Bản hòa tấu hôn nhân
Chương 75 + 76: The End.
Mẹ Kiều khoanh tay nhìn xuống Kiều Dĩ Thần: “Nếu để mẹ thấy con chơi điện tử lần nào nữa sẽ tịch thu máy tính! Đừng nghĩ rằng khóa trái cửa mà mẹ không có cách!”
Kiều Dĩ Thần: “…”
Mẹ Kiều vừa đi Kiều Dĩ Hành cầm một bài thi bước vào. Anh ghét bỏ nhìn Kiều Dĩ Thần rồi kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống: “Chú không thể thi đạt một lần à? Khó khăn lắm mới có thời gian về nhà lại phải dạy bù cho chú nữa.”
Kiều Dĩ Thần bĩu môi: “Không phải anh vẫn ở trường sao? Sao tự dưng lại chạy về nhà ăn chực? Lại còn muốn lãng phí thời gian học bù với anh?”
Kiều Dĩ Hành cười đập bài thi lên bàn: “Bài trắc nghiệm tổng hợp một, trong vòng hai canh giờ phải làm xong.” Kiều Dĩ Thần: “…”
Có cần nghiêm túc như vậy không?
Anh vừa nhìn một đống ký tự số học trên bài thi đã cảm thấy đau đầu rồi. Lâu la hơn mười phút sau Kiều Dĩ Thần cắn bút nhìn Kiều Dĩ Hành: “Anh, anh giúp em chơi đi, em đang dẫn người đánh quái, có khi cô ấy sắp bị giết.”
Kiều Dĩ Hành đang đọc sách ở bênh cạnh, ngay cả mí mắt cũng chưa nâng nói: “Nếu bị giết rồi thì anh vào làm gì nữa?”
Kiều Dĩ Thần nói: “Ít nhất cũng phải giải thích với người ta chứ!”
Kiều Dĩ Hành gấp sách nói: “Yêu sớm không tốt, yêu trên mạng lại càng không tốt”
Kiều Dĩ Thần: “…”
”Ai yêu chứ! Là một người đàn ông trách nhiệm sao có thể không biết gánh vác như thế được!” Kiều Dĩ Thần đỏ mặt tía tai la lên với Kiều Dĩ Hành.
Kiều Dĩ Hành suy nghĩ một chút rồi chỉ về phía tủ quần áo: “Chú ngồi sang bên đó làm bài, quay lưng về phía máy tính.”
Kiều Dĩ Thần: “…”
Anh chuyển bàn sang phía tủ quần áo. Kiều Dĩ Hành thấy anh ngồi xuống rồi mới mở máy tính, đồng thời đeo tai nghe.
Tài khoản chơi game của Kiều Dĩ Thần đều lưu trong máy nên Kiều Dĩ Hành dễ dàng đăng nhập vào “Giang hồ không dễ dọa“.
Vừa onl đã thấy tin nhắn từ bạn bè gửi tới.
Hành xử khiêm tốn 233: Đại hiệp huynh đi đâu vậy?
Hành xử khiêm tốn 233: Đại hiệp! Huynh đừng để lại một mình tôi! Tôi không đánh lại con rắn này!
Hành xử khiêm tốn 233: Đại hiệp đuôi nó quét tới đây! Tôi phải chạy chỗ nào!
Hành xử khiêm tốn 233: Đừng né, tôi chết….:)
Hành xử khiêm tốn 233: Người đâu người đâu người đâu người đâu!
Hành xử khiêm tốn 233: Nếu huynh không xuất hiện tôi sẽ không đi tìm Cố Tử Bích với huynh nữa! Huynh đừng trách tôi!
Kiều Dĩ Hành gần như có thể nhìn thấy gương mặt sốt sắng của đối phương qua màn hình máy tính.
Tiện tay hái sao: Đây.
Hành xử khiêm tốn 233: Đại hiệp! Huynh rốt cuộc cũng tới! t^t
Hành xử khiêm tốn 233: Tôi chết thật thảm ~~~ Tiện tay hái sao: Vừa nãy đánh ở phó bản nào?
Hành xử khiêm tốn 233: Thiên trì Nguyệt đạm thiên môn.
Hành xử khiêm tốn 233: Đại hiệp mất trí nhớ à?
Tiện tay hái sao: Vừa nãy là em trai, giờ nó bị mẹ bắt học bài rồi, nhờ anh giúp nó mang em đi đánh quái.
Hành xử khiêm tốn 233:…
Hành xử khiêm tốn 233: Chưa làm xong bài tập không nên chơi game.
Tiện tay hái sao: Bây giờ nó vẫn chưa làm xong bài tập.
Hành xử khiêm tốn 233:…
Đại ca à, huynh nói xấu em trai mình như vậy có được không?
Nhưng Kiều Dĩ Hành vẫn không ngừng nói xấu: “Bài kiểm tra số học lần này của nó không đạt hình như còn bị mời phụ huynh.”
Hành xử khiêm tốn 233:…
Hành xử khiêm tốn 233: Nói mới nhớ hồi xưa bạn cùng bàn của tôi cũng là một kẻ thi trượt số học nhiều lần… A, đúng rồi, tên anh tôi cũng có 1 chữ Thần!
Kiều Dĩ Hành nhíu mày, đánh chữ nhanh: “Em học cấp 2 ở Thất Trung thành phố A?” Hành xử khiêm tốn 233: Sao anh biết?
Kiều Dĩ Hành trầm mặc, kẻ mà luôn thi trượt số học ở Thất Trung, trong tên còn có chữ Thần, chắc chỉ có Kiều Dĩ Thần mà thôi.
Nhưng mà Đinh Mông bắt đầu chơi game từ bao giờ? Anh nghĩ ngợi một lúc rồi nhắn vào ô chat: “Đi Thiên Sơn.” Hành xử khiêm tốn 233: Ok!
Kiều Dĩ Thần nghe thấy tiếng gõ bàn phím ở phía sau không nhịn được quay đầu nhìn lại.
”Làm bài của chú đi.” Giọng nói của Kiều Dĩ Hành truyền tới.
Kiều Dĩ Thần: “…”
Hai tiếng sau Kiều Dĩ Thần nộp bài. Kiều Dĩ Hành nhìn qua mấy câu rồi nói: “Khi nào chú làm bài được 90 điểm anh sẽ nói cho chú nghe một bí mật.”
Kiều Dĩ Thần hừ một tiếng: “Em không hiếm lạ.”
Kiều Dĩ Hành mỉm cười bỏ bút đỏ ra chấm bài: “Được thôi, đây là chú nói đấy.”
Sau này lúc tốt nghiệp trung học điểm số học của Kiều Dĩ Thần cuối cùng cũng đạt 90 điểm, nhưng mà hai người đã sớm quên lời giao hẹn này rồi.
Mãi hai ngày sau Kiều Dĩ Thần vẫn bị mẹ Kiều quản giáo chặt chẽ, đến tận ngày cuối cùng của nhiệm vụ mới có thời gian đăng nhập.
Kiều Dĩ Thần mở khung chat với Hành xử khiêm tốn 233 để xem hôm trước hai người nói chuyện gì lại phát hiện nội dung cuộc hội thoại bị Kiều Dĩ Hành xóa rồi.
Kiều Dĩ Thần quệt miệng, nhắn cho Hành xử khiêm tốn 233: “Ở đâu? Thời gian nhiệm vụ sắp đến, đừng chạy lung tung.”
Hành xử khiêm tốn 233: Đại hiệp? Hay là anh của đại hiệp?
Tiện tay hái sao:… Là tôi.
Hành xử khiêm tốn 233: Đại hiệp cuối cùng huynh cũng đến rồi! Bài tập số học làm xong chưa?
Tiện tay hái sao:…
Giọng điệu này sao giống Đinh Mông vậy?
Tiện tay hái sao: Cô ở đâu? Để tôi tìm.
Hành xử khiêm tốn 233: Tôi đang ngắm cảnh ở Thúy Hồ, hôm nay có nhiều hải âu lắm.
Tiện tay hái sao:…
Kiều Dĩ Thần cưỡi đại điểu của mình nhanh chóng đến Thúy Hồ. Mặc dù không có nhiều người nhưng quả thật là có nhiều hải âu.
Tiện tay hái sao: Còn 10 phút nữa kết thúc nhiệm vụ, đi phụ cận Cố phủ với tôi đã.
Hành xử khiêm tốn 233: Ok.
Cô vừa định nhảy lên lên đại điểu bỗng phía trước đánh tới một cô bé, con ngựa bên dưới chạy như bay.
(phụ cận) Meo meo bưởi nhỏ: Tôi đã bắt được cô, “Ta muốn nhiều thịt”!
Đinh Mông: “…”
(phụ cận) Hành xử khiêm tốn 233: (⊙v⊙)? Cô nói gì?
(phụ cận) Meo meo bưởi nhỏ: Đừng giả bộ, tôi đã ăn tuyết dung đan.
Đinh Mông: “…”
Tiện tay hái sao lặng lẽ chắn trước mặt Hành xử khiêm tốn 233.
(phụ cận) Meo meo bưởi nhỏ: Người Ma giáo, chuyện không liên quan đến huynh, mau cút đi.
(phụ cận) Tiện tay hái sao: Vậy một người Trại Hoa Đào như cô chạy đến đây làm gì?
(phụ cận) Meo meo bưởi nhỏ: Tôi đến để giết người.
(phụ cận) Hành xử khiêm tốn 233:…Tôi đâu đắc tội cô, nữ hiệp.
(phụ cận) Meo meo bưởi nhỏ: Kệ cô, đã gầy đã xấu lại muốn nổi bật.
Đinh Mông: “…”
Đinh Mông nghĩ đi nghĩ lại mới bắt kịp tần số của cô bé kia.
Có lẽ cô ta đang nói về chuyện “Ta muốn nhiều thịt” làm.
(phụ cận) Hành xử khiêm tốn 233: Nữ hiệp, cô hiểu lầm rồi, thực ra lúc đầu tôi muốn đặt ID là Thèm thịt, nhưng ID này đã tồn tại nên đổi thành Ta muốn nhiều thịt.
(phụ cận) Meo meo bưởi nhỏ:…
(phụ cận) Hành xử khiêm tốn 233: Thực ra tôi rất béo.
(phụ cận) Meo meo bưởi nhỏ: Nói chung tôi mặc kệ, cô mau lại đây để tôi giết, nếu không tôi sẽ lên Kênh Thế Giới thông báo cô chính là Ta muốn nhiều thịt.
(phụ cận) Hành xử khiêm tốn 233:…
(phụ cận) Hành xử khiêm tốn 233: Đến đây đi.
Sau đó cô bỗng thấy dưới kỹ năng hoa mỹ của đối phương bộ váy hồng nhạt trên người mình rất nhanh rơi xuống.
Meo meo bưởi nhỏ giết cô xong liền cưỡi ngựa bỏ đi. Sau khi sống lại Hành xử khiêm tốn 233 đi dạo quanh một vòng rồi nói: “Chết một lần rồi bỗng thấy cả người đều sảng khoái.”
Tiện tay hái sao:…
Tiện tay hái sao: Vậy tôi sẽ giúp cô sảng khoái thêm vài lần.
Hành xử khiêm tốn 233: Tôi rất trong sáng, sẽ không làm bậy với nam tử.
Tiện tay hái sao:…
Tiện tay hái sao: Về Cố phủ.
Kiểu Dĩ Thần tính toán giờ giấc rồi đổi lại thân phận Ám Quỷ Môn, đưa Đinh Mông đi gặp Cố Tử Bích thì…gặp người của Ám Quỷ Môn chặn lại.
(phụ cận) Ám quỷ môn 111: Ha ha ha, tôi biết ngay ôm cây đợi thỏ ở đây la quyết định sáng suốt mà!
(phụ cận) Ám quỷ môn 007: Làm người phải phúc hậu, cướp công của người khác. Quả nhiên mệnh không tốt.
(phụ cận) Ám quỷ môn 007: Sao cậu biết tôi thích làm mấy chuyện không tốt?
(phụ cận) Ám quỷ môn 007:…
(phụ cận) Hành xử khiêm tốn 233: 111, tôi sẽ không đi gặp Cố Tử Bích với huynh.
(phụ cận) Ám quỷ môn 111: Ôi chao, xem ra mấy ngày ở chung nảy sinh tình cảm rồi.
(phụ cận) Hành xử khiêm tốn 233: Nếu huynh bức tôi, tôi sẽ tự sát.
(phụ cận) Ám quỷ môn 007:… Liệt nữ!
Người phụ nữ có khí tiết hoặc có khí phách anh hùng Đồng thời thêm Kiều Dĩ Thần vào danh sách bạn bè.
Hành xử khiêm tốn 233: Thế nao, đại hiệp? Biểu hiện của tôi thế nào?
Hành xử khiêm tốn 233: Vậy có được tính là đã trẻ hết nợ ân tình cho huynh không? Nói thật là kiếp sau tôi vẫn muốn làm người.
Tiện tay hái sao:…
Tóm lại nếu Đinh Mông không thao tác “Hành xử khiêm tốn” đi gặp Cố Tử Bích thì người của Ám quỷ môn cũng không thể cưỡng chế mang cô đi được. Vì vậy sau khi oán trách vài câu, 111 liền cưỡi ngựa rời khỏi.
Dịch dung đan của Hành xử khiêm tốn 233 đã mất đi hiệu lực, trở lại thành “Ta muốn nhiều thịt” như ban đầu.
Đinh Mông đi theo Ám quỷ môn 007 tới gặp Cố Tử Bích. Cố Tử Bích cười nhìn bọn họ nói: “Chúc mừng hai vị hoàn thành nhiệm vụ, thưởng cho một bộ trang phục phu thê.”
Cố Tử Bích vừa nói xong liền xuất hiện một vòng kim quang, bên trong đó là hai bộ trang phục có hoa văn long phượng, thiết kế cao cấp vô cùng đẹp, hơn nữa lại là thần cấp!
Mặc vào trang phục tình lữ này, có thể chọc mù mắt tất cả mọi người!
Kiều Dĩ Thần cũng hiểu những thuộc tính đặc biệt của trang phục này. Nhưng muốn nhận thì lại có vấn đề.
Hệ thống: Người chơi thân mến, người chưa kết hôn, nên không thể nhận trang phục phu thê.
Kiều Dĩ Thần: “…”
Anh nghĩ trò chơi này nên đổi tên thành “Người chơi vô cùng dễ lừa” mới đúng!
Tiện tay hái sao: Về miếu Nguyệt lão, kết hôn.
Ta muốn nhiều thịt: (⊙v⊙)!
Ta muốn nhiều thịt: Tôi không muốn yêu đương.
Tiện tay hái sao: Yêu đương cái đầu cô! Không kết hôn không thể nhận trang phục phu thê! Cô đã ăn một viên dịch dung đan của tôi, ít nhất cũng phải để tôi kiếm được thứ gì chứ!
Ta muốn nhiều thịt:…
Ta muốn nhiều thịt: Tôi chỉ biết cứu được mỹ nữ sẽ được lấy thân báo đáp thôi /(tot)/~~
Tiện tay hái sao:…
Anh thật tình không muốn nhổ vào hai chữ mỹ nữ này đâu,vì vậy nhanh chóng yêu cầu tạo thanh tổ đội: “Thế càng phải theo ý tôi!”
Ta muốn nhiều thịt:…
Dù sao cũng ăn của người ta rồi, cô đành nhận mệnh thêm vào tổ đội, theo anh đến miếu Nguyệt Lão kết hôn.
Làm xong thủ tục kết hôn hai người nhanh chóng đi nhận trang phục phu thê, sau đó rêu rao khắp nơi.
Tiện tay hái sao cũng coi như là một phu quân có thể dựa dẫm, đi phó bản đánh quái vẫn luôn gọi cô theo để lấy exp (kinh nghiệm thăng cấp). Hơn nữa cũng không thấy truyền ra chuyện xấu với người chơi nữ nào, thỉnh thoảng lại tặng cô một vài trang bị vớ vẩn.
Đinh Mông lăn lộn với anh trong trò chơi tầm một năm, bỗng một ngày Tiện tay hái sao nhắn: “Sang năm tôi lên cấp 3, không chơi nữa.”
Đinh Mông hơi ngạc nhiên trả lời: “À à, cấp 3 khá vất vả, huynh cố lên (^w^).”
Tiện tay hái sao: Tôi ghi danh một trường đại học âm nhạc ở nước ngoài, bọn họ có yêu cầu khá cao với văn hóa nên thi xong chắc sẽ rất bận.
Ta muốn nhiều thịt: Vậy sau này huynh cũng không chơi game nữa sao?
Tiện tay hái sao: Có thể thỉnh thoảng mới chơi.
Ta muốn nhiều thịt: À…
Trong game mỗi ngày đều có người bỏ, lại có người mới, cô cũng không nên quá nghiêm túc.
Hơn nữa học kỳ sau cô cũng phải trở lại trường.
Ta muốn nhiều thịt: Học kỳ sau tôi cũng bận rộn, có thể không online nữa.
Tiện tay hái sao không trả lời, hai người im lặng một lúc rồi Đinh Mông hỏi: “Huynh thi đại học âm nhạc à? Tương lai sẽ là ngôi sao rồi?”
Tiện tay hái sao: Tôi muốn làm Nhà sản xuất âm nhạc.
Ta muốn nhiều thịt: (⊙o⊙) Nghe có vẻ lợi hại Tiện tay hái sao: Vẫn ổn chứ….
Ta muốn nhiều thịt: Sau này tôi sẽ làm ca sĩ, có khi chúng ta sẽ gặp nhau ngoài đời ha ha ha.
Tiện tay hái sao: Cô cũng muốn làm ca sĩ?
Ta muốn nhiều thịt: Tại sao tôi lại không thể làm ca sĩ! Trước đây tôi cũng là thành viên của dàn hợp xướng!
Tiện tay hái sao: Ok, vậy tôi chờ cô ra mắt.
Cố Tín tỉnh lại là đã là 6 giờ 45.
Nắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, mang theo một chút tối tăm.
Cố Tín ngồi dậy, tiện tay cầm chiếc quần jean bên cạnh mặc vào. Nude nửa người trên bước đến cửa sổ để kéo rèm ra.
Ánh nắng mất vật cản, thoáng chốc rọi vào người Cố Tín. Cố Tín đưa tay vuốt tóc, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ rồi đi đến phòng quần áo.
Hôm nay không cần thu âm, anh định cả ngày hôm nay sẽ ở nhà sáng tác bài hát mới.
Anh lấy ra một cái áo T-shirt màu đen mặc vào, rồi chạy thể dục trên máy chạy bộ.
Vận động xong đã 8 giờ, anh định mở tủ lạnh lấy ra một hộp sữa tươi thì phát hiện đã sữa đã hết từ bao giờ.
Anh ăn sáng rồi cầm chùm chìa khóa trên bàn, chuẩn bị đi siêu thị mua một số thực phẩm dự trữ trong tủ lạnh.
Cạnh dãy nhà anh thuê có một cửa hàng tiện lợi, vùng này không có nhiều người lắm, anh chỉ cần đội một cái nón là có thể yên tâm ra cửa.
Vừa đẩy cửa vào một trận âm thanh thanh thúy vang lên từ chiếc chuông trên đỉnh đầu, cô gái tóc ngắn đứng ở quầy thu ngân ngọt ngào nói: “Hoan nghênh quý khách.”
Đuôi mắt Cố Tín lướt qua người cô, cô gái này lúc trước anh chưa từng thấy, chắc là mới tới. Dáng dấp không tệ, giọng nói cũng rất ngọt.
Anh đi thẳng đến khu thực phẩm, chọn xong thứ mình muốn rồi đến quầy tính tiền.
”Chào anh, tổng cộng bốn trăm tám mươi ba đồng.”
Mặc dù mới tới nhưng cô gái rất chuyện nghiệp nhanh chóng tính ra số tiền. Cố Tín móc thẻ ra, lúc cô gái nhận lấy thẻ từ tay anh, lúc bấy giờ hơi sững sờ: “Anh là…” “Tôi không phải.” Cố Tín kéo thấp vành nón xuống.
Cô gái trừng mắt, không nói gì thêm. Cất kỹ tiền, cô trả thẻ và đưa hóa đơn cho anh.
Lúc Cố Tín cầm túi siêu thị bước ra ngoài, chuông trên đỉnh đầu lại vang lên “linh linh” một lần nữa.
Anh về nhà dọc theo đường, bên cạnh thỉnh thoảng có vài chiếc xe sang trọng ầm ầm chạy qua. Có bốn năm nữ sinh cấp ba đi đến, trong tay cầm bánh kem và quà, cười nói gì đó.
Cố Tín theo bản năng kéo vành nón xuống thấp nhất, nghĩ thầm nếu như mình quay đầu đi, nhìn có vẻ đột ngột quá, cứ giả bộ không để ý mà đi qua.
Lúc mấy nữ sinh kia nhìn thấy Cố Tín thì giọng nói càng trở nên mập mờ.
Mặc dù Cố Tín không phủ lên mình áo khoác Thiên Vương nhưng cũng đủ khiến các nữ sinh trông thấy phải thét lên.
”Oa, các cậu mau nhìn, chàng trai kia thật là cao nha.”
”Đúng vậy đúng vậy, ít nhất cũng 1m85 nhỉ?”
”Vóc người đẹp, cặp chân dài, vòng eo thon.”
Giọng nói của mấy cô bé lục tục rơi vào lỗ tai Cố Tín, Cố Tín vẫn bình tĩnh như cũ đi càng ngày càng gần.
Khoảng cách càng gần, nữ sinh càng dò xét ánh mắt Cố Tín càng cẩn thận hơn, không cần sát qua nhau, nữ sinh cầm bánh kem chỉ vào anh hét lên: “Là Cố Tin!”
Không chút do dự, Cố Tín bật người quay đầu bỏ chạy.
Mấy nữ sinh cấp ba mê ca nhạc là khó dây dưa nhất, Cố Tín đã từng “thỉnh giáo” qua.
Nhưng mà anh vừa chạy liền chứng minh lời cô bé đó nói, mấy cô gái kia vội vàng hét lên đuổi theo.
Có mấy người lác đác trên đường không hiểu chuyện gì nhìn về phía bọn họ.
Cố Tín chạy thẳng một đường, không hiểu vì sao lại chạy đến cửa hàng tiện lợi ban nãy.
”Hoan nghênh…” Cô gái ở quầy thu ngân mới nói một chữ, vội vàng sửa lời: “Xin hỏi anh làm rơi vật gì sao?”
Cố Tín nhanh chóng đi về phía cô, hỏi: “Có chỗ nào cho tôi trốn một lát không?” Anh chưa nói xong đã tự nhiên đi về phía toilet.
Chuyện tốn papazazi trong toilet này vốn không phải chuyện lạ gì với Cố Tín.
”Chờ chút, anh đến phòng nghỉ của tôi đi.” Cô gái gọi Cố Tín lại, chạy thật nhanh đến mở cửa phòng nghỉ.
Cố Tín nhìn cô, bước chân vào phòng nghỉ rồi khóa cửa lại.
Cô gái vừa về quầy thu ngân, mấy nữ sinh đuổi theo Cố Tín điên cuồng kia cũng vừa đẩy cửa vào.
”Hoan nghênh ghé thăm.” Cô gái lễ phép chào hỏi mấy cô bé kia, nụ cười trên mặt không thể chê.
Nữ sinh cấp ba cầm bánh kem đi đến trước mặt cô, vội vàng hỏi thăm: “Chị có nhìn thấy Cố Tín không?”
Cô gái trừng mắt: “Cố Tín? Ca sĩ Cố Tín?”
Cô chỉ về phía một mặt hàng: “Trên mặt có hình của anh ấy kìa.”
Nữ sinh cấp ba: “…”
Cô bé thở hổn hển nói: “Em nói là người thật.”
Cô gái nói: “Người thật chị còn chưa thấy qua, không phải buổi hòa nhạc của anh ấy cuối năm mới có sao?”
Nữ sinh cấp ba: “…”
Với IQ của chị thu ngân này, đi làm có xảy ra chuyện gì không? Đã vậy còn làm công việc quan trọng như thu ngân!
Cô bé đành đổi cách hỏi khác: “Vừa rồi chị có nhìn thấy một chàng trai cao gầy, đội nón, anh ấy mặc áo T-shirt và quần jean.”
Cô gái nói: “À! Có nhìn thấy qua! Ban nãy anh ấy đến đây mua đồ!” Học sinh cấp ba gần như thấy được chút ánh sáng: “Sau đó thì sao?”
”Sau đó anh ấy vừa mới chạy qua đây.” Cô chỉ về phía cái cậy trước cửa.
Học sinh cấp ba đối diện nhìn cô một hồi, cười nói: “Xin hỏi WC ở đâu? Có thể mượn một chút không?”
Cô gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Cô đưa tay chỉ hướng WC cho cô bé.
Học sinh cấp ba đưa bánh kem cho bạn, tự mình đi đến toilet. Không lâu sau cô bé từ bên trong ra, sắc mặt nóng nảy: “Không có bên trong, có thể đã chạy rồi, nhanh đuổi theo!” Thế là mấy nữ sinh cấp ba chen nhau mà ra.
Cô gái ở cửa hàng tiện lợi nhìn bóng lưng mấy vô bé vội đi, lắc đầu thở dài.
Chỉ là thích ca nhạc mà thôi, đâu cần điên cuồng như vậy.
Cô đi đến cửa phòng nghỉ, giơ tay lên gõ một cái: “Anh gì ơi, mấy cô bé đã đi rồi, anh có thể ra.” Khóa cửa vàng lên răng rắc, Cố Tín từ bên trong bước ra.
Cô gái ngửa đầu nhìn anh cười: “Thì ra anh thật là Cố Tín?”
Cố Tín cười nói: “Thật ngại quá.”
Cô gái không để ý: “Anh đi nhanh một chút, nói không chừng lát nữa mấy cô bé sẽ quay lại đấy.”
”Ừ, cảm ơn..” Ánh mắt anh quét lên chiếc thẻ nhân viên: “cô Thẩm Thi Thi”
Thẩm Thi Thi nghe qua tên mình hàng ngàn, hàng vạn lần, từ miệng người này nói ra lại động lòng như vậy, khiến cô đỏ mặt.
Cố Tín khẽ cười, đi ra ngoài vài bước, lại quay đầu nhìn cô.
Anh nhớ đây là khoảng thời gian cửa hàng tiện lợi thay ca.
”Sao vậy?”Thẩm Thi Thi bị anh nhìn không biết làm sao.
Cố Tín câu môi, nhấc túi mua sắm trên tay, nhìn cô hỏi: “Cô biết làm cơm cà ri không?”
Hoàn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!