn luyện thể lực…

Kiều Dĩ Thần nói: “Một người ca sĩ phải có thể lực tốt, cô cho rằng ai cũng có thể ở trên đài vừa hát vừa nhảy, biểu diễn hai tiếng được sao?”

Đinh Mông ngẫm lại cảm thấy rất có lý, liền gật đầu. Kiều Dĩ Thần tiếp tục nói: “Huấn luyện thể lực không được lười, thể lực tăng lên, kiểm soát hơi thở cũng dễ hơn.”

“Vâng, nhạc sĩ Kiều.”

Cách gọi này làm cho Kiều Dĩ Thần nhíu mày, Đinh Mông nhìn anh chớp chớp mắt: ” Có rất nhiều thí sinh biết anh nha, nhạc sĩ Kiều, có thể cho tôi ôm đùi không?”

Kiều Dĩ Thần nhếch miệng: “Cô biết trước cô bao nhiêu người xếp hàng mơ tưởng ôm đùi tôi không?”

Đinh Mông khinh bỉ liếc mắt nhìn anh, không nói nữa. Cơm nước xong, Đinh Mông nghĩ Kiều Dĩ Thần làm cơm, cô liền đến rửa bát đi, kết quả còn chưa đi vào phòng bếp, liền bị Kiều Dĩ Thần gọi lại: “Cô đi theo tôi lên lầu hai.”

Đinh Mông không rõ lắm nên nhìn anh: “Lên lầu hai làm gì?” Đó không phải là chỗ làm việc của anh ta sao?

Kiều Dĩ Thần nhìn cô, nở nụ cười: “Cho cô ôm đùi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN