Bạn Học, Tôi Muốn Cậu - Phần 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1018


Bạn Học, Tôi Muốn Cậu


Phần 7


Âu Dương Nam Tuấn cười hài lòng, như thể vừa đạt được ý nguyện, hắn nói: “Như vậy mới là Lãng Lãng của tôi chứ!”

Không biết từ bao giờ cái tên ‘Lãng Lãng’ xuất phát từ miệng hắn lại tự nhiên đến thế, có lẽ hắn thực sự thích cách gọi này, Lãng Lãng, Lãng Lãng…

“Nếu không còn gì nữa, tôi…” Diệp Lãng vốn định yêu cầu ngắt máy thì bị hắn ngăn lại.

“Lãng Lãng, tôi nhớ cậu!”

Thấy cô không nói gì, Âu Dương Nam Tuấn khẽ cười, nụ cười mang theo chút tà mị, một lần nữa, cơ thể trần trụi cùng khuôn mặt yêu kiều của cô lại hiện ra trước mắt hắn, nhớ năm đó, khi cô nằm dưới thân hắn, thật xinh đẹp biết mấy!

Tiếng rêи rỉ mê người của cô bây giờ lại vang lên bên tai, hắn nhớ bờ môi căng mọng của cô, nhưng lúc nãy vì sợ làm cô đau nên hắn không dám hôn. Hắn nhớ đôi mắt long lanh của cô khi hắn cúi xuống ngậm lấy đỉnh ngọc hồng hào ấy…

Hắn không phủ nhận, ngay lúc này đây, hắn muốn cô!

Bầu không khí mỗi lúc càng ngượng ngùng, nhưng chỉ đối với Diệp Lãng, vì cô không biết tiếp theo nên nói gì.

Đến cuối cùng, người mở lời phá tan sự im lặng giữa hai người vẫn là Âu Dương Nam Tuấn, hắn khàn giọng nói: “Lãng Lãng, nếu lần sau gặp lại cậu, tôi cam đoan sẽ khiến cậu thoải mái, giống như cái đêm của sáu năm trước…”

Diệp Lãng cảm thấy da đầu mình có chút căng cứng, lời nói của hắn đột nhiên khiến cô hồi tưởng lại cảnh tượng của sáu năm trước, chẳng hiểu sao tuy không có hắn ở đây nhưng cô rõ ràng cảm nhận được từng tiếng thở dốc cùng mùi hương đặc trưng của hắn dường như vẫn đang quanh quẩn đâu đây.

Năm đó, khi hắn vùi đầu vào nơi tư mật của cô, còn dùng lưỡi không ngừng khiêu khích khiến toàn thân cô nổi lên từng trận tê dại khó nói thành lời, lúc đó cô đã rêи lên, những ngón tay mảnh khảnh vô thức đan vào mái tóc màu xanh dương của hắn.

Có lúc, hắn sẽ dùng ngón tay để trêu đùa cô, ngón tay của hắn rất dài, mỗi thâm nhập đều chạm đến nơi sâu nhất. Cho đến khi thứ ngự trị bên trong không còn là ngón tay ấy nữa, mà là vật nam tính của hắn, chính vào khoảnh khắc đó, cô biết mình đã hoàn toàn thuộc về người đàn ông này.

Suốt một đêm dài, cô cùng hắn đã thử qua rất nhiều tư thế, từ giường ngủ đến sàn nhà, từ ban công đến bồn tắm…

Thật không dám tin rằng năm đó bọn họ chỉ mới mười tám tuổi!

“Lãng Lãng, cậu có gì muốn nói không?”

Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ lệch lạc của cô. Diệp Lãng nhanh chóng khôi phục lại sự điềm tĩnh, trả lời hắn: “Không, tôi không có gì để nói.”

“Được, vậy chúc cậu ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!”

Sau khi ngắt điện thoại, Diệp Lãng ngay lập tức tập trung vào công việc phiên dịch của mình, bởi không làm xong thì đừng mong có tiền mua hồ sơ xin việc, đừng mong có chi phí đi lại, đừng mong có một bữa sáng đàng hoàng!

Nhưng chỉ vừa gõ được mấy hàng thì cửa phòng đột nhiên bị một lực rất mạnh mở toạt ra, Diệp Lãng giật mình quay đầu, thì thấy Diệp Tư Lệ đang đứng trước cửa trừng mắt nhìn, vẻ mặt vô cùng tức giận.

Hàng lông mày thanh tú của cô hơi nhăn lại: “Tư Lệ, chị muốn yên tĩnh làm việc, mau ra ngoài!”

Diệp Tư Lệ không những không nghe theo mà còn hiên ngang xông vào phòng, cô ta đi đến trước bàn làm việc của cô, nhếch môi một cái, sau đó trực tiếp cầm lấy laptop của cô quăng mạnh xuống đất, cả quá trình chỉ mất năm giây.

Diệp Lãng khó tin nhìn theo chiếc laptop đã hoàn toàn mất đi ánh sáng, không quan tâm đến kẻ đang nổi điên là Diệp Tư Lệ, cô vội vã lao tới nhặt chiếc laptop lên, thử ấn ấn mấy cái nhưng không được, nó hỏng mất rồi, vậy còn tài liệu của cô, công sức của cô, thù lao của cô?

Bàn tay của Diệp Lãng gắt gao siết chặt lại, sự việc tối nay dường như đã quá sức chịu đựng của cô, phải, trước nay cô chưa từng ra tay đánh ai, càng không nghĩ người bị cô đánh đầu tiên sẽ là đứa em gái mà cô yêu thương nhất.

Diệp Lãng dứt khoát đứng dậy, một tay cầm laptop, một tay mạnh mẽ vun lên, sau đó một cái tát như trời giáng trực tiếp rơi xuống mặt của Diệp Tư Lệ.

“Diệp Tư Lệ, em càng ngày càng lớn mật rồi!”

Diệp Tư Lệ đưa tay ôm lấy một bên mặt, hai mắt trừng trừng nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, cái tát này đối với cô ta mà nói, nhục nhã vô cùng!

“Diệp Lãng, chị dám đánh tôi?”

Dứt lời, cô ta nghiến răng một cái, sau đó dồn hết sức lực vào cánh tay trả lại cô một cái tát thật đau, đau hơn cô ta lúc nãy. Tiếp đó trơ mắt nhìn cơ thể của Diệp Lãng lảo đảo rồi ngã phịch xuống đất, dòng chất lỏng màu đỏ từ khóe môi cô chảy dọc tới cần cổ trắng mịn, Diệp Tư Lệ hả hê cười: “Diệp Lãng, chị nghĩ tôi sợ Âu Dương Nam Tuấn thật sao? Đừng ỉ có sự chống lưng của hắn ta thì ở đây tự tiện đánh người? Xin lỗi, tôi cũng có anh hai chống lưng vậy.”

Toàn thân Diệp Lãng đã hoàn toàn mất đi cảm giác, cô không thấy đau nữa, cô không thấy buồn nữa, vì cô tuyệt vọng!

Diệp Tư Lệ thấy cô cứ ngồi lì ra đó, liền bước lại, ngồi xuống, một bàn tay hung hăng giật lấy tóc cô kéo ngược ra sau, lớn tiếng nói: “Chị thích hắn ta đúng không? Được, vậy mau cuốn gói đi theo hắn, căn nhà này không chứa chắp hạng phụ nữ lẳng lơ như chị, mau cút ra khỏi đây!”

Nói xong, cô ta đứng lên cười thật lớn.

Diệp Lãng bước đi như một người mất hồn, lúc kéo vali đến giữa phòng khách, thấy Diệp Tư Lệ đang ngồi sơn móng tay, liền dừng lại, giọng nói của cô tuy nhỏ nhưng đủ để đối phương nghe rõ không sót một chữ.

“Diệp Tư Lệ, chị không dạy được em, vậy để xã hội này dạy dỗ em!”

Cánh cửa dần dần khép lại, một bóng lưng cô độc từ từ mất hút khỏi tầm mắt.

Sáng hôm sau…

Dưới chân tòa kiến trúc cao chọc trời, một chiếc taxi chầm chậm đỗ lại, Diệp Lãng thanh toán cho bác tài rồi ôm hành lý xuống xe.

Trong cái nắng chan hòa của buổi sớm mai, ‘Renaissance’ hiện lên như một viên kim cương vô cùng lộng lẫy, kiêu sa. Diệp Lãng từ từ ngẩng đầu, đôi mắt bỗng lóe lên tia hy vọng, không hiểu sao khi tận mắt trông thấy nơi này, lòng cô chợt dâng lên một cảm giác cực kỳ chân thực, như thể nơi đây sẽ là bến đổ cuối cùng cho sự nghiệp của cô…

Thật vô lý phải không?

Cô khẽ lắc đầu, có lẽ bản thân đã quá ảo tưởng sức mạnh rồi, trước mắt còn chưa biết có được tuyển hay không chứ nói gì đến việc gắn bó lâu dài với tập đoàn…

Cô mỉm cười, sau đó kéo hành lý về phía mấy nhân viên bảo an đang đứng nghiêm nghị trước sảnh, bọn họ trông rất trẻ, hết thảy đều mặc trang phục đen, đeo kính râm và có bộ đàm hổ trợ.

Ban đầu Diệp Lãng có chút e dè không dám đến gần, nhưng vì hoàn cảnh đưa đẩy nên cô không còn phương án nào khác.

“Xin chào, tôi có thể gửi hành lý ở đây không? Khoảng 2 tiếng thôi?” Cô đứng trước mặt người nhân viên bảo an, lịch thiệp hỏi.

Người đàn ông lạnh lùng đáp: “Thật ngại quá, việc này không nằm trong chức trách của chúng tôi!”

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN