Bạn Học Lưu Manh - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
191


Bạn Học Lưu Manh


Chương 26


” Tiểu Dĩnh…” Lữ Nhi khẽ gọi cậu.

Dĩnh Thiên dường như không hề nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác, mắt cậu cứ thế dán chặt vào hai con người kia. Trái tim lại bắt đầu nhói lên, bọn họ nắm tay như vậy là có ý gì nhỉ?

Không phải như mình nghĩ đâu ha? Cậu nhếch môi cười nhạt, sau đó xoay lại nhìn Lữ Nhi, trông cậu ta có vẻ lo lắng.

” Đừng lo mà, tớ không sao cả.” Dĩnh Thiên nói, cậu trưng ra nụ cười hiền dịu.

Lữ Nhi khẽ thở dài, mắt liếc sang phía quầy đồ uống. Cô gái đó trông rất quen, hình như là Thiên Di, nữ sinh lớp mười mà. Tại sao hai người đó lại đi chung với nhau nhỉ? Còn nắm tay thân mật giữa ban ngày như vậy…

Lẽ nào…

” Chúng ta lên lớp thôi, trễ giờ rồi. ” Dĩnh Thiên lên tiếng ngắt đi mạch suy nghĩ của Lữ Nhi, cậu đứng dậy rồi nắm lấy tay Nhi kéo đi.

Vệ Manh ở phía bên này nghe thấy tiếng động nhẹ, khẽ nghiêng đầu nhìn qua thì thấy Dĩnh Thiên cùng Lữ Nhi đang đi về hướng cầu thang.

Hắn nhìn cậu rất lâu, đến mức cô nàng Thiên Di bên cạnh phải lay tay hắn, ” Vệ Manh, anh nhìn gì vậy?”

Vệ Manh sựt tỉnh, hắn nhìn Thiên Di, ” Không có gì. Chúng ta đi thôi. ” Nói rồi hai người đi theo hướng ngược lại với hai người kia.

Dĩnh Thiên với Lữ Nhi vừa ngồi vào chỗ thì Phạm Uyển Như cũng vừa lúc vào tới. Cô đứng giữa lớp nhìn bao quát một lượt, thấy bàn số năm lại trống ngoác, cô khẽ nhíu mày.

Đúng là vẫn chứng nào tật nấy, năm ngoái nhờ có Dĩnh Thiên ngồi cạnh mà nó đã đỡ hơn. Năm nay không có thằng bé ngồi cùng, nó lại dở chứng.

Vệ Manh à, em là một học trò làm thầy cô muốn điên đầu lên được!

Cô Như vừa mới ngồi vào chỗ, thì bên ngoài cửa Vệ Manh đang đi vào, hắn ngước mắt nhìn cô, cúi đầu một cái nhanh như chớp, sau đó thì trở về chỗ ngồi của mình.

” Các em trật tự. ” Uyển Như gõ tay lên bàn hai cái, cái đám nhốn nháo phía dưới lập tức im phăng phắc.

Sau khi lớp trật tự, Uyển Như mới mỉm cười thông báo, ” Hôm nay cô có tin cần thông báo. Các em có tò mò không?”

Cả lớp đều đồng thanh: ” Chuyện gì vậy ạ? Thông báo gì thế? Chúng em được đi chơi hả cô?”

“……… “

Đi chơi cái khỉ gì vào đầu năm cơ chứ? Uyển Như nghe học trò mình ngây ngô hỏi, cô khẽ lắc đầu.

” Không phải, hôm nay lớp chúng ta sẽ có thêm hai bạn mới chuyển vào. Một bạn từ trường khác chuyển qua, còn một bạn từ lớp dưới chuyển lên. “

” Lớp dưới ạ?”

Uyển Như gật gật, ” Phải, vì bạn ấy có thành tích khá tốt nên được chuyển lên lớp chúng ta. Được rồi, Lữ Nhi, em canh lớp giúp cô một chút nhé. Cô đi xuống phòng giáo viên. “

” Vâng ạ. ” Lữ Nhi ngồi dưới đáp.

Dĩnh Thiên từ lúc nãy đến bây giờ cũng chưa nói thêm câu nào, cậu chỉ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ đãng không biết đang suy nghĩ cái gì nữa.

Lữ Nhi thấy thế bèn lấy tay mình huých vào tay Dĩnh Thiên, ” Đừng nghĩ nữa.”

Dĩnh Thiên nhẹ di chuyển ánh mắt đến gương mặt Lữ Nhi, cậu bỗng thở dài một cái, “….Tớ biết rồi.”

” Aiigoo, tớ nói này, ghé lại đây. ” Lữ Nhi ngoắc ngoắc Dĩnh Thiên lại gần mình, sau đó thì ghé sát tai cậu thì thầm, ” Cần tớ điều tra hai người bọn họ không?”

Nghe xong lời đề nghị hết sức cám dỗ kia, Dĩnh Thiên liền lắc lắc đầu từ chối. Dù sao cậu cũng chỉ là thích đơn phương thôi, ai lại đi điều tra như vậy?

” Thật là không muốn a?” Lữ Nhi nghi ngờ hỏi lại.

Không hỏi thì làm sao mà chắc chắn được cơ chứ, biết đâu lại không phải như cậu nghĩ thì sao hả, Tiểu Dĩnh?

Dĩnh Thiên lẳng lặng gật đầu chấp nhận, cứ coi như lúc nãy cậu chưa thấy cái cảnh tượng tình cảm đấy của hai người họ.

Ban ngày nhắc người liền thấy người. Sau khi cô giáo ra khỏi lớp thì Khúc Vệ Manh mới bước vào lớp.

Như một phản xạ, ánh mắt của Dĩnh Thiên lập tức dõi theo hắn cho đến khi hắn yên vị chỗ ngồi mới thôi.

Trên hành lang, Uyển Như cùng với hai học sinh mới đang đi tới gần lớp, cả người bọn họ vừa bước vào thì tất cả ánh mắt đều dồn vào một chỗ.

Lữ Nhi nhìn thấy hai học sinh mới, không nhịn nỗi mà đã thì thầm với Dĩnh Thiên, ” Nhìn xem, hai bạn đó nhìn dễ thương ha.”

Dĩnh Thiên cũng nhìn qua phía cửa, gật đầu đồng tình. Đúng là rất dễ thương.

Nhưng mà…hai từ dễ thương đó sao lại dùng cho con trai nhỉ?

Tiểu Nhi à, sao cứ cậu đảo lộn giới tính của người khác như vậy chứ?

Uyển Như đứng gần bàn giáo viên, hai học sinh kia đứng trước lớp, một người gương mặt tự tin, một người lại khác hoàn toàn.

” Hai em tự giới thiệu về mình đi. ” Cô giáo mở lời trước.

Cả lớp ngồi bên dưới im lặng ngóng chờ từng người giới thiệu. Hai người đó, mỗi người đều mang một vẻ khác biệt, tính cách xem ra cũng khác nhau.

Nam sinh với gương mặt rạng rỡ đầy sức sống đã chủ động giới thiệu trước:

” Xin chào, mình là Tống Phi Kiệt, từ trường Đại Ưng chuyển qua, sau này mong mọi người giúp đỡ. “

Giọng nói trầm ấm vang lên khiến cả lớp có chút bất ngờ, người con trai này tướng mạo rất đẹp, gương mặt lại đầy vẻ nam tính. Lữ Nhi nhìn cậu ta, khẽ nhíu mày.

Tống Phi Kiệt không hiểu sao cùng di chuyển ánh mắt đến chỗ của Lữ Nhi, hắn nhìn cậu một lúc rồi mới rời đi.

Nam sinh thứ hai có vẻ e dè hơn, giọng cậu ta khá nhỏ nhưng rất rõ ràng:

” Xin chào, mình là Hứa Khê, từ lớp 10B6 chuyển lên, mong mọi người hãy giúp đỡ mình nhiều hơn nữa. “

Bên dưới sau khi lắng nghe xong thì đã cho hai người họ một tràng vỗ tay chào đón nhiệt liệt.

” Được rồi, bây giờ cô sẽ sắp chỗ cho hai em nhé. ”

Nói rồi Uyển Như nhìn xuống dưới bàn Dĩnh Thiên, ” Dĩnh Thiên, em di chuyển xuống ngồi cùng Vệ Manh đi. Phi Kiệt, em vào chỗ bạn vừa rồi ngồi nhé. “

“……….. ” Dĩnh Thiên tưởng mình nghe nhầm, cậu chỉ thấy có tiếng nổ boong vang bên tai.

Lữ Nhi chép chép miệng, cậu nghiêng đầu nhìn Dĩnh Thiên đang sửng sốt, ” Tiểu Dĩnh à, cậu có ổn không? Hay chúng ta nói cô không đổi nhé?”

Dĩnh Thiên trầm mặt một lúc, sau đó thì sắp xếp sách vở vào cặp, ” Để cậu ấy ngồi với cậu đi, dù sao cậu cũng là lớp trưởng, học sinh mới ngồi cạnh lớp trưởng cũng tốt mà.”

Lữ Nhi nghe cậu nói, khẽ bĩu môi. Aigoo, cậu là muốn ngồi cùng Vệ Manh thì cứ nói đại đi, sao phải viện cớ con nít như vậy chứ? Tớ đây cũng không muốn làm kỳ đà cho hai người nữa.

” Được rồi, cậu xuống đó đi. Bảo trọnggggggg. ” Lữ Nhi nhìn cậu mỉm cười, hai tay tạo dáng kiểu động viên kịch liệt.

Tống Phi Kiệt sau khi nghe cô sắp chỗ thì đã nhanh chóng di chuyển đến bàn số ba, hắn tự nhiên ngồi vào, lấy vài đồ dùng ra đặt lên bàn. Ngạc nhiên là…hắn ta vẫn chưa thèm nhìn Lữ Nhi lấy một cái từ khi ngồi cạnh cậu.

Lữ Nhi cũng bất ngờ trước thái độ của Phi Kiệt, cậu chỉ thầm hừ lạnh trong lòng. Xì, tôi đây là lớp trưởng đó nhé, còn chưa biết chủ động chào hỏi một câu nữa. Đúng là….đồ khó gần.

” Hứa Khê, em sẽ ngồi cùng bạn Cẩn Siêu nhé. Là bạn phía cuối lớp ấy. ” Uyển Như tiếp tục hướng dẫn chỗ ngồi cho nam sinh thứ hai.

Hứa Khê tay ôm cặp ngoan ngoãn nghe lời cô, cậu bước xuống bàn cuối cùng trước vài con mắt tò mò. Cậu khó hiểu nhìn họ, sau đó thì nhìn tới bạn ngồi bên cạnh mình.

Cậu ta trông có vẻ hung tợn, khó gần, gương mặt không một chút cảm xúc nào, lạnh băng!

“…. ” Hứa Khê đột nhiên cảm thấy hồi hộp, cậu khẽ khàng đặt cặp lên bàn, sau đó thì ngồi im phăng phắt.

Cẩn Siêu lúc này mới nhúc nhích người, hắn chống cằm khẽ liếc mắt về phía bên cạnh, nhận xét trong đầu vài câu rồi cũng im re.

Ai ai cũng rất yên bình và ổn định, chỉ có mỗi hai con người bàn số năm là rắc rối. Dĩnh Thiên ôm cặp xuống dưới, cậu vờ như giữa hai người không có gì xảy ra mà ngồi vào đó.

Vệ Manh khoanh tay, dựa lưng vào ghế, hắn lưu manh lấy cái cặp mình chắn ngang ở giữa, chiếm gần hết chỗ ngồi của Dĩnh Thiên.

“…Này, tớ hết chỗ để ngồi rồi. ” Dĩnh Thiên lí nhí nói.

” Đó là chuyện của cậu, tôi phải quản à?” Vệ Manh đáp.

“………. ” Dĩnh Thiên thấy thái độ đó cũng đủ hiểu là mình nên im lặng một chút.

Ba tiết buổi sáng êm đẹp trôi qua, Lữ Nhi toang định về phòng thì Phi Kiệt liền lẽo đẽo theo sau.

Cậu bị tên kia theo đuôi, bèn lên giọng, ” Sao lại đi theo tôi?”

Phi Kiệt nhún vai, ” Chứ phải đi theo ai?”

” Theo ai chẳng được. “

” Nhưng mà tôi cùng phòng với cậu, chẳng lẽ kêu tôi đi cùng người khác à?” Phi Kiệt xoa xoa mũi nhìn Lữ Nhi.

“……. ” Cái gì? Cậu ta sao lại cùng phòng với mình? Trời ạ, cái không gian một mình đã bị chiếm một cách công khai như vậy sao? T.T

Phi Kiệt thấy Lữ Nhi cứ nhìn mình mà không trả lời, hắn chép chép miệng, ” Này, thế có định về phòng không? Tôi buồn ngủ lắm rồi ấy.”

Nói xong thì hắn đi về phía trước dù vẫn chưa biết căn phòng của mình nằm ở đâu. Lữ Nhi định thần lại, cậu vội chạy theo hắn, ” Không biết chỗ mà sao ham hố quá vậy? Cậu bị tăng động à?”

Phi Kiệt bĩu môi, ” Đúng vậy, tôi là một thằng tăng động đích thực. Bởi vậy, cậu phải cố gắng thích nghi với tôi đi là vừa.”

“…….. ” Cái…con khỉ. Mình tăng động như vậy đã là một vấn đề lớn rồi, thế quái nào bây giờ lại cùng phòng với một tên tăng động gấp bội. Cuối cùng thì cái phòng đó nó có còn lành lạnh không nhỉ?

Dĩnh Thiên với Vệ Manh cũng trở về phòng nằm nghỉ trưa. Hai người hai giường, không ai nói với ai câu nào.

Dĩnh Thiên nằm trên giường, cậu lôi cuốn sách trinh thám ra vờ như đang chăm chú đọc. Còn Vệ Manh thì hắn có vẻ không quan tâm lắm, tai đeo phone, nhạc mở đến mức to nhất. Đến cả bên ngoài này mà cậu cũng có thể nghe được.

Căn phòng đang im lặng thì chuông điện thoại của Vệ Manh reo lên, Dĩnh Thiên bị tiếng động làm cho giật mình, cậu nhíu mày nhìn sang.

Vệ Manh chỉ cảm nhận được bên cạnh mình đang rung lên từng hồi, hắn lười nhác với lấy điện thoại bắt máy, ” Nghe. “

Bên kia vang đến một giọng nữ đầy ngọt ngào, ” Vệ Manh, sao anh bắt máy lâu vậy? Mà giọng anh cũng lạnh quá đi…”

Vệ Manh không cần nhìn tên cũng đủ biết là ai đang nói, hắn thở hắt ra, ” Có gì không, Thiên Di?”

Thiên Di. Cái tên kia vô tình lọt vào tai Dĩnh Thiên, cuốn sách trong tay cậu bỗng dưng bị siết chặt lại đến đáng thương.

Tâm tình cậu trở nên căng thẳng, mắt tuy vẫn dán vào sách nhưng một chữ cũng không thể đọc nổi.

” Ừm, khi nào? ” Vệ Manh vẫn nói chuyện bình thường với Thiên Di.

” Ờ, anh qua liền. ” Nói rồi Vệ Manh cúp máy, hắn leo xuống giường, lấy vội cái áo khoác mặc vào người rồi ngoảnh mặt đi khỏi phòng.

Dĩnh Thiên lúc này mới buông cuốn sách trong tay xuống, hai mắt cụp xuống trong vô cùng rầu rĩ. Cậu co gối lên rồi tựa đầu lên đó.

Thiên Di với Vệ Manh hẳn là đang hẹn hò rồi. Hai người bọn họ…đúng là đang hẹn hò rồi. Tiểu Dĩnh à, mi thật sự không còn cơ hội nữa đâu.

Vệ Manh mở cửa bước ra ngoài, vừa đi được một đoạn thì bắt gặp nam sinh mới chuyển vào, hắn cũng nhìn thấy Vệ Manh, đôi môi nhanh chóng cong lên rạng rỡ, ” A! Ra là anh họ à? “

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN