Trần Việt ngồi phập xuống ghế sofa, cả người run lẩy bẩy, cô ta giết người rồi, mặc dù không phải chính tay cô ta giết, nhưng là do cô ta giật dây, dù sợ hãi nhưng trong lòng lại tuyệt không hối hận, tên Vương Trường Ninh trời đánh này, có lỗi với mình, có lỗi với con trai.
Lâm Sinh chỉ là cái tên cô tùy tiện đặt cho con trai, trong giấy khai sinh và hộ khẩu vẫn họ Vương, cô không cách nào thay đổi, bởi vì cô cũng chán ghét cái họ Trần này giống vậy, cho nên sau khi chống án ly hôn với Vương Trường Ninh xong, cô bắt đầu gọi con trai mình là Lâm Sinh.
“Nhóc con, ra tay thật tàn nhẫn.”
Hồi phục tinh thần, Sáu Côn cũng coi như là người từng gặp sóng to gió lớn, lập tức khôi phục lại bình tĩnh, trái lại vẫn ngồi ung dung nơi đó, dường như không hề sợ hãi Sở Vĩnh Du.
“Các anh còn dám đến, chắc hẳn đã chuẩn bị tốt cho cái chết rồi nhỉ.”
Sở Vĩnh Du nói xong, ánh mắt quét qua hai người đàn ông cao lớn trong phòng, chính là hai trong ba người đến đòi nhà lúc trước.
Hai người đàn ông cao lớn không nhịn được rụt cổ lại, trong lòng cũng tràn đầy bất đắc dĩ, sau khi trở về bọn họ đã nói toàn bộ sự thật với đại ca, hơn nữa không hề bỏ sót, mỗi câu mỗi chữ đều miêu tả sự khủng bố của Sở Vĩnh Du, nhưng đại ca Sáu Côn lại cứ không tin điều kỳ lạ đó.
“Với bản lĩnh của cậu, đi theo tôi lên thành phố, ông đây đảm bảo sau này cậu hưởng đầy vinh hoa phú quý, cậu có thể lên thành phố tùy tiện hỏi thăm tiếng tăm của Sáu Côn tôi.”
Vốn còn muốn hỏi Trần Việt, nhưng nhìn dáng vẻ hoang mang lo sợ của cô ta, Sở Vĩnh Du cũng bỏ ý nghĩ này đi.
“Ông là cái thá gì? Bảo tôi đi theo ông? Đi theo ông đến âm tào địa phủ báo danh sao?”
Nhìn Sở Vĩnh Du đi về phía mình, Sáu Côn biết không cách nào nói chuyện được nữa rồi, hơn nữa giờ phút này đàn em cũng đều bị dọa mất mật, hoàn toàn không trông cậy vào được, lúc này đột nhiên đứng dậy, tay phải móc ra một khẩu súng lục có ống giảm thanh ở bên hông.
“Cho thể diện mà không cần, đi chết đi!”
Từ điểm này có thể nhìn ra, Sáu Côn cũng là người tàn nhẫn, gần như không chút do dự, dứt khoát bóp cò.
“Không!”
Trần Việt nhìn thấy, khiếp sợ hô lên, trong mắt lại xuất hiện tàn ảnh.
Chỉ thấy Sở Vĩnh Du đối mặt với khẩu súng gần như vậy, tay phải đột nhiên nhấc lên, tốc độ nhanh đến mức người khác chỉ thấy được tàn ảnh.
Xoạt xoạt xoạt!
Những tiếng vang liên tục phát ra, tròng mắt Sáu Côn đang bóp cò như muốn bùng nổ xông ra ngoài.
Giờ phút này súng lục trong tay ông ta chỉ còn một hộp đạn, tất cả bộ phận khác đều biến thành linh kiện rải rác trên mặt đất.
Không đến một giây, một khẩu súng lục bị tháo thành thế này, Sáu Côn thật sự sợ đến choáng váng, anh thế này còn là người sao?
“Các anh, quét sạch sẽ nơi này, mang thi thể Sáu Côn và Vương Trường Ninh đi, có ý kiến gì không?”
Sở Vĩnh Du lên tiếng, tất cả mọi người đều gật đầu răm rắp, thật sự đã khiếp sợ đến cực hạn rồi, nhất là hai người đàn ông cao lớn kia, hối hận muốn chết, vì sao lại không nghe lời chúng tôi chứ.
“Không! Sở Vĩnh Du, thả bọn họ đi đi, Vương Trường Ninh đã chết, bọn họ sẽ không tìm chúng ta gây phiền phức nữa, tôi… tôi không muốn tay anh dính quá nhiều máu tươi.”
Đột nhiên, ngay tại khi Sáu Côn cảm thấy mình chết chắc rồi, chuẩn bị quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, Trần Việt run rẩy nói ra một câu như vậy.
“Chị nghĩ cho rõ ràng, không phải lúc nào tôi cũng có thể kịp thời chạy đến.”
Sở Vĩnh Du nhíu mày, thật đúng là lòng dạ đàn bà.
Phập phập!
Sáu Côn quỳ xuống đất, lập tức mượn cơ hội này cầu xin tha thứ.
“Đại ca, tha mạng, tôi đảm bảo sẽ không đến nữa, tôi đảm bảo, nếu như các anh muốn đề bù tổn thất, tôi có thể bồi thường tiền, van xin anh, tôi thật sự vẫn chưa muốn chết.”
Chàng thanh niên trước mắt này giết người không chớp mắt, chính mình có chết hay không, thật sự cũng chỉ trong một ý nghĩ.
“Cút đi.”
Nghe thấy hai chữ này, Sáu Côn như được tha tội lớn, vội vàng đứng dậy gọi đàn em kéo thi thể Vương Trường Ninh ra ngoài, còn có người cầm khăn lông và cây lau nhà bắt đầu dọn dẹp.
Sau khi cả đám dọn dẹp sạch sẽ rồi rời khỏi đây, hai người đàn ông cao lớn xuất hiện sớm nhất lại đột nhiên chạy vào, đặt hai chiếc cặp da lên trên mặt đất.
“Cái đó… đại ca của chúng tôi nói đây là tiền nhận tội cho ngài, hai cái cặp có tổng cộng sáu tỷ tiền mặt.”
Nói xong thì vội vàng rời đi, một giây cũng không dám nán lại.
Sở Vĩnh Du chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, không nói một lời, cứ nhìn cơ thể còn khẽ run rẩy của Trần Việt như vậy.
Dọc đường đi, anh đã bộc phát tốc độ đến cực hạn, vì vậy mới có thể trở về nhanh như vậy, trong suốt quá trình, chắc chắn còn nhanh hơn đi xe rất nhiều.
“Cảm… cảm ơn anh Sở Vĩnh Du, có phải tôi quá đáng lắm không, thế mà lại bảo anh giết người.”
Giết người? Sở Vĩnh Du lắc đầu, đã từng giết không biết bao nhiêu kẻ địch xâm phạm lãnh thổ quốc gia ở Bắc Vực, loại người như Vương Trường Ninh này, căn bản không đáng nhắc đến.
“Tôi đồng ý với Hữu Hữu rằng sẽ bảo vệ Lâm Sinh, đương nhiên sẽ không nuốt lời, chị Trần, tôi có thể nhìn ra căm hận của chị đối với Vương Trường Ninh, vì vậy, trong lòng chị không cần phải có bất kỳ cảm giác tội lỗi gì, cho dù chị không cho tôi giết anh ta, chị cảm thấy anh ta có thể sống sót trong tay loại người hung ác như Sáu Côn sao?”
Im lặng rất lâu, Trần Việt đứng dậy nhìn Sở Vĩnh Du, dường như muốn nói lại thôi.
“Vĩnh Du, tối nay anh có thể ở lại cùng tôi không? Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ là cảm thấy sợ hãi và hoảng hốt, không có ý gì khác.”
“Không thể.”
Nói xong, Sở Vĩnh Du dứt khoát ra ngoài.
Trong lòng Trần Việt mất mát, nhìn nơi Vương Trường Ninh ngã xuống lúc trước, mặc dù đã lau sạch sẽ toàn bộ, nhưng cô ta vẫn cảm thấy toàn thân bị sợ hãi bủa vây, giống như linh hồn Vương Trường Ninh vẫn còn lượn lờ quanh đây.
Vội vàng xông lên phòng ngủ trên tầng, nhìn thấy con trai vẫn đang ngủ say mới yên tâm hơn chút, nhưng loại cảm giác này vẫn chưa tan hết.
Mười mấy phút sau, cơ thể Trần Việt lại bắt đầu run rẩy, cũng không dám ở bên cạnh Lâm Sinh, sợ đánh thức cậu bé.
Cũng đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, khiến Trần Việt giật nảy mình, nhưng cũng có chút mừng rỡ, có phải Sở Vĩnh Du quay lại rồi không?
Vội vàng xuống nhà, nhìn xuyên qua mắt mèo, trong mắt chợt lóe ra ánh sáng phức tạp, lập tức mở cửa nhà ra.
“Chị Trần, tôi biết chuyện đã xảy ra rồi, tối nay tôi đến ở cùng chị.”
Đồng Ý Yên xinh đẹp đứng ở ngoài cửa, trên mặt mang theo nụ cười khéo hiểu lòng người.
Giờ khắc này, trong lòng Trần Việt lại cảm ơn Sở Vĩnh Du thêm lần nữa, cô ta biết rõ, chắc hẳn Sở Vĩnh Du không nói chuyện Vương Trường Ninh chết cho Đồng Ý Yên, nếu không, cô sẽ không thản nhiên như vậy.
Mặt trời vừa ló, mới chừng bảy giờ sáng, chẳng biết vì sao hôm nay Hữu Hữu lại dậy sớm vậy, khiến cho không một ai trong nhà ngủ được nữa.
“Lười biếng, ông lười biếng, bà lười biếng, hừ hừ, ba ba và con thì không phải, chúng ta đều là người đầu tiên thức dậy.”
Sở Vĩnh Du cưng chiều bóp bóp mũi nhỏ của Hữu Hữu.
“Ừ, Hữu Hữu là người đầu tiên, ba ba cũng không dậy sớm bằng Hữu Hữu đâu, con chơi với ông bà, ba ba đi nấu mì cho con.”
“Được ạ.”
Đúng lúc này, tiếng chìa khóa vặn mở cửa truyền đến, Sở Vĩnh Du tưởng rằng sớm vậy mà Đồng Ý Yên đã rời khỏi nhà Trần Việt, nhưng người đi vào lại là Đồng Hiểu Tiêm mang khuôn mặt lạnh lẽo.
Hữu Hữu lập tức vươn hai tay nhún nhảy chạy đến.
“Oa! Dì út về rồi, mau đến chơi cùng Hữu Hữu.”
Nhưng mà, Đồng Hiểu Tiêm lại lạnh lùng hừ một tiếng.
“Sang một bên.”
Lập tức nhìn về phía Đồng Thế Tân và Tư Phu, giọng điệu vô cùng khó chịu, nói ra.
“Ba mẹ thật sự không định nhận người con gái này sao? Vì sao trong nhà kiếm được ba mươi tỉ, thế mà con lại không nhận được chút tin tức nào.”