Bạn Học, Tôi Muốn Cậu - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
910


Bạn Học, Tôi Muốn Cậu


Chương 29


Âu Dương Nam Tuấn khẽ nghiêng đầu quan sát khuôn mặt ủy mị của cô, giọng nói thập phần dịu dàng, sủng ái: “Lãng Lãng của anh mà khóc sẽ không còn đẹp nữa đâu!”

Diệp Lãng vẫn không ngó ngàng gì đến hắn, tiếp tục gắp một miếng thịt khác bỏ vào miệng.

Âu Dương Nam Tuấn không vội bỏ cuộc, lần này hắn không nói mà bắt đầu cầm đũa lên ăn.

“Lãng Lãng là vì nấu cơm cho anh nên mới bị thương, yên tâm, anh sẽ không phụ lòng em!” Hắn nhìn đến ngón tay bị thương của cô mà trong lòng không khỏi dâng lên một trận chua xót.

Hắn biết vừa rồi mình đã làm cho cô tổn thương rất nhiều, chỉ vì hắn ghen tuông mù quáng, chỉ vì hắn quá nóng nảy!

Âu Dương Nam Tuấn lại nhìn đến những giọt nước mắt uất ức đang lăn dài trêи khuôn mặt của Diệp Lãng, hắn thực sự nuốt không trôi nữa.

“Lãng Lãng à..” Ngay khi Âu Dương Nam Tuấn vừa gọi đến tên của cô bằng giọng điệu thân mật đó, Diệp Lãng đột nhiên cầm bát đũa đứng dậy khỏi ghế, xoay người đi về phía bồn rửa bát.

Âu Dương Nam Tuấn thấy thế cũng đứng dậy, đi đến bên cô rồi âu yếm ôm lấy cô từ phía sau lưng, cằm hắn đặt ở trêи vai cô, giọng thì thào: “Lãng Lãng, anh sai rồi.”

Diệp Lãng lúc này vẫn chưa hết khóc, mặc kệ hắn ở bên tai nói gì, cô cũng nhất quyết không lên tiếng.

Sau khi đặt bát đũa xuống bồn rửa bát, Diệp Lãng dùng xà phòng rửa sạch tay rồi lạnh lùng hất vai ý bảo hắn tránh ra, nào ngờ Âu Dương Nam Tuấn lại ôm cô chặt hơn.

“Buông ra, em muốn về phòng nghỉ ngơi!”

Âu Dương Nam Tuấn cố chấp không buông, tiến thêm một bước gặm lấy chiếc cổ trắng ngần của cô, không ngừng ɭϊếʍ hôn cắn ʍút̼, môi lưỡi hắn đi đến đâu thì nơi đó ngay lập tức đỏ bừng lên.

Cơ thể Diệp Lãng hơi run lên, cảm giác chiếc lưỡi ướt át của hắn đang tiến đến vành tai của mình, cô vội cắn môi để nén lại tiếng ngâm nga, thay vào đó là một giọng nói lạnh lùng cất lên: “Anh đủ chưa?”

Âu Dương Nam Tuấn khẽ hôn lên vai cô, thành khẩn nói: “Anh xin lỗi. Anh hứa sau này sẽ không ghen tuông mù quáng như vậy nữa, Lãng Lãng đừng giận anh có được không?”

Dứt lời, hắn từ từ xoay người cô lại, bàn tay ân cần lau nước mắt cho cô. Lúc này, Diệp Lãng mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, hờn dỗi nói: “Anh ghen cái gì chứ? Tiêu Chính Tích có gì để anh phải ghen? Trong lòng em chỉ có một Âu Dương Nam Tuấn mà thôi.”

Nghe cô nói như vậy, Âu Dương Nam Tuấn liền cười đến rạng rỡ, tâm tình cực kỳ vui sướиɠ, hắn cưng chiều xoa xoa đầu cô: “Thật sao?”

Diệp Lãng nghiêm giọng trả lời hắn: “Em chưa từng lừa dối anh!”

“Âu Dương tiên sinh..” Đúng lúc này, một vệ sĩ từ bên ngoài đi vào, bộ dạng có chút khẩn trương, vừa nhìn thấy hai người, anh ta liền cúi đầu cung kính.

Âu Dương Nam Tuấn khẽ quay sang, trầm giọng ra lệnh: “Nói!”

Người vệ sĩ cẩn trọng đáp: “Tiên sinh, mẹ của ngài đang đợi ở ngoài cửa.”

“Mẹ tôi?” Đôi mắt người đàn ông chợt ánh lên tia kinh ngạc, mẹ của hắn không phải đang ở nước ngoài sao? Lẽ nào nghe hắn nói đã có bạn gái nên mới bay về đây để xem mặt con dâu tương lai.

Hắn nghĩ rồi lại tự cười một mình, có lẽ là như vậy rồi.

“Tuấn..” Diệp Lãng bối rối nhìn hắn, trong lòng vừa nôn nao lại vừa lo sợ, cô muốn gặp mẹ của hắn nhưng cũng sợ sẽ làm bà không vừa ý, hiện tại cô vẫn chưa kịp chuẩn bị gì cả.

“Hay là để em tránh mặt đi!”

Âu Dương Nam Tuấn khẽ nhăn mày: “Đi đâu chứ? Mẹ anh tới đây để gặp em chứ không phải đi thăm con trai của bà ấy đâu.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN