Bạn Học Nhỏ
Chương 3: Đọc bản kiểm điểm của cô
Lúc này Lê Vi đi vào, thấy tình cảnh hai phe đối đầu, sửng sốt mất một lúc.
“Mấy người… Tranh nhau đi vệ sinh đấy à?”
“…”
Lúc hai người đã đi xa, Trì Diệp mới nói chuyện này cho Lê Vi nghe.
Lê Vi tức giận phát run, “Diệp Tử, sao cậu không nói sớm?”
Trì Diệp vui vẻ, “Định làm gì nào, cãi nhau với bọn họ hay gì?”
“…”
“Chẳng lẽ lại đánh nhau, đến lúc đó lại phiền, kệ họ nói gì thì nói.” Cô cười một tiếng, “Với cả cậu không thấy bọn họ bị mình chọc giận đỏ mặt à!”
Giọng điệu này, có vẻ đều là người thầm mến Dịch Thuần.
Ban đầu Trì Diệp cũng hơi bực mình, nhưng ra ngoài gió mát thổi, cảm thấy chẳng đáng.
Hơn nửa chiến tranh giữa phái nữ đều do tình yêu mà ra.
Ôi, sao mà khổ thế này.
Mấy bà chị này, thật là đáng thương…
***
Cuối cùng thì chuyện Trì Diệp trèo tường ra ngoài vẫn bị Thái lão đầu phát hiện ra.
Tiết 2 buổi chiều mới bắt đầu khám sức khỏe, Thái lão đầu kéo cô ra khỏi phòng học ra ngoài hành lang nói chuyện.
“Thầy hiệu trưởng còn hỏi tôi học sinh nữ nào mà nhanh nhẹn thế, Trì Diệp, em xem có giống em không?”
Hôm nay tình cờ lại là ngày thầy hiệu trưởng đi tuần tra buổi trưa, đứng ở phía bên kia sân trường nhìn thấy một bóng người mặc đồng phục học sinh nhảy từ bờ tường xuống. Ông ta không kịp ngăn cản, liền đi hỏi các giám thị tìm chủ nhiệm các lớp, tìm ra Trì Diệp cho bằng được.
Cô đúng là đứng trước họng súng, nếu đổi là giáo viên khác tuần tra, ít ra còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Trì Diệp “A” một tiếng, “Em cảm ơn thầy hiệu trưởng đã khen ngợi ạ, cùng thường thôi ạ. Nếu ở thời cổ đại, đi trên tường cũng có thể xem như là một loại nghệ thuật đấy ạ.”
Thái lão đầu bị câu nói của cô chọc giận muốn hộc máu, “Trì Diệp!”
Trì Diệp lập tức nghiêm túc, “Thầy ơi em biết lỗi rồi ạ!”
Thái lão đầu nhìn cô một cái.
Ông đã đi dạy học nhiều năm, dẫn dắt nhiều lớp, gặp muôn hình vạn trạng học sinh khác nhau, lớp học sinh càng về sau càng nghịch ngợm học kém, nếu không để ý sẽ sinh hư.
Vì thế nên cho dù thành tích học của Trì Diệp đội sổ, bài tập về nhà làm có lệ, có khi còn không làm, đủ loại thói hư tật xấu, nhưng Thái lão đầu cũng không có ý định mặc kệ cô.
Mắt thấy vẻ mặt Trì Diệp vẫn vừa mắt, ông nhịn cơn tức giận xuống, “Trì Diệp, không phải là thầy nhằm vào em, em biết mình được trường cấp 2 chuyên thể dục đề cử vào học, có khoảng cách nhất định với các bạn học khác thi đỗ vào trường nhờ thành tích, nhưng em không nên bỏ cuộc! Em thấy bạn cùng bàn học giỏi như vậy, sao không nhờ bạn kèm cặp mình cho tốt? Dồn hết tâm tư vào việc học, thầy tin em có thể làm được…”
Trì Diệp nghe ông nói cảm thấy hơi buồn ngủ, nhịn một lúc mới nén được cái ngáp.
Thái lão đầu càng nói càng du dương trầm bổng, cô đi vào cõi tiên nửa ngày, đột nhiên thấy có bóng người ở phía bên kia hành lang đi tới, ánh mắt chợt định thần lại.
Người tới là Dịch Thuần.
Hình như cậu vừa đi ra từ văn phòng giáo viên, trên tay còn ôm một tờ đề thi, vai rộng chân dài, chỉ đi dọc hành lang mà mang lại hiệu ứng như đang sải bước trên bục sân khấu chữ T.
Trì Diệp không tự chủ được bị vẻ ngoài của anh hấp dẫn.
Mắt thấy hai người sắp chạm mặt thì Thái lão đầu cũng kết thúc bài phát biểu, “…Ngày mai mang bản kiểm điểm 1000 chữ nộp cho thầy, không được tái phạm trèo tường nữa, đã rõ chưa?”
Giọng nói Thái lão đầu mười phần âm vang, lại đúng lúc vừa kết thúc khám sức khỏe, Dịch Thuần đi qua bên cạnh cũng nghe thấy câu nói này.
Trì Diệp thấy có vẻ cậu bị chọc cười, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Cười lên cũng cực kỳ dễ nhìn, đẹp trai hơn các minh tinh idol nam trên TV gấp mấy lần.
Vào thời điểm bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Dịch Thuần lấp lánh như ánh sao.
Trái tim Trì Diệp không khống chế được, kịch liệt rung động.
“…Trì Diệp! Em nghe thấy không?”
Trì Diệp không để ý, lớn tiếng trà lời, “Em biết rồi ạ!”
Ánh mắt vẫn dõi theo dáng người vững chắc kia.
Tim đập nhanh quá.
Thịch, thịch, thịch.
Cứ như vừa chạy bộ mấy vòng, trái tim muốn nhảy ra khỏi cả lồng ngực.
Trì Diệp không nhịn được che ngực vị trí trái tim.
Thái lão đầu thấy cô không bình thường, nhíu mày, “Em làm sao thế Trì Diệp?”
Trong chớp mắt, cô đột nhiên ra một quyết định rất vô trách nhiệm.
Dịch Thuần đi gần bên cô, chỉ cách có hai, ba bước.
Trì Diệp không trả lời Thái lão đầu.
Cô xoay người, chạy tới trước mặt Dịch Thuần chặn đường cậu, một loạt động tác vô cùng trơn tru.
Dịch Thuần dừng chân, “Có việc gì?”
Trì Diệp nhìn cậu chằm chằm.
“Bạn học Dịch Thuần, mình muốn theo đuổi cậu.”
“…”
“Không phải trêu đùa cậu đâu!”
Giọng nói của cô không bé nhưng tiếng loa trong phòng khám sức khỏe quá to, Thái lão đầu đứng vài bước cách xa nhưng chẳng nghe thấy.
Chỉ có Dịch Thuần nghe thấy thôi.
Cậu cong môi, “A” một tiếng.
“Tôi biết rồi.”
Dừng lại một chút, lách qua người Trì Diệp, đi vào cửa lớp 2, không còn thấy bóng nữa.
***
Bản kiểm điểm 1000 chữ, đối với Trì Diệp bình thường không viết văn thì độ khó có chút cao.
Cũng chỉ trách vận may của cô quá kém, vốn muốn để cho chuyện này bị quên đi êm đẹp, thì ngay rạng sáng hôm sau cô đi học nhân lúc chuông vào lớp còn chưa vang lên mà đã bị Thái lão đầu đứng ở cửa túm lấy.
Thân thể Thái lão đầu run lên như lá rau rung rinh, “Đã viết kiểm điểm chưa?”
Trì Diệp “A” một tiếng, làm bộ bây giờ mới nhớ, một giây sau đó cẩn thận nói dưới ánh mắt muốn giết người của Thái lão đầu: “Thầy ơi em quên mất…”
“Trì Diệp! Em vừa phải thôi!” Thái lão đầu vung tay, “Không phải vào lớp tự học nữa, đến văn phòng tôi viết, tôi nhìn em viết.”
“Thầy ơi, không hay đâu, sẽ ảnh hưởng đến công việc của thầy mất!”
Thái lão đầu nhìn cô một cái, “Tí nữa thầy hiệu trưởng muốn đích thân kiểm tra bản kiểm điểm của em.”
“…”
Trì Diệp không nhịn được chửi bậy trong lòng.
Xui xẻo chết mất thôi.
Một tiết tự học không thể đủ để cô viết 1000 chữ, Thái lão đầu vẫn kiên trì, không cho cô vào học mà phải ở lại văn phòng tiếp tục viết đến khi xong mới thôi.
Chuông báo kết thúc thể dục buổi sáng vang lên, cô mới để bút xuống nhìn qua tờ kiểm điểm dày đặc chữ, hài lòng đặt trên bàn của Thái lão đầu.
Lúc cô vào lớp thì các bạn học cũng đã trở về.
Lục Phóng nhìn thấy Trì Diệp, cười với cô, “Xong việc rồi hả?”
Trì Diệp hơi buồn ngủ, gục xuống đáp một tiếng.
Lục Phóng nâng mắt kính lên, lục lọi cặp lấy ra một cái túi MacDonald, đặt trên bàn cô.
Trì Diệp nhíu mày, “Mua cho mình à? Lớp phó có tâm vậy?”
“Ai bảo mặt cậu béo tròn như vậy?”
“…” Trì Diệp khua tay về phía cậu ta ra vẻ muốn đánh người, lườm cậu ta uy hiếp.
“Phương Gia Di mua cho cậu, nhưng không tiện tự đưa, phải lén lút nhờ tôi.”
Trì Diệp ngẩng đầu nhìn ghế trống của Lê Vi, nhưng Phương Gia Di ở bên cạnh thì có mặt, nhìn qua đây chăm chú như đã để ý từ lâu.
Chống lại ánh mắt Trì Diệp, nữ sinh hoảng hốt như con thỏ, luống cuống tay chân xoay người đi.
Khóe môi Trì Diệp cong lên, ở đằng xa nói: “Cảm ơn nhé!”
Đầu nữ sinh kia càng cúi thấp hơn.
Trì Diệp nở nụ cười, tâm tình tốt lên.
Cô vừa ăn MacDonald vừa ngâm nga một bài hát.
Lục Phóng giật khóe miệng, lời ít ý nhiều hạ kết luận, “Đồ ngốc!”
***
Vốn nghĩ là chuyện trèo tường đã kết thúc, không ngờ thầy hiệu trưởng quyết tâm rèn luyện học sinh mới bằng cách ra một quy định mới.
Buổi trưa thứ năm hàng tuần là giờ phát thanh cố định của trường Thập Tứ, đài phát thanh này do học sinh tổ chức, coi như là một nội dung bổ sung chất lượng giáo dục của trường Thập Tứ. Đài phát thanh hoạt động 30 phút từ mười hai giờ đến mười hai giờ rưỡi, giờ tự học buổi chiêu. Bình thường sẽ bắt đầu bằng vài bài hát, người phát thanh kể một số câu chuyện cười, thỉnh thoảng đọc mấy bức thư nặc danh được gửi đến.
Nhưng giáo viên không cho phép yêu sớm, gửi thư nặc danh cũng nguy hiểm, nên các thiếu nam thiếu nữ nảy lòng xuân sẽ dùng cách ẩn ý để bày tỏ tình cảm của họ.
Nghe nói năm ngoái có một người sáng tác thơ ẩn dụ, không ai phát hiện ra manh mối, cuối cùng người đó sau khi tốt nghiệp phải tự mình nói ra.
Lúc bắt đầu phát thanh, Trì Diệp đang ở trong canteen.
Cô hơi lơ đễnh, kể cả món ăn thích nhất là bánh gạo nấu sườn ướp mật ong cũng không ăn, ánh mắt thi thoảng đảo bốn phía.
Nhưng lại không tìm thấy người cần tìm.
Lê Vi ngồi đối diện cô, tất nhiên có thể phát hiện ra sự khác lạ này.
“Diệp Tử, cậu tìm cái cậu đẹp trai lớp bên à?”
Trì Diệp bị vạch trần tâm tư nhưng không đỏ mặt, gật đầu thừa nhận, “Ừ.”
“Cậu…”
“Mình muốn hỏi cậu ấy trà sữa hôm qua uống có ngon không, làm hại mình phải viết bản kiểm điểm, nếu vị không ngon thì thiệt quá.”
Thuận tiện thương lượng với cậu ấy làm thế nào thì sẽ theo đuổi thành công.
Trì Diệp âm thầm thêm một câu trong lòng.
Lê Vi dở khóc dở cười.
Nhưng tìm cả nửa ngày cũng không thấy xuất hiện.
Nếu không tìm được thì Trì Diệp cũng không ép buộc, chuyển chủ đề.
Lê Vi nghĩ tới điều gì đó, ngừng đũa, lo lắng hỏi: “Diệp Tử, lần gần nhất dì cậu tới thăm là lúc nào? Lần đầu tiên cậu dọn ra ngoài ở, bà ấy không tới thăm cậu một chút nào à?”
Trì Diệp cười một tiếng, “Lần đầu đâu mà lần đầu, trước đó mình cũng ở một mình chỗ võ quán đó thôi.”
“Không giống nhau mà…”
Cô không muốn tán gẫu chuyện trong nhà với Lê Vi nên nhanh chóng gắp vài miếng bánh gạo nhét vào miệng nhai, nhai được hai cái liền giục: “Ăn mau lên, nóng chết mất, chúng ta nhanh nhanh về lớp nào.”
Phòng học cũng nóng, nhưng chỗ ngồi của Trì Diệp ngay quạt, bật quạt trần cỡ to nhất cũng đỡ nóng hơn canteen nhiều rồi.
Lúc Trì Diệp và Lê Vi ăn xong ra khỏi canteen thì thời gian phát thanh một tuần một lần cũng đã đến.
Tiếng nhạc từ cái loa rè phát ra khắp sân trường, nghe có chút chối tai.
Không biết là tài năng mới nào chọn bài “Trời mưa” giữa buổi trưa nắng chói chang, cứ như nghe bài hát này nhiệt độ có thể tự hạ xuống.
Bài “Trời mưa”: https://www.youtube.com/watch?v=nXCm67L4qAU
Bài hát kết thúc, loa phát thanh truyền tới một giọng nam trầm thấp, có chút lạnh lùng.
“Tiếp theo đây…”
Bước chân Trì Diệp dừng lại.
Lê Vi cũng dừng lại theo, “Sao vậy?”
“Giọng nói này…”
Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy tám chín phần mười là giọng Dịch Thuần, rất êm tai. Dù là loa trường rè đến mấy vẫn khiến người nghe cảm động. Trước giờ cô chưa từng nghe thấy giọng nói của nam sinh nào cuốn hút như thế, mỗi thanh trầm bổng du dương như cái móc câu, nhẹ nhàng cào vào trái tim người ta, làm nhịp tim cô tăng lên không ít.
Cậu ấy ở ban phát thanh?
Tại sao trước đây cô không để ý nhỉ?
Trì Diệp mím môi, vừa định nói gì lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Dịch Thuần từ từ nói tiếp.
“Một bản kiểm điểm sẽ được đọc lên. Buổi trưa ngày hôm qua…”
Mí mắt cô giật lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!