Bản Lĩnh Ngông Thần - Chương 26: Ai đủ tư cách để tôi phải chào hỏi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Bản Lĩnh Ngông Thần


Chương 26: Ai đủ tư cách để tôi phải chào hỏi


“Sở Vĩnh Du, anh… anh muốn 600 triệu, như vậy có được tính là tống tiền không?”

Sau khi đám người của gã tóc xanh hớt hải leo lên xe chạy trốn, Đồng Ý Yên vô cùng lo lắng cảm thấy những gì Sở Vĩnh Du làm không được thỏa đáng.

“Tống tiền à? Bọn họ đòi 4 tỷ rưỡi, vợ à, cứ thoải mái đi, đây đều là những thứ anh cần phải lo. 600 triệu, sau khi sửa chữa lại phòng trực ban, số tiền còn lại sẽ gửi cho chú Hồng và những nhân viên đã hoảng sợ sau chuyện này. Như vậy, tuyệt đối sẽ có lợi cho việc nhậm chức mới của em.”

Nghe vậy, Đồng Ý Yên cũng sinh lòng ích kỷ, nhưng vẫn trịnh trọng nói.

“Như vậy cũng được, nhưng dù thế nào đi nữa, sự an toàn của anh vẫn là trên hết. Một khi gặp nguy hiểm, nên lập tức rút lui. Tôi không muốn Hữu Hữu bỗng nhiên mất ba.”

Sở Vĩnh Du gật đầu, đột nhiên nở nụ cười xấu xa.

“Phải rồi, vợ ơi, lúc nãy khi anh đánh nhau, em…em đã gọi anh là chồng phải không?

Trong phút chốc, khuôn mặt Đồng Ý Yên đỏ bừng, cô nói nhỏ nhẹ rồi chạy đi.

“Anh nghe nhầm rồi, hứ!”

Sở Vĩnh Du xoa xoa cằm, anh cảm thấy đây mới chính là cuộc sống.

Vài giờ sau, một quán bar ở Thành phố Ninh.

“Đại ca, lời em nói là thật, tên Sở Vĩnh Du kia đánh đấm quá giỏi. Mười ấy người bọn em đều không phải đối thủ, anh xem, đến giờ còn có mấy anh em phải nằm trong bệnh viện ạ”

Gã tóc xanh vừa dứt lời, đã bị đạp ngã lăn xuống đất.

“Chết tiệt, rác rưởi, một lũ vô dụng, không phải chỉ là kẻ xuất ngũ về hay sao, chút võ mèo cào, mẹ nó, mười mấy người mà không xử lý được nó?”

Nói đến đây, đại ca nắm lấy cổ áo gã tóc xanh nhấc người gã lên.

“Tên họ Sở đó thật sự đã nói 4 giờ chiều mai sẽ đến quán bar để lấy 600 triệu tiền bồi thường?”

“Đúng vậy, đại ca, hắn còn nói nếu không chuẩn bị đủ tiền, nói không chừng sẽ có người mất mạng.”

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt đại ca.

“Được rồi! Đúng là tốt quá, tao đã lăn lộn trên giang hồ bao nhiêu năm nay. Lần đầu tiên có kẻ dám bảo tao chuẩn bị tiền. Được thôi, ngày mai sẽ cho hắn một đi không trở về.”

Chập choạng tối, khách sạn Thế Kỷ ở thành phố Ninh Hạ, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên lái xe đến đây, bởi vì ba vợ gọi điện thoại đến đây để tham gia bữa tối, tất cả nhân viên đều phải có mặt ở đó.

“Vợ à, nói thật là anh không muốn lên đó nữa. Anh còn nóng lòng muốn trở về chơi với Hữu Hữu. Có việc gì mà phải tham gia tiệc nhà chú hai chứ, dù sao anh cũng mất mặt rồi.”

Nghe Sở Vĩnh Du nói, Đồng Ý Yên thở dài.

“Tôi cũng biết mà, nhưng ông nội hôm nay cũng sẽ đến. Dù sao thì địa vị của Đồng Quyên Quyên trong lòng ông nội vẫn rất quan trọng. Cô ta đã tìm người yêu, ông nội làm sao có thể không tới cho chút mặt mũi chứ, cho nên chúng ta ở đó không liên quan gì tới chú hai. Mà là ông nội. ”

Nói đến đây, Đồng Ý Yên nghĩ tới điều gì đó vội vàng nói.

“Đúng rồi, Vĩnh Du, anh lên đó không được nóng nảy. Ba nghi ngờ nhà chú hai không an phận. Xảy ra chuyện lớn như vậy mà vẫn mời chúng ta tới ăn cơm. Chắc chắn là không có ý tốt Đây cũng là lí do tôi không dẫn Hữu Hữu theo mà để mẹ ở nhà chăm sóc con. Anh kiềm chế cơn nóng đi đã, không được chọc giận ông nội, nếu không gia đình chúng ta sẽ ra ngoài đường ở đó.”

“Để xem tình hình sao đã, bọn họ không động tới anh là được.”

Sở Vĩnh Du thản nhiên nói, đám người này đều là người anh muốn chơi đùa từ từ, lúc tâm trạng tốt thì sẽ giữ cho chút mặt mũi, không vui sẽ cho một bạt tai chết hết.

Thấy thái độ không rõ ràng như vậy, Đồng Ý Yên tức giận giậm chân, vội vàng đuổi theo.

“Cậu chủ, tất cả các món ăn mà cậu yêu cầu đã chuẩn bị đầy đủ, khách tới là có thể bắt đầu ngay.”

Tại đại sảnh tầng một của khách sạn Thế Kỷ, cửa thang máy mở ra, Trần Hạo Hiên đang băng gạc nửa khuôn mặt xuất hiện, đi bên cạnh là Giám đốc của khách sạn.

Phải biết rằng, khách sạn này là sản nghiệp của nhà họ Trần, làm sao những người quản lý làm thuê cho người ta này dám khinh thường con cháu nhà họ Trần được.

“Ừm, không được mắc bất kỳ sai lầm nào.”

Vừa mới bước một bước, vẻ mặt của Trần Hạo Hiên đã thay đổi, anh ta vội vàng lùi lại, làm Giám đốc khách sạn ngơ ngác không hiểu.

“Cậu chủ…”

“Im miệng.”

Lúc này, Trần Hạo Hiên căng thẳng tột độ, trên trán chảy mồ hôi hột.

Ngay lúc đó, không ngờ lại nhìn thấy Sở Vĩnh Du, thủ phạm làm mình ra nông nỗi như ngày hôm nay, mà anh ta lại vừa bước vào thang máy bên cạnh.

“Theo tôi đến phòng giám sát ngay lập tức.”

Cùng Giám đốc vào phòng giám sát, anh ta nhanh chóng nhìn thấy Sở Vĩnh Du đã vào phòng riêng đó.

Sau khi do dự hồi lâu, Trần Hạo Hiên đưa ra quyết định, tối hôm qua đã cùng ba tâm sự rất lâu, ông bảo anh nhất định phải trút bỏ được oán hận trong lòng, đừng khiêu khích Sở Vĩnh Du nữa, nếu không thì ông nội chắc chắn sẽ chôn sống anh ta.

Thực sự nhận ra tính chất nghiêm trọng của vấn đề, Trần Hạo Hiên thật sự không dám làm ngơ, lần này tình cờ lại gặp Sở Vĩnh Du, xem ra có thể bù đắp lỗi lầm, nếu biểu hiện tốt có lẽ ông nội sẽ lại yêu thương mình như trước.

Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên bước vào một phòng riêng trong nhà hàng của khách sạn Thế Kỷ, từng gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt Sở Vĩnh Du.

Lão đại nhà họ Đồng ngồi ở chính giữa, quản lý tất cả sản nghiệp của gia đình; người đàn ông trung niên khí chất ngời ngời, vuốt vuốt mái tóc, trưởng lão nhà họ Đồng Kiến Văn, cùng vợ của ông ta là Ngô Ngọc Ngọc, đều là những người năm đó đã gây khó dễ cho anh, khiến Sở Vĩnh Du nhớ tới suốt đời không thể quên.

“Ông nội, bác cả…”

Đồng Ý Yên chào từng người một, nhưng Sở Vĩnh Du bỏ qua tất cả, ngồi xuống bên cạnh ba vợ là Đồng Thế Tân.

“Sở Vĩnh Du! Đúng là không biết lớn nhỏ, miệng dính keo à? Không biết chào hỏi ai sao?”

Mợ hai Lâm Tỏa gây khó dễ, ánh mắt đầy chán ghét.

“Ở đây mgoại trừ ba tôi, còn có ai ở đây xứng đáng để tôi chào hỏi, chỉ có dì mới xứng đáng, tiếc rằng có người luôn bài xích dì ấy, cũng không để cô ấy đến dự buổi họp mặt gia đình như thế này.”

Sở Vĩnh Du nói cũng đúng. Đồng Tinh Minh trọng nam khinh nữ, nếu không sẽ không ép Đồng Ý Yên tìm người ở rể, vì vậy người con thứ tư, tức là dì của Đồng Ý Yên, có thể nói còn thê thảm hơn nhà vợ của anh.

Ngông cuồng! Không phải kiểu ngông cuồng bình thường, ngay cả ông cụ Đồng Tinh Minh cũng nhíu mày, chậm rãi nói.

“Nhập ngũ bốn năm, kẻ vô dụng thì vẫn hoài vô dụng, vừa mở miệng là phũ sạch bách ân nghĩa.”

Sở Vĩnh Du hai tay nắm chặt lại, nhếch khóe miệng nhìn về phía ông cụ.

“Ha ha, cảm ơn cụ đã khen, nhưng cháu phải cảm kích tình yêu mà cụ đã dành cho con gái của cháu. Cháu sẽ luôn ghi lòng tạc dạ.”

Cứ đà này không ai chịu nhường ai, Đồng Thế Tân vội vàng huých nhẹ Sở Vĩnh Du, sau đó nhìn xung quanh và mỉm cười.

“Ba, Sở Vĩnh Du vừa mới trở về chưa thích nghi kịp, bố đừng để bụng. Về nhà con sẽ dạy bảo cháu cẩn thận.”

Đồng Tinh Minh cầm ly trà lên, không nói thêm gì nữa, ông là ai cơ chứ, mãi so đo hơn thua với một đứa nhóc? Đương nhiên, sẽ có người dạy Sở Vĩnh Du này cách cư xử sao cho phải.

Quả nhiên, Đồng Quyên Quyên ngồi ở góc chéo đã cất lời.

“Yên Yên, cô nhớ hai năm trước cháu từng nuôi một con chó, cắn người rồi bị người ta đánh chết, phải không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN